Hôm sau, trời vừa sáng liền có hai chiếc thuyền trinh sát loại nhỏ tiến đến gần bờ đảo Vinh Xa, đến vùng nước cạn bọn chúng chuyển sang bè nhỏ hơn tiến đến, có một số chơi trò lội nước.
Nhìn số lượng chỉ khoảng một trung đội đến, Khải Minh lại không hiểu được bọn gà vịt này muốn làm gì?
"Chắc có lẽ họ muốn đàm phán hay ra yêu cầu gì đó đấy!" Tựa hồ thấy Khải Minh nghi hoặc về nhóm người này, Ngọc Mơ ở bên cạnh lưu loát giải thích cho hắn.
Đúng như Ngọc Mơ nói, sau khi cập bến bọn kia liền đi tìm chỗ có người dân ở, thông báo cho dân thường rằng chúng muốn tìm quân Đại Việt.
Nhưng bọn chúng tìm gần nửa ngày vẫn không tìm thấy bất cứ người nào, dân thường trên đảo đã được quân đội Đại Việt di tản về bên kia đảo từ tối hôm qua.
Bọn lính kia cũng không dám tiến sâu vào vòng phòng thủ của quân giải phóng, sợ rằng chưa kịp nói gì liền toàn diệt.
Vì bọn chúng đi loanh quanh chướng mắt, cho nên thủ trưởng Dũng phái ra một tiểu đội đến đó xem xem, tuy rằng lúc gặp nhau hai bên có chút căng thẳng nhưng không có tiếng súng nổ, hảo hữu trao đổi một lúc cả hai bên đều ai về nhà nấy.
.............
Nơi hội họp căn cứ lâm thời quân giải phóng trên đảo Vinh Xa!
"Thủ trưởng, quân địch đến đây với ba cái yêu cầu." Hoàng, đội trưởng của tiểu đội lúc nãy tiến đến nói.
"Nói đi bọn họ có yêu cầu gì?" Thủ trưởng Dũng gật đầu, tuy rằng ai cũng thừa biết tác phong, tính cách của mấy tên lãnh đạo kia, nhưng cứ xem xem họ yêu cầu gì.
"Thứ nhất, bọn họ muốn chúng ta giao nộp một trăm tấn lương thực, một phần vàng bạc châu báu mà chúng ta có thể đưa ra được.
Thứ hai, bọn họ muốn chúng ta giao nộp ba trăm người, năm mươi người nam thanh niên có sức khỏe, chịu khó lao động trong điều kiện trên biển, hai trăm năm mươi người còn lại là nữ, tuổi tác từ mười ba cho đến bốn mươi tuổi.
Thứ ba, bọn họ muốn chúng ta giao ra một hòn đảo có nước ngọt để bọn họ đặt chân tạm thời trong một thời gian.
Bên họ nói rằng, nếu chúng ta chấp nhận ba điều kiện trên, bọn họ sẽ không tấn công chúng ta, còn không bọn họ sẽ quét sạch cả khu vực này." Hoàng chậm rãi nói ra những điều mình nghe được, nói xong cậu ta liền đi ra ngoài, về vị trí mình được phân công.
"M..... nó, coi chúng ta là gì?" Nghe xong Hoàng báo cáo, một vị Đại Tá hùng hổ lớn tiếng mắng.
"Tuy rằng chúng ta thật sự yếu, nhưng mà thà chết cũng không làm mấy chuyện như vậy được." Một vị Đại Tá khác nói.
"Vậy, chúng ta phải làm sao?" Một vị Thượng Tá gật đầu đồng ý với hai vị kia rồi hỏi.
"Vậy....."
"Nhưng mà.... "
Thanh âm nghị luận liên tục được vang lên trong khu vực hội nghị này, đa số ý kiến đều cho rằng chết cũng không sờn, nhưng cũng có vài ý kiến tỏ thái độ sợ hãi trước thực lực của quân địch.
"Được rồi, ai tán thành chết cùng chết, ai tán thành vừa đánh vừa lui, ai tán thành hòa hiệp, chúng ta bắt đầu biểu quyết." Thấy mọi người bàn luận đã đủ, thủ trưởng Dũng lên tiếng giải quyết vấn đề này.
Trải qua cả buổi chiều thương nghị cùng biểu quyết, kết quả cuối cùng cũng được đưa ra.
Theo đó, cách được biểu quyết thấp nhất là hòa hiệp, kế đến là quyết tử, cao nhất chính là vừa đánh vừa lui.
"Theo như biểu quyết, chúng ta sẽ thực hiện đối sách vừa đánh vừa lui, trước tiên chúng ta di tản dân thường về quần đảo Trăng Sa trước, tuy nơi đó hoang vu nhưng có đủ tài nguyên cho mọi người sinh sống tạm thời, sau khi di tản dân thường sẽ đến lượt chúng ta rút quân, tạm thời rời đảo chờ quân chi viện đến chúng ta sẽ chiếm lại........" Thủ trưởng Dũng nhìn mọi người nói, ông ta đưa ra những kế hoạch rất chi tiết, cách đánh, đường lui, những phát sinh bất ngờ.
Nghe thủ trưởng nói tỉ mỉ như vậy, Khải Minh cũng hiểu rõ tại sao chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, ông ta đã là thiếu tướng, quả thật quá tài giỏi trong việc quân sự.
........................
