Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 64: Trời đất không chứa chấp đồng tính luyến ái




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu

Thạch Kiều được Phong Bắc gọi ra, nghe khẩu cung của hai thanh niên, anh hỏi, “Cậu cho là Chu Đồng đó có liên quan đến hai vụ án giết người ở tiểu khu Hoa Liên sao?”
“Chuyện của Chu Đồng có vấn đề rõ ràng.” Phong Bắc nói, “Dù có liên quan đến vụ án tiểu khu Hoa Liên hay không thì cảnh sát vẫn phải vào cuộc.”
Thạch Kiều cho người đi thăm dò bên đó, kết quả giống như suy đoán, bất kể là họ hàng gần hay họ hàng xa của Chu Đồng đều nói từ hồi năm mới chưa gặp cậu ta.
Chuyện đi thăm người thân không thành lập, cha mẹ Chu Đồng nói dối, đằng sau nhất định có bí mật không thể cho ai biết.
Hơn một giờ chiều, nhân viên đến nhà điều tra trở về, nói mình bị nhà kia đóng cửa chặn ngoài.
“Không đưa giấy chứng nhận ra à?”
“Có, vừa mới lấy giấy chứng nhận ra, cửa trong đã bị đóng sập vào, còn cửa chống trộm thì từ đầu tới cuối đều không mở ra.”
“…”
Cấp trên châm chước một phen rồi nhấc điện thoại lên báo cho cục cảnh sát, “Chủ nhà không hợp tác, là thế này ạ, công tác điều tra bị ngăn cản, do đó không thể tiếp tục được, à vâng, vâng vâng, vậy được, được ạ.”
Phiên bản mà Thạch Kiều nghe được căn bản không có gì thay đổi, cảnh sát xuất hiện, gây ra tâm lý bài xích cho cha mẹ Chu Đồng, thằng thừng nhốt ngoài cửa, như vậy không nằm trong dự đoán thường tình của anh.
Phong Bắc mới vừa kiếm đội viên của mình ngày xưa nói chuyện một chút, không mấy người ở lại trong cục, hầu hết đều đi làm nhiệm vụ rồi, anh xoa tinh dầu lên hai bên thái dương.
“Người này là đến kì phản nghịch cãi nhau với người lớn xong lén chạy ra ngoài, hay là vì mắc lỗi nên người lớn đánh một trận, nhốt lại trong nhà suy ngẫm, đây là hai việc có tính chất ngược nhau.”
Thạch Kiều không ngắt lời.
“Nếu như là vế trước, cha mẹ có tức giận đến mấy cũng sẽ không để con trai chạy rông bên ngoài mười ngày không về, làm bậc cha mẹ, không vô tâm đến thế được, nếu là vế sau, dù cho con trai bị bạn bè làm hư, không cho nó chơi với những người đó nữa, nên nói thẳng ra, chứ không phải ban đầu nói dối, giấu diếm, cuối cùng mới nói thẳng ra, không cần thiết.”
Phong Bắc nhún vai, “Cho nên mới nói, hai giả thiết đều không phải, đội trưởng Thạch, vụ án này cậu cho người theo dõi, chưa biết chừng có thu hoạch lớn đấy.”
Thạch Kiều nói chiều anh phải đi thành phố M.
Phong Bắc nhíu mày, “Tào Thế Nguyên cũng phải đi, cậu chung đường với cậu ta à?”
Thạch Kiều lắc đầu, ai cũng có việc riêng, “Ông Phong, bên phía nhà Chu Đồng, chiều nay mang theo một người ghé qua xem thế nào hộ tôi.”
Phong Bắc khoát tay chặn lại, “Biến đi, chính tôi cũng bận đến bó tay thôi.”
Thạch Kiều bưng tách trà lạnh đi tưới hoa, “Cậu còn phải đưa Cao Nhiên về lại tiểu khu Hoa Liên, cùng hướng với Phượng Tú uyển mà, tiện đường.”
Phong Bắc gác một chân lên bàn, “Con mẹ nó lần này tôi đi công tác, không phải tới chơi, khó khăn lắm mới bỏ ra được chút thời gian cho em ấy, cậu thì hay rồi, còn muốn nghiền ép, đủ rồi đấy người anh em.”
Thạch Kiều đột ngột nói, “Tôi tình cờ phát hiện tư duy logic của Cao Nhiên rất mạch lạc, năng lực suy luận lại rất tốt, cậu có ý định cho nhóc ấy tiến vào ngành này.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Phong Bắc trầm mặc không nói gì.
Thạch Kiều nhìn chậu hoa lan, “Thế thì dẫn nhóc ấy tham gia nhiều vụ án tương đối đặc biệt hơn đi, cậu tự mình dẫn đi sẽ có tác dụng hơn bất kì ai, cứ như vậy, về sau coi như nhóc ấy không đáp lại tình cảm của cậu, cũng sẽ nể tình cậu tốt với nhóc ấy.”
Phong Bắc thả chân xuống đứng lên, tay cầm theo nửa hộp bánh đậu xanh trên bàn, “Tôi cầm bánh đậu xanh đi nhé.”
