*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trang Dịch!” Nhìn thấy Trang Dịch đi ra, Lương An hét lên đầu tiên.
Người đội săn ma lập tức nhảy lên, hơn một trăm người vòng quanh Trang Dịch, Lương An quan hệ với Trang Dịch thân thiết nhất, cũng hung hăng ôm Trang Dịch một cái.
Có Lương An đi đầu, mọi người cũng một đám cười xông lên.
Tất cả đều là khuôn mặt quen thuộc, tuy rằng mấy tháng không gặp, thế nhưng lại tuyệt không cảm thấy hờ hững.
“Sau khi hai người các ngươi rời khỏi Ellen liền không còn tin tức, làm hại chúng ta lo lắng gần chết.”
“Sau khi Ngự Hồn điện liên lạc được với Chiến Hồn điện, chúng ta cũng nhờ các trưởng lão hỏi thăm tin tức của các ngươi, vốn còn tưởng rất nhanh là có thể gặp mặt, không ngờ các ngươi còn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.”
“Nhìn thấy các ngươi không có việc gì thật tốt quá!”
“Chúng ta nhìn thấy sóc con ở Bardon, nhưng mà tử điểu(1) Bạch Hạc kia đâu?”
“Đội phó, ngươi cấp tám rồi? Cũng là Vương hồn sư? Nói cách khác đội ngũ chúng ta hiện tại có bốn Vương hồn sư!”
“Thực lực trung bình của mọi người đều ổn định trên cấp sáu, cho dù là Hồn điện, cũng không có đội hình xa hoa như chúng ta đâu ha ha ha ha ha ha…”
Mọi người lao nhao nhốn nháo, ngươi một câu ta một câu, Trang Dịch phải khổ sở áp lực cảm xúc của mình ở chỗ Lôi Tu nghe được mọi người quan tâm, tâm ấm áp, vành mắt có chút ướt át.
Quá khứ bị phủ định toàn bộ ở chỗ Lôi Tu, nó là chân thật từng xảy ra, đám đồng đội hưng phấn đến giống như trẻ con trước mắt này, là có thể chứng minh tất cả.
Thu thập xong tâm tình của mình, tạm thời không nghĩ đến những chuyện hỏng bét kia, Trang Dịch mỉm cười nhìn mọi người, từng bước từng bước trả lời câu hỏi của bọn họ.
“Từ sau khi tách khỏi các ngươi, chúng ta chiến đấu đều thấy khó chịu, không có đội trưởng chỉ huy chiến đấu, không có trận pháp của Trang Dịch hỗ trợ toàn đội, tuy rằng Ngự Hồn điện vẫn khen chúng ta như đóa hoa ấy, thế nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được, không có loại cảm giác thỏa thích lâm ly như trước đó.” Một thành viên đội săn ma đôi mắt sáng lấp lánh như sao nhìn Trang Dịch, “Đội phó, nhiệm vụ lần này các ngươi nhận, sẽ mang chúng ta theo chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, thật lâu không kề vai chiến đấu. Xác định địa điểm của truyền tống trận đầu tiên của nhân loại, nhất định phải phái chiến hồn sư thực lực mạnh nhất, triệu hoán sư giỏi trận pháp nhất, còn có đội ngũ tinh nhuệ như chúng ta đây mới được!”
Hai người kia vừa dứt lời, đột nhiên, một nắm tay không chút khách khí nện lên đầu bọn họ, một người một phát.
“A, đau!” Hai hồn sư bị đánh ôm đầu kêu to, tức giận quay đầu nhìn, sau khi nhìn thấy là Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc, lập tức co bả vai đáng thương nhìn bọn họ, “Đội phó…”
“Còn không mau câm miệng.” Mạc Vi An nâng mi, nửa nói đùa nửa nghiêm túc nhìn bọn họ, “Bất luận là hồn sư mạnh mẽ thế nào, đều phải nghe theo sắp xếp của Hồn điện. Bên trên sẽ chọn ra người thích hợp nhất, quyết định còn chưa ra đâu, các ngươi ở đây ồn ào với Trang Dịch làm gì, ỷ vào mấy tháng không gặp, muốn hắn mềm lòng cầu tình giúp các ngươi đúng không?”
