Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 47:




Lâm Thành Bộ vẫn cho rằng Giang Thừa Vũ chuẩn bị trước đó một tuần cho lần trở về này của Nguyên Ngọ vốn chỉ để gọi những người hâm mộ cũ quay về.
Không nghĩ tới Giang Thừa Vũ lại chuẩn bị buổi trở về này như một buổi biểu diễn, ra sân ấn tượng, ánh đèn, ban nhạc, tất cả đều cùng phối hợp.
Trước kia hắn không nghe thấy Nguyên Ngọ nhắc tới, nhìn dáng vẻ Nguyên Ngọ thì có lẽ cũng không biết những chuyện được sắp xếp trước, lúc ánh đèn lóe lên mấy lần, y dường như cũng bị giật mình nheo mắt.
Nhưng vẫn đẹp trai.
Đẹp trai muốn chết.
Bất kể là ánh mắt nheo nheo hay những động tác tùy ý..
Người hâm mộ của Nguyên Ngọ không ít, nam nữ đều đủ, lúc này đều đang nhìn chăm chú về phía quầy bar, luôn luôn vỗ tay hoan hô, Lâm Thành Bộ có thể hiểu được những phản ứng kích động của đám người này do ánh mắt và động tác của Nguyên Ngọ mang đến.
Dẫu sao từ trước đến tận hôm nay, hắn vẫn là thành viên trong đám này mà.
Có điều cầm gậy phát sáng, lại còn cái gậy to thế này... Lâm Thành Bộ nhìn bốn phía xung quanh... chỉ có mình hắn.
Nhưng không sao, trước kia cầm máy ảnh số chụp cả đêm cũng có mình hắn, trên phương diện fanboy hắn đã bước một bước lớn thành lão làng rồi, đi đầu phong trào, hơn nữa đây cũng là trường hợp duy nhất hắn không thèm để ý ánh mắt người khác.
Quan trọng nhất là lúc hắn giơ cái gậy huỳnh quang lên đầu vung vẩy, hắn phát hiện tầm mắt của Nguyên Ngọ đã vượt qua khỏi đám đông rơi xuống chỗ y.
"Hú hú-----" Lâm Thành Bộ gào lên, cái tay giơ trên đầu lại càng vẫy cật lực hơn khiến cho ánh sáng từ gậy huỳnh quang lan rộng nhất có thể.
Tầm mắt của Nguyên Ngọ chỉ dừng lại ở chỗ hắn vài giây rồi quay lại trên tay mình.
Lâm Thành Bộ không để ý cái nhìn ngắn ngủi này dù hời hợt hay không, Nguyên Ngọ thấy hắn là được.
"Hú hú hú-----" Hắn lại gào lên.
Trước kia Nguyên Ngọ có nói không quen tay, không chắc chắn lắm nhưng bây giờ nhìn trạng thái của y, Lâm Thành Bộ cảm thấy y đã khôi phục rồi, không khác gì trước đây.
Hoặc có thể hình dung là hấp dẫn hơn so với ngày trước.
Đúng thế, rất hấp dẫn.
Kỹ thuật pha rượu của Nguyên Ngọ không ít, nhưng điểm hấp dẫn người khác của y không phải ở kỹ thuật mà là y có thế làm từng động tác với vẻ tùy ý tiêu sái, tựa như những cái chai, cốc kia là một phần của thân thể y vậy.
Có mấy lần Lâm Thành Bộ đã nghĩ chai đã rơi khỏi tay rồi mà y lại lật tay giữ nó lại trong lòng bàn tay.
Phần mở màn của Nguyên Ngọ không dài lắm, căn cứ vào kinh nghiệm của Lâm Thành Bộ, đại khái có thể tiến về phía trước rồi, hắn chuẩn bị tiến đến trước mặt Nguyên Ngọ để Nguyên Ngọ đưa cốc rượu này cho hắn.
Kinh nghiệm thâm hậu của Lâm Thành Bộ quả nhiên có ích, lúc hắn đi xuyên qua đám người đến cạnh quầy bar, Nguyên Ngọ đột nhiên khoát tay.
Âm nhạc cũng đột nhiên dừng lại.
Tiếp theo nghe được tiếng búng tay tách một cái của Nguyên Ngọ, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay y.
Bốn phía quầy bar nổi lên tiếng huýt sáo, tiếng hú hét ầm ầm.