Nói về thực lực quân giải phóng Đại Việt trong khu vực quần đảo Bạch Long, tổng hợp tất cả các nơi, có tổng số gần mười nghìn quân, dân thường khoảng trên ba mươi nghìn người.
Riêng đảo Vinh Xa, nơi đây có đến bảy nghìn quân giải phóng đóng quân, hơn hai mươi lăm nghìn dân thường, tuy vậy, với bảy nghìn quân, nhưng chỉ có khoảng một nữa có súng.
Tất cả cũng vì vũ khí đều được đưa đến chiến trường Trường Sơn, do đó hải đảo thiếu vũ khí rất nhiều.
Về trang bị, bọn họ chỉ có khoảng năm chiếc tàu chiến cũ được làm bằng gỗ, gần một nghìn tàu cá các loại.
Dù tàu cá là của ngư dân, nhưng đem đi tử chiến vẫn được.
Với không quân, bọn họ có hai chiếc tiêm kích cánh quạt, một máy bay vận tải loại nhỏ.
Về phòng không, ngoài bốn tổ hợp súng máy phòng không ra, bọn họ chẳng có gì, nếu bị chiến cơ quân địch tấn công, tổn thất không phải nhỏ.
Đến cấp bậc, lúc mà đoàn người của thủ trưởng Dũng chưa đến đây, người có cấp bậc cao nhất ở đây là một vị Đại Tá, còn giờ cao nhất chính là thủ trưởng Dũng, tiếp đến là hai vị Đại Tá.
Buổi tối, công cuộc di tản dân thường chính thức bắt đầu, trong đó chiếc chiến hạm của Khải Minh cũng được đưa vào sử dụng, không gian lớn, chạy nhanh, không đem vào sử dụng đương nhiên sẽ phí.
Mà thật, lũ quân liên hợp kia chắc lo chơi bời, do đó bọn họ không có ý định ngăn cản đám người di tản, hoặc có thể bọn chúng không biết việc này, vì có ma nào đi tuần hay quan sát đâu.
Toàn chụm lại một chỗ ăn chơi thác loạn, súc sinh vô cùng.
Cứ thế, di tản nguyên một đêm trôi qua, cuối cùng toàn bộ dân thường đều rời khỏi đảo, trong đó chiến hạm của Khải Minh chuyên chở nhiều nhất.
Quần đảo Trăng Sa cách quần đảo Bạch Long hai trăm hải lý về phía tây bắc, với tốc độ một trăm hai mươi hải lý một giờ cùng có thể nhồi nhét đến ba ngàn người, chiến hạm của Khải Minh chở đến ba chuyến, số lượng chín ngàn người.
"Thủ trưởng, hay là mọi người rời đi luôn đi." Thấy đám quân liên hợp không ăn chơi nửa mà bắt đầu rục rịch, Khải Minh lo lắng nói.
Đạn pháo không có mắt, hắn không muốn nhìn thấy những người này có chuyện, qua thời gian rồi tiếp xúc, tất cả bọn họ đều là người tốt, mà người tốt nên sống tiếp.
Nếu cứ cố gắng phản kháng, thương vong chắc chắn sẽ có, chủ yếu tổn thất nhiều hay ít mà thôi.
"Cháu đi trước đi, các chú làm cho quân địch tổn thất một ít rồi rút lui." Thủ trưởng Dũng nhìn Khải Minh cười nói, nói xong ông ta đi về hướng tuyến đầu phòng thủ.
"Ngọc Mơ, em dẫn một số người đi trước đi." Thấy vậy Khải Minh nhìn về phía Ngọc Mơ nói, hắn không thể bỏ mặc thủ trưởng được.
"Nhưng....." Ngọc Mơ do dự, cô ấy tuy rằng muốn ở lại, nhưng biết rằng ở lại cũng không giúp được gì, rời khỏi đây chính là nhiệm vụ được giao, nhưng mà nhìn thấy cha mình và những người khác đi vào nguy hiểm, việc này khiến cho cô ấy chần chừ do dự.
Cũng qua thời gian rồi, mối quan hệ giữa Khải Minh cùng Ngọc Mơ cũng tốt hơn, trở thành mức bạn thân của nhau.
Uy tín và danh vọng của Khải Minh trong quân đội Đại Việt cũng rất cao, được mọi người tin tưởng hơn.
Mặc dù chần chờ không muốn, nhưng nhìn thấy tiểu đội Tiên Long và những người khác đã vào hàng phòng thủ, Ngọc Mơ đành phải nuốt nước mắt vào và hướng về phía bờ biển bước đi.
....................
Hàng phòng thủ bờ Nam đảo Vinh Xa!
'Rầm!'
'Rầm!'
'Bùm!'
'Bùm!'
'Tạch!' 'Tạch!' 'Tạch!'
Sau loạt pháo kích từ xa trên những chiếc tàu chiến, cùng với đó là phi đội thả bom cùng xả đạn từ trên không, hướng về các vị trí mà chúng cho rằng đang có quân Đại Việt chiếm giữ, quân đội Liên Hiệp chính thức tấn công lên đảo Vinh Xa.
Trải qua thảm tao lần đầu, tổn thất của phía quân đội Đại Việt cũng không phải nhỏ, đã có gần trăm chiến sỹ hy sinh, gần hai trăm người bị thương, tất cả cũng do hệ thống phòng không quá yếu.