Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 32: Nhóc thật đáng yêu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu

Cao Nhiên dán lưng lên ghế dựa, nâng hai chân lên chắn phía trước, “Ông làm gì thế?”
Tào Thế Nguyên đút tay vào túi, hơi cúi người nhìn thiếu niên dưới mắt mình, nhìn ra sự kinh hoảng, bất an, căng thẳng, luống cuống của cậu.
Đúng thật vẫn chỉ là một đứa nhỏ.
Quá non nớt, quá ngây thơ, không biết nén giận, không giấu được tâm tình, cần phải rèn luyện, mới có thể trưởng thành, phát huy tối đa năng lực của chính cậu.
Tào Thế Nguyên nói, “Nhóc thật đáng yêu.”
Cao Nhiên văng máu đầy mặt, “Làm một thằng con trai, tui rất ghét nghe đánh giá như thế.” Chói sáng, hào phóng, thông minh, lanh lợi, chọn đại từ nào cũng dễ nghe hơn đáng yêu, đáng yêu hợp để miêu tả con gái hơn.
Tào Thế Nguyên nhún vai, “Nhưng đây là sự thật.”
Cao Nhiên trợn tròn mắt, câm nín mất nửa ngày, “… Tui chưa từng thấy loại người nào như ông.”
Tào Thế Nguyên hé mắt, tỏ vẻ hứng thú, “Loại người thế nào?”
Cao Nhiên méo miệng, “Ha ha.”
Tào Thế Nguyên hỏi, “Ha ha có nghĩa là gì?”
Cao Nhiên khoanh chân, co hẳn lên trên ghế, nói vòng vo, “Ha ha là ha ha chứ sao.”
“Không còn gì để nói?” Tào Thế Nguyên cười như không cười, “Tôi biết rồi.”
Dứt lời, Tào Thế Nguyên quay người ngồi lại xuống ghế.
Thần kinh căng thẳng của Cao Nhiên cuối cùng cũng thả lỏng lại, cậu thở phào một hơi, nồi nãy tim đập còn nhanh hơn lúc làm bài kiểm tra mà mở phao nữa, suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Trên người hồ ly không có mùi thối của hồ ly, luôn thoang thoảng hương chanh, nhưng chẳng khiến anh ta dễ gần hơn chút nào cả.
Nhìn không thấu, đoán không ra.
Tào Thế Nguyên khép mi, ngón tay gõ tay vịn ghế.
Âm thanh không nhanh chẳng chậm, lực không nhẹ chẳng nặng, vẫn đều đặn một tần suất.
Cao Nhiên cứ chốc chốc lại ngó chừng hồ ly, hết sức đề phòng, tránh tình huống đột ngột phát sinh.
Bất tri bất giác, lực chú ý dần phân tán, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, toàn bộ thế giới đều chậm lại.
Tựa như có một người vô hình đung đưa đồng hồ quả lắc trước mặt, từng nhịp, từng nhịp.
Đôi mắt Cao Nhiên chậm rãi khép lại, mấy chục giây sau đột nhiên mở choàng ra, cậu giận dữ nhìn hồ ly trên ghế, chửi ầm lên, “Cái đệt, ông mẹ kiếp lại thôi miên tui!”
Ánh mắt Tào Thế Nguyên lạnh lùng, giữa chân mày bao phủ một tầng mờ mịt.
Cao Nhiên hít một hơi khí lạnh, “Người giận phải là tui mới đúng, ông dựa vào cái gì mà thái độ với tui?” Lại còn tỏ ra hết sức thất vọng nữa chứ.
Không đúng!
Là muốn làm cái gì đó mà không thành, bị cắt ngang, cho nên mới thất vọng.
Sắc mặc Cao Nhiên càng khó coi hơn, cậu liếc trái liếc phải, mắt ghim lấy chiếc gạt tàn trên bàn, định với lấy ném qua.
Tào Thế Nguyên rũ mắt, ngón trỏ thon dài và ngón giữa khép lại đặt trên mi tâm, dùng chút sức, lúc mở mắt ra, cảm xúc trong đó đã lắng xuống, thay vào đó là vẻ thâm trầm tột cùng.
Cao Nhiên bị nhìn mà sợ, cậu xoa mặt để mình bình tĩnh chút, bày ra tư thế ôn hòa nhã nhặn nói đạo lý.
“Đội trưởng Tào, ở đây chỉ có ông với tui, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, trong xe một lần, vừa nãy một lần, ông tổng cộng thôi miên tui hai lần rồi, lần thứ hai không hiểu sao, tui không để ông thành công, tỉnh lại sớm, ông tức giận, thất vọng, còn muốn nổi cáu với tui, tui đều thấy hết cả.”
Cao Nhiên thở mạnh một hơi, “Đừng tưởng rằng tui không kiếm nổi bằng chứng tố cáo ông, thì ông có thể làm xằng làm bậy, trong lòng ông tự hiểu, hơn nữa, người đang làm, trời đang nhìn.”
Tào Thế Nguyên bỗng cười khẽ.
