Tôi Đã Phải Lòng Một Kẻ Vô Dụng

Chương 3: Sinh nhật vui vẻ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Áo sơ mi trắng của Trương Phàm dính đầy canh.
Cậu cúi đầu, đôi con ngươi đen láy liếc nhìn Trình Viễn Hàng một chút, cái gì cũng không nói, cầm bát không, loạng choạng, chật vật quay lại phòng bếp.
Trần Dương kéo góc áo Trình Viễn Hàng, nhỏ giọng: "Cũng không cần thiết phải khi dễ cậu ấy như vậy, có chút ác liệt."
Trình Viễn Hàng nhìn bóng lưng gầy của Trương Phàm.
Hắn nhíu nhíu mày, đè lại cơn bực bội kì quái trong lòng, thở sâu nói: "Ai biểu anh ta sinh nhật cậu hôm nay làm cậu mất hứng, tớ chỉ là cho hắn điểm ứng có trừng phạt mà thôi."
Giống như muốn khẳng định lời nói của chính mình, Trình Viễn Hàng bồi thêm một câu: "Chính là vậy."
Trần Dương thở dài.
Cậu nhìn bộ dáng Trình Viễn Hàng khó chịu có chút khác thường, do dự một chút, vẫn hỏi: "...... Hai người có phải trước kia từng gặp qua?"
Trình Viễn Hàng hơi kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn vào phòng bếp. Trương Phàm đã đeo lại tạp dề, cúi đầu thái rau. Tóc mái rũ bên trán cùng vẻ mặt nghiêm túc, như dung hợp với thật nhiều năm trước, hình ảnh Trương Phàm đem kẹo sữa bảo bối cậu thích nhất toàn bộ cho hắn, nghiêm túc trịnh trọng nói: "Đồ của anh đều cho em, bởi vì anh muốn mãi mãi đối tốt với em", không có sai biệt.
Trình Viễn Hàng thu hồi ánh mắt.
Một lúc lâu sau, hắn hờ hững nói: "Gặp qua, không thân."
Trần Dương 'a' một tiếng, không hỏi nữa.
Đêm đó tổ chức tiệc sinh nhật của Trần Dương.
Trước bữa tiệc, Trình Viễn Hàng lái siêu xe đưa Trần Dương và đám hồ bằng cẩu hữu đi chơi.
Trình Viễn Hàng ăn mặc tùy tiện, đeo kính râm, một tay lái xe, đón gió thổi qua xe mui trần, tóc bay loạn, mang một loại vẻ đẹp hoang dã quỷ quyệt, thanh xuân rộng mở.
Trần Dương nhịn không được giơ điện thoại chụp sườn mặt hắn.
Trình Viễn Hàng nghe tiếng tách tách, nhướng mày: "Cậu chụp tớ làm gì?"
"Đẹp." Trần Dương ngồi ở ghế phụ nháy nháy mắt cất điện thoại, cười cười, "Tớ sợ ra nước ngoài không gặp được em trai nào đẹp như vậy, chụp lại lưu về đến lúc đó còn có cái mà ngắm!"
*Á!! Ta cải biên hơi nhiều:) edit tùy hứng mà:) ---- Đại khái là bản gốc Trần Dương Ca không có lẳng lơ như vậy:) Nhưng ý nói cũng từa tựa:)))
Trình Viễn Hàng hừ hừ: "Vậy thì ở bên tớ đi. Ở bên tớ rồi thì dù đẹp trai đến mấy cũng là của cậu. Còn cần chụp nữa sao?"
Nam sinh ngồi ở ghế sau cũng hô hào ầm ĩ: "Đúng đúng, anh Trần Dương, anh không biết ở trường lúc Hàng ca chơi bóng rổ, nam thanh nữ tú vây xem đều hô khẩu hiệu một trăm con gà*, vang cả một vùng trời. Lần trước có ai nhỉ, cùng bọn Cố Gia Duệ không biết lấy lá gan từ đâu, trực tiếp gọi Hàng ca là lão công**, chủ nghiệm giáo dục ở bên cạnh nghe được thì khuôn mặt nhăn nheo tức khắc trầm xuống, haha, cười chết tớ. "
(*) Câu gốc: 一个百鸡争鸣 --- À cái này ta chịu:v
(**) 老公: Lão công (chồng)
"Nói chứ, Hàng ca của chúng ta, ngoại trừ lúc ngồi học trên lớp đứng cũng không đứng nổi ra thì thời điểm khác đều rất hung* nha. Trên sân chơi bóng hung, trên đường băng chạy cũng rất hung... "
(*) Có ai muốn góp ý đổi từ thì nói ta nha
"... Trên giường còn hung hơn."
