*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Phong Bắc đi nửa đường thì nhận được báo cáo của Dương Chí, nói là người của tổ ba về cục.
Trong điện thoại Dương Chí cứ ấp a ấp úng, nửa ngày chưa nói được một chữ, nghe mà phát mệt.
Phong Bắc bảo Dương Chí và người tổ ba đợi trong cục, anh dẫn Cao Nhiên vội vã trở về.
Cao Nhiên tuy chưa lớn, chưa trải việc đời, nhưng với cái nghề cảnh sát này, cậu cũng không phải là mù tịt, anh Tiểu Bắc có thể phân tích vụ án với cậu, thậm chí tiết lộ manh mối cho cậu, nhưng không thể làm trước mặt những người đó được, càng không thể để một người ngoài như cậu xuất hiện trong phòng họp.
Đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến anh Tiểu Bắc.
Làm đội trưởng, lại không thể làm gương, thế sao mà yêu cầu người khác được?
Cho nên Cao Nhiên tự giác đi dạo ở ngoài.
Phong Bắc xoa đầu thiếu niên, hiểu chuyện ghê, bảo sao anh thích.
Tổ ba báo cáo xong, căn phòng họp lặng thinh.
Phong Bắc cầm bật lửa gõ bàn, “Trong máy ghi âm không có băng cassette, không pin, nửa đêm tự chạy, mà không chỉ có âm nhạc, còn có cả tiếng của Tiền Lập Sơn? Kể chuyện ma đó hả?”
Hai cậu cảnh sát tổ ba bị nhiều ánh mắt đánh giá, vẻ mặt bối rối lắm thay.
“Đội trưởng Phong, bọn em cũng không tin, nhưng mà…”
“Nhưng xem ra người nhà Tiền Lập Sơn không nói dối, huống hồ họ không nhất thiết phải làm thế.”
Phong Bắc tiếp tục gõ bật lửa, trầm mặc không nói tiếng nào.
Tiếng của Tào Thế Nguyên vang lên, “Nếu máy ghi âm kì quái, người nhà Tiền Lập Sơn sợ hãi, tại sao ngày hôm sau không vứt đi ngay, hoặc đập hỏng đi?”
“Bọn em hỏi, họ bảo vốn định vứt, nhưng em trai của Tiền Lập Sơn sống chết không chịu, nói là di vật của anh trai.”
“Em trai?”
“Tiền Túc, thầy giáo dạy toán cấp hai.”
Dương Chí nghiêng người về bên trái, nhỏ giọng nói, “Đội trưởng, là lớp của Cao Nhiên đó.”
Động tác gõ bật lửa của Phong Bắc khựng lại, anh ném bật lửa lên túi tài liệu, “Lúc thăm viếng, Tiền Túc không có nhà à?”
“Bảo là đi nhà sách, bọn em đoán 80% là đi dạy thêm cho học sinh, chỉ là không tiện nói rõ thôi.”
Phong Bắc nhớ ra, oắt con cũng phải học lớp học thêm.
Nếu giáo viên không mở lớp học thêm, thì làm gì có học sinh đi học thêm chứ.
Tuy không được phép, nhưng vẫn tồn tại, lén lút làm.
Một thoáng yên tĩnh trôi qua, Tào Thế Nguyên mở miệng lần thứ hai, “Máy ghi âm đâu?”
Cảnh sát tổ ba nói, “Vẫn còn trong nhà người ta.”
Phòng họp vang lên tiếng xé vỏ kẹo giòn tan, mọi người cũng chẳng ngạc nhiên mấy, họ từng trộm bàn với nhau rồi, một năm nay, đội trưởng Tào phải ăn hết mấy va-li kẹo rồi ấy chứ.
Nghiện nặng hết sức.
Phong Bắc đảo qua những người khác, “Đừng nhịn, nói quan điểm của các anh đi.”
“Trên đời này không có quỷ, nếu có, mấy kẻ bị chúng ta bắt được đem đi xử bắn đã tìm đến từ lâu rồi, cho nên việc này do người làm ra.”
“Tôi cũng cảm thấy có người đang giả thần giả quỷ.”
“Mục đích là gì?”
“Dọa người à?”
“Nửa đêm nửa hôm, ngay trong nhà, suy nghĩ tổng thể thì khả năng do người trong nhà làm khá cao.”
“Cha mẹ Tiền Lập Sơn đều lớn tuổi, bước cả hai chân vào quan tài rồi, không làm được, cũng không có lòng dạ ấy, vợ anh ta Phương Bình tính xấu, hàng xóm láng giềng cũng hay lời ra tiếng vào về cô ta, cảm thấy cô ta rất cay nghiệt, lại còn thích ve vãn đàn ông, nhưng cô ta không có đầu óc, không làm được.”
“Vậy chỉ còn lại em của Tiền Lập Sơn là Tiền Túc, thầy giáo môn toán, giỏi tính toán, chỉ có anh ta mới có khả năng làm được.”
