Tôi Không Thích Đội Sổ

Chương 13: Thằng khốn mày đúng là chẳng ra gì




Đường Nhạc Niên về lớp, bởi vì không tìm được Văn Tắc nên trong lòng không quá vui vẻ thoải mái, thẫn thờ ngồi xúc cơm. Trương Canh Lực tiến tới nịnh nọt hỏi: "Đại ca, mày vẫn giận à?"
Đường Nhạc Niên thưởng cậu ta một cái liếc mắt, không lên tiếng. Nghĩ vừa rồi gặp chuyện không nhịn được hỏi thăm một chút, lại có người dám thu phí bảo lãnh trên địa bàn của cậu.
"Có chuyện gì với mấy đứa con gái ở lớp 7 vậy? Dám ở trường công khai khiêu khích tôn nghiêm của hội đoàn Thiên Long? Bọn nhãi ở trường dọa nạt bạn học, thế mà tụi mày không biết?"
Trương Canh Lực lắc đầu. Cậu ta cả ngày đi theo Đường Nhạc Niên, trừ lúc đi học thì chính là đi bơi cùng nhau, làm sao có thời gian hỏi chuyện những lớp khác? Mà có người dám khiêu khích Thiên Long xã đoàn? Đúng là to gan.
Chu Thành Tài cũng lắc đầu.
"Chuyện này tao biết." Chỉ có Đồng Vũ Trạch đi tới. Từ lần trước bị Đường Nhạc Niên kéo đi mua đồ, cậu ta mơ hồ cảm thấy mình có tiềm lực ngồi lên vị trí đàn em số hai, bắt đầu dồn lực phát triển "Đội ngũ mật thám", hóng hớt đủ loại tin đồn trong trường.
"Chủ nhiệm lớp 7 là một giáo viên chỉ quan tâm tới điểm số. Chỉ cần ai trong lớp được thành tích tốt là bả quý, khoan dung vô điều kiện. Trong lớp bọn họ có mấy đứa con gái nhân cách rất tệ, ỷ vào thành tích tốt mà bắt nạt những đứa bị điểm kém, thậm chí còn tống tiền họ."
Đường Nhạc Niên tức giận gõ đầu cậu ta một cái, "Biết chuyện như thế sao mày không can ngăn? Mày có phải thành viên của hội đoàn Long Thiên không thế? Mày còn nhớ khẩu hiệu của hội đoàn chúng ta là gì không?"
"Đương nhiên là nhớ chứ!" Đồng Vũ Trạch ôm đầu làm bộ tội nghiệp nhìn cậu, thì thào trong miệng, "Sở tại chi xử, tất thành lưu manh; Thiên Long quá cảnh, không một ngọn cỏ!"
Đường Nhạc Niên càng nghe càng tức: "Chúng ta còn chưa làm chuyện gì, mấy con nhỏ này đã dám động chân động tay trước? Bọn nhãi này quả thật không coi hội đoàn Thiên Long chúng ta ra gì. Vậy mà tụi mày còn không tới báo cáo? Còn không ngăn cản. Tao thấy hình như tất cả tụi mày đều không muốn ở lại. Đuổi đuổi, không chừa một mống. Tao phải đuổi hết tụi mày ra khỏi xã đoàn mới được."
Nghĩ đến việc bọn họ vẫn đi trêu chọc Văn Tắc, khiến cậu và Văn Tắc bây giờ hiểu lầm trùng trùng điệp điệp, Đường Nhạc Niên đơn giản là hận cũ chồng chất hận mới.
"Đại ca, có chuyện gì liên quan tới tụi này sao?"
"Bọn này vô tội, mày đừng giận cá chém thớt!"
"Đừng, đại ca!" Đồng Vũ Trạch nghe xong liền sốt ruột, nắm tay cậu cầu xin tha thứ nói, "Tao cũng vừa mới hỏi thăm được chuyện này thôi. Tao nghĩ tụi nó là con gái, sợ nói cho đại ca đây không tiện ra mặt, tổn hại tôn nghiêm của mày. Đang cân nhắc xem có nên nói không thì mày lại tới hỏi tao. Tao đối với đại ca, đối với hội đoàn tuyệt đối trung thành! Không chút gian dối."
Trương Canh Lực ở bên cạnh chua xót nói: "Vẫn cân nhắc? Mày biết hai chữ cân nhắc viết như thế nào sao?"