"Sao cậu biết?"
Đám nam sinh ngồi ghế sau lập tức một trận cười đùa trêu ghẹo.
Trần Dương nghe bọn họ quái dị trêu ghẹo, cười cười không nói.
Trình Viễn Hàng bước lên siêu xe, lái xe xuống đường lớn.
Chiếc xe thể thao hòa vào làn đường, Trình Viễn Hàng đột nhiên nhìn thấy hai đứa trẻ một lớn một nhỏ bên lề đường.
Đứa bé dường như bị bong gân cổ chân. Đứa lớn xoa xoa đầu nó, ngồi xổm xuống, để đứa nhỏ ôm cổ, cõng nó lên, không chút phàn nàn bước tiếp trong đêm tối. Thân ảnh nhỏ bé yếu ớt, giữa một đống tòa nhà cao lớn, hai cái đầu nhỏ bé tựa nhau mà sống, vẫn luôn khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Trình Viễn Hàng nhìn đến xuất thần, thiếu chút nữa vượt đèn đỏ.
Trần Dương nhìn bộ dáng mất tập trung của Trình Viễn Hàng, mí mắt giật giật, trầm giọng nói: "Cả ngày hôm nay anh cứ phân tâm, là vì Trương Phàm sao?"
Trình Viễn Hàng thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu.
Không hiểu sao, kể từ khi gặp lại Trương Phàm, hắn cảm thấy rất bực bội.
Nhiều năm qua, hắn đã chứng kiến ​​rất nhiều người lấy lí do tình cũ đến nhà hắn, làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn vớt được chuyện tốt. Vẻ mặt tham lam lại ghê tởm của bọn họ khiến Trình Viễn Hàng buồn nôn.
---- À cái đó... ta đã cố gắng chỉnh từ nhẹ nhàng mà đúng nghĩa nhất rồi:')
Chỉ là hắn không ngờ một ngày nào đó, Trương Phàm cũng trở thành một người như vậy.
Vị "Ca Ca" năm đó hết lòng chăm sóc, phục vụ hắn, sẵn sàng cho hắn mọi điều tốt đẹp, nay vội vã tìm đến lánh nạn, bộ dáng đầy người chỉ thiếu viết to một chữ nghèo, tay xách túi rách, nắm tay một cô bé không rõ lai lịch đứng trước mặt hắn, còn muốn vào ở tạm.
Trình Viễn Hàng chỉ cảm thấy ghê tởm với đám người thân vừa nghèo vừa bẩn đến muốn kiếm tiền.
Bất quá lúc Trương Phàm đứng trước mặt hắn như vậy, trong lòng hắn bỗng nổi lên một cỗ tức giận khó giải thích, hắn thậm chí muốn giết chết Trương Phàm.
Trần Dương đột nhiên chạm chạm cánh tay Trình Viễn Hàng: "Tiểu Hàng, đèn xanh rồi."
Trình Viễn Hàng nâng mắt, đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh, đã đến lúc xe nên chạy.
Hắn nhìn đèn xanh đang sáng một lúc, hờ hững 'ừm' một tiếng.
Hắn một bên khởi động xe, một bên trong lòng như đã hạ chủ ý xấu. Trương Phàm đến ở nhà hắn cũng như một cái tát vào tình cảm trước kia, hắn cần gì phải đối với Trương Phàm có chút mềm lòng?
Hắn nên khoản đãi thật tốt cái vị "Ca Ca" tốt này.
Nếu không khoản đãi tốt, thì làm sao xứng với tâm ý của Trương Phàm đi cả đoạn đường dài.
Chơi chán rồi, hắn sẽ bỏ một khoản tiền khác gửi người đi, sau đó hắn với anh ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Nghĩ như vậy, Trình Viễn Hàng nghiến răng nghiến lợi, đạp mạnh chân ga.