Thạch Kiều nhân cơ hội mua chuộc, “Trong ngăn kéo còn một hộp bánh vừng nữa này.”
Phong Bắc mở ngăn kéo ra nhìn, đúng là có thật, “Bánh đậu xanh với bánh vừng, cái nào ngọt hơn?”
Thạch Kiều nói, “Đều ngọt cả, cậu cứ cầm đi, trẻ con thích lắm đấy.”
Phong Bắc chậc một tiếng, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn là đây hả.
Thạch Kiều xoay mình nhìn người anh em mỗi tay cầm một hộp, trên mặt còn đang xoắn xuýt rất chi bất đắc dĩ, anh muốn nói gì đó lại thôi, chỉ hỏi, “Mấy giờ cậu về?”
Phong Bắc nói, “Chắc tối, ít xe.”
Anh cũng chưa đến mức có thể ở lâu thêm một tiếng, thì ở thêm một tiếng, đi một mình về, người không dẫn theo, lại phải sáng nhớ chiều mong, cực kì khó chịu.
Cao Nhiên đang bắt chuyện hai thanh niên, cậu biết người con gái tên Đình Đình, người con trai tên Tiểu Phi, còn biết họ là một đôi oan gia vui vẻ, mới lên cao đẳng, học công nghệ thông tin.
Chu Đồng kia là bạn chung của họ.
Đình Đình nói có hôm cô và Tiểu Phi ra ngoài hẹn hò, gặp được Chu Đồng đang bị mấy tên côn đồ chặn trong ngõ đòi tiền, còn ra tay đánh cậu ấy, lúc đó Đình Đình và Tiểu Phi xông lên can thiệp chuyện bất bình.
Thế là ba người họ quen nhau.
Đình Đình nói tính cách Chu Đồng yếu mềm, giọng nói chuyện nhẹ nhàng, y như bé gái, trông cũng giống vậy, trắng trẻo, nhỏ nhắn, lông mi vừa dài vừa cong, cao xấp xỉ cô, còn nói bạn học của cậu ấy toàn gọi cậu ấy là đồ bê đê, gọi ngay trước mặt, quá đáng cực kì.
Năm ngoái Chu Đồng thi đại học không tốt, gia đình bảo cậu đi học thêm, cậu bị ép nghe giảng ở trường mất mấy tháng, đến khi thực sự không thể học vào đầu chút nào bèn dứt khoát trở về, kết quả bị bố đánh đến nhập viện, ở chừng mấy ngày.
Đình Đình còn tiết lộ, cuối năm ngoái Chu Đồng nói cho cô và Tiểu Phi biết, cậu tìm được việc rồi, tháng ba năm nay sẽ đi làm ở nhà sách mới mở, lúc đó có lương rồi sẽ ra ở riêng, không phải bị ba mẹ quản lý nữa.
Cao Nhiên hỏi, “Bố Chu Đồng làm nghề gì?”
“Làm sếp.” Đình Đình nghẹn ngào, “Bậc phụ huynh điển hình của Trung Quốc, mong con trai thành thành rồng con gái thành phượng, không đánh không có tác dụng, nếu dám không nghe thì đánh đến chết, chừng nào nghe lời mới thôi.”
Tiểu Phi ở bên cạnh chen vào, “Ba em với ba Chu Đồng là một thế hệ, y hệt nhau.”
Đình Đình giận quá cấu tay cậu chàng, “Vương Tiểu Phi, anh có còn muốn coi ba của em thành ba của chúng ta không đấy?”
Tiểu Phi đau đến kêu gào ỏm tỏi.
Cao Nhiên cười hì hì nhìn hai người đang đánh nhau.
Phong Bắc chậm lại bước chân, bước sau chậm hơn bước trước, dần dần đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Khóe mắt Cao Nhiên thoáng nhìn người đàn ông, cậu nhấc tay lên vẫy vẫy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, “Anh Tiểu Bắc.”
Phong Bắc cất bước lại gần, hơi thở ngột ngạt trên người đã thu lại sạch sẽ, “Hai người họ đang làm gì thế này?”
Cao Nhiên chỉ chỉ hai người còn đang cấu véo lẫn nhau, “Liếc mắt đưa tình.”
Đình Đình và Tiểu Phi đều thoắt cái đỏ bừng cả mặt.
Phong Bắc dẫn cả ba đến Phượng Tú Uyển, đi cùng còn có một bác tên Quế Bình, là cấp dưới lớn tuổi nhất của Thạch Kiều, cũng là người mà anh khá quen thuộc.
Cao Nhiên ngồi đằng sau với Đình Đình và Tiểu Phi, ghế phó lái là Quế Bình, bác đưa cho Phong Bắc một điếu thuốc, “Đội trưởng Phong, từ ngày cậu xin điều đi chỗ khác, bọn Tiểu Châu nhắc đến miết, đặc biệt là cô bé Dương Dương kia, cứ như mất hồn, giờ đang không ở trong thành phố, nghe nói cậu đến, còn nhờ chú hỏi thăm tình hình cậu, chừng nào mới trở về thế?”
Phong Bắc nhìn tình hình giao thông, không tiếp lời.