Đường Nhạc Niên kỳ quái nhìn Đồng Vũ Trạch đầy tội nghiệp, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại tổn thương tôn nghiêm của tao? Vừa nãy tao cũng ra tay dạy dỗ tụi nó đó thôi. Ai nói mày là con gái thì phải hạ thủ lưu tình? Mày vẫn có thể đánh nhẹ cơ mà, nhưng đối với loại nữ sinh bại hoại và lưu manh nên dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ. Đánh nhau không phân biệt trai gái!"
Đồng Vũ Trạch chớp chớp mắt, cảm thấy Đường Nhạc Niên thật sự quá thần kỳ. Chỉ đi ra ngoài lượn vài vòng, quay về đã đánh xong một trận?
"Tao nghe nói giáo viên chủ nhiệm lớp 7 rất bao che. Cậu đánh học sinh mũi nhọn của lớp, tao chỉ sợ nhỏ lại tố cáo bậy với hiệu trưởng, đến lúc đó đại ca lại bị đổ tội vô cớ."
Đường Nhạc Niên cơm nước xong, ném đũa xuống, ung dung duỗi người.
"Không thành vấn đề! Nếu giáo viên chủ nhiệm lớp 7 dám nói bậy đổi trắng thay đen, ngay cả bả tao cũng đánh."
"Ngàn vạn lần đừng!"
Trương Canh Lực, Đồng Vũ Trạch và Chu Thành Tài đồng thanh kêu lên.
Lần trước Đường Nhạc Niên đánh giáo viên đã gây ra chuyện rất lớn. Sau đó giáo viên ấy bị thuyên chuyển, Đường lão bản quyên gió cho trường một tòa thư viện mới giải quyết ổn thỏa. Nếu như lần này còn động thủ tiếp, không biết ví của Đường lão bản phải chảy máu bao lần nữa đâu!"
Tiền của Đường lão bản chính là tiền của Đường Nhạc Niên. Thân là đàn em trung thành, làm sao có thể trơ mắt nhìn đại ca của mình phá của?
Thấy mọi người căng thẳng như vậy, Đường Nhạc Niên cười an ủi bọn họ: "Yên tâm, tao chỉ nói thế thôi."
Yên tâm thế quái nào được! Sắc mặt bọn họ trở nên nặng nề. Việc Đường Nhạc Niên đánh giáo viên không phải là chưa có tiền lệ, không phải là nói thế thôi đâu! Chỉ mong chuyện này đừng vượt quá tầm kiểm soát.
&&&
Tan học, Đường Nhạc Niên không đi giao hàng mà về thẳng nhà, Dì Trương đang ở nhà chờ hắn.
"Tiểu Tắc về rồi à."
Văn Tắc gật đầu, "Dì Trương vất vả rồi. Mẹ cháu đâu ạ?"
"Uống thuốc xong ngủ rồi." Dì Trương trìu mến nhìn hắn, "Hôm nay con không đi giao hàng à?"
Văn Tắc lắc đầu. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy mẹ đang ngủ say trên giường mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện dì Trương.
Dì Trương đã chăm sóc mẹ của Văn Tắc kể từ khi gia đình họ xảy ra chuyện, bà luôn theo dõi Văn Tắc làm việc vất vả thế nào để chống đỡ cái nhà này. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là đứa trẻ vừa mới qua sinh nhật lần thứ mười tám.
Nghĩ tới nghi lui, bà vẫn quyết định phải khuyên hắn: "Tiểu Tắc, con biết dì không có ác ý. Nếu dì nói con không thích nghe thì cũng đừng giận dì, được không?"
Văn Tắc gật đầu, lễ phép nói: "Không sao, dì cứ nói đi ạ."
"Mặc dù bố con không ra gì nhưng ông ta vẫn gửi tiền về, con cũng không cần phải cố chấp không dùng tiền của ông ta mà tự làm khổ mình! Con nhìn mẹ mình xem, tình trạng ngày càng nghiêm trọng rồi.
Nếu có điều kiện, có thể đưa bà ấy vào viện dưỡng lão chuyên biệt, y tá và bác sĩ có chuyên môn sẽ tận tình chăm sóc, tốt cho cả mẹ con lẫn con. Nhưng viện dưỡng lão chuyên nghiệp chi phí rất cao, con còn phải tiết kiệm tiền để học đại học. Mặc kệ nói thế nào, số tiền mà ông ta gửi là ông ta nợ hai người. Tiểu Tắc, đừng quá hiếu thắng! Sống sẽ rất mệt."