“Nhưng, dù cho quan hệ của Tiền Túc và chị dâu không tốt, muốn dọa chết cô ta, cũng không đáng dọa cả ba mẹ anh ta chứ.”
Nói cũng như không.
Phong Bắc đi ra, thấy nhóc con của anh đang ngồi xổm ven đường nhìn người ta sửa xe đạp, xem đến say sưa, ở đâu cũng tự mình tìm được vị trí tốt, rất bắt mắt.
Hai người bàn chuyện cơm tối một phen, cuối cùng vẫn chọn ăn mì vằn thắn.
Một tô mì vằn thắn khổng lồ được bưng lên, nóng hôi hổi.
Cao Nhiên thổi một chút rồi cho ngay vào miệng, thoáng cái đã ăn hết hơn nửa, cậu cúi đầu vớt tôm lên ăn.
Phong Bắc gắp từng con vào trong bát cậu, “Ăn nhiều vào, bổ, lớn nhanh.”
Cao Nhiên ăn tôm, giọng lúng búng, mắt sáng như sao, “Chờ đấy, em sẽ cao như anh cho mà xem.”
Phong Bắc sỉ nhục không thương tiếc, “Sợ không nổi đâu, giờ em mới đến ngực anh, cứ đà này, trước khi em ngừng phát triển, cùng lắm cao đến tai anh thôi.”
Cao Nhiên, “…”
Phong Bắc thuận miệng hỏi, “Thầy dạy toán của em là người thế nào?”
Cao Nhiên nhạy cảm, ngửi ngay ra mùi không tầm thường, “Thầy ấy liên quan đến vụ án ạ?”
Phong Bắc uống hai ngụm canh, “Tiền Túc là em trai Tiền Lập Sơn.”
Cao Nhiên ngạc nhiên, tưởng chỉ có cùng họ thôi, ai ngờ còn có quan hệ này nữa.
Bầu không khí quanh bàn nhỏ chợt thay đổi.
Phong Bắc mò trong bát, ném con tôm cuối cùng cho thiếu niên, “Sao mà ngẩn người thế?”
Cao Nhiên nói, “Em đang nghĩ trả lời câu hỏi kia của anh như thế nào.”
Cậu chống cằm bằng hai tay, “Thầy Tiền là thầy dạy toán trẻ nhất trường, giản dị, cũng rất thân thiện, có lần quần thầy bị rách mà không biết, cả lớp cười trộm, thầy cũng chẳng giận.”
Trong quán có nhiều người ồn ào, đủ thứ mùi quện vào nhau, rác chất hàng đống, Phong Bắc ở hoàn cảnh như vậy mà nhìn thiếu niên đến là chuyên chú, “Còn gì nữa không?”
Cao Nhiên nói, “Soái Soái hay tiếp xúc với giáo viên lắm, còn em thì không, chỉ biết đến thế thôi, à đúng rồi, lớp em có bạn nữ thích thầy, còn nói lớn lên muốn gả cho thầy, nhưng mà…”
Cậu ăn nốt con tôm kia nói tiếp, “Có người nhìn thấy một cô gái đi cùng thầy, còn vào kí túc xá của thầy nữa, bạn nữ trong lớp liền kêu trời trách đất thất tình.”
Phong Bắc nhấn bật lửa châm thuốc, “Ai thế?”
Cao Nhiên nói, “Chưa thấy bao giờ.”
Phong Bắc ngạc nhiên lắm, “Hả? Em không tò mò à?”
Cao Nhiên bĩu môi, “Em vừa hết tiết đã tranh thủ từng giây từng phút đọc truyện, làm gì có thời gian nghe buôn chuyện chứ.”
Phong Bắc hút một hơi, “Không nghe nói gì à?”
Cao Nhiên nhớ lại một chút, “Thực ra là có, cô gái kia mảnh khảnh, tóc ngắn, nom khá Tây, còn có xe nữa, xe bốn bánh ấy, nghe bảo sống trong thành phố.”
Phong Bắc trầm ngâm.
Hai phiến môi của Cao Nhiên chạm nhau, “Anh Tiểu Bắc, thầy Tiền là thần tượng của em đấy ạ.”
Phong Bắc ngậm đắng nuốt cay, nói giọng trêu chọc, “Thần tượng của em không phải là anh à?”
Cao Nhiên lắc đầu, “Không ạ.”
Phong Bắc, “…”
Cao Nhiên chưa ngừng, cậu cười hì hì, “Ai bảo anh thích trêu em cơ, em cũng cho anh nếu mùi bị trêu lại nhá.”
Mặt Phong Bắc đen xì, cười đếch gì!
“Răng em dính hành kìa.”
“Điêu, em không tin.”
“Thật mà, một miếng to ngay kẽ răng.”
“Đừng hòng lừa em.”
“Không tin em lấy tay sờ xem.”
Cao Nhiên theo bản năng lấy tay sờ thử, “Có đâu.”
Lồng ngực Phong Bắc phập phồng, anh cười ha hả.
