Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi

Chương 72: Anh muốn có con với em (H)




Linh Lan hơi khựng lại trước đề nghị của Kiều Ly, nhưng rất nhanh trên mặt cô đã lộ ra nụ cười thật tươi, sau đó cô khẽ gật đầu một cái.
Thật ra sau khi Đình Nam biết chuyện của cô nhưng vẫn muốn giúp thì cô đã sớm muốn chung sống cả đời với người đàn ông bao dung rộng lượng với mình như anh rồi, thứ cô cần chỉ là một lời đốc thúc và hôm nay Kiều Ly đã làm điều đó cho cô.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ thử.
Nói xong câu đó hai người cũng không trò chuyện nữa, ai về nhà nấy.
Khi Linh Lan trở về biệt thự nhìn thấy Đình Nam đeo tạp dề đứng trong bếp nấu ăn, nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ.
Đình Nam quay sang hôn lên trán cô một cái rồi dịu dàng nói:
- Em ra bàn ngồi đi, hôm nay anh trổ tài nấu cơm cho em, để em biết người đàn ông của mình cũng rất đảm đang đấy.
Linh Lan giả vờ đấm nhẹ vào ngực Đình Nam một cái rồi xoay người ngồi xuống bàn.
Đình Nam biết nấu ăn nhưng chỉ nấu được toàn món tây. Sau khi đặt đĩa bò bít tết phô mai trước mặt cô xong anh chu đáo cầm dao thiết từng miếng nhỏ cho cô.
- Mời người đẹp dùng bữa.
Đình Nam đặt một tay ra sau lưng một tay còn lại nâng bàn tay mềm mại của Linh Lan lên hôn một cái khiến cô không khỏi bật cười vì trò hài hước của anh.
Đình Nam ngồi đối diện với Linh Lan, nhìn cô thưởng thức món ăn do mình nấu, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, anh sờ hộp nhẫn trong túi quần chuẩn bị móc ra thì cô lên tiếng:
- Ngày mai là kỷ niệm một năm chúng ta chung sống cùng nhau, em sẽ nấu một bàn thịnh soạn chờ anh về, đến lúc đó em có chuyện muốn với anh.
Đình Nam nghe vậy thoáng giật mình, nói thế chẳng phải ngày mai là ngày hai người họ kết thúc hợp đồng tình nhân sao? Cô muốn kết thúc hợp đồng với anh ư?
Không đúng, hiện tại gò má của cô đỏ ửng, ánh mắt cũng chứa chan tình cảm, khi nói ra lời vừa rồi cũng mang theo ý vị vui vẻ, tổng hợp lại những thứ này cho thấy cô không muốn rời đi, hơn nữa còn bảo ngày mai có chuyện muốn nói với anh nữa.
Chẳng lẽ là tỏ tình?
Nghĩ đến đây Đình Nam không kìm nén được sự vui mừng, trên môi lộ ra nụ cười tươi.
- Được, ngày mai anh sẽ về sớm.
Sau đó anh âm thầm vỗ nhẹ nhà hộp nhẫn trong túi quần, thôi, đợi ngày mai sau khi nghe cô tỏ tình xong anh hẵng lấy ra, như vậy hai người có thể tặng cho nhau sự trân trọng quý giá nhất từ đối phương rồi.
Tiếp đến Linh Lan phụ Đình Nam thu dọn chén đũa, rửa bát, hôn môi và đưa nhau lên giường.
Dưới ánh đèn mê ly, gương mặt tuyệt đẹp của cô gái trở nên mờ ảo khiến Đình Nam si mê không lối thoát, anh cúi người xuống hôn lên trán cô, sau đó dời xuống mắt mũi và dừng lại ở đôi môi.
Môi lưỡi hai người hòa quyện vào nhau, anh muốn rút hết mật ngọt trong miệng cô nên ra sức hút, bàn tay lần mò xuống dưới tìm kiếm cánh hoa ướt át đang không ngừng run rẩy mời gọi anh tới thăm.
- Ưm…
Khi ngón tay của anh đâm vào, Linh Lan lập tức ưỡn người rên rỉ một tiếng, cánh hoa mút chặt ngón tay không buông, dựa vào dòng nước trơn tuột càng đẩy nó tiến sâu vào trong cơ thể.