Ba đứa nhỏ ngồi đằng sau thất vọng ra mặt, họ còn đang muốn hóng mấy chuyện trong ngành cảnh sát mà.
Quế Bình biết điều lảng sang chuyện khác, bàn chuyện thời tiết, “Sắp tháng ba tới nơi rồi, mà vẫn còn rét quá nhỉ.”
Phong Bắc cầm điếu thuốc bên mép, gảy tàn ngay ven đường, “Đầu xuân là tốt rồi.”
Trong xe hơi bí, mùi thuốc lá không thoát ra được, Đình Đình say xe, cũng ngại nói ra, bèn tìm chuyện khác phân tán lực chú ý, “Chú cảnh sát ơi, chú có bạn gái chưa ạ?”
Ông bác già Quế Bình nghiêng đầu trêu, “Cô bé à, trong xe có hai chú cảnh sát cơ, cô bé hỏi ai?”
Đình Đình cười nói, “Chú đang lái xe ấy ạ.”
Quế Bình giả vờ đau đớn, “Đúng là nhìn mặt mà.”
Mặt Đình Đình đỏ như trái táo, cô bé nói thẳng tiếng lòng, “Không chỉ là mặt ạ, còn có vóc dáng, kiểu tóc, khí chất nữa.”
Quế Bình, “…”
Phong Bắc bị cô bé chọc cười, anh cười ha hả, “Chú vẫn còn ế đây này.”
Đình Đình ngạc nhiên há hốc miệng, “Không thể nào?”
Cao Nhiên từ trong trạng thái tâm hồn treo ngược cành cây về lại hiện thực, “Em có thể làm chứng.”
Đình Đình cảm thấy hết sức khó tin, “Sao bảo đàn ông tốt đều của người khác cơ mà? Của người khác thì sao vẫn còn lại được?”
Tiểu Phi hừ giọng, “Sao? Có ý gì?”
Đình Đình cười ha ha hai tiếng, cố tình nói, “Có thì sao, không được chắc?”
Tiểu Phi tóm gáy cô, “Tỉnh lại đi, có cũng vô ích, chú không để mắt đến mấy đứa nhóc đâu.”
“Em nói với anh trên dưới tám trăm lần rồi, tóc vàng này của em là bẩm sinh anh lại vẫn cứ đem ra trêu em, không muốn sống nữa phải không? Hả?!”
“Đau quá, đau, chú cảnh sát, có người bắt nạt người nhỏ yếu, các chú không can thiệp sao ạ?”
Quế Bình nói, “Vui vẻ nhỉ, đội trưởng Phong, cậu tìm một người, cũng có thể vui như vậy đấy.”
Phong Bắc cắn chặt điếu thuốc, “Tùy duyên đi.”
Cao Nhiên lơ đãng liếc nhìn gương chiếu hậu, phát hiện người đàn ông đang nhìn mình, theo bản năng nở nụ cười.
Tim Phong Bắc đập nhanh hơn, anh hốt hoảng thu tầm mắt lại, tai tỏa nhiệt, mặt ửng đỏ.
Phượng Tú Uyển mặc dù ở chếch đối diện tiểu khu Hoa Liên, cách nhau gần, nhưng nhà ở trong tiểu khu lại cực kì cũ, phóng mắt nhìn sang, từng hàng cây đại thụ chiếm hết tầm nhìn, ánh sáng không đủ.
Cao Nhiên nhớ tới tiểu khu của Trần Lệ Dung, cũng na ná như Phượng Tú Uyển, bốc lên mùi bị năm tháng ăn mòn nghiêm trọng, gần đất xa trời.
Đình Đình và Tiểu Phi dẫn đường, gõ cửa mất nửa ngày, làm ồn đến hàng xóm mới biết cha mẹ Chu Đồng không có nhà, mới ra ngoài nửa tiếng trước.
Phong Bắc và Quế Bình sang nhà hàng xóm ngồi một chút, tiện thể hỏi thăm tình hình.
Cao Nhiên không đi cùng, cậu ra khỏi nhà vội, không mặc đủ quần áo, phải về nhà chú mặc thêm cái quần len cầu vồng kia vào.
Đến nơi, Cao Nhiên gõ cửa, mới sực nhớ ra hẳn Cao Hưng đang ở bệnh viện, cô cũng không có nhà, cậu quay người định đi, cửa đột nhiên mở ra.
Cao Hưng một tay nắm chốt cửa, một tay đút trong túi, mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, “Chắn ở cửa làm gì, từng này tuổi rồi còn muốn làm đứa bé giữ cửa hả?”
“…” Cao Nhiên nhảy vào trong cửa, “Mày không đi bệnh viện hả?”
Cao Hưng đóng sầm cửa tiếp tục chơi game, “Đi xem họ làm bộ làm tịch à?”
Cao Nhiên chợt khựng lại, cậu len lén nhìn thằng nhóc đang cuộn chân ngồi trước tivi chơi game, không biết nói gì cho phải.
Quả nhiên là biết đến.
Bầu không khí ngột ngạt trong sảnh bị một tiếng “Game Over” phá vỡ, Cao Hưng ném tay cầm điều khiển lên bàn trà, cầm lon nước ngọt trên bàn uống ừng ực mấy ngụm, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho người đang đứng một bên.