Mấy người đang ăn xung quanh đồng loạt nhìn sang, mặt Cao Nhiên đỏ bừng lên, bóp cổ người đàn ông, lại chẳng dùng đến bao nhiêu sức, “Đệt, anh quả nhiên lừa em!”
Phong Bắc không cười, cũng không hút thuốc, chỉ không hề chớp mắt nhìn thiếu niên.
Cao Nhiên lắp bắp, “Sao, sao thế ạ?”
Phong Bắc nói, “Mắt kén tằm của em di truyền từ ai?”
Cao Nhiên à một tiếng, “Ba mẹ em đều có.”
Phong Bắc nhét lại điếu thuốc vào trong miệng, uốn đầu lưỡi, “Đẹp lắm.”
Cao Nhiên tự kỷ sờ mặt, “Đương nhiên, ở trường em được chào đón lắm đấy nhé.”
Cảm giác nguy hiểm của Phong Bắc dâng cao, anh dùng giọng điệu từng trải nói, “Quả yêu sớm là quả đắng quả chua, em ăn trộm, cẩn thận hỏng hết cả hàm răng đấy, về sau mỗi khi nhớ lại, dạ dày chỉ sặc mùi chua lòm mà thôi.”
“…”
Cao Nhiên bị Phong Bắc giục về nhà làm văn, nói tối sẽ kiểm tra.
Phong Bắc cầm địa chỉ đến nhà Tiền Lập Sơn, đi một mình, không dẫn theo ai, định đảo qua đó một vòng cho tiêu cơm.
Nhà Tiền Lập Sơn ở khu Lão Thành, cách nhà Hứa Vệ Quốc không xa, rẽ trái rẽ phải, qua mấy con ngõ là đến.
Phong Bắc vừa đến đầu ngõ, đã nghe giọng nữ om sòm, kèm cả tiếng mắng chửi thô tục.
“Làng nước ơi đến đây mà xem, chồng tôi chết rồi, em rể bắt nạt chị dâu tôi đây, bảo tôi cút khỏi đây, có còn có thiên lý hay không trời ơi ——”
Tục ngữ có câu chuyện xấu trong nhà đóng cửa bảo nhau, nhưng cũng có đôi khi, nhiều người lại cứ muốn làm loa phóng thanh, bô bô cho tất cả mọi người đều biết.
Phong Bắc đã xem qua hồ sơ rồi, cảnh tối lửa tắt đèn không dễ nhận, đến gần đã biết được ai với ai.
Bà vợ Phương Trình của Tiền Lập Sơn kéo quần áo của em trai Tiền Túc không buông, y như phát điên, cứ như thể anh chết thì tôi sống.
Người Tiền Túc sực mùi khó ngửi, thùng nước rửa bát lăn lốc dưới chân anh ta, thể hiện trước đó vài phút anh ta đã gặp phải chuyện gì.
Phong Bắc xuất hiện phá vỡ cục diện bế tắc.
Tiền Túc phủi mấy cọng rau thối trên người, “Đội trưởng Phong, ngại quá, tôi thay quần áo cái đã.”
Phong Bắc gật đầu.
Đôi mắt Phương Bình nhìn xoáy vào người đàn ông, gương mặt toát lên vừa đáng thương vừa bất đắc dĩ, “Cậu đã là đội trưởng, vậy cậu bảo vệ công bằng cho tôi đi, chồng tôi không còn, cả nhà này từ trong ra ngoài dựa vào mình tôi gánh vác, chú em nhà tôi giờ làm thầy giáo, có tiền đồ rồi, luôn xem thường tôi, còn bảo tôi cút đi, tôi góa chồng, biết đi đâu nói lí lẽ bây giờ?”
Thân người Tiền Túc khựng lại, anh xoay người, “Chị dâu, em nói chị chữ đó bao giờ?”
Phương Bình hừ lạnh, “Chú chưa nói, nhưng ý chú là như thế!”
Tiền Túc cau mày, “Chị đây là đang gây rối đấy.”
Phương Bình bị nói mà lộ bản chất ngay, “Tao gây rối á? Tao thấy rõ ràng mày rắp tâm xấu xa!”
Cô ta kích động, “Đội trưởng Phong, cái đài cũ kia chú ấy không chịu vứt, còn nói tiếng ác, nói ai ném đi, sẽ không để yên cho kẻ đó đâu, không biết là có tâm tư gì nữa.”
Mặt Tiền Túc lúc trắng lúc xanh, dường như anh ta không được mồm mép cho lắm, không mắng nổi lời cay độc, chỉ tiếp tục nói lý, “Chị dâu, đồ của anh em đều bị chị đốt hoặc vứt hết rồi, chỉ còn một cái máy ghi âm này…”
Phương Bình lớn tiếng cắt ngang, “Có biết bị ma phá không? Có biết âm hồn anh mày chưa tan không?”
Tiền Túc xạm mặt, “Em không nghe thấy.”
Phương Bình nhảy chồm chồm lên, “Cả nhà chỉ mình mày không nghe thấy, mày bị điếc, hay coi chúng tao bị ngu?”