“Đội phó ta sai rồi, ta chỉ là muốn cùng chiến đấu với Trang Dịch mà thôi, dù sao mọi người cùng một chỗ, đội săn ma mới là đội săn ma đầy đủ.”
Mạc Vi An nghe vậy, nhất thời không nói.
Trang Dịch nhìn mọi người, tuy rằng mỗi người đều không nói rõ, nhưng hắn là mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tư của mọi người.
Đội săn ma đã từng sớm chiều chung sống với Lôi Tu, lúc nhìn thấy Lôi Tu, hẳn là cũng giống như Trang Dịch vậy, hầu như đều lập tức đoán được người này chính là Lôi Hổ.
Lúc trước Lôi Tu vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, hôm nay rốt cuộc xuất hiện, tuy rằng xác thực là giải vây cho Trang Dịch, thế nhưng biểu hiện ở phòng hội nghị lúc đó, Trang Dịch có thể nhận thấy được Lôi Tu khác thường, đội săn ma cũng nhìn ra không thích hợp.
Càng miễn bàn nếu là trước đây, sau một thời gian tách ra, Lôi Tu nhất định sẽ dính cùng một chỗ với Trang Dịch, nhưng hiện tại… Chỉ có một mình hắn ra khỏi Hắc tháp.
Sợ là người ở nơi này, đều mơ hồ đoán ra chuyện gì xảy ra rồi. Cho nên từ nãy tới giờ, vẫn luôn không có người chính diện nhắc đến Lôi Tu, cho dù có người đưa ra hy vọng đội săn ma đầy đủ cùng nhau chiến đấu, cũng bị Mạc Vi An đánh gãy.
Tuy rằng lúc này tâm tình rất suy sút, nhưng Trang Dịch thiếu mọi người một lời giải thích, hắn nhìn mọi người nói: “Sau khi ta cùng Lôi Hổ trở lại Bardon, đến thành Vũ Càn chấp hành một nhiệm vụ, trong nhiệm vụ kia, Lôi Hổ hy sinh.”
Mọi người cả kinh: “Đội phó…”
“Tuy rằng cường giả đệ nhất có bề ngoài rất giống Lôi Hổ, nhưng hắn tuyệt đối không phải Lôi Hổ, mọi người về sau nghìn vạn đừng nhận sai, bất kính với cường giả đệ nhất.”
“Trang Dịch, lúc trước ở phòng hội nghị rõ ràng hắn nói…” Vì quan tâm tâm tình của Trang Dịch, mọi người ăn ý không dò hỏi chuyện giữa hắn cùng Lôi Hổ, thế nhưng không ít người trong lòng vẫn có nghi ngờ rất lớn.
Nếu như Lôi Tu thật sự cũng chỉ là Lôi Tu, vừa rồi ở phòng hội nghị vì sao lại giúp Trang Dịch giải vây như vậy, thậm chí còn nói lời mờ ám không rõ, khẳng định quan hệ giữa hắn cùng Trang Dịch đều là như mọi người suy đoán; mà nếu Lôi Tu phải Lôi Hổ, vì sao lại mặc Trang Dịch một mình mất mát ra khỏi Hắc tháp, Trang Dịch còn nói ra lời hoàn toàn quét sạch quan hệ như vậy?
“Hắn không có ký ức sóng vai chiến đấu với chúng ta, hắn không nhận biết bất cứ ai trong chúng ta ở đây.” Trang Dịch lặp lại, như là đang giải thích cho mọi người, cũng như đang cường điệu cho bản thân nghe, “Hắn là Lôi Tu, cường giả mạnh nhất Lôi Tu.”
Mọi người nhìn Trang Dịch, nhất thời mất tiếng nói.
“Đội trưởng là vì sao hy sinh, có liên quan đến Tưởng Tuyên kia sao?” Lương An nói ra đầu tiên, hắn nói ra lời này, trực tiếp biểu lộ hắn tiếp nhận cách nói của Trang Dịch.
Mọi người chậm rãi hoãn lại, liên tiếp nói: “Là bị Tưởng Tuyên kia hại chết?”