Sau khi âm nhạc tiếp tục, Nguyên Ngọ lấy một cái ly trên quầy, dùng ngón tay mang theo ngọn lửa vẽ một vòng quanh miệng ly, một vòng lửa nho nhỏ màu xanh da trời hiện lên.
Y đổ hết rượu trong bình pha vào.
Chính là cốc rượu này.
Lâm Thành Bộ không biết Nguyên Ngọ có thấy hắn hay không, vội vàng lách qua đám người đứng cạnh quầy bar, định lúc mọi người chưa tỉnh táo được...
Nhưng ngay lúc hắn vươn tay ra, một bàn tay đã nhanh hơn hắn lấy được cốc rượu, bàn tay kia thuần thục đậy lên miệng cốc dập ngọn lửa rồi uống một hớp.
"Cái đệch?" Lâm Thành Bộ cảm thấy bị đả kích quá lớn, nhìn từ miệng lên mặt người kia, hắn kinh ngạc: "Thường Ngữ?"
"Hử?" Thường Ngữ nghe thấy giọng hắn, nghiêng đầu cũng ngẩn người, "Anh Lâm?"
"Cậu tiêu rồi!" Lâm Thành Bộ trợn mắt nhìn cậu nghiến răng nghiến lợi nói, "Thằng nhóc này cậu tiêu rồi, tối nay cậu tiêu rồi."
Thường Ngữ nhìn cái gậy phát sáng trong tay hắn thì phản ứng lại ngay, đưa ly rượu trong tay sang: "Cho anh này."
"Cho tôi làm cái gì?" Lâm Thành Bộ nói.
Uống mệ nó một hớp rồi mới đưa cho tôi, có tin tôi đập chết cậu không!!!
"Anh không muốn à?" Thường Ngữ nhìn cái xúc xích trong tay hắn.
"Không cần," Lâm Thành Bộ nhét cái xúc xích vào túi quần, tức giận hỏi, "Cậu tới đây chen chúc làm cái gì?"
"Em đợi mấy ngày rồi," Thường Ngữ nâng ly rượu, "Tối hôm nay vốn phải tăng ca nhưng em đổi cho người khác."
Lâm Thành Bộ nhìn cậu ta chằm chằm lúc lâu, không biết là cảm giác gì, lại không thể nói với với một fan bình thường rằng cậu uống rượu của tôi, tôi ghét cậu, càng không thể tỏ ra mất phong độ.
Đành nói một câu vu vơ: "Kia là bạn trai cậu hả?"
Thường Ngữ ngẩn người quay đầu nhìn bàn số bảy bên kia: "À, không phải, bạn bình thường thôi."
Sau đó Lâm Thành Bộ không biết nói gì nữa, mắt to mắt nhỏ trừng nhau với Thường Ngữ, nhưng vừa nhìn thấy cái ly trong tay cậu ta là muốn nhào tới lột sạch sành sanh cậu ta ném cho Giang Thừa Vũ.
"Tiểu Bộ Bộ." Giọng của Nguyên Ngọ truyền sang.
Giọng nói bị chắn sau khẩu trang rất nhỏ, dường như bị chìm lẫn giữa tiếng cười tiếng nói chuyện huyên náo cùng tiếng nhạc nhưng Lâm Thành Bộ vẫn nghe thấy, hắn cảm thấy với trình độ nhạy cảm của mình với Nguyên Ngọ, ngày nào đó hắn bị điếc cũng nghe thấy.
Hắn vội vàng vứt Thường Ngữ ra sau rồi quay mặt sang.
Trên quầy bar đang đặt một hàng cốc, bên trong đều chứa rượu cầu vồng đã pha xong, Nguyên Ngọ đang cầm một chiếc muỗng khuấy các cốc rượu đến chiếc cuối cùng.
Lâm Thành Bộ trong nháy mắt vứt hết tất cả bất mãn khó chịu với Thường Ngữ sang một bên, hưởng thụ nhìn động tác của Nguyên Ngọ.
Đại Tề đẩy những cốc rượu đã pha xong đến trước mặt khách, lúc này Lâm Thành Bộ mới chú ý Nguyên Ngọ vẫn còn một ly chưa làm xong màu sắc hoàn toàn khác.
Ly này không phải rượu cầu vồng, phân tầng không đủ, chỉ có hai màu, hơn nữa màu sắc... rất lạ, một tầng màu xanh sẫm, một tầng màu cafe.
