Thông qua từ máy bay không người lái, Khải Minh nhìn thấy một hạm đội khá lớn đang tiến về khu vực căn cứ của Đại Việt.
Tàu sân bay, chiếm hạm, hộ vệ, tuần tra,.... có đủ cả!
Tuy trang thiết bị và ngoại hình của hạm đội trông không được cao cấp cho lắm, nhưng được cái nhiều về số lượng.
Vả lại, thời đại này làm gì có công nghệ cao!
Tránh việc đối mặt trực diện, Khải Minh cho chiến hạm vạch một lộ tuyến khác, một con đường vòng bên ngoài, tuy xa hơn nhưng với tốc độ của chiến hạm, không cần lo về đến đảo Vinh Xa trễ.
Trải qua mấy tiếng, cuối cùng Khải Minh cũng trở về bến cảng Vinh Xa đảo.
"Thủ trưởng, bên ngoài đang có một hạm đội tiến đến đây." Vừa lên bờ Khải Minh nhanh chóng tìm thủ trưởng để nói việc kia.
"Thật, bọn họ là ai, đến từ đâu?" Thủ trưởng Dũng đang bàn việc gì đó với mấy người khác, nghe Khải Minh nói ông ta liền kinh ngạc.
"Đây." Khải Minh không giải thích nhiều mà mở hình ảnh từ chiếc đồng hồ đeo tay lên, chính xác là hắn không biết diễn tả đám thế lực kia như nào.
"Đây! Mau, mau cảnh báo, có quân liên hợp sắp tấn công chúng ta." Sau khi xem xong, thủ trưởng Dũng liền quay qua người kế bên lo lắng nói.
Với số lượng kẻ địch mà ông ta thấy, hiện giờ quân Đại Việt không thể chống lại.
Tiếp đó, quân Đại Việt liên tục hú còi gõ chiêng báo động, rất nhanh các lực lượng tại đảo Vinh Xa và những đảo xung quanh liền tập kết.
"Cái Đậu Phộng!" Nhìn đống tàu thuyền cổ lỗ sĩ của quân đội Đại Việt, Khải Minh sững người không thể tin được.
Quân Đại Việt hiện ra là những con tàu chạy bằng hơi nước, nhìn qua trạng thái trông nó muốn nát lắm rồi, cứ so sánh những chiếc thuyền này bằng việc, như bắt một lão già một trăm tuổi đi vác bao lúa 100 ký vậy, có thể đứt tử bất cứ lúc nào.
Ngoài tàu thuyền chạy bằng hơi nước, biên chế hải lực tại đảo Vinh Xa của quân Đại Việt cũng có tàu thuyền chạy bằng máy, nhưng nó cũng cũ không kém, ấy vậy mà kích thước lại nhỏ, chỉ lớn hơn một chiếc cano loại lớn một chút mà thôi.
Ngoài ra còn có tàu cá, một số thuyền ghe của thương nhân Tây Nam Bộ.
Nhìn cái đội hải lực này, Khải Minh chỉ có thể lắc đầu, bọn chúng không chìm ngay lập tức đã may lắm rồi, đánh đấm gì tầm này, đi mà làm mồi cho cá thì có.
"Thủ trưởng, mấy cái này thắng được quân địch à?" Khải Minh sau khi xem xét một lượt các trang thiết bị và tàu thuyền của hải lực quân đội Đại Việt, xem xong hắn cũng chả biết phải nói gì.
"Biết rằng không có tác dụng gì, nhưng chúng ta đâu còn cách nào khác, mà chiến trường thật sự nằm ở trên đảo nên không có lo lắng gì, chúng ta dùng tàu thuyền chủ yếu để lừa kẻ thù đến đảo không có người ở mà thôi." Thủ trưởng Dũng cười khổ nói, đất nước hiện giờ vẫn nghèo, người dân vẫn trong nạn đói, do đó không có chi phí mua sắm tàu thuyền cao cấp như bên kẻ thù.
Nghe ông thủ trưởng nói, Khải Minh cũng hiểu được đại khái.
Chiến trường chủ yếu trên đảo, còn trên biển, ầy, nếu bọn kia mà không lên đảo, chúng chỉ bao vây thôi cũng đủ cho quân Đại Việt ngủm.
Nói chung trận chiến này, bên Đại Việt chủ yếu cần phòng thủ, đánh không lại có thể chạy, nhưng nếu để mất quần đảo Bạch Long và những đảo này, lúc đó tình thế trên biển càng gay go hơn.
Chuẩn bị, chuẩn bị chuẩn bị rồi chuẩn bị, sau một đêm hạm đội kia liền xuất hiện trong tầm mắt của những người trên đảo Vinh Xa, bọn chúng đến cách khu vực đảo Vinh Xa khoảng năm hải lý liền thả neo dừng tại chỗ, không có ý định tiếp tục tiến lên hoặc bao vây đảo.
Nói chung không hiểu được bọn kia muốn làm trò mèo gì.