Tiền Túc nhìn cô ta, “Chị dâu, không làm chuyện có lỗi, không sợ quỷ gõ cửa.”
Phương Bình biến sắc, cô ta tóm phắt lấy tay Tiền Túc, “Mày có ý gì? Nói rõ tao nghe xem nào!”
Tiền Túc nói đồ đàn bà chanh chua.
Phương Bình ầm ĩ với anh ta, chửi anh ta sách đọc được đều ném vào bụng chó hết rồi.
Phong Bắc thấy tình hình không ổn lắm, định can, thì có tiếng ho khan vọng ra từ trong nhà.
Mẹ Tiền đi từ trong nhà ra, gương mặt chi chít nếp nhăn xị xuống, “Còn muốn mặt mũi không?”
Bà nhìn con dâu, “Lúc thường ầm ĩ thì thôi, khách tới nhà mà còn phá, mong tao với ba chết sớm một chút đúng không?”
Phương Bình về phòng của mình, sập cửa đánh rầm.
Phong Bắc điếc hết cả tai.
Vở kịch này coi như xem xong rồi.
Chị dâu, em chồng, còn có hai ông bà già, trong nhà muốn không náo nhiệt cũng khó.
Cha Tiền ho sặc sụa, Tiền Túc dợm vào, mẹ Tiền lại không cho, bảo anh ta ở ngoài tiếp khách.
Phong Bắc đánh giá thanh niên trước mặt, gương mặt giống Tiền Lập Sơn tới mấy phần, ôn hòa nhã nhặn, không nhuốm vẻ nhọc nhằn tang thương của người lao động chân tay, là một người trí thức.
Căn cứ điều tra, sau khi Tiền Lập Sơn chết, cha Tiền mẹ Tiền cũng không đau xót mấy, trách anh ta làm ăn thất bại, ảnh hưởng đến cả nhà, chết cũng là do tự tìm.
Đó là số mạng, chẳng trách được ai.
Tiền Túc được đồng nghiệp và học sinh đánh giá rất cao, không giống như là được cha Tiền mẹ Tiền nuôi dạy ra, hoàn toàn không hợp với bầu không khí ngôi nhà này chút nào.
“Thầy giáo Tiền, máy ghi âm đâu? Lấy ra cho tôi xem một chút.”
Tiền Túc đi lấy, quần áo bẩn trên người chưa kịp thay, sắc mặt chẳng mấy dễ nhìn, “Đội trưởng Phong, khiến anh chê cười rồi.”
Phong Bắc nói, “Thầy giáo Tiền, tại sao chị dâu anh lại ồn ào với anh vậy?”
Tiền Túc vẻ như có nỗi khổ khó nói.
Phong Bắc không miễn cưỡng, anh nhìn máy ghi âm, không phát hiện ra điều gì.
“Tôi mang về cục kiểm tra có tiện không?”
Tiền Túc nói, “Xin lỗi, đây là di vật duy nhất của anh tôi, tôi không thể nào đồng ý được.”
Phong Bắc dùng lời lẽ giải quyết việc chung, “Dựa theo quy trình, các anh báo án, phải phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi.”
Tiền Túc nói không báo, “Đội trưởng Phong, tôi chắc chắn, mấy ngày nay tôi không hề nghe thấy tiếng gì phát ra từ máy ghi âm cả, cũng không cho điều họ nói là thật, tôi tin vào khoa học, nên tôi không báo án.”
Anh ta bổ sung, “Thính giác bố mẹ tôi không tốt lắm, đều nghe chị dâu tôi làm ầm lên thôi, chuyện này đều là bịa đặt cả.”
Phong Bắc cau mày, thế thì khó xử lí rồi đây.
“Lực lượng cảnh sát đang truy nã người phụ trách hạng mục khách sạn Thiên Nguyên toàn quốc, có tin sẽ báo cho các anh ngay.”
Tiền Túc than nhẹ, “Cũng đã mấy năm rồi, có hi vọng là tốt nhất, không có thì thôi.”
Thái độ rất thờ ơ.
Phong Bắc đổi chủ đề, “Sao chị dâu anh không tìm một người khác?”
Tiền Túc nở nụ cười, trong nụ cười có mấy phần trào phúng, “Tôi đoán chị ta không đi, một là đợi khoản tiền kia, hai là không có chỗ mà đi.”
Phong Bắc hỏi, “Thầy Tiền, anh có quen Hứa Vệ Quốc không?”
Tiền Túc tỏ vẻ đăm chiêu, anh ta nói, “Không quen.”
Phong Bắc nói, “Cách nhà anh không xa đâu.”
Trong nhà lại vọng ra tiếng ho khụ khụ, còn dữ dội hơn vừa nãy nữa.
Tiền Túc vội vàng chào rồi vào nhà, trước khi đi còn không quên cầm máy ghi âm theo.
Ngày hôm sau mưa như trút nước.
Cao Nhiên một tay chống cằm, hờ hững xoay bút.