Cao Nhiên lùi về sau hai bước đụng vào bàn, chống tay lên bàn, đụng phải gạt tàn thuốc lá, muốn ném qua, “Ông cười cái gì?”
Tào Thế Nguyên cười than, “Nhóc thú vị quá.”
Độ cong khóe môi của anh không hề thu lại, truyền cả vào trong mắt, “Chắc chắn đội trưởng Phong đã nói với nhóc về ông nội của tôi, ông là đại sư thôi miên, nhóc nghĩ ngay là tôi cũng vậy.”
Cao Nhiên không thèm suy nghĩ hỏi dò, “Chẳng lẽ không phải?”
Tào Thế Nguyên đáp, “Không.”
Cao Nhiên đảo mắt, vớ vẩn, “Thế sao tui lại mơ màng? Nói ngủ thì ngủ?”
Tào Thế Nguyên không đáp mà hỏi lại, “Nhóc chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, sao tôi lại muốn thôi miên nhóc?”
Cao Nhiên nghẹn lời.
“Hay là…”
Tào Thế Nguyên đứng dậy, bước từng bước về phía thiếu niên, “Nhóc có cái gì không thể để người khác biết…”
Cao Nhiên lớn tiếng cắt ngang, “Không có!”
Nói xong cũng muốn cắn lưỡi tự sát, đệt, giấu đầu hở đuôi rồi.
Tào Thế Nguyên nhìn thiếu niên vì rầu rĩ mà mặt đỏ bừng, “Chừng hai năm nữa, nhóc nhớ lại lúc này, sẽ biết mình lỗ mãng nhường nào.”
Cao Nhiên không lòng dạ nào mà lo chuyện đó, cậu bị một suy đoán nhảy ra trong đầu làm cho hãi hùng, mặt trắng bệch ra.
Lẽ nào Hồ ly biết năng lực của cậu rồi?
Hay là, Hồ ly có thể nhìn ra cậu không thuộc về thế giới này?
Cao Nhiên tự phủ nhận mình.
Anh Tiểu Bắc hầu như ngày nào cũng ở với cậu một lúc lâu, gần đây còn ngủ chung nữa.
Nếu ngay cả anh Tiểu Bắc cũng chẳng phát hiện được gì, vậy chứng tỏ cậu giấu rất kĩ, số lần cậu tiếp xúc với hồ ly ít cực kì, không thể nào.
Nếu như hồ ly chẳng biết gì cả, sẽ không lần nào cũng trêu chọc cậu như thế.
Mà cũng như anh ta nói, cậu chỉ là một học sinh cấp ba, hoàn cảnh gia đình bình thường, thành tích bình thường, tìm đại trong lớp nào cũng vơ được một đám lớn, không cần thiết phải bám cậu dai dẳng như vậy.
Cao Nhiên lấy tay che mặt, lại vuốt mạnh một cái, “Đội trưởng Tào, sao anh lại cứ trêu chọc tui hết lần này tới lần khác vậy?”
Tào Thế Nguyên làm như không nghe thấy sự tức giận và thăm dò trong lời thiếu niên, dửng dưng nói, “Nguyên nhân rất phức tạp.”
Cao Nhiên chờ nữa, chờ mãi cũng chẳng nghe câu tiếp, rồi sao nữa? Hết rồi à?
Tào Thế Nguyên nói, “Có một nhân tố lại khá đơn giản, giờ tôi nói cho nhóc nghe luôn, đó là tôi coi trọng nhóc.”
Cao Nhiên ngây người.
Từ cấp hai đến cấp ba, các cô bé coi trọng cậu cũng chẳng ít, hơn nửa đều là giúi cho mẩu giấy, hoặc là nhờ người chuyển lời, nhưng bị một người con trai nói thẳng ra như vậy, lại là lần đầu.
Tào Thế Nguyên nói, “Vinh hạnh của tôi.”
Cao Nhiên giật phắt, bỗng phát hiện mình chẳng có đường lui, cậu dứt khoát đặt quách mông lên bàn, nhìn thẳng vào hồ ly, “Biến thái.”
Đuôi lông mày Tào Thế Nguyên khẽ giật, “Phiến diện.”
Cao Nhiên nói, “Đội trưởng Tào, anh đây là bị bệnh đó, không bình thường chút nào, phải gặp bác sĩ để chữa trị.”
Tào Thế Nguyên cắt nốt viên kẹo chỉ còn lại một mẩu nhỏ trong miệng, hơi thở nồng nặc mùi chanh, “Sai rồi, không phải bệnh, chỉ là một lựa chọn mà thôi, có lẽ sang năm, cũng có thể cuối năm, thái độ của nhóc sẽ thay đổi nhiều lắm đấy.”
Cao Nhiên bị giọng điệu bình tĩnh của anh ta làm cho xù lông, “Sao có thể chứ!”
Tào Thế Nguyên nhìn thiếu niên, chẳng nói gì.
Cao Nhiên đẩy anh ta ra một chút, mình thì nhảy xuống bàn, làm ra vẻ uy hiếp, “Anh nếu còn tìm tui nữa, tui sẽ rêu rao bệnh này của anh, đến lúc đó cấp dưới và cả đồng đội của anh chắc chắn sẽ biết hết.”