Cao Nhiên trở về phòng mặc quần len rồi đi ra, cậu liếc nhìn Cao Hưng đang cong người quay lưng với mình, cảm thấy cứ tội nghiệp thế nào, bèn không chút nghĩ ngợi thốt lên, “Tao định sang bên Phượng Tú Uyển, mày có muốn đi cùng không?”
Dứt lời, Cao Nhiên thầm khinh bỉ bản thân, câu ngày nghe cứ giả tạo sao sao ấy, chẳng có tâm gì cả, chỉ thuận miệng thôi.
Cao Hưng chẳng buồn nhướn mi, “Không đi.”
Cao Nhiên đội mũ trùm lên, tay thò vào túi, “Vậy được, mày ở nhà chơi game đi, tao về mua đồ ăn ngon cho mày.”
Cao Hưng dửng dưng không đếm xỉa.
Cửa đóng rầm lại, trong phòng khách chỉ còn có tiếng nhạc nền game.
Cao Hưng chống tay hai bên, sau đó ngước nhìn chùm đèn thủy tinh rực rỡ trên trần, cậu chàng lạnh lùng cười một tiếng, một lát sau vào trong phòng lôi con hổ bông ra dùng sức giày xéo.
Cao Nhiên đi Phượng Tú Uyển, cha mẹ Chu Đồng còn chưa về, cậu tìm anh Tiểu Bắc, hỏi ra mới biết Đình Đình không thoải mái lắm, Tiểu Phi đưa cô về.
“Người không thoải mái lắm á? Trước khi em đi thấy còn ổn mà.”
Phong Bắc rất hàm súc, “Cô bé là con gái.”
Đầu Cao Nhiên lóe lên, “Ồ… Ồ ồ ồ.”
Phong Bắc không khỏi bật cười, bàn tay đè lên gáy thiếu niên, xoa lung tung trên đầu, “Em ồ cái đếch gì.”
Cao Nhiên thương lượng với người đàn ông, “À nè, anh Tiểu Bắc, em mượn điện thoại anh gọi về nhà được không?”
Phong Bắc đưa di động cho cậu.
Cao Nhiên nghe âm thanh ở đầu dây bên kia, miệng méo đi, “Mẹ ơi, con đây.”
Lưu Tú hỏi dò, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Mẹ này, sao mỗi lần con gọi cho mẹ, câu đầu tiên của mẹ đều là như vậy? Làm như con không có việc gì thì không thể gọi cho mẹ ấy.” Cao Nhiên bĩu môi, “Con nhớ mẹ thôi.”
Lưu Tú im lặng một thoáng liền trêu, “Mẹ bảo này con trai, sao mới vào thành phố có mấy ngày, mà trở nên nhõng nhẽo vậy hả?”
Cao Nhiên, “…”
Lưu Tú đang ở trong xưởng, máy móc đều đang hoạt động, xung quanh hơi ồn, cô lớn tiếng hỏi, “Cô chú con vẫn khỏe chứ?”
Cao Nhiên kể chuyện cô bị thương ra.
Lưu Tú giật mình, nói may mà không làm sao, nói liền mấy câu, cô nhíu mày, “Vậy ngày kia bảo chú đừng qua đây, mẹ với ba dẫn bà con bắt xe qua.”
Cao Nhiên nói, “Không thể thuê hẳn một cái ạ?”
Lưu Tú nói, “Thuê xe đắt lắm, không lời, không có gì đâu, có mẹ với ba, có thể chăm sóc tốt cho bà con.”
Cao Nhiên không yên tâm, “Nhưng mà…”
Lưu Tú ngắt lời con trai, “Đừng có nhưng nhị gì cả, con làm tốt việc của con bên đó là được, cô con nằm viện, chú chắc sẽ ở bên cạnh trông, còn con thì để ý Cao Hưng đi.”
Cao Nhiên đứng ở trên bậc thang chà chà mặt đất, “Dạ.”
Lưu Tú, “Tiểu Nhiên, bà con đang hát này, có muốn nghe không?”
Cao Nhiên nói muốn, cậu nhanh chóng nghe thấy giọng nói già nua mà quen thuộc, hát bài Lá cờ năm sao, đón gió tung bay, có một câu hát không đúng nhạc, nhưng rất chi là nghiêm túc.
Bà Cao hát đi hát lại bài đó.
Lưu Tú nói tiền điện thoại đắt, chờ ngày kia gặp nhau thì nghe tiếp, không chờ thằng con phản đối đã cúp luôn điện thoại.
Cao Nhiên trả di động lại cho người đàn ông.
Phong Bắc nghe được loáng thoáng, “Bà cụ nhà em cũng thích bài đó thật nhỉ.”
“Hồi ông em còn sống thích nghe thích hát bài đó, hơn nữa đó là bài hát đính ước của ông bà em.” Cao Nhiên nhảy từ trên bậc thang xuống, “Em hỏi mẹ em mới biết.”
Phong Bắc nhíu mày, “Bảo sao.”