Lúc chiếc xe thể thao chạy về trước biệt thự, trời đã tối.
Khi Trình Viễn Hàng lái xe xuống gara biệt thự, nhận được một cuộc gọi, đại khái là bánh kem hắn đặt đã chuyển đến trước cửa biệt thự.
Trần Dương vài ngày nữa là phải xuất ngoại, bao giờ về vẫn chưa định. Đối với sinh nhật cuối cùng của Trần Dương trước khi xuất ngoại, Trình Viễn Hàng rất coi trọng, chẳng những sớm mua lễ vật tốt, tổ chức party sinh nhật, còn tìm chuyên gia thiết kế tháp bánh sinh nhật, khoa trương hoành tráng.
Trình Viễn Hàng nhờ bạn bè ra cửa lấy, hắn vào biệt thự trước.
Đêm tối sao lạnh.
Biệt thự dường như chả có ai, một bóng đèn sáng cũng không có, một mảnh tối tăm. Trình Viễn Hàng mặt vô biểu tình mở cửa, bước qua lối vào, một đường đi đến phòng khách, vừa liếc mắt liền phát hiện từ trong bếp chiếu đến một ánh nến mờ mờ.
Trình Viễn Hàng nhíu nhíu mày, thả nhẹ bước chân, đứng trước cửa phòng bếp, hít một hơi thật sâu đẩy mạnh cửa.
Người bên trong nghe thấy động tĩnh lập tức giật nảy mình.
Trình Viễn Hàng mở đèn trần, đảo mắt liền thấy Trương Phàm và cô gái nhỏ cậu mang theo đang đứng, nhìn qua có chút hoảng hốt.
Trình Viễn Hàng nheo mắt, giọng điệu bất thiện: "Anh ở đây làm gì?"
Trương Phàm còn chưa mở miệng, cô gái nhỏ bên cạnh Trương Phàm đã vội nói: "Hôm nay là sinh nhật anh trai em, chúng em đang ăn bánh."
Lúc này Trình Viễn Hàng mới để ý thấy trên bàn trước mặt Trương Phàm có một chiếc bánh rất nhỏ, chỉ cỡ một bàn tay, mặt bánh không có nhiều trái cây, càng không có nhiều họa tiết trang trí, chỉ cắm một cây nến nhỏ đáng thương, liếc mắt liền biết mua ở mấy cửa hàng nhỏ ven đường, có lẽ còn chưa đến 50 tệ.
Trình Viễn Hàng giọng nói lãnh đạm: "Đây là tiệc sinh nhật của Trần Dương, tôi cho phép anh vào à?"
Trương Phàm biểu tình phức tạp liếc Trình Viễn Hàng một cái, không nói gì.
Trình Viễn Hàng vô tình nhìn thấy chiếc vương miện sinh nhật làm bằng lá vàng mà hắn chuẩn bị cho Trần Dương trên đầu Trương Phàm.
Ánh mắt Trình Viễn Hàng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Hắn chỉ vào vương miện sinh nhật trên đầu Trương Phàm, lạnh lùng chất vấn: "Thứ trên đầu anh, ai cho anh đội!"
Trương Phàm sắc mặt trắng bệch có mấy phần xấu hổ nan kham: "Anh không biết đây là đồ em chuẩn bị cho người khác, anh tưởng......"
Trình Viễn Hàng cười nhạo: "Không bản lĩnh chính là không bản lĩnh, còn muốn trộm đồ của người khác, cũng không nhìn xem chính mình có hay không đủ tư cách."
Cô gái nhỏ bên cạnh Trương Phàm nghe được lời này, đột nhiên kích động. Nàng nắm chặt tay Trương Phàm, lớn tiếng nói: "Anh trai em không phải kẻ trộm, anh ấy không có trộm đồ của người khác." Cô bé hít hít mũi, cúi đầu, ủy khuất nói: "Chúng em không có tiền mua bánh kem đắt tiền, ông chủ nói không thể đưa vương miện. Anh trai em không có vương miện sinh nhật đội, em vô tình nhìn thấy cái vương miện này bị ném trên mặt đất, em tưởng không ai muốn, em liền, em liền......"
Cô gái nhỏ hốc mắt hồng hồng: "Anh có thể mắng em, nhưng anh trai em thật sự không phải ăn trộm."
