Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi

Chương 73: Thất vọng rời đi




Sáng hôm sau, Đình Nam mang tâm trạng sảng khoái đi làm, gặp ai cũng cười nói vui vẻ khiến nhóm nhân viên hoảng hốt không thôi, không ai dám lười biếng, kể cả việc đã làm xong rồi vẫn lôi ra làm tiếp.
Sếp tới tháng thật sự rất đáng sợ, nói không chừng ngày mai lại nổi cơn thịnh nộ đấy.
Nhưng mọi người nghĩ nhiều rồi, đàn ông được ăn no bụng sẽ lập tức ngoan như cún ngay, huống hồ anh còn đang chờ tối nay Linh Lan tỏ tình với mình nữa, làm sao có thể trở nên cáu gắt được chứ?
Có động lực, suốt cả ngày Đình Nam đều làm việc rất hăng say, nhìn thời gian đã điểm sáu giờ, anh bèn hí hửng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà với vợ yêu.
Reng reng…
Khi Đình Nam vừa bước tới thang máy thì tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn số điện thoại của Á Hân trên màn hình, đầu lông mày của anh khẽ cau lại nhưng vẫn bắt máy.
- Chuyện gì?
Bên kia lập tức truyền tới giọng nói thều thào như đang rất đau đớn:
- Anh Nam ơi cứu em, em đau bụng quá…
Đình Nam nhăn mặt.
- Tôi sẽ kêu xe cứu thương cho cô.
- Em đau quá… em chết mất anh Nam ơi… hu hu… anh đến chỗ em một lát thôi, em sợ lắm, chỉ một lát thôi, đợi xe cấp cứu tới em sẽ tự lo cho mình mà.
Đình Nam nhìn đồng hồ, đoán chừng giờ này Linh Lan còn đang nấu ăn, anh đi qua xem Á Hân một chút rồi về cũng không muộn, nếu để cô ta gặp chuyện khi bị truy tố ra thế nào cũng sẽ dính dáng đến anh, lúc đó Linh Lan biết lại hiểu lầm cho mà xem.
Nghĩ đến đây Đình Nam bước nhanh vào thang máy đi xuống tầng hầm lái xe chạy nhanh tới chỗ Á Hân.
Khi đến nơi thấy cô ta nằm dài trên sàn, anh vội bế cô ta đặt lên sô pha.
- Cô đã uống thuốc bao tử chưa? - Đình Nam lạnh nhạt hỏi.
Á Hân khẽ gật đầu, hơi mỉm cười nói:
- Thì ra anh vẫn còn nhớ em bị đau bao tử sao? Quả nhiên anh không hề bỏ mặc em.
Đình Nam thấy đã lâu mà xe cấp cứu không tới bèn nói:
- Cô khỏe rồi thì nằm đây nghỉ ngơi đi, lát nữa xe cứu thương tới họ sẽ chăm sóc cô.
Dứt câu anh xoay người định rời đi thì Á Hân nhào tới nắm lấy tay anh, khẩn thiết cầu xin:
- Vừa rồi em thấy mình không sao nên đã gọi điện kêu xe cứu thương về rồi, nhưng bây giờ em đói quá, anh có thể pha một ít cháo gói cho em không?
Đình Nam thấy Á Hân cứ câu giờ thì phiền chán không thôi, nhưng cô ta bám dính thế này anh cũng không đi được bèn vào bếp pha cho cô ta một tô cháo, nào ngờ cô ta giành bưng ra bàn kết quả khiến một ít cháo đổ vào người anh.
May nhờ có lớp áo sơ mi ngăn cản cơn nóng, nếu không ngực của Đình Nam đã bị bỏng rồi.
- Ấy chết em xin lỗi, anh mau cởi đồ ra rửa với nước lạnh đi, nếu không sẽ rộp da đấy.
Đình Nam nghiến răng nghiến lợi đi vào nhà vệ sinh xử lý vết cháo trên người, mẹ nó anh điên rồi mới tới chỗ của Á Hân, rõ ràng cô ta không có ý định để anh đi.
Hừ, từ nay về sau đừng hòng anh đến đây nửa bước.
Thấy Đình Nam đã đi vào trong nhà vệ sinh, Á Hân lập tức lục tìm điện thoại của anh rồi dùng mật khẩu lúc trước mở khóa.
Cô ta biết con người Đình Nam ngại phiền phức nên sẽ không thay đổi mật khẩu.