Nếu theo người có đầu óc như một tên tác giả nào chẳng hạn, vừa đến nếu không bao vây chích cá thì cũng oanh tạc hòn đảo cho nó trụi, sau đó mới tính tiếp, chứ đã đến liền im lặng không làm gì, bộ đi du lịch sao?
Bên kia, Quân Liên Hợp là một tổ chức gồm nhiều quốc gia gộp lại, mục đích là nhằm vào mấy nước thất thế ra oai, thu phí bảo kê cùng đi xâm lược.
Nếu muốn dùng lời lẽ để nhận xét, dân gian hay gọi là 'cà sóc chó', chỉ biết dựa hơi mấy cái Đế Quốc.
Quân Liên Hợp có tất cả chín nước, bao gồm: Vương Triều Anh Thái, Vương Triều Mã Lan, Vương Triều Tây Thổ, Vương Triều Phi Líp, Vương Triều Áo Xanh, Vương Triều Ý Đức, Vương Triều Sã Ly, Vương Triều Úc Pháp, Vương Triều Nam Âu, được sự hậu thuẫn bởi ba Đế Quốc là, Đế Quốc Cam, Đế Quốc Bin, Đế Quốc Mỹ Trung.
Hạm đội bọn họ tiến đến đây, có trong đó bốn Vương Triều và một Đế Quốc, là Ý Đức, Nam Âu, Anh Thái, Phi Líp và Đế Quốc Cam.
Thực lực hạm đội, có một tàu sân bay, bốn tàu ngầm, mười chiến hạm, mười hai hộ vệ,..... tổng hai trăm mười một con tàu cùng khoảng 35 nghìn người từ quân sĩ cho đến người thường.
Nếu so sánh thực lực với Đại Việt, chắc chắn Đại Việt thua hơn bên kia về mọi mặt gấp mấy chục lần.
"Bà nó, hơn hai trăm con tàu, quân đoàn chứ hạm đội gì?" Sau khi biết rõ thông tin bên kia, Khải Minh lại đau đầu nhứt răng, bộ tàu thuyền tài nguyên bên kia dư dã lắm à, mỗi lần đi là cả đống như vậy.
Bên kia không động, bên đây cũng im lặng theo dõi từ xa, tính ra những chiến lược trong khả năng.
"Bà chú bác cậu mợ cái đậu phộng, chọc cười à?" Khải Minh nhìn hình ảnh từ máy bay không người lái mà giật giật mí mắt, không hiểu cùng không thể tin cái bọn kia làm gì?
Vừa rồi bên hạm đội triển khai chiến cơ bay lòng vòng trên không đảo Vinh Xa, mục đích có vẻ như muốn ra oai hay kiểm tra xem xét gì đó, nhưng lúc mấy chiếc chiến cơ kia trở về tàu sân bay, ba chiếc thì có mẹ nó hết hai chiếc lao thẳng xuống biển rồi, chiếc còn lại thậm chí cách đường biên mép tàu cũng chỉ mười xen ti mét.
Chơi kiểu gì tự hủy vậy, chưa đánh nhau mà, tuy mấy chiếc máy bay kia không hiện đại cho lắm, nhưng dù gì nhìn cũng tốt hơn hai chiếc máy bay cánh quạt của quân đội Đại Việt.
Mà thôi, nếu tính ra, Khải Minh không dám đem Đại Việt ra so sánh với mấy nước khác, căn bản không so được.
Sau cái trò tự hủy, bên hạm đội lại im lặng không có bất kỳ động tĩnh gì, cho đến sáng hôm sau.
Qua phần máy bay không người lái xâm nhập, Khải Minh nhìn thấy cái hạm đội kia ăn chơi sa đọa cả một đêm, biến cả khu vực trở thành một nơi bại hoại trên biển, từ cờ bạc rượu chè cho đến dâm loạn.
Nếu tiểu Thê Tử không nhắc nhở rằng có một nhiệm vụ với cái hạm đội này, tối hôm qua Khải Minh liền dùng mọi loại vũ khí mà hắn có đi oanh tạc toàn hạm đội, tuy không thể diệt sạch cũng có thể khiến bọn chúng sợ đến run.
Chị nó, đánh không đánh, trước mặt ta làm ô uế hình tượng biển cả.
Nhìn đám binh lính ở trên boong thuyền đưa đẩy với mấy nữ nhân kia, căn bản cay con mắt.
Mà qua quan sát Khải Minh cũng biết thêm một điều, trước khi đến đây hạm đội này có đi ngang qua một quần đảo có người, nữ nhân trên thuyền của chúng là cưỡng đoạt dân nữ mà ra, đơn gian súc sinh quá mức.
Mà nhiệm vụ của Khải Minh nhận được chính là, không thể hỗ trợ quân đội Đại Việt quá sâu trong lần này, nhưng nhất định phải giúp quân đội Đại Việt thắng trận chiến này, một bài toán khó giải vô cùng.
Không hỗ trợ mà Đại Việt nhất định phải thắng, ai làm thì làm đi chứ hắn chịu rồi, thực lực đã yếu còn không cho hỗ trợ, thắng bằng niềm tin à.