Tào Thế Nguyên không chỉ không tức giận, mà còn cảm thấy buồn cười, anh nhếch mép, “Nếu vậy, cũng không tốt cho đội trưởng Phong lắm đâu.”
Cao Nhiên nghe mà chẳng hiểu gì, cái này liên quan gì với anh Tiểu Bắc chứ?
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Cao Nhiên vui vẻ, đang chạy tới thì khựng lại, cậu còn nghe được cả tiếng giày cao gót, theo ngay sau, mang cả tâm tình sốt sắng của nữ chủ nhân nữa.
Ngoài cửa vang lên một giọng nữ êm ái, “Em nghe ba nói gần đây không yên ổn, có phải là có vụ án gì lớn không ạ?”
“Cô Trịnh có thể đi hỏi cục trưởng Trịnh.”
“Em biết bọn anh sẽ chẳng tiết lộ đâu, em chỉ muốn… Đội trưởng Phong, lúc anh thi hành nhiệm vụ nhớ chú ý an toàn nha.”
Cao Nhiên vô thức bĩu môi.
Cậu trầm mặc mấy giây rồi xoay người, chân lại bị vướng, đụng phải Hồ ly không biết đứng ngay sau tự bao giờ.
Cách cánh cửa, Phong Bắc đang muốn đuổi Trịnh Giai Huệ đi, đột nhiên nghe một tiếng kêu sợ hãi, lập tức đẩy mạnh cửa ra.
Đứa nhỏ y như con mèo bị bắt nạt, nhe răng, lông cả người dựng hết cả lên, người lớn thì chẳng tỏ vẻ gì, không khác gì lúc thường cả.
Phong Bắc cau chặt mày, “Đội trưởng Tào, sao cậu lại ở chỗ tôi?”
Tào Thế Nguyên chỉnh lại cổ tay áo, chậm rãi nói, “Có việc muốn bàn với cậu.”
Mặt Phong Bắc lạnh tanh, “Nói sau đi.”
Tào Thế Nguyên bảo được, trước khi đi còn như có như không nhìn thoáng qua cậu nhóc.
Cao Nhiên trợn mắt nhìn lại.
Tào Thế Nguyên để lại cho cậu một bóng lưng cao to.
Bầu không khí trong phòng làm việc thoáng trở nên vi diệu.
Cao Nhiên phát hiện có tầm mắt dừng trên người mình, không có ác ý, chỉ có tò mò, lúc cậu nhìn sang, đối mặt với một cô gái trẻ.
Trịnh Giai Huệ mỉm cười, “Là em sao.”
Cao Nhiên gãi đầu, “Chào chị Trịnh ạ.”
Trịnh Giai Huệ cười hỏi, “Sao em lại ở trong phòng làm việc của đội trưởng Phong vậy?”
Cao Nhiên liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Phong Bắc không thoải mái trong lòng, giọng cũng lạnh hẳn đi, “Cô Trịnh, tôi bận lắm, không tiễn.”
Trịnh Giai Huệ thấy sắc mặt người đàn ông không tốt mấy, lại chẳng biết vì sao, mơ mơ hồ hồ, cô cũng không ở lâu, ôm một bụng nghi hoặc rời đi.
Bầu không khí trong phòng làm việc thay đổi, trở nên càng vi diệu hơn.
Cao Nhiên thoáng do dự, “Anh Tiểu Bắc, tâm tư của chị Trịnh với anh đều hiện hết lên mặt rồi, anh thì sao?”
Phong Bắc nhìn cậu chằm chằm, “Không có ý đó.”
Cao Nhiên nói, “Thế nếu anh không có ý với chị ấy, sao anh không từ chối thẳng đi?”
Phong Bắc lơ đãng, “Hả?”
Cao Nhiên hắng giọng, “Em cảm thấy, không thích thì nói thẳng, đừng làm lỡ dở con gái nhà người ta, anh nói đúng không, anh Tiểu Bắc.”
Ánh mắt Phong Bắc không dời khỏi gương mặt cậu nhóc một ly, “Đã nói rõ rồi, chắc là lần đầu của cô bé, vẫn đang kiên trì, cô ấy chậm trễ không được anh đáp lại, tự nhiên sẽ rút lui, trên đời có mấy kẻ ngốc đâu.”
Cao Nhiên, “Ờm.”
Phong Bắc không nhìn ra dấu vết ghen tuông nơi cậu nhóc, anh ấn ấn huyệt thái dương, tự an ủi ngày sau còn dài, “Em với Tào Thế Nguyên là sao thế? Anh ta trêu em à?”
Cao Nhiên kể lại điểm chính, lược bỏ mất đoạn mình đụng vào Tào Thế Nguyên, mặt bị môi của người ta quệt vào.
Càng lược nốt trọng điểm là cậu căn bản không tránh, mất nụ hôn đầu rồi.
Phong Bắc nghe Tào Thế Nguyên cố thôi miên cậu nhóc, giận điên lên, đá bay cái ghế.