Cao Nhiên tò mò hỏi, “Anh Tiểu Bắc, tại sao cảnh sát Quế vẫn chưa ra ạ?”
Phong Bắc nói, “Hàng xóm là đồng hương của bạn gái của em trai của vợ chú ấy, vẫn còn đang trong đó trò chuyện.”
Cao Nhiên, “…”
Hai người họ đang nói chuyện thì bóng dáng của đồng chí Quế Bình xuất hiện ở cửa, đằng sau đó là cả đại gia đình nhà hàng xóm, cực kì khách sáo.
Quế Bình là vừa nói chuyện phiếm vừa làm chính sự, cái gì cần hỏi đều hỏi cả, không làm chậm trễ công việc, chú nhét quyển sổ nhỏ vào túi, chào hỏi với Phong Bắc liền xuống lầu tìm chỗ yên tĩnh báo cáo với Thạch Kiều.
Chẳng bao lâu sau, Quế Bình trở lại, nói chú cần phải đến tiểu khu Hoa Liên một chuyến, chú không nói nhiều, Phong Bắc cũng không hỏi nhiều, hai vụ án ở tiểu khu Hoa Liên không những chưa được phá, mà ngay cả manh mối còn chẳng có.
Kẻ tình nghi Tôn Cương đột nhập vào nhà ăn trộm, lại từng có án tiền sự, giờ đang bị giam giữ, những người khác đều không có hiện tượng gì khác lạ.
Phong Bắc hỏi, “Nhà 302 thì sao?”
Gương mặt đen đúa của Quế Bình chi chít nếp nhăn, “Chẳng phải có đội trưởng Phong ở đây sao?”
Thái dương Phong Bắc giật giật, “Thạch Kiều nói sao?”
Quế Bình nói, “Đội trưởng có thể về kịp trước khi trời tối, chờ cậu ấy về rồi, đội trưởng Phong nói với cậu ấy là được.”
Cao Nhiên thu tầm mắt từ bóng lưng Quế Bình về, cậu nhìn người đàn ông, thấy hầu kết bất ngờ nổi lên với cái cằm râu ria xồm xoàm, “Anh Tiểu Bắc, tâm trạng anh không tốt ạ?”
Phong Bắc nói, “Ừ, không tốt.”
Cao Nhiên ngẩng phắt đầu lên, “Sao thế ạ?”
Phong Bắc nhìn sự quan tâm trong mắt thiếu niên, lông mày anh hơi giãn ra một chút, thở dài nói, “Chiều vốn định dẫn em đi chùa Đại Quan chơi một chút.”
Cao Nhiên nói không sao đâu, “Sau này sẽ có dịp mà, hơn nữa, hai ngày nay nhiều việc xảy ra quá, em cũng không có tâm trạng đi dạo.”
Gương mặt cậu rạng rỡ, “Ba mẹ em ngày kia sẽ dẫn bà ra, lúc đó sẽ ăn tết ở bên này.”
“Nguyên tiêu hàng năm, trong thành phố đều có hội hoa đăng.” Phong Bắc nhìn thiếu niên đang phấn khích, “Anh của em phải trải qua nguyên tiêu trong cục, em không thương xót chút nào à?”
Cao Nhiên vỗ vỗ vai người đàn ông, “Cảnh sát nhân dân khổ cực như vậy à, chừng nào em về dắt anh đi nguyên tiêu.”
Hành lang vọng lại tiếng lên lầu, xen lẫn tiếng nói chuyện.
Cao Nhiên và Phong Bắc thấy một đôi vợ chồng trung niên lên lầu, tiến về phía nhà 302, họ lập tức biết đó là bố mẹ Chu Đồng.
Bố Chu như phát hiện ra chuyện gì, vội giục người bạn già, bảo bà nhanh chóng mở cửa.
Mẹ Chu đang tìm chìa khóa trong túi, nhẹ giọng đáp lại, “Đến nhà rồi, ông giục cái gì?”
Bố Chu thấy người đàn ông cao lớn đang tiến về phía này, sắc mặt tối hẳn, lấy tay đẩy người bạn già ra, “Ngay cả cái chìa khóa cũng lấy không xong, bà bị mù à?”
Mẹ Chu chưa từng cãi nhau với ông, tìm được chìa khóa liền mở cửa chống trộm, sau đó là cửa chính.
Cửa chính vừa mới mở, bố Chu đã đẩy người bạn già vào, sốt ruột đóng cửa, một bàn tay giữ bên cánh cửa lại, ngăn cản động tác của ông.
Phong Bắc đưa giấy chứng nhận ra.
Cao Nhiên theo Phong Bắc vào nhà, người trước ngồi ở phòng khách, người sau bị bố Chu mời vào phòng làm việc, nói là mời, nhưng thái độ đó khó chịu không phải dạng vừa, cứ như đến cửa không phải là cảnh sát, mà là kẻ cho vay nặng lãi ấy.
Mẹ Chu bưng nước trà ra, Cao Nhiên đứng lên đỡ bằng hai tay, “Cảm ơn ạ.”
Cậu để ý đôi mắt người phụ nữ trung niên đỏ hoe, hẳn là vừa nãy lúc rửa cốc rót nước trong bếp sực nhớ ra cái gì, khóc.