Đặc biệt cuối cùng Nguyên Ngọ còn thêm một lớp kem bơ thật dày lên miệng cốc, Lâm Thành Bộ không biết nên gọi món này là gì nữa.
Nguyên Ngọ đẩy cốc rượu từ từ đến trước mặt hắn, cắm một ống hút vào, giọng vẫn rất nhỏ: "Đồ uống pha riêng của cậu."
"Gì cơ?" Lâm Thành Bộ ngây ngẩn, "Pha riêng?"
"Ừ," Nguyên Ngọ nhìn hắn, "Đảm bảo ngon, nếm thử xem."
Lâm Thành Bộ mãi lúc lâu sau mới hoàn ồn lại, tay giơ ra cầm cốc còn hơi run.
Đây là một ly pha chế riêng.
Đồ pha chế riêng Nguyên Ngọ làm cho hắn.
Còn nói là chắc chắn ngon.
Nói thật, đây mà là cốc phân... Hắn chắc mình cũng có thể bịt mũi uống sạch.
Nhìn chằm chằm miệng cốc đầy kem một lúc, ngẩng mặt lên đã không còn thấy Nguyên Ngọ phía sau quầy bar nữa rồi.
Hắn vội vàng cầm cái cốc này chen trở về bàn của Giang Thừa Vũ.
Thời gian biểu diễn của Nguyên Ngọ rất ngắn, một đêm lên biểu diễn vài lần, thời gian giữa các lần y thường chui vào góc ngồi uống rượu.
"Đồ pha riêng của tôi đâu?" Giang Thừa Vũ thấy hắn đi về thì quay đầu hỏi Nguyên Ngọ vừa ngồi xuống.
"Mai đi." Nguyên Ngọ nói.
"Đồ pha riêng số lượng có hạn à" Giang Thừa Vũ cười, "Pha cho cậu ta rồi là hết phần của tôi."
"Không quen tay," Nguyên Ngọ bẻ bẻ cổ tay, "Cảm giác như chưa tra dầu vậy."
"Không nhận ra đâu," Lâm Thành Bộ ngồi xuống, "Em thấy đẹp trai muốn chết, nổ tung hết cả con phố này cũng được."
"Chính xác." Giang Thừa Vũ gật đầu.
"Uống chưa?" Nguyên Ngọ quay đầu sang hỏi.
"Em... không nỡ uống." Lâm Thành Bộ nhìn cái ly nhẹ nhàng xoay hai vòng.
"Uống đi," Nguyên Ngọ cầm lấy rượu Giang Thừa Vũ rót cho hắn uống một hớp, "Uống như lúc cậu uống trà sữa ấy, đặt ống hút ở chỗ giữa hai lớp."
"Ừ." Lâm Thành Bộ cười cười, nhấc ống hút lên uống một ngụm.
Hắn nếm ra được vị kem bơ ngay, đương nhiên, không nếm cũng nhìn ra được, bên dưới lớp kem dày là màu cafe, ấn tượng đầu tiên là cacao nhưng lúc nếm lại không không hoàn toàn là vị cacao, còn có hơi chút vị trà.
Lâm Thành Bộ cảm thấy rất bất ngờ, hai loại vị này có thể trộn chung với nhau tạo thành mùi vị hấp dẫn như vậy, hắn cắm ống hút xuống sâu hơn nếm màu xanh đậm bên dưới.
"Bạc hà?" Hắn nhìn Nguyên Ngọ nhưng lại lắc đầu ngay, "Không không, chỉ có chút xíu vị bạc hà.... Rượu bạc hà? Cũng không hẳn... Màu đậm hơn nhiều..."
"Cậu lắm chuyện thế." Nguyên Ngọ nói.
"Không mà không mà." Lâm Thành Bộ cười cười, ly rượu pha riêng này rất ngon, mặc dù chẳng nếm ra được là cho những gì nhưng uống rất ngon.
"Sau này vẫn thế chứ?" Mắt Giang Thừa Vũ nhìn Lâm Thành Bộ phía sau lưng.
"Ừ." Nguyên Ngọ đáp.
"Ài," Giang Thừa Vũ duỗi người, "Cảm giác hôm nay thật tốt, cuối cùng cũng kéo được ông về."
"Tôi thấy người kia khá lắm," Nguyên Ngọ nhìn người pha rượu đang bận rộn bên trong quầy bar, "Hơi quen quen... trước làm ở chỗ lão Đường à?"