Quả nhiên một tiếng “tích” vang lên, màn hình hiện ra.
Á Hân bấm vào zalo, tìm tài khoản của Linh Lan rồi gọi đi.
Tại biệt thự riêng của Đình Nam.
Lúc này Linh Lan vừa nấu xong một bàn ăn thịnh soạn, cô còn chuẩn bị cả rượu và ánh nến, mặc dù trên bàn toàn là món quê nhà nhưng tây ta kết hợp lại mang theo một sự lãng mạn không nói nên lời.
Linh Lan mở điện thoại lên nhìn, miệng lầm bầm:
- Chắc là anh ấy sắp về rồi nhỉ?
Ring ring…
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Linh Lan thấy là Đình Nam gọi video tới thì cảm thấy rất ngạc nhiên, hiện tại có lẽ anh đang lái xe về nhà, gọi cho cô làm gì?
Tò mò thì tò mò nhưng Linh Lan vẫn bắt máy, màn hình bên kia vừa hiện lên cô đã nhìn thấy gương mặt khiến mình chán ghét đến cực độ.
- Sao lại là cô?
Đây là điện thoại của Đình Nam, làm sao lại ở chỗ của Á Hân?
Á Hân nhìn gương mặt tức giận xen lẫn hoảng hốt của Linh Lan mà đắc ý vô cùng, cô ta thấy đồ ăn trên bàn thì cười nhạo nói:
- Chu choa đang chuẩn bị bữa tối sao? Đáng tiếc đêm nay anh Nam ở lại với tôi rồi, anh ấy đang tắm đây này.
Nói tới đây Á Hân quay điện thoại về phía nhà vệ sinh, cửa được làm từ kính mờ nên có thể nhìn thấy bóng người ở bên trong.
Chiều cao, dáng dấp đúng là của Đình Nam rồi.
Tiếp đó Á Hân lại mở miệng:
- Cô không tin chứ gì? Vậy chắc cô nhận ra chìa khóa xe của anh ấy chứ?
Á Hân giơ chìa khóa lên lắc lắc, Linh Lan chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, tim đập dồn dập không ngừng.
- Linh Lan à, cô coi cô bày mưu tính kế cho lắm vào chẳng phải cũng thua tôi sao? Cô thật đáng thương đấy ha ha…
Cùm cụp.
Linh Lan dứt khoát tắt máy, nhưng bên tai vẫn vang lên tiếng cười khoái chí của Á Hân, cô ta nói cô thua cuộc sao?
Không, cô đã kéo được Bảo Quốc xuống nước rồi, sao có thể thua cuộc?
Nhưng mà Đình Nam, người đàn ông cô yêu đang ở bên cạnh cô ta!
Linh Lan tự ôm lấy đầu mình không ngừng run rẩy.
Tại sao cô đã thay đổi ngoại hình rồi mà vẫn không thể thắng được Á Hân? Rốt cuộc trả thù xong cô còn lại được gì?
- Ọe…
Đột nhiên dạ dày của Linh Lan cồn cào, ngay sau đó cô ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Mãi cho đến khi nôn sạch mọi thứ trong bụng, toàn thân cô đều rã rời dựa vào vách tường lạnh lẽo.
Chuyện gì xảy ra với cô thế này? Đầu cô đau quá, cả người cũng đau, lại còn muốn nôn…
Linh Lan đột nhiên mở to mắt, cô đưa tay sờ lên bụng mình, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Chẳng lẽ có rồi?
Linh Lan chạy lên phòng ngủ lấy que thử thai ra thử, kết quả hai vạch. Linh Lan thẫn thờ ngồi bệt xuống sàn nhà.
Con của cô… lại đến với cô rồi.
Linh Lan vui mừng xong lại lo lắng không yên, hiện giờ cô không biết Đình Nam có yêu cô hay không, nếu không thì sẽ giống thần Rabanut bắt con của cô đi sao?
Không được, cô không cho phép chuyện đó xảy ra!
Linh Lan chống tường ngồi dậy, sau đó tìm giấy tờ tùy thân bỏ vào không gian rồi bước ra khỏi biệt thự.
Trước khi hòa vào màn đêm đen tối, cô ngoảnh đầu nhìn nơi mình đã gắn bó suốt một năm một lần cuối rồi cất bước rời đi.
Đình Nam, hy vọng chúng ta sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.