Cao Nhiên né kịp, cẩn thận dựng cái ghế lại, “Lúc đấy chả hiểu sao, tự nhiên em tỉnh, anh ta không thành công.”
Phong Bắc trầm mặc một lúc lại hỏi, “Có nhìn thấy anh ta thôi miên như thế nào không?”
Cao Nhiên đáp, “Em không để ý.”
Nếu còn lần sau, nhất định phải quan sát cẩn thận.
Trong phòng làm việc lại yên tĩnh, mùi thuốc lá nồng nặc.
Đội trưởng Phong nhả ra một làn khói, liếc mắt nhìn cậu nhóc đang không ngừng lau mặt, “Mặt em sao thế?”
Cao Nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng thả tay xuống, “Không sao ạ.”
Phong Bắc bóp dẹp hộp thuốc lá rồi ném lên bàn, “Còn không sao, da sắp bị em lột xuống rồi! Lại đây!”
Cao Nhiên chả hiểu sao lại chột dạ, “Không sao thật mà.”
Phong Bắc sải bước lại gần, tay nắm mặt cậu nâng lên, tầm mắt rơi vào nửa gương mặt sưng tấy của cậu, “Bị muỗi đốt hả?”
Cao Nhiên nói, “Vâng ạ.”
Phong Bắc chậm rãi nói tiếp, “Con muỗi họ Tào à?”
Cao Nhiên, “…”
Phong Bắc chỉ thăm dò thôi, ai ngờ đúng thật, mặt anh tự dưng tái mét, “Đệt!”
Mất nụ hôn đầu rồi, Phong Bắc nghiến muốn nát hàm răng.
Cao Nhiên nghe thấy tiếng thở dốc trên đỉnh đầu, ngẩng mặt lên, “Anh Tiểu Bắc?”
Phong Bắc đẩy cửa đi ra ngoài.
Cao Nhiên hoảng hồn đuổi theo, người đàn ông đi đằng trước chẳng thèm quay đầu lại mà quát rằng, “Em ở trong phòng làm việc cho anh!”
Có viên cảnh sát đi qua, run run nhìn qua đây.
Cao Nhiên lùi lại về phòng, cậu lau mặt, ngửi bàn tay, có mùi chanh.
Với cái chế độ ăn uống của tên hồ ly kia, sớm muộn gì răng cũng rụng hết.
Lúc Cao Nhiên đang nghĩ vẩn nghĩ vơ, người đàn ông trở về, cậu bị túm gáy, mông nhấc lên khỏi ghế, đón lấy câu hỏi thẳng mặt, “Ngoài mặt ra, còn chỗ nào nữa?”
Mặt của Cao Nhiên đóng vai chậu rửa, đón nước bọt của anh, “Hết rồi ạ.”
Phong Bắc bạnh cằm, “Em bị ngốc à, lúc anh ta hôn em, em không biết tránh sao?”
Cao Nhiên nói, “Trùng hợp mà.”
Phong Bắc thầm nghĩ, trùng hợp đéo gì!
Cái tên họ Tào kia, cái gọi là trùng hợp đều là do tỉ mỉ lên kế hoạch, tính toán hết cả rồi.
“Sao ngay từ đầu không nói với anh? Còn nói dối?”
“Em cũng có sĩ diện mà.”
Cao Nhiên đổi chủ đề, “Anh Tiểu Bắc, chiều có chuyện gì không? Đi khách sạn Thiên Nguyên, hay là đến nhà Lý Quyên với Vương Đông Bình xem? Người yêu Vương Bằng của nạn nhân thứ tư Trần Lỵ hôm nay có đến làm loạn không?”
Phong Bắc không đáp.
Lời của Cao Nhiên thoi thóp trong cổ họng, rồi biến mất tăm, cậu cũng không nói nữa.
Phong Bắc chợt bảo, “Em nhìn bên kia đi.”
Cao Nhiên méo mặt, “Anh Tiểu Bắc à, chiêu này em dùng đến nát từ hồi tiểu học rồi, anh đừng lừa em.”
Phong Bắc, “…” Vẫn có sự khác nhau.
Hầu kết anh trượt lên trượt xuống, giọng khàn khàn, “Nhắm mắt lại.”
Cao Nhiên đáp, “Anh bảo em nhắm mắt, em liền nhắm, thế khác gì mấy cô bé trong tiểu thuyết ngôn tình chứ?”
Thái dương Phong Bắc nổi gân xanh, “Bảo em nhắm thì em cứ nhắm đi, nói nhiều thế!”
Cao Nhiên lắc đầu, “Em không nhắm.”
Phong Bắc nhìn cậu nhóc.
Cao Nhiên nhìn lại.
Phong Bắc đầu hàng, “Em giỏi, anh thua rồi.”
Cao Nhiên mới định nói gì đó, đôi mắt bỗng bị một bàn tay dày rộng che lên, cậu định hất ra, lại không hất nổi, không khỏi cuống lên, “Anh làm gì thế?”
Tầm mắt bị che lại, trước mắt là một màu đen tăm tối, các giác quan khác trong nháy mắt bị khuếch đại lên.