Tính cách hai vợ chồng có sự tương phản rất lớn, xem ra Chu Đồng giống mẹ, một người mềm yếu.
Cánh cửa phòng làm việc đóng chặt.
Phong Bắc nhìn quanh một vòng, từ camera ghi lại, buổi tối ngày mùng ba khoảng hơn 9 giờ, Chu Đồng chạy ra khỏi tiểu khu, sau đó không hề xuất hiện nữa, nói cách khác, cậu ta vẫn chưa về nhà.
Bố mẹ lại không lên đồn báo án, sinh sống bình thường tựa như chẳng liên quan, họ chủ động đến, còn bị đối xử lạnh nhạt, tình huống như vậy thực sự là lần đầu.
Bố Chu mở miệng, “Đội trưởng Phong, hai ông bà già chúng tôi không báo án, cũng không phạm tội, anh đến nhà tôi làm cái gì?”
Phong Bắc nói, “Chỉ là đến hỏi thăm tình hình thôi.”
Mẹ Chu gõ cửa bưng trà tiến vào, nghe thế bèn hỏi, “Hỏi tình hình gì? Có phải là Tiểu Đồng nó…”
Bố Chu lớn tiếng quát, “Bà không nói gì, cũng không ai nghĩ bà câm đâu!”
Sau đó mẹ Chu ngậm miệng không nói nữa.
Bố Chu nghiêm nghị nói, “Còn đứng đó làm gì, đi ra ngoài!”
Mẹ Chu ra đến cửa phòng làm việc.
Cao Nhiên nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang lau mắt, cậu ngập ngừng, “Bác ơi.”
Mẹ Chu gượng gạo nói, “Thật ngại quá”, rồi giam mình trong phòng vệ sinh, cùng với tiếng nước chảy ào ào.
Cao Nhiên đi tới cửa phòng làm việc, tai ghé vào nghe trộm, phát hiện ra chẳng nghe thấy gì sất, cậu thất vọng gãi đầu, xoay người nhìn ngó căn phòng, ánh mắt dừng trên mấy bức ảnh treo tường, đều là ảnh cũ, mang theo màu vàng úa mà thời gian ban tặng.
Phong Bắc nhắc đến Chu Đồng, nói rằng hai người bạn của cậu bé rất lo lắng, thậm chí còn đến đồn nữa.
“Đình Đình và Tiểu Phi làm việc không qua não.” Bố Chu nhấp một ngụm trà, “Đội trưởng Phong hẳn vẫn chưa có con nhỉ? Chờ anh có con rồi, sẽ hiểu, con là đến đòi nợ, càng lớn càng khó quản, bọn tôi làm cha làm mẹ nói một câu, nó cãi lại mười câu, không vui một cái là đòi bỏ nhà ra đi dọa bọn tôi.”
Phong Bắc nói, “Nếu vậy, cậu ấy là sau khi cãi nhau với hai bác mới bỏ nhà ra đi?”
Bố Chu nói không phải, ông đập tay lên bàn, “Thằng ranh con bố láo bố toét kia, dám thừa dịp tôi với mẹ nó không để ý gây chuyện lớn như vậy, trong này còn có trách nhiệm của mẹ nó nữa, từ nhỏ đến lớn quá che chở nó!”
Phong Bắc híp mắt, “Nếu là vậy, tại sao phải che giấu sự thật?”
Bố Chu hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, “Chuyện đó cũng chẳng phải hay ho gì, chả lẽ bắc loa lên cho cả hàng xóm láng giềng biết?”
Phong Bắc nhíu mày, “Con nhiều ngày như vậy không về, bậc làm cha làm mẹ có thể yên tâm sao?”
“Có cái gì mà không yên tâm, nó trưởng thành rồi, không phải trẻ con nữa, phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.” Bố Chu lạnh lùng nói, “Huống chi nó là con trai, về sau còn phải nuôi gia đình, không trải đời thì sao có thể gánh vác trọng trách lớn như vậy được?”
Câu này nói đến là hợp tình hợp lý.
Phong Bắc nói muốn vào phòng Chu Đồng xem, bố Chu không đặc biệt phản đối, chắc là cảm thấy chuyện này cứ vậy là xong.
Cao Nhiên thấy Phong Bắc đi ra, đưa mắt hỏi dò.
Phong Bắc đáp lại bằng một ánh mắt động viên, sau đó theo bố Chu tiến vào phòng Chu Đồng.
Đi vào trong, Phong Bắc liền ngửi thấy mùi bụi bặm, anh giơ tay sờ sờ cái bàn, đụng phải một tầng bụi, sau lưng vang lên tiếng bố Chu, “Trong nhà bận rộn, không có thời gian lau chùi quét dọn.”
Phong Bắc nghe mấy câu mà bố Chu nói trong phòng làm việc, suýt chút nữa đã cho là đây chỉ là một vụ cha con mâu thuẫn thông thường, trong đám thanh thiếu niên, đây xem như là một hiện tượng phổ biến, để lại lá thư rồi thoát khỏi tầm kiểm soát của cha mẹ, ngốc nghếch nhưng lại kiên định tiêu sái tiến vào xã hội ảo tưởng.
