Tôi Không Thích Đội Sổ

Chương 4: Quay về học hành chăm chỉ




Kể từ lúc gặp Văn Tắc ở quán gà rán, Đường Nhạc Niên có tới lớp 1 tìm hắn vài lần. Ấy vậy mà lần nào cũng không thấy người đâu, như thể Văn Tắc luôn mang theo thẻ né tránh bên người, mỗi lần Đường Nhạc Niên tới tìm đều có thể hoàn hảo lẩn đi.
Sau khi bơi, Đường Nhạc Niên tới quán gà vài lần để đợi hắn nhưng không bao giờ gặp được. Cậu hỏi ông chủ có thấy hắn không thì biết hình như hắn đã qua đây một lần.
Để có thể gặp Văn Tắc, Đường Nhạc Niên mấy lần cố tình gọi đồ ăn giao tới hồ bơi nhưng người giao đồ lại không phải Văn Tắc. Không gặp được người, đã vậy Đường Nhạc Niên còn bị huấn luyện viên bắt tại trận mắng té tát.
Vốn dĩ lúc đầu bọn họ đi ăn gà chiên cốt lết(*) ở ngoài cổng trường, huấn luyện viên đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Vậy mà Đường Nhạc Niên còn to gan đặt đồ tới tận hồ bơi, thật sự rất không coi ai ra gì. Cậu ta bị phạt bơi đi bơi lại trong hồ bơi liên tiếp mấy ngày, tới tận lúc kiệt sức huấn luyện viên mới miễn cưỡng buông tha.
Ngay khi Đường Nhạc Niên đang bị huấn luyện viên nóng nảy hành hạ, kết quả bài kiểm tra đầu tiên của lớp mười một được công bố. Đường Nhạc Niên lập tức chạy đi xem bảng vàng thành tích, quả nhiên không ngoài dự đoán nhìn thấy hai chữ Văn Tắc ở vị trí đầu tiên.
Là một học sinh không giỏi lắm, từ "Tắc" đối với Đường Nhạc Niên hơi mới lạ. Cậu sợ mình nhìn lầm, tiện tay túm lấy một bạn học cũng tới xem điểm, hỏi: "Cậu, nói nhanh, ai đứng nhất vậy?"
"Văn Tắc á!"
Đường Nhạc Niên hung hăng hỏi lại câu nữa: "Chắc chắn là Văn Tắc đúng không? Nếu không phải thì cậu chết chắc!"
Học sinh qua đường chẳng biết tại sao bị uy hiếp, lại không dám đắc tội với cậu ta, run như cầy sấy gật đầu: "Nhất định là cậu ta mà."
Đường Nhạc Niên hài lòng, thả người ra vỗ vai an ủi, "Được, đi thôi đi thôi!"
Tên Văn Tắc đứng đầu bàng vàng, Đường Nhạc Niên càng nhìn càng thấy hai chữ này rất thần kỳ, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên. Hóa ra chữ Văn Tắc viết như vậy, trước giờ cậu còn tưởng là "Văn Quý" hoặc "Văn Ký" gì đó. Quả nhiên người tài giỏi đến tên cũng phải khác với người bình thường!
Ngoại trừ Văn Tắc, Đường Nhạc Niên cũng thấy hai cái tên quen thuộc. Một là quân sư quạt mo Mã Anh Kỳ, xếp hạng 22, còn lại là đối tượng thầm thương trộm nhớ trong truyền thuyết của cậu – Đỗ Thiên Thiên, đứng thứ 10.
"Thành tích của Đỗ Thiên Thiên cũng tốt thế, thật sự nhìn không ra nha!"
"Làm sao vậy? Tới xem điểm của bạn gái à?" Mã Anh Kỳ xuất quỷ nhập thần thò đầu ra từ sau lưng, dọa Đường Nhạc Niên một phen hết hồn.
"Có quỷ mới xem! Nói tám trăm lần rồi, tao không thích nhỏ!"
"Thích hay không kệ ông, nhỏ tới kìa." Mã Anh Kỳ hất cằm, quả thật có một cô gái ưa nhìn đang đi đến.
Đỗ Thiên Thiên được bầu là hoa khôi của trường quả thực có ngoại hình không tệ, mấu chốt chính là khí chất nhã nhặn và tri thức trên người, nhan sắc này phải được xếp vào hàng cực phẩm.
Hừ, Văn không đẹp bằng Văn Tắc, Đường Nhạc Niên trong lòng thầm đánh giá.
Bởi vì cậu đang đứng chắn trước bảng vàng, Đỗ Thiên Thiên lễ phép nói với cậu: "Phiền cậu tránh ra một chút được không, tớ muốn xem điểm."
Không ai có thể khiến "Long Bá Vương" nhường đường, kể cả là hoa khôi của trường!
Đường Nhạc Niên khoanh tay, kiêu ngạo cự tuyệt: "Xem làm gì, cậu xếp hạng mười, Văn Tắc hạng nhất. Mau quay về học hành chăm chỉ đi!"
Đỗ Thiên Thiên gật đầu, "Văn Tắc quả nhiên rất lợi hại."
"Đúng! Cậu có mắt nhìn đấy." Điểm này Đường Nhạc Niên hết sức tán thành.
Rất lâu trước khi Văn Tắc đến Hưng Lũng, đứng số một toàn trường vẫn là Trương Lập Dân lớp 1. Vậy mà hắn vừa tới đã giành được ngay hạng nhất, có vẻ như công sức của ngài hiệu trưởng đầy mưu mô bỏ ra không uổng phí, góc tường này đào không vô ích!