“Người như đội trưởng làm sao có thể…” Nguồn:
Trang Dịch lấy khuyên tai của Lôi Tu ra: “Trong này ghi lại toàn bộ quá trình chúng ta chấp hành nhiệm vụ lần này.”
Không có ai tiếp nhận ảnh tinh, mọi người nhìn khuyên tai màu đỏ sậm kia, đúng là thứ Lôi Hổ đã từng mang trên tai, bảo bối muốn mạng.
Mọi người nhìn chằm chằm khuyên tai, lần thứ ba rơi vào yên lặng, cuối cùng, Trương Thừa Lạc mở miệng phá vỡ bầu không khí nặng nề này: “Trang Dịch?”
“Ừ?” Trang Dịch ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ở thành Huệ Xương, ở Ngự Hồn điện, ngươi giấu giếm thân phận, sử dụng tên giả chúng ta có thể hiểu.” Trương Thừa Lạc nhìn chằm chằm Trang Dịch nói, “Thế nhưng người đội săn ma nói, ở Ellen ngươi đã nói cho bọn họ thân phận thật, vì sao sau khi về Bardon, rõ ràng gặp được ta cùng Vi An, còn không chịu nhận chúng ta?”
“Đúng vậy!” Mạc Vi An nghe vậy, lập tức nhớ ra cái gì, giơ chân nói, “Một lần ở phòng hồ sơ, một lần ở Trung tâm kiểm trắc hồn sư! Trang Dịch, ta nhìn thấy ngươi ít nhất hai lần, hai lần ngươi đều giả vờ như không liên quan gì đến ngươi vậy! Được a, không ngờ Mạc Vi An ta đây thông minh một đời, lại bị mao đầu tiểu tử ngươi đùa giỡn xoay quanh!”
“Ha ha ha lúc hai người bọn họ nhìn thấy chúng ta, còn nói cho chúng ta biết Trang Dịch trong trường kia không tệ, có thể cân nhắc thu vào đội săn ma…”
“Ta là cố ý nói như vậy, lần thứ hai nhìn thấy Trang Dịch, ta cùng Thừa Lạc đã bắt đầu nghi ngờ! Vốn định thăm dò các ngươi một chút, không ngờ đám nhãi con các ngươi này lại dám vọng tưởng lừa gạt chúng ta! Xem chuyện cười của chúng ta!”
“Ừ, rất đắc ý đúng không? Xem ra dạy dỗ hôm đó cho còn chưa đủ.” Trương Thừa Lạc cũng khó được nói đùa, liếc bọn họ hừ hừ nói.
“Đại nhân tha mạng, tiểu không dám nữa!” Nhiễm Hành cười to, chạy trốn ra sau lưng Lương An, kết quả Lương An lắc người một cái, nhảy đến bên cạnh Trang Dịch.
“Phía trước có đội ngũ hồn sư đến, các ngươi thành thật một chút, phải duy trì hình tượng của đội săn ma chúng ta.” Lương An vỗ đầu Nhiễm Hành nói.
“Lúc chiến đấu anh dũng vô địch, khi không ai cãi lộn vui đùa, đây chính là hình tượng của đội săn ma chúng ta!” Không biết hồn sư nào trong đội săn ma cao giọng nói.
Mọi người nghe vậy, toàn bộ đều nhịn không được nở nụ cười.
Trang Dịch nhìn một đám người bọn họ náo loạn, có chút dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng ấm dào dạt. Thì ra chẳng biết từ khi nào, hắn cũng có nhiều huynh đệ sinh tử chí giao như vậy, yên tâm giao sau lưng cho đối phương, khi cách xa nhau ở hai nơi, lo lắng lẫn nhau, khi hắn thương tâm khổ sở, bọn họ cố gắng điều tiết không khí, chọc cho hắn cười.
“Trương học trưởng, Mạc học trưởng… Trang Dịch?” Hồn sư đối diện đến gần, sau khi nhìn thấy người đội săn ma, nhịn không được lên tiếng chào.
“A, Hứa Dương.” Mạc Vi An quay đầu nhìn, liếc mắt một cái liền nhận ra hồn sư được nhân tâm nhất trong số các hồn sư bình dân này, “Tại sao ngươi lại ở đây, mới từ Hắc tháp đi ra?”