Đặc biệt là cha mẹ quản lý càng nghiêm, hiện tượng này càng dễ xảy ra, con cũng là người, có tư tưởng và linh hồn độc lập, khát vọng cũng cần được tôn trọng, chứ không phải một cái máy, một món đồ, tùy ý cho người lớn điều khiển.
Đến gian phòng này, Phong Bắc lại trở lại ý nghĩ ban đầu, không đơn giản đến vậy.
Con trai rời nhà bỏ đi, đến cả căn phòng cũng không thu dọn sao?
Phong Bắc tình cờ thấy một hàng chữ nhỏ ở góc trái tủ đầu giường, dùng bút đen viết, không quá rõ ràng.
Bố Chu muốn che đi đã chẳng còn kịp nữa.
Những chữ đó là: Mình yêu anh ấy.
Dùng chữ “anh” (他), chứ không phải chữ “cô” (她), trong tình huống bình thường, nếu có ai thấy, cùng lắm chỉ nghĩ là sai chính tả, chứ không nghĩ sang hướng khác, chẳng có gì ghê gớm cả.
Thế nhưng phản ứng của bố Chu lại quá lớn, giấu đầu lòi đuôi.
Phong Bắc tìm thấy ở những chỗ khác trên tủ đầu giường phải đến mười mấy hàng chữ như vậy nữa, từng chữ một đều thể hiện cảm xúc tỉ mỉ cẩn thận của người viết.
Và cả tình yêu không thể kiềm chế nổi nữa.
Dòng suy nghĩ của Phong Bắc lúc này trở nên rõ ràng hẳn, rõ đến mức khiến anh ngột ngạt trong lòng, lấy thuốc lá và bật lửa ra, nhấn bật lửa nhiều lần mới cháy.
Cũng may bố Chu đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện ra sự khác thường của Phong Bắc.
Phong Bắc đóng cửa phòng lại, anh dùng tốc độ nhanh nhất quan sát gian phòng này, phát hiện không ít manh mối, suy đoán trong lòng hoàn toàn chính xác, “Ông Chu, bác tự nói, hay là muốn tôi nói?”
Bố Chu quay lưng đi, “Nói cái gì?”
Phong Bắc hút hai hơi, “Xu hướng tình dục của Chu Đồng thay đổi, hai người không thể chấp nhận nổi…”
“Nói hươu nói vượn!” Bố Chu dùng sức đập bàn, “Chúng tôi không báo án, tại sao các người lại đến đây? Tiểu khu Hoa Liên có hai người chết, các người không đi điều tra, còn quản nhà tôi làm cái gì à? Con trai tôi sống hay chết, cần các người quản à?”
Nói đến đoạn sau, người ông phập phồng dữ dội, cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế.
Gương mặt Phong Bắc bị khói thuốc bao phủ, “Ông Chu, nhân sinh vô thường, miễn là còn sống, quan trọng hơn bất cứ điều gì, còn lại kỳ thực không…”
Bố Chu lại ngắt lời lần nữa, “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì cả, đội trưởng Phong, mời cậu rời khỏi nhà tôi, mời cậu rời đi!”
Phong Bắc không nhúc nhích.
Bố Chu giằng co với anh một chốc, chán chường sụp vai, già đi ít nhất phải mười mấy hai mươi tuổi, “Thằng nhóc đó bị đầu độc, thần trí không rõ, nó nói muốn ở bên một thằng đàn ông, còn nói muốn kết hôn, hai thằng đàn ông sao mà kết hôn cho được? Đây chẳng phải là chuyện cười sao? Không nói ra được cũng không sợ người ta dìm chết trong nước miếng.”
“Nó không biết xấu hổ, nhưng chúng tôi vẫn cần thể diện chứ.”
Cả khuôn mặt Phong Bắc bị khói thuốc lượn lờ, không nhìn rõ vẻ mặt, “Đồng tính luyến ái không phải là tội lớn khiến trời đất không chứa chấp.”
“Tư tưởng của đội trưởng Phong quá tân tiến, người thường hiểu không được.” Bố Chu trào phúng, “Dưới cái nhìn của tôi, đồng tính luyến ái chính là trời đất không chứa nổi.”
Gân xanh trên trán Phong Bắc nổi lên.
“Được rồi, tôi không muốn thảo luận với đội trưởng Phong về bốn chữ đó nữa.” Mặt bố Chu nom ghê tởm như vừa nuốt phải con ruồi, “Kể từ ngày nó bỏ nhà đi, chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với nó rồi, nó ở ngoài sống ra sao không liên quan đến chúng tôi, về sau chúng tôi coi như không có đứa con này.”
Hôm đó cũng như mọi hôm, bố Chu đi làm về, mẹ Chu gọi con trai ra ăn tối.
Bố Chu hỏi mẹ Chu, con trai đang làm gì trong phòng, bà nói là đang gọi điện thoại.
Lúc đó bố Chu cầm điện thoại bàn ở ngoài phòng khách lên nghe lén, con trai đang nói chuyện với một người đàn ông, vừa nói vừa cười, ông nghe thấy con trai nói rất nhớ người đàn ông kia, khó thể tin nổi sững sờ một hồi lâu, tay run run quăng nát điện thoại.