"Vẫn nhớ cơ à?" Giang Thừa Vũ vỗ vai y, "Tôi còn cho là hai năm nay trí nhớ ông rơi rụng không ít, vẫn nhớ cậu ta?"
"Những người đó đều khá cả," Giang Thừa Vũ nói, "Nhưng mấy chuyện này không chỉ nhìn vào kỹ thuật, kỹ thuật có thể luyện nhưng khí chất thì không luyện được, cả phong cách cũng vậy, mỗi người đều có phong cách của riêng mình, ông đã cực kỳ nổi bật mà lại còn nắm được khẩu vị người khác, cho nên không phải là ông thì không được.."
"Ai không biết lại tưởng ông đang cầu hôn tôi đấy." Nguyên Ngọ nói.
Giang Thừa Vũ cười phá lên: "Đừng thế mà, tôi còn vừa quyết định buông tay cậu đẹp trai họ Lâm kia kìa...."
"À đúng rồi," Lâm Thành Bộ nhả ống hút trong miệng ra, "Mục tiêu mới của anh, đệch, vừa cướp rượu của em."
"Mục tiêu mới?" Nguyên Ngọ nhìn hắn.
"Ừ," Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ rồi cười, "Anh cũng biết đấy, là người lần trước gặp ở bệnh viện, fan hâm mộ của anh."
"Thường Ngữ à?" Nguyên Ngọ bất ngờ nhìn Giang Thừa Vũ.
"Không phải mục tiêu mới," Giang Thừa Vũ châm thuốc ngậm, "Là một lần dọn dẹp không sạch sẽ, muốn xử lý lần nữa thì cậu ta chạy mất."
Nguyên Ngọ không lên tiếng chỉ cười.
Giang Thừa Vũ đang nói thì đột nhiên dừng lại đứng lên.
Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn, có một người phục vụ đứng cách họ mấy bước đang ra dấu tay với Giang Thừa Vũ.
"Hai người từ từ uống." Giang Thừa Vũ bóp bóp vai Nguyên Ngọ, cầm áo khoác ban nãy vừa vứt ra đi về phía hành lang.
Lâm Thành Bộ nhìn lướt về phía bàn số bảy đã không còn Thường Ngữ ngồi đó nữa.
"Qua đường mà còn có lần hai?" Lâm Thành Bộ uống một hớp kem bơ.
"Ừ," Nguyên Ngọ châm thuốc, lúc Lâm Thành Bộ giơ tay ra với lấy bao thuốc y hỏi, "Cậu khỏi ốm rồi?"
"Khỏi lâu rồi mà," Lâm Thành Bộ nói, "Cực kỳ khỏe luôn, anh nhìn thấy em còn bệnh chỗ nào?"
"Chỗ nào hả," Nguyên Ngọ nhìn đùi cậu một cái, "Nhìn từ chỗ này ra chứ sao, vẫn bệnh, mà bệnh không nhẹ đâu."
Lâm Thành Bộ cúi đầu nhìn thấy bắp đùi phải của mình sáng rực, vội vàng móc cây gậy huỳnh quang ra vứt lên ghế: "Đệch, tí nữa thì quên... Giang Thừa Vũ đưa cho em, đúng là thần kinh."
"Tôi thấy cậu vung vẩy hăng hái lắm đấy." Nguyên Ngọ cười cười.
"Thế à?" Lâm Thành Bộ thật ngại, "Em vốn không định dùng nhưng lúc sau không kiềm chế được... Anh thấy?"
"Ừ," Nguyên Ngọ gật đầu, "Muốn không thấy cũng khó, vung vẩy như xoắn ốc, thêm mấy phút nữa là bay được luôn."
Lâm Thành Bộ bật cười: "Ầy, lúc đó thì không thấy gì giờ nghĩ lại xấu hổ quá, mấy cô nàng kia còn không thế."
Nguyên Ngọ không lên tiếng vỗ vỗ mặt hắn.
Những màn biểu diễn tiếp theo của Nguyên Ngọ, Lâm Thành Bộ không mò tới tận quầy bar xem nữa, chỉ ngồi ở trong bàn nhìn qua khe hở của mấy cậu cây.
Bàn này cách khá xa quầy bar, nhưng đến hôm nay Lâm Thành Bộ mới cảm nhận được tại sao Nguyên Ngọ thích ngồi một mình ở chỗ này.