Mỗi khi kết quả được dán lên, tất cả mọi người sẽ tập trung tại bảng vàng để thảo luận về thứ hạng. Đây là lần đầu tiên Đường Nhạc Niên tới nên không có kinh nghiệm, vì vậy Mã Anh Kỳ nói cho cậu biết về những nhân vật thường hay đứng top.
Đang nói chuyện, có người kêu lên "Văn Tắc tới."
Đường Nhạc Niên lập tức đẩy Mã Anh Kỳ ra, ngẩng đầu đi tìm bóng dáng Văn Tắc.
Trước đây Văn Tắc ở trường trung học Dục Tài không có thói quen xếp hạng trên bảng vàng. Hắn bị đẩy lên phía trước bảng. "Long Bá Vương" vừa rồi không chút nể nang Đỗ Thiên Thiên tự giác nhường một chút chỗ để Văn Tắc có thể thấy rõ thứ tự của mình.
Đường Nhạc Niên không nhịn được muốn hiến vật quý tranh công, tiến lên niềm nở nói: "Uầy! Cậu thi được hạng nhất nè, đỉnh dữ."
Lời khen ngợi của Đường Nhạc Niên vào tai những người khác nhau lại có cách hiểu khác nhau. Hầu như tất cả học sinh trong trường đều cho rằng Đường Nhạc Niên đang khiêu khích, hoặc nên nói là châm chọc Văn Tắc. Vị trí hạng nhất đỉnh quá ha? Ghê gớm quá ta?
Ánh mắt của Văn Tắc từ trên bảng vàng rơi xuống khuôn mặt của Đường Nhạc Niên, hờ hững nói: "Không có gì đâu, cũng thường thôi."
Nếu như vừa rồi mọi người còn vì những lời khiêu khích của Đường Nhạc Niên mà đổ mồ hôi lạnh hộ Văn Tắc thì hiện tại đã vứt hết chút thiện cảm cuối cùng xuống Phố Giang. Mẹ nó, đúng là quá kiêu ngạo!
Thi được hạng nhất xong bảo bình thường!? Thế thì mấy đứa đứng cuối bảng biết sống ra sao? Mấy đứa không được xếp hạng biết sống thế nào? Mấy đứa học tra biết sống ra làm sao? Rốt cuộc vị đây có ý gì? Tại thời điểm này, trong đầu tất cả học bá và học tra gần như cùng lúc vang lên một giọng nói: Hạng nhất giỏi ha! Đơn giản em gái ông!
Ngoại trừ Đường Nhạc Niên.
Lần đầu tiên cậu và Văn Tắc gặp nhau ở quán gà rán, Văn Tắc nói với cậu ba chữ "Đi trước đây". Hiện tại Văn Tắc nói với cậu bảy chữ, nhiều gấp đôi một từ, hơn nữa còn dùng loại giọng điệu bình thản cực ngầu lòi nói chuyện khiến Đường Nhạc Niên cảm thấy hắn ngầu chết đi được.
Điểm tất cả các môn của cậu cộng lại còn không cao bằng điểm một môn của Văn Tắc! Vậy mà Văn Tắc còn nói đơn giản! Lại còn không nói hắn quá trâu bò đi?
Trên đường trở về lớp 13, Mã Anh Kỳ không ngừng an ủi cậu: "Đừng để ý tới tên Văn Tắc đó. Ngoại trừ thành tích tốt thì cũng không có gì đặc biệt, ngày hôm nay còn thành công đắc tội với toàn trường. Con người quá kiêu ngạo nhất định sẽ thua thiệt. Dù mày không trực tiếp ra tay giáo huấn thì chắc chắn cũng có người không ưa nó."
Đường Nhạc Niên nghe không hiểu: "Ai không ưa ai cơ?"
"Mọi người không ưa Văn Tắc đó!" Mã Anh Kỳ nói như lẽ dĩ nhiên, "Mày không nghe thấy mấy lời nó nói sao? Quá khinh người!" Để đạt được hạng 22 trong kỳ thi, Mã Anh Kỳ đã phải làm đề mỗi ngày ở nhà và tới trường luyện thi, thời gian đi chơi với bọn Đường Nhạc Niên đã ít ngày càng ít.
Văn Tắc thi được hạng nhất lại còn nói đơn giản. Khinh người à?
"Vốn cậu ấy đã giỏi rồi! Người ta ngày thường còn phải đi làm thêm giao đồ mà còn thi được hạng nhất." Ngày nào tụi bây cũng đọc sách mà còn thi không bằng cậu ấy, chỉ có thể nói là do mấy đứa bây đần! Không ưa Văn Tắc? Tụi bây lấy tư cách gì mà bảo không thích cậu ấy? Có bản lĩnh thì thử đứng nhất một lần xem!
Mã Anh Kỳ khó hiểu nhìn Đường Nhạc Niên, vuốt cằm rơi vào trầm tư, "Đại ca, mày không phải nói ngược với lòng đấy chứ?"
Đường Nhạc Niên khua tay, "Ngược em gái mày." Cậu không thể chân thành hơn nữa, được chưa?
Mã Anh Kỳ dè dặt hỏi: "Vậy mày không muốn trả thù nó à..." Trả thù vì gái?
"Thần kinh, tại sao tao phải trả thù cậu ấy?" Tao còn đang muốn làm bạn với cậu ấy, đồ khốn! Gì mà quân sư quạt mo? Còn không thể hiểu được ý muốn thực sự của đại ca, đánh giá thấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.