Cao Nhiên đang đọ sức với bàn tay kia, mất tập trung, mơ hồ cảm thấy có gì đó chạm vào môi của cậu, lại rời đi rất nhanh, toàn bộ quá trình chỉ có một hai giây.
“Anh Tiểu Bắc, anh làm gì thế?”
Tim Phong Bắc đập như trống, làm như không có gì hỏi vặn lại, “Gì cơ?”
Cao Nhiên ngỡ mình cảm giác sai, bàn tay to trên mắt rút đi, tầm nhìn khôi phục, cậu sợ hãi trợn tròn mắt, “Anh Tiểu Bắc, mặt anh đỏ quá đi!”
Phong Bắc đàng hoàng chững chạc bốc phét, “Máu không lưu thông.”
Cao Nhiên, “…”
Phong Bắc xoay mình đứng hút thuốc cạnh cửa sổ, lòng âm ỉ vui.
Nụ hôn đầu của oắt con thuộc về anh rồi.
Cảm xúc dâng trào, vô cùng kích động, muốn xuống tầng chạy mười mấy hai mươi vòng.
Nhưng vừa nãy thật quá ư là mạo hiểm, không chỉ nín thở, mím môi, gắng hết sức khiến cho cảm giác không rõ, còn phải nhanh, chạm khẽ một cái rồi thôi, không để cho cậu nhóc phát hiện ra.
Lúc ngủ thì dễ hơn nhiều, hôn bao nhiêu cũng được.
Cao Nhiên lẩm bẩm, “Thật là, sao phải che mắt em? Hỏi cũng không nói, khó hiểu.”
Phong Bắc lắc đầu.
Sau khi thất vọng lại có chút vui mừng.
Sợ cậu nhóc một ngày nào đó hiểu rõ, sẽ mắng anh là đồ biến thái, từ nay về sau trốn anh thật xa.
Vậy anh liền đáng buồn rồi.
Làm không tốt sẽ đi đến kết cục tráng niên cô quạnh, trung niên cô độc, tuổi già thê thảm mất.
Cao Nhiên nghe thấy tiếng thở dài, phát hiện vẻ mặt người đàn ông rất chi là u sầu, “Anh Tiểu Bắc, anh làm sao thế?”
Phong Bắc vẩy tàn thuốc vào gạt tàn, anh đang thương thân mình.
Thích một đứa ngốc.
Chiều nay Cao Nhiên đi ra ngoài chơi với Phong Bắc, điều kiện là số điện thoại di động của anh, nói là nhỡ có chuyện gì còn liên lạc.
Được sự đồng ý của Phong Bắc, Cao Nhiên liền đưa số của anh cho ba cậu.
Trong nhà mới gọi điện thoại tới, nói là Giả Soái đến, gọi Cao Nhiên về nhà.
Phong Bắc dựa vào bệ cửa sổ nhìn thiếu niên, “Sao bảo đi tra án với anh?”
Cao Nhiên dỗ, “Soái Soái đến mà, em phải về.”
Phong Bắc “hừ” một tiếng từ trong lỗ mũi.
Cao Nhiên há mồm, hừ cái gì mà hừ, đây là đang làm nũng à?
Cậu an ủi đứa nhỏ lớn gần ba mươi tuổi đầu, “Chờ Soái Soái đi, em lại tới tìm anh nha.”
Phong Bắc nhíu mày cười, “Sao em thích ở với anh thế?”
Mắt Cao Nhiên lấp lánh, “Kích thích, hồi hộp, có thể sớm cảm thụ được trăm hình thái của nhân gian.”
Phong Bắc không hài lòng với đáp án này, không một chút nào cả, “Nếu không tra án thì sao?”
Cao Nhiên đáp, “Thế chẳng có gì vui hết.”
Mặt Phong Bắc đen xì, “Cút đi!”
Cao Nhiên cười ha ha, “Đùa anh thôi, vui lắm vui lắm, cực kì vui luôn.”
“…”
Phong Bắc tức giận vung tay, “Về đi về đi.”
“Thế em về nha.”
Cao Nhiên đi tới cửa thì ngoái lại, “Anh Tiểu Bắc, em thích cùng anh tra án nhất.”
Phong Bắc thất vọng chậc một tiếng, sao không phải là nằm sấp trên người anh mà ngủ?
Nghĩ lại thì không thể nào, khi đó nhóc con ngủ như lợn chết ấy, biết cái đếch gì đâu.
Cao Nhiên đi ngang qua văn phòng của Hồ ly.
Tào Thế Nguyên không ở trong văn phòng, anh đứng ngay ngoài cửa, chỗ gò má có vết bầm.
Cao Nhiên nuốt nước bọt, rảo bước rời đi.
Tào Thế Nguyên nghiêng đầu, đón nhận ánh mắt dữ dằn Phong Bắc ném tới.
Hai người so găng trong không trung.
Dương Chí xui xẻo đụng vào, “Ấy…”
Anh ngạc nhiên ơ một tiếng, “Đội trưởng Tào, anh bị ai đánh ạ?”