Sau đó chính là trời long đất lở.
Con trai thừa nhận xu hướng tình dục, mẹ Chu khóc lóc thảm thiết, bố Chu tăng huyết áp, cả nhà bừa bộn khắp nơi.
Con trai đi rồi, bố Chu cũng không cho mẹ Chu vào phòng của cậu, ai cũng không cho vào.
Mẹ Chu thường lấy nước mắt rửa mặt, bố Chu cứ tối đến là than thở, nhà chẳng còn giống cái nhà nữa, tan nát rồi.
Con trai lúc bỏ đi chẳng mang theo bao nhiêu tiền, cũng không có quần áo hay đồ dùng hằng ngày, hai ông bà cho là cậu sẽ về, nhưng cậu vẫn chưa về.
Hai ông bà biết ngay con chạy trốn với tên đàn ông kia rồi, sẽ không về nhà này nữa, không cần họ nữa.
Hồi xưa nói là nuôi con dưỡng già, dưỡng cái đếch gì nữa, không bị nó chọc cho tức chết đã coi như tốt số rồi.
Nếu con trai bỏ nhà ra đi vì chuyện khác, bố Chu đã đi báo án từ lâu rồi, dù cho nguyên nhân cãi nhau là tay chân táy máy trộm đồ vật, hay là đi đánh nhau với người ta, thậm chí là làm chuyện không nên làm với một cô bé nào đó.
Chỉ là đồng tính luyến ái thì không được, một chữ cũng không thể nói ra ngoài, mất mặt xấu hổ, làm tổ tiên hổ thẹn.
Cho nên bố Chu mới đối xử với Đình Đình và Tiểu Phi như vậy, mọi chuyện cũng hỏng từ chúng mà ra.
Nếu không phải bọn chúng quản việc không đâu, cảnh sát cũng sẽ không tới cửa.
Bố Chu nặng nề thở dài, “Đội tưởng Phong, anh cũng đừng phí lòng nữa, có thời gian như vậy thì đi phá vụ án lớn đi, chuyện của con trai tôi không đáng dùng đến tài nguyên của các anh, nói cũng không thể nói ra ngoài được, chúng tôi không ném nổi nó, đành để nó tự sinh tự diệt thôi.”
Phong Bắc nhả ra một hơi khói, “Thói đời bây giờ loạn lắm.”
Anh phải bảo Thạch Kiều phái người nhanh chóng điều tra một chút, Chu Đồng tám phần mười lành ít dữ nhiều rồi.
Quan hệ xã hội của Chu Đồng cũng phải tra.
Bố Chu hơi phất tay, “Dù có chết ở ngoài, cũng là do nó tự chuốc lấy.”
Phong Bắc hỏi người đàn ông kia là ai, câu trả lời của bố Chu làm anh giật mình, hai ông bà cũng không biết, cũng chưa từng thấy mặt, thế mà còn có thể yên tâm đến vậy, không sợ con trai gặp chuyện bên ngoài.
Lửa giận trong lòng Phong Bắc không ép xuống được, anh trầm lặng hút từng hơi thuốc, đường viền gương mặt căng ra.
Bố Chu lạnh mặt hạ lệnh đuổi khách, “Đội trưởng Phong, mời anh về cho.”
Phong Bắc nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì gọi Cao Nhiên đi cùng mình.
Cao Nhiên nhìn không khí âm u quanh người đàn ông, mấy lần muốn hỏi chuyện Chu Đồng, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã lại nuốt xuống.
Phong Bắc chở Cao Nhiên về nhà chú, còn mình thì lái xe đi lung tung trong thành phố, trong lòng ngột ngạt, làm thế nào cũng không thả lỏng được.
Đồng tính luyến ái, trời đất không chứa chấp, mấy chữ này không nên đi cùng nhau.
Thạch Kiều mãi chạng vạng mới về, gọi Phong Bắc đi ăn cơm, Cao Nhiên cũng đi cùng.
Trên bàn cơm, Thạch Kiều hỏi chuyện Chu Đồng.
Phong Bắc không lên tiếng, mãi đến khi Thạch Kiều hỏi lại lần nữa, anh mới mở miệng, kể lại ngắn gọn.
Cao Nhiên giật mình nói, “Đồng tính luyến ái?”
Cậu nuốt miếng cơm xuống quẹt miệng, “Bảo sao bố mẹ Chu Đồng lại nói dối, con trai là đồng tính luyến ái mà truyền ra ngoài thì xấu hổ lắm, các anh nói đúng không?”
Phong Bắc đang gắp rau, nghe đến lời của thiếu niên, cánh tay đang giơ lên không trung đột nhiên cứng lại, cằm bạnh ra.
Thạch Kiều kín đáo nhìn người anh em, anh đứng dậy rời đi.
Trên bàn chỉ còn lại Cao Nhiên và Phong Bắc.
Cao Nhiên đang định nói, Phong Bắc đã đứng dậy trước cậu, “Anh ra ngoài hút thuốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.