--- Tình huống bình thường ta sẽ để 'anh trai' đi:) có gì sẽ chuyển:) Có vài từ có chút đặc biệt:) dân truyện đều biết:V Mà ta cũng không phải cái loại edit Thuần Việt gì:3
Lồng ngực Trình Viễn Hàng không giải thích được nảy một cái.*
(*) 程远航心里莫名梗了一下。
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến âm thanh náo nhiệt, đám nam sinh kia cười đùa, đẩy tháp bánh vào nhà.
Trình Viễn Hàng liếc nhìn Trương Phàm, giơ tay, lãnh đạm nói: "Lấy xuống."
Trương Phàm yên lặng lấy xuống vương miện trên đầu, đưa cho Trình Viễn Hàng, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
Trình Viễn Hàng cầm vương miện, thanh âm lạnh lẽo: "Chút nữa tiệc sinh nhật Trần Dương, nếu anh tiếp tục làm người ta không thoải mái, chính anh chịu trách nhiệm. Hiện tại, lập tức, mang theo bánh kem của anh, xuống tầng hầm của anh đi."
Trương Phàm nắm tay cô gái kia, nhỏ giọng: "Hoan Hoan, chúng ta trở về đi."
Trương Hoan Hoan ôm bánh kem nhỏ, ủy khuất vâng một tiếng.
Bọn họ ra khỏi phòng bếp, vừa vặn đụng phải đám nam sinh đẩy tháp bánh kia.
Tháp bánh kem ước chừng có ba tầng, hương kem tươi thơm nức mũi. Lát trái cây tinh xảo, họa tiết rực rỡ, sốt kem viết tên Trần Dương như rồng bay phượng múa, tầng bánh trên cùng cắm hai mươi ngọn nến được đặc chế, ánh nến nhảy múa, tháp bánh kem này phảng phất như một tác phầm nghệ thuật chạm khắc hoàn hảo, tao nhã hoa lệ.
--- Nghe ngon quá:3 Bình thường thì ta sẽ cực kì chăm chỉ mà kiếm ảnh minh họa:3 Chả hiểu sao edit quyển này lại lười:33
Trương Hoan Hoan ngước đầu nhìn tháp bánh kia, lại cúi đầu nhìn bánh kem nhỏ đơn sơ trong ngực, hốc mắt ửng đỏ.
Trương Phàm kéo tay nàng, thanh âm ôn hòa: "Đi thôi."
Trương Phàm rời đi không bao lâu, tiệc sinh nhật Trần Dương bắt đầu.
Đám nam sinh bật nắp sâm panh, phun ruy băng, đại sảnh rực rỡ vô cùng náo nhiệt.
Trình Viễn Hàng đem vương miện sinh nhật trên tay đội lên đầu Trần Dương, nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Trần Dương cười: "Tiểu Hàng, cảm ơn cậu, tớ thật sự thực vui vẻ."
----- Trần Dương xưng tớ cậu với Trình Viễn Hàng cứ là lạ...
Trình Viễn Hàng đem lễ vật chuẩn bị tốt đưa cho Trần Dương. Trần Dương mở hộp, bên trong là một cái đồng hồ Patek Philippe, mặt ngọc bích dưới ánh đèn lấp lánh như sao trời rạng rỡ.
--- Đồng hồ Patek Philippe ---

Trần Dương kinh ngạc: "Đồng hồ này phải đến mấy vạn đi, quá quý."
Trình Viễn Hàng nhàn nhạt nói: "Đeo lên thử đi."
Trần Dương đem đồng hồ đeo lên cổ tay trái, Trình Viễn Hàng vươn tay sờ sờ, cong khóe miệng: "Rất đẹp, rất hợp với cậu. Một chút tâm ý thôi nho nhỏ, lấy chơi đi."
Trần Dương do dự nửa ngày, thật sự rất thích, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Đám kia nam sinh đã chờ không kịp mà vây quanh tháp bánh, ấu trĩ chơi quệt kem lên mặt, một đám nhìn lẫn nhau cười đến nghiêng ngả, chính mình quệt đến giống nghệ kĩ Nhật Bản* mà không hề hay biết.