Góc này được mấy chậu cây bao lại, giữa ánh đèn nhấp nháy liên tục, tiếng người lẫn tiếng nhạc hỗn tạp, nơi này có một cảm giác an toàn kỳ lạ.
Không ai có thể nhìn vào trong, nhưng từ chỗ này có thể thấy được toàn bộ khu vực khác qua khe hở, thấy người cười cười khóc dưới ánh đèn nhập nhòe.
Một cảm giác an toàn bao bọc bên ngoài sự cô độc mãnh liệt.
Lâm Thành Bộ cầm ly rượu nhìn lớp kem thật dày kia.
Hắn uống sạch cả hai tầng bên dưới, còn phần kem vẫn chưa chịu uống hết.
Không phải vì hắn không thích vị kem bơ.
Mà là hắn không nghĩ tới Nguyên Ngọ sẽ tỉ mỉ đưa tất cả những hương vị hắn thích bỏ vào trong món đồ uống pha chế riêng này.
Hắn không biết đồ uống này Nguyên Ngọ mới nghĩ ra hay trước kia đã làm cho người khác rồi, nhưng dưới trạng thái này, sự chăm chút này của Nguyên Ngọ khiến hắn mãi sau chưa trở về được mặt đất.
Có một số việc hắn không dám nghĩ, nghĩ nhiều rồi không tránh được thất vọng.
Nhưng Nguyên Ngọ vẫn để cho hắn nhìn thấy một tia hi vọng, cho dù đó chỉ là một lớp kem bơ.
Buổi trở về ngày hôm nay của Nguyên Ngọ rất thành công, sắp đến mười hai giờ y dùng động tác kết thúc quen thuộc chấm dứt buổi biểu diễn, đến khi cái cốc chạm xuống quầy bar, y nói một câu: "Ngủ ngon."
Sau đó mọi người cũng hét lên ngủ ngon rồi lần lượt rời đi, lúc này Lâm Thành Bộ mới uống cạn phần kem bơ trong ly, đứng dậy đi về phía hành lang bên kia.
Nguyên Ngọ sau khi kết thúc đều đi thẳng, không dừng lại cho dù chỉ là một giây.
Lâm Thành Bộ vẫn cảm thấy đây là một thói quen cực ngầu, sau khi hắn làm việc ở nhà bếp xong sẽ không về ngay mà dọn dẹp đồ, tổng kết đồ ăn hôm nay, hút thêm một điếu thuốc, trò chuyện mấy câu với đồng nghiệp.
Thế nên hắn mới không có fanboy.
"Anh đưa em về nhé?" Lâm Thành Bộ đi theo lưng hắn ra phía cửa sau.
"Hửm?" Nguyên Ngọ quay đầu nhìn hắn, "Cậu không lái xe à?"
"Em uống rượu," Lâm Thành Bộ nói, "Anh đừng nói đồ anh pha không có rượu nhé."
"Có rượu," Nguyên Ngọ nói, "Vậy mai cậu quay lại lấy xe à?"
"Ừ, dù sao em cũng đậu chỗ của Giang Thừa Vũ," Lâm Thành Bộ nói, "Chắc giờ đang đi phóng túng chỗ nào rồi, ngày mai chắc gì đã về."
"Cùng Thường Ngữ à?" Nguyên Ngọ cười.
"Chắc thế, "Lâm Thành Bộ chậc chậc, "Lần đầu tiên em thấy anh ta giằng co với người khác vậy đấy."
"Thằng nhóc kia cũng được." Nguyên Ngọ nói.
"Ai?" Lâm Thành Bộ quay phắt lại, cảnh Thường Ngữ cướp cốc rượu của hắn lại hiện lên, hắn cao giọng, "Anh nói ai "cũng được" cơ!"
"Lâm Tiểu Hoa," Nguyên Ngọ nhanh chóng trả lời một câu.
"... Anh không thể khen em một cách nghiêm túc được à?" Lâm Thành Bộ ngẩn người thở dài.
"Lâm Thành Bộ Bộ." Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ cười: "Em hiểu chuyện như vậy sẽ không so đo với anh."
Lúc ngồi lên xe, Lâm Thành Bộ gõ gõ thành thùng xe: "Này Nguyên Ngọ, em hỏi anh."