Bạn cùng bàn thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa, các bạn khác cũng phản ứng y như vậy.
Mưa to thế này, chẳng hay ba mẹ có đến đưa ô không.
Có người thì không muốn ba mẹ đến, cảm thấy khá là mất mặt, đương nhiên cũng có người rất vui vẻ.
Kỳ thực gen rất kì diệu.
Có ba của một bạn vừa xuất hiện, rõ ràng chính là phiên bản trung niên của cậu chàng.
Cửa phòng học có một người trung niên đang đứng, lớp học xôn xao hẳn lên.
Tiền Túc đứng ở bục giảng ra hỏi, về gọi một cái tên.
Bạn nữ nghe tên ra ngoài lấy ô, mặt đỏ au như quả ớt.
Mí mắt Cao Nhiên giật giật, thôi xong rồi.
Ba đi lắp điện cho người ta, nhà mới, chỗ cần mắc điện nhiều, chắc chẳng có thời gian mà về đưa ô cho cậu đâu.
Mẹ phải ở nhà trông bà nội, không tới được.
Cô Trương hàng xóm chẳng hiểu sao, chẳng bao giờ đi đưa ô cho Trương Nhung cả, chưa từng một lần đến trường.
Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả đều sống dậy.
Cao Nhiên thấy Tiền Túc ra khỏi lớp học, cậu cầm quyển toán trên bàn chạy lên, “Thầy ơi.”
Tiền Túc quay đầu lại, “Sao thế?”
Cao Nhiên nói, “Em có bài này chưa hiểu ạ.”
Tiền Túc hỏi là bài nào.
Cao Nhiên mở sách giáo khoa ra, chỉ vào một đề toán ứng dựng, “Đây ạ.”
Tiền Túc đứng ở hành lang giảng cho cậu nghe.
Cao Nhiên không nghe tư duy giải đề, mà vẫn luôn nhìn trộm thầy toán.
Tiền Túc nói xong một lần thì hỏi nghe hiểu hay không.
Cao Nhiên lắc đầu, “Khó quá ạ.”
Tiền Túc cười ra tiếng, “Điểm toán của em tuy không cao, nhưng có thể giữ được mức trên 110, là một trong những môn em học chắc nhất, đề này cũng không đến nỗi làm khó được em, em không phải vì chuyện này đúng không?”
Cao Nhiên cái khó ló cái khôn, “Là thế này ạ, em muốn đăng ký lớp học thêm.”
Tiền Túc hỏi, “Đã bàn với nhà em chưa?”
Cao Nhiên nói chưa, cậu giả vờ vô tình nhắc tới, “Gần đây không phải là có vụ án sao, ba em thấy không an toàn, bảo đợi chút hẵng đăng ký.”
Tiền Túc bảo, “Thế em bàn với nhà em trước đi hẵng.”
Cao Nhiên tỏ vẻ bất an, “Thầy ơi, ngày nào mọi người cũng nói chuyện vụ án, đều bảo không phá được đâu.”
“Nếu cảnh sát làm thế nào cũng không bắt được hung thủ, thế chẳng phải kẻ đó có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”
Tiền Túc nghiêm mặt nói, “Không đâu, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, người phạm tội, nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Cao Nhiên cười vâng dạ, “Thầy nói đúng ạ.”
Người vừa đi, nụ cười trên mặt Cao Nhiên đã biến mất tăm, biến thành nghi hoặc.
Vai bị vỗ, Cao Nhiên hết hồn, “Đệt, ông đi không có tiếng à? Bay đến hả?”
Giả Soát hờ hững nói, “Đúng vậy, tôi bò lên từ địa ngục mang ông đi đây.”
Cao Nhiên ồ lên, “Thế cơ á, ông là Bạch vô thường, hay là Hắc vô thường?”
Giả Soái bình tĩnh nói, “Đều không phải.”
Cao Nhiên ra chiều ngạc nhiên lắm, “Thế ông là gì? Diêm Vương à?”
Giả Soái nói, “Không phải.”
Cao Nhiên lườm cậu một cái, “Bịa chuyện chẳng có tâm gì cả.”
Giả Soái quay lại đề tài trước đó, “Ông nói gì với thầy thế?”
Cao Nhiên bảo muốn hỏi bài.
Giả Soái lấy quyển sách giáo khoa từ trong tay cậu, liếc mắt nhìn tất cả bài trên trang đó.
“Không có bài nào ông không biết làm cả.”
Cao Nhiên kéo khóa áo đồng phục lên, “Sao lại không, tôi có phải ông đâu, môn toán mà cũng giành điểm tối đa được.”
Giả Soái nói, “Tôi chỉ mấy đề này thôi.”
“Ông mà lại đi so sánh với tôi, tôi chịu thôi.”
Cao Nhiên nhỏ giọng nói, “Thật ra là chủ yếu tôi hỏi thầy về chuyện lớp học thêm.”
Giả Soái nhíu mày, “Sao bảo không đăng ký?”
Cao Nhiên nói, “Hỏi xem thế nào thôi.”