(*) Gốc: 日本艺伎
--- Ảnh minh họa ---

Trần Dương cũng nhấp miệng theo bọn họ cười đùa.
Trình Viễn Hàng nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, rõ ràng hẳn là nên vui vẻ, trong lòng lại luôn có một cỗ bực bội không tán.
Hắn thở sâu, nói chính mình muốn đi vệ sinh, rời khỏi đại sảnh.
Lúc từ nhà vệ sinh ra tới, đi qua hành lang tầng hầm, hắn bước chân khựng lại.
Đứng hồi lâu, Trình Viễn Hàng mũi giày vừa chuyển, ma xui quỷ khiến đi qua.
Hàng lang thực hẹp, không bật đèn, một mảnh đen như mực. Trình Viễn Hàng chậm rãi bước đến cửa hàng lang, vừa liếc xuống liền thấy Trương Phàm cùng Trương Hoan Hoan đưa lưng về phía hắn, ngồi ở một góc bụi bặm.
Bánh kem rẻ tiền xấu xí kia được đặt ở một bậc thang, ánh nến đáng thương bập bùng sáng.
Dưới ánh nến, Trình Viễn Hàng nhìn thấy trên đầu Trương Phàm đội một cái vương miện sinh nhật, là Trương Hoan Hoan dùng báo cũ cắt thành.
---- ( Đoạn sau thời gian quá gấp ta edit không kĩ!!!) ----
Trương Hoan Hoan rúc trong lồng ngực ấm áp của Trương Phàm, ủy khuất nói: "Anh không phải nói anh cùng anh trai kia trước kia là bạn tốt sao, hắn như thế nào còn mắng anh, khi dễ anh. Hơn nữa rõ ràng có nhiều người chúc mừng sinh nhật như vậy, lại không có ai hát chúc mừng sinh nhật anh, cũng không có ai nói với anh nói một câu sinh nhật vui vẻ a."
Trương Phàm cúi đầu cười cười.
Cậu ở trên đỉnh đầu Trương Hoan Hoan ôn nhu hôn một cái, nhẹ giọng: "Có lẽ bọn họ ở trong lòng lặng lẽ nói đi."
Trương Hoan Hoan hít hít mũi nửa ngày, vực dậy tinh thần.
Nàng ôm eo Trương Phàm nói: "Em hát cho anh."
"Bọn họ không hát cho anh, vậy em cho anh, liền chỉ cho một mình anh nghe."
Trình Viễn Hàng nghe thấy, ở hành lang tối yên tĩnh lại vắng vẻ, giọng hát trẻ con của Trương Hoan Hoan nho nhỏ vang vọng: "Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you... " (*)
(*) Đoạn này là bài Happy Birthday 祝你生日快乐 bản Trung ý, nên ta dịch thành Tiếng Anh luôn cho nhanh:)) Thấy mình thật IQ, hahahahahaa
Hát xong một bài, Trương Phàm cùng Trương Hoan Hoan dưới ánh nến mỏng manh ấu trĩ lại vui vẻ vỗ tay.
Ngay cả vỗ tay cũng rất nhẹ nhàng, giống như sợ bị ai nghe thấy.
Hôm nay, căn biệt thự này tổ chức hai bữa tiệc sinh nhật.
Sinh nhật Trần Dương ngoài đại sảnh rộng lớn hoa lệ, vui đùa cùng với bàn bè, có bữa tiệc long trọng hoành tráng, có tháp bánh kem ba tầng thật lớn, vô cùng náo nhiệt, tràn ngập tiếng cười.
Nhưng mà không ai biết, cách một cánh cửa sắt, Trương Phàm cũng đang trộm ăn sinh nhật.
Cậu ngồi ở một góc hành lang tầng hầm tối tăm, chỉ với một chiếc bánh kem chưa đến 50 tệ, một ngọn nến sắp cháy hết, cậu chỉ có Trương Hoan Hoan lặng lẽ chúc phúc, cùng một cái vương miệng sinh nhật từ báo cũ cắt thành.
Trình Viễn Hàng nhìn Trương Phàm ăn một miếng bánh kem.
Hắn bỗng nhớ tới thật nhiều năm trước, lúc hắn còn ở trong nhà Trương Phàm. Một ngày nọ, đến giờ ăn cơm chiều, ông nội Trương Phàm giết một con gà nhà, đem đùi gà thịt gà chia đều cho hai đứa cháu.