Đáp lại anh là tiếng sập cửa.
Dương Chí hoang mang, “Sếp à, đội trưởng Tào bị làm sao thế?”
Phong Bắc chẳng để ý tới chuyện vụn vặt đó, “Tổ ba chưa về à?”
Dương Chí bảo chưa.
Phong Bắc nói, “Báo mọi người mở họp.”
Cao Nhiên về nhà, nửa đường gặp được Trương Nhung, bên cạnh là một bạn nam.
Cậu liếc mắt cái đã nhận ra, bầu không khí giữa Trương Nhung và bạn nam đó nhuộm màu hồng phấn, chính là hơi thở của tình yêu.
Bạn nam đó không phải Giả Soái.
Cao Nhiên choáng.
Trương Nhung phát hiện Cao Nhiên đang đứng cách đó không xa, mặt tái nhợt, nói gì đó với bạn nam, bạn nam liền đi, vẻ mặt còn lưu luyến lắm.
Bạn nam đi xa rồi, Trương Nhung liền chạy tới trước mặt Cao Nhiên, thở hổn hển, mắt đỏ hoe, “Cao Nhiên, cậu đừng nói cho mẹ tớ nhé, không mẹ đánh chết tớ mất.”
“Yên tâm đi, tớ không nói đâu.”
Cao Nhiên thấp giọng, “Cặp nhau hồi nào vậy?”
Trương Nhung bảo là mấy ngày trước.
Cao Nhiên thở dài, Soái Soái ơi, tôi bảo ông chủ động hơn chút đi, ông không nghe cơ, khăng khăng nói cái gì mà xương sườn, giờ thì xong rồi, bị người ta cướp mất tiêu.
“Giấy không gói được lửa, cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”
Trương Nhung ừm một tiếng, “Cảm ơn cậu.”
Cao Nhiên hậm hực, “Trương Nhung, bạn trai cậu còn chẳng đẹp trai bằng Soái Soái.”
Trương Nhung ngây ra, “Đúng vậy.”
Cô bé vén tóc, “Nhưng so với Giả Soái thì chân thực hơn.”
Cao Nhiên im lặng.
Cũng đúng, Soái Soái là lớp trưởng, học sinh giỏi, đẹp trai, còn chín chắn, điềm tĩnh hơn họ nữa.
Thật sự không chân thực.
Cao Nhiên nói đùa, “Nói mới nhớ, nhìn thoáng qua, bạn trai cậu trông giống tớ ha.”
Trương Nhung cắn môi, muốn nói gì đó lại nhịn xuống, như là có gì kiêng kỵ.
Cao Nhiên vào nhà liền gọi bạn thân lên gác, “Soái Soái, có chuyện này tôi nghĩ tôi vẫn nên…”
Giả Soái ngắt lời cậu, “Tôi thấy ở trong trường rồi.”
Cao Nhiên há hốc mồm, “Hả?”
Giả Soái nói, “Trương Nhung không phải là xương sườn của tôi.”
Cao Nhiên chặn miệng cậu ta lại.
Vẻ mặt thì thanh thản, trong lòng chắc chắn đau thương đến máu chảy thành sông rồi.
Cao Nhiên ôm lấy Giả Soái, vỗ vai cậu, “Bạn Giả Soái à, ông mất một đóa hoa, thì còn cả một rừng hoa, muốn tung tăng thế nào thì tung tăng thế đó.”
Giả Soái nói, “Tôi không buồn.”
Cao Nhiên nói, “Đừng có cậy mạnh, tôi biết ông nước mắt chảy ngược vào tim mà.”
Giả Soái nhíu mày, “Tôi không buồn thật.”
Cao Nhiên lui một bước về sau để ngắm bạn thân rõ hơn, “Người anh em à, ông thất tình rồi.”
Gương mặt tuấn tú của Giả Soái chẳng hề dao động, “Duyên phận không đủ.”
Cao Nhiên giơ ngón tay cái lên, “Bái phục.”
Ánh mắt Giả Soái mang vẻ dò hỏi.
Cao Nhiên chép miệng, “Soái Soái, có lúc tôi thấy ông bình tĩnh chẳng giống người thường gì cả.”
Giả Soái nói, “Sao mà thế được, tôi cũng có lúc không bình tĩnh, chẳng qua ông không biết thôi.”
Cao Nhiên nói, “Điêu, tôi không tin.”
Mặt Giả Soái kiểu ‘tôi biết ngay ông sẽ nói thế mà’.
“Ông ở trường nhìn thấy cũng chẳng nói cho tôi biết, nếu không phải tôi tình cờ gặp được trên đường về nhà, chắc tôi còn ngu ngốc đi tìm cách tạo thế giới riêng cho hai người quá.”
Cao Nhiên xị mặt, “Ông tìm tôi làm chi?”
Giả Soái bảo, “Mang cho ông hai quyển truyện.”
Cao Nhiên cạn lời, “Mai đi học đưa được mà.”
Giả Soái nói, “Tiện đường.”
Cao Nhiên “À” một tiếng, “Ông đi cái hiệu sách ở sau siêu thị Sugou ấy hả?”