Cậu bá cổ cậu bạn thân, “Ông cũng không phải không biết tiền tiêu vặt của tôi có mấy xu, tôi mà không bòn một ít từ tiền học, thì thật không cách nào sống qua ngày.”
Giả Soái, “…”
Cao Nhiên thở một hơi, việc này cuối cùng cũng tạm gác lại.
Lúc tan học, Cao Nhiên và Giả Soái đều đã chuẩn bị đội mưa về nhà.
Một bạn nữ gọi Giả Soái lại, cho cậu mượn ô, còn nói dối là mình cùng người khác đi chung ô về nhà.
Lời nói dối rất ngây ngô, mà cũng rất đơn thuần.
Giả Soái tránh các bạn đang đi ra ngoài, “Cao Nhiên, ông đừng đi xe, tôi đèo ông, ông cầm ô.”
Cao Nhiên trợn mắt, “Nghe gái tính lắm, tôi đèo ông cho.”
Giả Soái cũng chẳng quan tâm lắm, “Được.”
Hai thiếu niên vừa đến bãi gửi xe đạp, một trong số đó lại đột nhiên lao vụt về một phía.
“Anh Tiểu Bắc, sao anh tới đây?”
Phong Bắc hướng ô về phía đỉnh đầu thiếu niên, “Đưa ô cho em chứ sao.”
Cao Nhiên hếch mặt, “Em thấy anh là đến tìm thầy Tiền, chỉ tiện đường thôi.”
Phong Bắc xoa trán, “Chỉ có em thông minh.”
Cao Nhiên không hỏi nhiều, rúc vào dưới tán ô, “Anh Tiểu Bắc, anh đạp xe tới, hay là lái xe tới?”
Phong Bắc nói là đạp xe.
Cao Nhiên hết nói nổi, “Mưa lớn như thế, anh có xe không đi, lại đạp xe đạp, bị ngốc à?”
Phong Bắc thầm nghĩ, không hẳn, ngốc đến nhà bà ngoại luôn rồi.
Giả Soái không cùng đường với Cao Nhiên, đi trước rồi, bóng dáng thon gầy nhanh chóng biến mất trong đám người.
Cao Nhiên gọi vài tiếng, Giả Soái đều không quay đầu lại.
Cậu nhặt cái ô bị rơi trên đất lên, giật giật khóe miệng, “Sao cả hai đều ngố thế này…”
Phong Bắc khẽ nhéo má thiếu niên, “Em lẩm bẩm cái gì đấy? Ngẩn ra không chịu đi, muốn nhảy nhót hát hò trong mưa, hay là thế nào? Có muốn anh chỉ huy dàn nhạc cho em không?”
“…”
Cao Nhiên hất bỏ cái tay trên mặt, nghiêm túc nói, “Anh Tiểu Bắc, chúng ta đều là nam, anh đừng làm thế với em nữa, không thích hợp đâu.”
Tim Phong Bắc rụng lộp bộp, nghẹn muốn ná thở, mặt lại chẳng biến sắc, còn làm như nói đùa, “Nói cho anh giai nghe nào, có cái gì mà không thích hợp?”
Cao Nhiên không nói tỏ tường được, “Không thích hợp là không thích hợp thôi.”
Phong Bắc cạn lời.
Thiếu niên chống cự theo bản năng làm anh buồn phiền mất tập trung.
Đi được mấy bước, Phong Bắc dừng lại, “Anh nhéo má em, em phản ứng lớn như thế, buổi tối em ngủ trong lòng anh, nằm úp sấp trên ngực anh, anh có bao giờ xách em ném xuống giường chưa?”
Cao Nhiên nói không thèm suy nghĩ, “Không thể nào!”
Anh già không thèm để ý, bị tổn thương rồi.
Cao Nhiên hỏi hai lần đều không được đáp, cậu gãi đầu, lẽ nào là thật sao?
“Anh phải gọi em dậy chứ!”
“Cảm ơn em đã nhắc.”
“…”
Anh già không chỉ bị tổn thương, còn tức giận nữa.
Tức thì tức, người thì vẫn phải đèo, chứ không mất công đạp xe đến đây, lại không dẫn được người về, chẳng phải còn ngu ngốc hơn sao?
Cao Nhiên ngồi đằng sau, một tay che ô, một tay nắm lưng áo của người đàn ông.
Làm động tác này xong, Cao Nhiên sực nhớ ra, ngồi sau Soái Soái giương ô, cảm thấy rất gái tính, rất khó chịu, đổi thành người khác, sao ngồi tự nhiên thế nhỉ?
Phong Bắc trêu, “Em trai à, em có thể đừng ghì áo anh chặt thế được không, sắp bị em kéo tới tức ngực rồi.”
Mặt Cao Nhiên nóng lên.
Lát sau Phong Bắc vẫn không hài lòng, “Ngày mưa đường trơn, em không tóm cho chặt, ngã dính đầy bùn, anh cũng kệ đấy.”