“Đúng vậy.” Hứa Dương cung kính gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Trang Dịch, “Các lão sư tìm ta, bảo ta chuẩn bị một chút, tám ngày sau cùng đi chấp hành nhiệm vụ xác định địa điểm truyền tống trận.”
“Đã có danh sách nhân viên làm nhiệm vụ?” Trương Thừa Lạc nói.
Người đội săn ma lập tức giữ vững tinh thần chăm chú nhìn Hứa Dương, nếu là đã quyết định, mà bọn họ còn chưa thu được thông báo mà nói… Chẳng phải là toàn đội săn ma, chỉ có Trang Dịch đi?
“Xin lỗi, chuyện này ta không phải rất rõ ràng.” Hứa Dương nói, hắn chỉ là một hồn sư bình dân, thực lực tầm thường, có thể đi đến một bước ngày hôm nay, đã là vận may cùng vinh hạnh rất lớn, hắn không phải người Hồn điện, quyết định nội bộ của Hồn điện, không có khả năng sẽ nói cho hắn biết.
“Không sao, cảm ơn ngươi.” Mạc Vi An lập tức nói, quay đầu cùng Trương Thừa Lạc nhìn nhau một cái, hai người tâm linh tương thông, quyết định lát nữa đi hỏi hồn sư trưởng bối nhà mình một chút, thám thính ít tin tức.
Hứa Dương nhìn đội săn ma, cảm nhận sự mạnh mẽ của toàn đội ngũ này, hắn do dự một chút, nhìn về phía Trang Dịch nói: “Trang Dịch, ngươi… có thời gian rảnh không?”
Trang Dịch đang nghĩ đến khi xuất hành nhiệm vụ phải làm sao bảo vệ tốt Hứa Dương, không nghĩ đến hắn lại chủ động bắt chuyện với mình, lập tức phục hồi tinh thần: “Có.”
Đội săn ma lập tức quỷ dị quay đầu nhìn Trang Dịch, cách mấy tháng vất vả lắm mới gặp mặt Trang Dịch, hơn một trăm người đội săn ma còn đang xếp hàng chờ ôn chuyện với Trang Dịch đây, Hứa Dương này từ đâu toát ra, Trang Dịch lại còn dứt khoát lưu loát nói có thời gian như vậy?!
Bởi vì động tác của đội săn ma rất chỉnh tề, Hứa Dương ở trước mặt nhiều người như vậy chủ động tìm đội trưởng của đối phương, vốn là có chút ngượng ngùng, lúc này bị đội săn ma nhìn như vậy, mặt lập tức đỏ, lắp bắp nói: “Lão sư nói… ngươi là trận pháp sư, thực lực của ta kém… bảo ta có rảnh… đi tìm ngươi, chúng ta…”
Kiếp trước Hứa Dương là hồn sư cấp năm, Trang Dịch là một người thường, Hứa Dương lớn tuổi hơn Trang Dịch, chuyện trải qua cũng nhiều, ở trước mặt Trang Dịch vẫn luôn đều là một vẻ trầm ổn lão luyện, chăm sóc Trang Dịch giống như một vị trưởng bối vậy, thẳng cho đến chết vẫn bảo vệ Trang Dịch đi vào truyền tống trận quay về Bardon.
Sống lại một đời, tính cách người bên cạnh cũng không thay đổi nhiều, duy chỉ có Hứa Dương trước mặt, ngược lại hoàn toàn không giống kiếp trước.
Thế giới này cường giả vi tôn, cả đời này, bất luận thân phận địa vị hay thực lực, Trang Dịch đều mạnh hơn Hứa Dương rất nhiều, cho nên mới làm cho tình huống như vậy xảy ra.
Trang Dịch có chút bất đắc dĩ nhìn đội săn ma một cái, quay đầu ôn hòa nói với Hứa Dương: “Được, ta tùy thời đều có thời gian.”
(1) Đây ko phải là lời mắng chửi, dịch thẳng ra là “con chim chết” rất khó nghe, cho nên Lyl để nguyên