Thật ra dì Trương còn chưa mở lời, Văn Tắc đã biết bà muốn nói gì, cũng biết bà những điều bà nói đều xuất phát từ tấm lòng.
Hắn cúi đầu, giễu cợt cười nhẹ một tiếng.
"Dì Trương, chuyện trong nhà cháu dì là người rõ nhất. Dì cũng biết tại sao mẹ cháu bị bệnh mà. Bởi vì bố cháu có nhân tình ở bên ngoài, quay về cãi nhau với mẹ cháu đòi ly hôn. Mẹ không muốn ảnh hưởng tới kỳ thi vào cấp ba của cháu, muốn để thời gian sau hẵng bàn. Vậy nhưng hắn sống chết không đồng ý, hắn sợ ảnh hưởng tới hộ khẩu của hắn và con trai của người phụ nữ đó."
Nghĩ tới những gì xảy ra trong khoảng thời gian đó, Văn Tắc vẫn thấy buồn cười. Tình yêu là gì? Sao có thể khiến cho người đàn ông đó điên cuồng như thế?
Đề cập tới chuyện cũ này, dì Trương mặc dù không rõ nhưng cũng biết đại khái, bởi vì chuyện quá lớn! Sau đó xe cứu thương và xe cảnh sát đều tới.
"Mẹ cháu không chịu ly dị, tên đàn ông đó lấy cháu ra để uy hiếp bà, làm bà kích động, ngày ngày hành hạ bà. Cuối cùng bà không chịu nổi kích động mới biến thành bộ dạng như ngày hôm nay. Nếu như cháu tiếp tục dùng tiền của người đàn ông kia thì coi là gì? Ông ta cho bệnh xong cho thuốc sao?"
Ánh mắt Văn Tắc nhìn vào cửa phòng, bên trong là người mẹ ốm yếu của hắn đang nằm. Bà không phải là một người phụ nữ kiên cường, nhưng bà luôn dịu dàng và tốt bụng. Ngay cả khi tình trạng của bà ngày một tồi tệ hơn, bà sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai, trừ chính bà.
Người đàn ông đó bỏ rơi bà, bỏ rơi cái nhà này. Ông ta đuổi theo tình yêu đích thực của mình, vứt bỏ trách nhiệm và gia đình. Văn Tắc khinh thường ông ta, khinh thường huyết thống với lão, hắn sẽ không bao giờ sử dụng tiền của lão. Sở dĩ số tiền này vẫn nằm trong thẻ ngân hàng là bởi một ngày nào đó, hắn sẽ ném chính chiếc thẻ này vào mặt ông ta.
"Con cứ như vậy thật sự rất mệt mỏi!" Dì Trương đau lòng nhìn hắn, "Hơn nữa bây giờ mẹ con như vậy, nếu sau này càng nặng hơn thì phải làm sao?"
Văn Tắc cười an ủi bà, "Không sao, cháu sẽ tìm công việc làm thêm lương cao hơn. Chuyện mẹ cháu vào viện dưỡng lão, làm phiền dì Trương để ý giúp cháu xem chỗ nào tốt ạ."
Lý do hắn tìm dì Trương chăm sóc mẹ Văn bởi thứ nhất dì là hàng xóm cũ, thứ hai là vì dì đã từng làm việc trong bệnh viện và có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Dì Trương gật đầu, nhìn chàng thiếu niên quật cường này, thở dài một hơi, trong lòng thầm mắng: Lăng Triêu Dương, mày nhìn những gì mày đã làm đi. Một ngôi nhà hạnh phúc bị mày phá hủy, một đứa con trai ngoan ngoãn bị mày vứt bỏ! Thằng khốn mày đúng là chẳng ra gì!
- -----------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời:
Niên Niên của chúng ta ngâm trong mật ong lớn lên, Tiểu Tắc ngâm trong nước Hoàng liên bắc lớn lên.
A, quả nhiên là mẹ ruột! (Chạy với nắp nồi)
Giải thích lời tác giả:
1. Ngâm trong mật ong: chỉ những đứa trẻ lớn lên trong điều kiện rất tốt và được bố mẹ cưng chiều.
2. Ngâm trong nước Hoàng liên bắc: chỉ một người có cuộc đời cay đắng, đau khổ.
3. Chạy giữ nắp nồi: giống kiểu bị ném đá nên dùng nắp nồi để che chắn ấy =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.