"Nói luôn đi." Nguyên Ngọ đội mũ bảo hiểm lên lái xe,
"Nếu em không uống rượu mà bảo anh đưa em về anh có đưa không?" Lâm Thành Bộ hỏi.
Nguyên Ngọ nhìn hắn: "Có, tôi sợ câu hưng phấn quá đi nửa đường lại lao xuống hố."
Lâm Thành Bộ duỗi tay duỗi chân cười không nói.
Thời tiết bây giờ ngồi xe moto ba bánh của Nguyên Ngọ còn có thể chịu được, ngày trước buổi tối mùa đông Nguyên Ngọ ra đường đều đi ô tô, cái kiểu moto ba bánh làm màu này chỉ lúc nào nắng lên y mới vác ra ngoài.
Có điều trước khi y biến mất đã bán ô tô rồi.
"Mấy nữa lạnh rồi anh lái xe nào?" Lâm Thành Bộ ngồi trong thùng xe hỏi.
"Bắt xe." Nguyên Ngọ nói, "Hoặc mua cái nào rẻ rẻ."
"Tiết kiệm đi, hai năm nay anh chỉ có tiêu không có kiếm, chắc chẳng còn được mấy đồng," Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ một chút, "Em có thể đưa anh đi."
Nguyên Ngọ nhìn hắn, cười rồi không nói gì.
"Em có thể đưa anh đi." Lâm Thành Bộ lặp lại lần nữa.
"Nghe thấy rồi."Nguyên Ngọ đáp.
"Nghe thấy thì trả lời đi." Lâm Thành Bộ nói.
"Được." Nguyên Ngọ trả lời.
"Có điều nhỡ đâu trùng phải ngày em đi làm thì anh bắt xe đi, buổi tối em sẽ đón anh." Lâm Thành Bộ lại nói tiếp.
"Ừ." Nguyên Ngọ đáp.
"Sao lại nghe lời như vậy?" Lâm Thành Bộ không kìm được hỏi, "Đâu phải phong cách của anh."
"Phong cách của tôi là kiểu gì?" Nguyên Ngọ nhìn hắn.
"Khỏi cần, không cần, không," Lâm Thành Bộ đếm đếm ngón tay, "Còn có, Phiền vậy, im miệng được chưa? Biến."
"Hầy." Nguyên Ngọ thở dài.
Đây chính là phong cách của y, hoặc có thể nói là thói quen nói chuyện của y với người không thân thiết hoặc không quen, hoặc với những người không cần tử tế.
Nhưng Lâm Thành Bộ bây giờ lại trở thành người khó phân được vào loại nào mới đúng.
Khi nhìn thấy Lâm Thành Bộ cầm cái gậy phát sáng vung vẩy như tên thần kinh, trong nháy mắt y thấy cả lòng mình mềm nhũn.
Không biết nói sao, giống như đối diện với Lâm Thành Bộ y không hề có cảm giác không chịu được hoặc muốn tức giận.
Người này đã vì y mà làm bao nhiêu thứ, trên thế giới này không có người thứ hai có thể làm được, cho dù làm vì chính bản thân mình cũng không làm được đến trình độ này,
"Hôm nay anh đừng về nhé." Lâm Thành Bộ ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng.
"Hả?" Nguyên Ngọ quay đầu sang.
"Nhìn thẳng," Lâm Thành Bộ chỉ chỉ đường trước mặt, "Em bảo là hôm nay muộn quá rồi, anh đừng về, sáng ngày mai em nấu gì ngon ngon cho anh ăn."
"À." Nguyên Ngọ đáp.
"À là đồng ý hay không đồng ý?" Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
Y nhìn đằng trước: "Đồng ý."
Lâm Thành Bộ cười cười, nghĩ chút rồi thở dài: "Cảm xúc của anh có thể mãnh liệt hơn chút được không?"
"Được chứ!" Nguyên Ngọ kêu lên, tay thả ra đưa lên đỉnh đầu quơ quơ, "Được chứ! Quá tuyệt vời-------"
"Đệch mợ!" Lâm Thành Bộ vội vàng bám chặt lấy thành thùng xe: "Lái xe đi! Lên cơn gì thế!"
"Không phải là nghe theo cậu sao." Nguyên Ngọ nói.
"Sao nghe theo thôi mà anh hăng hái vậy!" Lâm Thành Bộ xùy một tiếng, lúc sau lại nhỏ giọng: "Anh... lát nữa có thể nghe lời là được rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.