Cao Nhiên nổi nóng, “Thế này không được, thế kia cũng không, rốt cuộc là muốn làm sao?”
Giọng Phong Bắc trầm hẳn, “Ôm anh.”
Cao Nhiên nghe không rõ, “Gì cơ?”
Phong Bắc dứt khoát kéo tay thiếu niên đặt lên eo mình, “Ôm!”
Cao Nhiên choáng.
Lúc đến cổng trường, Phong Bắc thắng xe gấp, Cao Nhiên bị đụng mà hoa mắt chóng mặt, suýt nữa rơi xuống, “Sao lại dừng lại thế?”
“Bạn học!”
Bên cạnh cất lên một tiếng reo vui vẻ, Cao Nhiên nương theo tiếng nhìn lại, cậu giật mình, “Cô à, sao cô lại ở đây?”
Lý Quyên cũng rất vui, “Cô đi đưa ô cho Tiểu Hải!”
Cao Nhiên nhếch miệng, người phụ nữ trung niên cầm theo một cái ô, cầm ở trong tay, không giương lên, cả người ướt sũng.
“Anh Tiểu Bắc, làm sao bây giờ?”
Phong Bắc dừng xe ở một bên, ngăn cản Lý Quyên.
Cao Nhiên giơ ô lên che đỉnh đầu Lý Quyên, cố gắng tìm chuyện để nói, dời đi lực chú ý của cô.
Cứ mỗi một học sinh đi ngang qua, Lý Quyên đều nhìn, mắt cũng chẳng chớp lấy một lần.
Chẳng bao lâu sau, Vương Đông Bình hốt hoảng tìm đến, ông đi rất nhanh, nước bùn bắn hết lên người, lên mặt, “Cảm ơn đội trưởng Phong, cảm ơn cảm ơn.”
Phong Bắc hòa hoãn sắc mặt, “Xảy ra chuyện gì thế?”
Vương Đông Bình than thở, “Trong nhà nhiều chỗ bị dột, tôi tìm đồ để hứng, quay người lại bà ấy đã chạy mất bóng rồi.”
Ông lau mặt, “Tôi tìm khắp nơi gần đó, không thấy người, hỏi xung quanh mới biết bà ấy chạy đến Nhị Trung.”
Phong Bắc nói, “Nếu không gặp phải bọn tôi, chị đi thẳng vào, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Vẻ mặt Vương Đông Bình đầy nét tự trách, nói lần sau nhất định sẽ cẩn thận một chút.
Phong Bắc và Cao Nhiên đến nhà Vương Đông Bình.
Bên ngoài mưa to, trong nhà mưa nhỏ, chậu ở đây để một cái, kia để một cái, tí ta tí tách.
Tường đất ẩm cả một tảng lớn, lúc nào cũng có thể bị sập được.
Cao Nhiên hồi nhỏ ở quê sống trong kiểu nhà thế này, cậu tràn đầy cảm xúc.
Ban ngày còn đỡ, tối không tài nào ngủ được.
Gió thổi cánh cửa nát tươm vang lên kẽo kẹt, mưa hắt vào trong nhà, mảnh đất trước cửa đã trở thành một bãi bùn nhão.
Hai vợ chồng ở nhà chính đang cãi nhau ỏm tỏi.
Lý Quyên lại muốn đi đón con, Vương Đông Bình không cho cô ra ngoài.
“Vương Đông Bình, mưa to như vậy, ông không cho tôi đi đưa ô cho Tiểu Hải, sao nó về được?”
Vương Đông Bình nói, “Đưa ô cái gì, nó không ở trường.”
Lý Quyên mắng ông, “Ông bị hâm à? Giờ này Tiểu Hải không ở trường thì ở đâu?”
Vương Đông Bình nói dối, “Sét vừa đánh là mưa to, trường cho tan sớm, Tiểu Hải đang ngồi làm bài tập trong nhà ấy.”
Lý Quyên nhìn bùn trên đất, vẫn cứ lải nhải trong miệng.
Phong Bắc cúi người ghé vào tai thiếu niên, “Nhìn cái gì thế?”
Cao Nhiên sợ nhột, hơi né ra, thầm nghĩ đang xem đôi vợ chồng trung niên này có cái bí mật gì không muốn người khác biết, bốc mùi lặng yên mục nát hay không.
Trước mắt, phần da lộ bên ngoài của Lý Quyên và Vương Đông Bình đều không có bớt.
Cao Nhiên chà ngón út, Vương Đông Bình thì còn dễ, tốn chút thời gian chế tạo cơ hội, nghĩ cách nhìn thêm vài chỗ, nhưng còn Lý Quyên…
Vết bớt chắc sẽ không xuất hiện ở chỗ nào quá bí ẩn đâu nhỉ?
Ông trời sẽ không oái oăm thế đâu.
Sau gáy nổi lên lớp da gà, mưa hắt vào, Cao Nhiên rùng mình một cái.
Trời thật lạnh.