--- Giết một con gà...:) ---

Nhà Trương Phàm quá nghèo.
Trình Viễn Hàng ăn một cái đùi gà, không ăn no, dẩu miệng sinh khí.
Trương Phàm nhìn sườn mặt bực bội của Trình Viễn Hàng, yên lặng dừng đũa, nhìn đồ ăn còn chưa đụng tới trong bát hồi lâu, quyết đoán đem đùi gà để sang bát Trình Viễn Hàng, thịt gà cũng để hết sang bát Trình Viễn Hàng, nghiêm túc nói: "Đều cho em ăn."
Trình Viễn Hàng hỏi hắn: "Vậy anh ăn cái gì."
Trương Phàm cầm nước tương từ phòng bếp ra, trộn với cơm trắng, đảo đảo: "Cơm trộn nước tương ăn cũng rất ngon."
Trình Viễn Hàng tưởng Trương Phàm thật sự thích cơm trộn nước tương, không có gánh nặng mà ăn sạch phần thịt vốn dĩ là của Trương Phàm. Trương Phàm ăn cơm trộn nước tương, nhìn thấy Trình Viễn Hàng rốt cuộc cười, Trương Phàm cũng ngây ngốc cười, đôi mắt sạch sẽ tràn ngập ánh sáng ấm áp.
--- Không thấy nước tương lấy tạm nước mắm:)) ---

Bọn họ liền sóng vai ngồi dưới sân, ngồi dưới bầu trời đầy sao, ngồi dưới tiếng công trùng vang vọng đêm mùa hạ.
Trình Viễn Hàng đã sớm quên cái đùi gà kia là cái gì hương vị, hắn chỉ nhớ rõ buổi tối hôm đó, Trương Phàm ca ca ăn một bát đen xì, sau đó vẫn luôn gắt gao nắm tay hắn, chỉ vào sao trời, ôn nhu nói cho hắn những ngôi sao đó tên là gì.
Trương Phàm lúc nhỏ, đem thịt của mình đều cho hắn, chính mình ăn cơm trộn nước tương.
Đến lúc trưởng thành, hắn mạnh mẽ ác liệt cướp lấy vương miện sinh nhật từ trên đầu Trương Phàm xuống, đuổi Trương Phàm về tầng hầm đen kịt. Ở tầng hầm tối tăm này, Trương Phàm trải qua một cái sinh nhật không ai để ý, không ai chúc mừng.
Trình Viễn Hàng không tiếng động đứng ở cửa hành lang.
Thời điểm hắn cách cửa sắt nghe được thanh âm chúc mừng náo nhiệt ngoài đại sảnh, hắn lại lần nữa xa xa nhìn thấy Trương Phàm bị ánh nến bao trọn, trong mắt phản chiếu ánh sáng trào lên ý cười ấm áp, trong một góc tầng hầm tối tăm cùng Trương Hoan Hoan cô đơn tịch liêu ấu trĩ lại vui vẻ vỗ tay cùng tiếng cười nhỏ bé vụn vặt.
Lồng ngực Trình Viễn Hàng trong phút chốc mãnh liệt nảy lên.
- ------








Sinh nhật vui vẻ Trương Phàm ca ca:3
Đấy em cho anh tận 8 cái bánh:) tốt gấp tỉ lần tên ngốc kia:)) anh về với em ik:)))
( Đào góc tường quang minh chính đại không tính là đào góc tường nha~:))
- ------
Gần 4000 chữ:v Số chữ hình như ngày càng nhiều:v
Còn một đoạn mà rốt cục nói một chút lại đăng chậm 2 tiếng:')
-------
Có một vấn đề.
Ta mới edit 3 chap đã biết truyện này không phải gu ta, ta không thích thảo căn công/thụ!!!
Mà ta edit tùy hứng....:)
Có nên drop không...? Drop thì ta kiếm quyển khác lại edit thử:)) nhưng cũng ngại ngùng với tác giả và mọi ngừi ghê á:')
Bỏ phiếu đi:))
Nguồn: https://www.wattpad.com/user/ysvhltiebdtuttstmdes

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.