- Linh Lan, anh muốn có con với em.
Đình Nam cúi người thì thầm bên tai cô.
Linh Lan hơi mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ của anh, thật ra cô đã dừng uống thuốc tránh thai hơn hai tháng nay rồi, hiện tại cô cũng muốn sinh cho anh một đứa nhỏ đáng yêu.
Lần này cô tự nguyện mang thai đứa con của người đàn ông mình yêu, cảm giác này khiến cô hạnh phúc hơn bao giờ hết.
- Vậy thì anh phải cố gắng cày cấy chăm chỉ vào.
Ngay sau câu nói đó, Linh Lan chỉ thấy Đình Nam từ người đàn ông dịu dàng hóa thành con sói đói giật phăng chiếc váy ngủ trên người cô ra tiếp đến cắm luôn thằng nhỏ vào cửa mình của cô.
- Hức… ưm… nhẹ thôi anh ơi.
Đình Nam hơi nhếch môi, không nói không rằng ra vào liên tục, mỗi lần thúc vào đều rất mạnh mẽ khiến đỉnh đầu nấm chạm đến nơi tận cùng, Linh Lan bị tấn công đột ngột chỉ có thể ngửa cổ lên cao đón nhận khoái cảm vừa đau vừa sướng do anh mang lại.
- Chậm thôi… Đình Nam… em không chịu nổi a a…
Đình Nam làm như không nghe thấy mà vẫn cứ dập tới tấp, dòng nước trong suốt chảy xuống từ nơi hai người giao nhau thấm vào ga giường.
- Chẳng phải em kêu anh cày cấy chăm chỉ sao? Như thế này đã đủ chăm chỉ chưa?
Đình Nam chuyển tư thế nằm đè lên người Linh Lan, trọng lượng cơ thể của anh đè ép lên tấm thân mỏng manh của cô khiến cô cảm thấy khó thở, đặt biệt bên dưới còn bị gậy gộc của anh đâm điên cuồng làm đầu óc của cô dần trở nên choáng váng.
Phạch! Phạch! Phạch!
Tiếng máy dập chạy bằng sức người vang lên không ngừng, Linh Lan há miệng để người đàn ông tùy ý hút cạn hơi thở của mình, nước bọt không nuốt kịp mà tràn ra khỏi khóe miệng, đôi mắt của cô lim dim tận hưởng cảm giác trôi nổi bềnh bồng trên biển, đến khi anh rời khỏi môi cô rồi mà lưỡi của cô vẫn không chịu thu lại tạo nên hình ảnh đen tối đến cực điểm.
- Hừm…
Đình Nam gầm nhẹ một tiếng rồi bắn vào trong bụng của cô, bởi vì đây là lần bắn thứ năm rồi nên bụng nhỏ không chứa hết sữa đặc khiến nó tràn ra ngoài.
Đình Nam rốt cuộc cũng bắn xong lần cuối, anh buông Linh Lan ra rồi nằm bên cạnh cô thở hổn hển.
Trước đây anh chưa bao giờ điên cuồng như thế cả, hôm nay anh chỉ muốn dồn hết tinh hoa của mình lên người cô thôi, hy vọng lần này cô có thể cấn thai.
Đình Nam nghỉ mệt trong chốc lát thì ngồi dậy tách chân của Linh Lan ra xem cánh hoa đã sưng đỏ trông càng thêm gợi tình của cô, hành động này của anh khiến cô gái đã mệt rã người vội vàng mở to mắt nhìn anh như đang lên án anh đang làm chuyện cầm thú vậy.
Đình Nam cười nói:
- Anh không làm nữa đâu, anh chỉ xem hoa của em có bị thương không mà bôi thuốc thôi, nó sưng đó rồi này, khi anh sờ vào nó còn giật giật.
- Hức… ha… anh đừng động vào.
Hiện tại bên dưới của cô vô cùng nhạy cảm, ngón tay của anh vừa chạm tới toàn thân cô lập tức run rẩy.
Đình Nam nhìn phản ứng này của cô, dục vọng tưởng đã xả hết bất ngờ ngóc đầu dậy, thế là người nào đó tự nhận bản thân không phải cầm thú lại tiếp tục hành hạ cô gái đáng thương thêm vài trận làm cô hoàn toàn mất đi ý thức mặc anh dày vò cơ thể của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.