Giả Soái gật đầu, “Thầy dạy văn cũng ở đó nữa, nói mai thu bài văn vào tiết tự học sớm.”
Cao Nhiên, “…”
Giả Soái xếp gọn lại cái bàn học bừa bộn, “Tôi nghe cô nói ông ra ngoài với đội trưởng Phong.”
Cao Nhiên nói đúng thế, “Đọc xong sách rồi, chẳng có truyện tranh mới, ở nhà chán chết đi được.”
Giả Soái sắp xếp chồng sách giáo khoa lần lượt từng quyển theo đúng thứ tự, “Có muốn đi tiệm thuê sách xem không? Có lẽ có truyện mới rồi đấy.”
Cao Nhiên lắc đầu, “Để hôm khác đi.”
Đợi đến khi Giả Soái đi rồi, Cao Nhiên liền đi tìm Phong Bắc.
Đằng sau Phong Bắc mọc thêm một cái đuôi nhỏ.
Họ thăm dò ở khách sạn Thiên Nguyên một lúc, chẳng có phát hiện gì mới cả.
Cứ như thể con dao kia là hung thủ hứng lên ném đại đi, chẳng khác gì ném một món đồ rác cả.
Cao Nhiên nói, “Anh Tiểu Bắc, sao anh bảo có ông giáo sư nào phân tích được động cơ hung thủ gây án cơ mà? Còn có thể dựa vào chứng cứ mà đoán được đặc điểm nhận dạng nữa, giờ sao rồi ạ?”
Phong Bắc đáp, “Manh mối quá ít, ông Chu cũng hết cách rồi.”
Cao Nhiên thở dài, “Nói anh nghe nha, trực giác của em bảo em, còn vụ thứ năm nữa, hơn nữa còn sắp xảy ra rồi.”
Phong Bắc tái mặt, “Căn cứ vào đâu?”
Ngón tay Cao Nhiên gãi lông mày, “Đã bảo trực giác rồi còn gì, làm gì có căn cứ, nếu bắt buộc phải nói một cái, thì 4 là số chẵn, 5 là số lẻ.”
Thái dương Phong Bắc giật giật, “Cái nguyên lý gì đấy?”
Cao Nhiên nói, “Em đọc một quyển truyện tranh, trong đó hung thủ giết mười một người, sau khi bị bắt hỏi hắn tại sao, anh đoán hắn trả lời thế nào?”
Phong Bắc, “Tiện tay?”
“Không phải, hắn nói hắn thích số lẻ, căm ghét số chẵn, vì số chẵn là có đôi có cặp.”
Cao Nhiên nhớ lại nội dung câu chuyện, “Hắn là một kẻ dị dạng, chưa từng yêu ai, từ nhỏ bị người ta cười nhạo, tâm lý vặn vẹo.”
“Biến thái không phải là trời sinh, đằng sau chắc chắn có lý do.”
Phong Bắc tán thành, sợ nhất là cái kiểu tâm tình hung thủ trở nên tiêu cực đến một giới hạn nào đó, đùng một cái vỡ tan, bắt đầu trả thù xã hội, không đoán được động cơ, thì chẳng cách nào bắt tay điều tra cả.
Anh nhận được một cuộc điện thoại.
Cao Nhiên hỏi, “Sao thế ạ?”
Phong Bắc nói, “Bạn trai của Trần Lỵ tự dọa mình phát ốm rồi.”
Cao Nhiên, “…”
Phong Bắc nói, “Đi với anh sang tổ ba xem tình hình thế nào.”
Cao Nhiên vừa đi vừa nói, “Tối hết bận rồi, em làm văn, anh giúp em kiểm tra lỗi chính tả nha?”
“Tự em không kiểm tra được à?”
“Tự mình viết, không tự thấy được.”
Tổ ba nửa đường bị trì hoãn bất ngờ, mãi chạng vạng mới đến thăm nhà người công nhân cuối cùng, cũng là người bị hại nặng nhất trong hạng mục khách sạn Thiên Nguyên kia, Tiền Lập Sơn.
Trước đây lực lượng cảnh sát đã từng phái người qua rồi, nhưng không phải bọn anh.
Tiền Lập Sơn là bất ngờ bỏ mạng khi đang thi công, đến nay còn chưa thu được toàn bộ tiền bồi thường.
Lúc Tiền Lập Sơn mới mất, gia đình anh phải nói là trời long đất lở.
Vợ và cha mẹ đều làm ầm ĩ lên, không phải vì anh mất, mà vì muốn tìm người phụ trách hạng mục đòi tiền.
Cả nhà đều rất chi là thực tế.
Mấy năm nay không gặp chuyện đau buồn nào, bèn đòi chỗ tiền bồi thường kia, các hàng xóm láng giềng đều nghe họ nói Tiền Lập Sơn không đúng.
Hai người con trai, con cả mất rồi, con thứ có tiền đồ, làm giáo viên nhân dân.
Đối mặt với sự an ủi của cảnh sát, bố Tiền mẹ Tiền vẫn như trước, không hề khóc lóc dư thừa, giọng điệu bình tĩnh.