Vương Đông Bình nghe Phong Bắc nói phải đi, ông lập tức lấy đôi ủng đi mưa ra, “Đội trưởng Phong, lần này mưa, ngoài kia có đoạn đường khó đi lắm, anh thay đôi này đi, đỡ cho gót giày với ống quần bị dính đầy bùn, khó giặt.”
Phong Bắc không nhận, “Trong nhà anh có mấy đôi ủng?”
Vương Đông Bình nói chỉ có một đôi.
Phong Bắc cười hỏi, “Thế tôi mang đi rồi, nếu anh muốn ra ngoài, đi cái gì?”
Vương Đông Bình nói, “Tôi đi chân đất được rồi.”
Phong Bắc nhíu mày, “Thế thì tôi cũng vậy thôi, nào có ai quý báu hơn ai.”
Vương Đông Bình sững người, “Nhưng mà…”
Phong Bắc giơ tay ngăn lại, anh xắn ống quần lên, “Tiểu Nhiên, lại đây, anh cõng em.”
Cao Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, chỉ đi mưa thôi mà, còn phải để cõng nữa, cậu đâu phải trẻ con một hai tuổi, đi đường chưa vững đâu.
Phong Bắc định mở miệng, thiếu niên đã thoăn thoắt cởi giày, mười ngón chân dẫm lên bùn, linh hoạt quẫy quẫy.
“…”
Phong Bắc quay đầu nói với Vương Đông Bình, “Mai tôi cho người đến đón các anh đi bệnh viện, tình hình của vợ anh nên cho bác sĩ chuyên nghiệp kiểm tra một chút, cần uống thuốc thì uống, các anh không cần bỏ tiền đâu.”
Vương Đông Bình được thương mà sợ, kích động đến đỏ cả vành mắt, “Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này làm sao mà khiến đội trưởng Phong phiền thêm được…”
Phong Bắc vỗ vỗ vai ông, “Ở bên vợ anh nhiều hơn, tâm sự với chị ấy đi.”
Vương Đông Bình than vắn thở dài, khách sáo đưa ra đến đầu ngõ, “Đội trưởng Phong, bạn Cao, các anh đi thong thả nhé!”
Cao Nhiên quay đầu lại, người trung niên vẫn đứng trong con ngõ, không che ô, chiếc áo bẩn thỉu ướt sũng, dính bết vào cơ thể vì quanh năm lao động chân tay mà cường tráng kia.
Người trung niên nhìn theo, nước mưa chảy xuôi theo những đường hằn của tháng năm, gương mặt giản dị phảng phất thiện ý.
Tầm nhìn trở nên vặn vẹo hẳn.
Cánh tay bị một bàn tay to lớn kéo lại, Cao Nhiên hoàn hồn, cậu ngoái lại ra sau nhìn, nơi đó đã chẳng còn bóng dáng người đàn ông đâu.
“Anh Tiểu Bắc, chú Vương bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Sang năm là bốn mươi.”
“Thế bằng tuổi ba em.”
Cao Nhiên vuốt nước mưa trên mặt, “Nhưng nom khỏe khoắn hơn ba em.”
Phong Bắc tóm thiếu niên vào trong cánh tay, “Vớ vẩn, ba em là công nhân điện, Vương Đông Bình làm cửu vạn, không cùng một nhóm, sao có thể giống nhau được? Đừng có dịch ra ngoài nữa, dính nước mưa lại cảm đấy.”
Cao Nhiên bị người đàn ông ôm, cả người gượng gạo hẳn, cứ như có kiến bò, “Anh lớn quá, chen chúc làm em khó chịu.”
Bước chân Phong Bắc đột nhiên khựng lại, “Cái gì lớn?”
Cao Nhiên chớp mắt, “Khổ người ấy, chứ còn cái gì nữa? Không đúng, anh Tiểu Bắc, anh nghĩ cái gì thế? Em phát hiện ra anh lạ lắm, rất đáng nghi.”
Nói đặng, cậu nhìn chằm chằm người đàn ông, đôi mắt híp thành một cái khe nhỏ xíu.
Phong Bắc chột dạ, anh nắm mặt thiếu niên bắt cậu nhìn phía trước, “Đi đứng cẩn thận vào, sao nói lắm thế!”
Cao Nhiên dùng khóe mắt liếc anh vài lần, có vấn đề, chắc chắn có.
Nếu không phải việc công, vậy chắc chắn là việc tư rồi.
Cao Nhiên mọc thêm tâm nhãn, quyết định mấy ngày tới sẽ quan sát cẩn thận.
Cơn gió to mang theo rét buốt phả vào mặt, mưa rơi ngày càng dữ dội, màn nước nghiêng, góc độ xảo quyệt, ô bị thổi lật ngược.
Phong Bắc lật ô lại, anh hắt hơi một cái, rồi lại tiếp một cái.
Cao Nhiên chẳng nói chẳng rằng cởi áo khoác đồng phục học sinh màu trắng xanh xuống cho anh, giọng vô thức trở nên cứng rắn, “Mặc vào.”
Phong Bắc ngây người.