Mấy năm trước quậy tưng bừng còn chả ra nổi cái bọt nước, huống chi là mấy năm sau.
“Đều tại nó không nghe lời, nhất quyết phải học người ta đi làm ăn, đền hết cả tiền để dành trong nhà, cuối cùng đành phải ra công trường làm việc cho người ta, chứ không thì sao lại có chuyện tai nạn lao động ấy được, lỗi lầm của mình, lại hại cả nhà chịu khổ theo.”
Người nói là một người phụ nữ tầm bốn, năm mươi tuổi, vóc người đậm, giọng trào phúng, mặt đầy nét cay nghiệt.
Cô là Phương Bình, vợ của Tiền Lập Sơn.
“Đồng chí cảnh sát, xin hỏi phần tiền bồi thường còn lại của chồng tôi bao giờ mới phát xuống? Chính phủ nói muốn phụ trách chuyện này, mấy ngày nay các anh cũng chạy qua chạy lại hai lần, có thể giải thích được không? Cả đại gia đình tôi còn đang chờ đây!”
Cảnh sát lộ vẻ mặt lúng túng, chuyện tiền bồi thường hiện tại họ thật sự không thể giúp được, “Là thế này, chuyện tiền bồi thường không thuộc quản lý của bọn tôi, chúng tôi đến điều tra chút chuyện khác.”
Nhưng họ không ngờ là, họ thuận miệng nói vậy, người nhà Tiền Lập Sơn lại phản ứng rất dữ dội.
Mẹ Tiền run rẩy đứng lên, trong vui mừng còn ẩn chút sợ hãi, “Cái gì? Chuyện khác? Cậu… Các cậu nhận được báo án của Tiểu Túc nhà tôi, đến vì chuyện đó ư?”
Bố Tiền kéo người bạn già ngồi xuống, muốn nói chuyện, kết quả lại ho sặc sụa, ho đến chấn động cả người, như thể muốn khạc ra cả phổi luôn.
“Sức khỏe không tốt thì đừng có cố!”
Phương Bình chán ghét, quay mặt về phía hai cảnh sát, “Các anh đến thật là đúng lúc, không ngờ sáng chúng tôi mới báo án xong, chiều các anh đã đến rồi.”
Hai cảnh sát giương mắt nhìn nhau.
Họ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
“Vậy mọi người có thể nói kĩ vụ án cho chúng tôi được không?”
“Là thế này…”
Phương Bình bắt đầu miêu tả vụ án.
Mới mấy ngày trước thôi, cả nhà đang ngủ say, tự nhiên nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng.
Nói là tiếng nhạc, nhưng thực ra là tiếng băng cassette cũ, phát ra tiếng ma sát rè rè, lắng tai nghe mới thấy có giai điệu.
“Ban đầu bọn tôi tưởng là nhà hàng xóm nào bật nhạc, cũng không để ý lắm, hôm sau sang nhà hàng xóm hỏi, họ bảo không nghe thấy.”
Nhưng điều khiến cả nhà bất ngờ là, đêm thứ hai tiếng nhạc lại vang lên, họ nghe rất rõ, ngay lúc họ đang chuẩn bị tìm nguồn gốc, tiếng nhạc biến mất.
Thay vào đó là tiếng người xì xào nói chuyện.
Âm thanh này họ quá đỗi quen thuộc, đó là Tiền Lập Sơn đã chết, anh ta đang nói chuyện.
“Tiền Lập Sơn?”
Cảnh sát cạn lời, người chết mấy năm rồi, chẳng lẽ còn bò lên từ lòng đất được á? Nói cứ như thật ấy, “Sau đó mọi người có tìm được nguồn gốc âm thanh không?”
Mẹ Tiền vươn bàn tay quắt queo chỉ về phía máy ghi âm cũ kĩ dưới bàn, “Đây là chúng tôi phát hiện ra trong gầm cầu thang.”          
Hai cảnh sát cùng nhìn theo.
Dưới bàn đặt một chiếc máy ghi âm đã rỉ sét, là loại cắm điện ở đằng sau, vừa có thể phát băng cassette, vừa có thể dùng như máy ghi âm.
Hồi trước rất phổ biến, hầu như nhà nào cũng có.
Cảnh sát khó hiểu, “Mọi người đã tìm được nguồn gốc rồi, sao còn muốn báo án?”
Cảnh sát vừa thốt ra, liền phát hiện tâm trạng người nhà nạn nhân khá kích động, cả người đều run rẩy.
“Bởi… Bởi vì chiếc máy ghi âm này đến nửa đêm sẽ tự động kêu.”
Giọng Phương Bình run lên, không tài nào kiềm nổi nỗi sợ hãi trong lòng, “Không cắm điện, chúng tôi căn bản không hề cắm điện!”
Tay cô duỗi thẳng tắp, ngón tay chỉ vào chiếc máy ghi âm, gào lên như điên, “Hơn nữa… trong cái máy ghi âm này, ngay cả băng cassette cũng không có, đốt hết rồi, Lập Sơn chết thì cũng đốt sạch rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.