Giấc mơ chân thật đến đáng sợ, dường như hoàn toàn là thật,
tôi có thể coi nó như một giấc mơ sao? Không thể. Nếu như có thể, tôi cũng sẽ
không vì sáng nay nhìn thấy gương mặt Hiên Viên Vũ lại như bị đánh vào tim, đau
đến tận xương.
Một năm, Lăng Lỵ không nói một lời, bỏ đi nửa năm mới về
nhà… Từ khi đó, anh không hề nhắc đến hắn ta, từ ánh mắt đến trái tim, mỗi một
tấc đều là giá lạnh …
…
Tôi hoảng hốt cùng Vân Sở, Tình Nhi đi dạo trên một con đường
nhỏ.
“Phó phu nhân!”
“Phó phu nhân!”
Tình Nhi mỉm cười dịu dàng gật đầu, chào hỏi nông dân, hàng
xóm láng giềng, cô điềm tĩnh tươi cười, đoan trang mà cao quý, chinh phục từng
người.
“Tình Nhi, xem ra muội sống ở đây rất tốt, người nào cũng
tôn kính muội.” Vân Sở cười.
Tình Nhi cười đến say lòng: “Vân Sở, huynh đùa muội rồi,
không có tài lực của huynh, miễn thuế giảm cho thuê, người ở đây sao có thể có
cuộc sống tốt như vậy, mọi người nghĩ muội là tài chủ, nhưng huynh mới là không
muốn khoa trương.”
Vân Sở cười nhưng không nói.
Tình Nhi nghĩ ngợi, hỏi dò: “Vân Sở, nguyện vọng của huynh
khi nào thì có thể thực hiện?” Khi nói, cô cũng âm thầm liếc mắt nhìn tôi.
“Ta cũng không biết.” Anh thản nhiên cười, nhìn những người
nông dân thuần phác, đôi mắt xa xăm, “Muốn như sư phó làm mây bay hạc lượn,
nhưng thế sự quá mức phiền nhiễu, không biết khi nào mới rảnh rang.”
“Sư phó khoẻ không?”
“Khoẻ. Ta nghĩ, ta sẽ đi tìm người sớm thôi.”
Mắt anh như vô tình nhìn lướt qua tôi, không chút chú tâm,
dường như chỉ lơ đãng nhìn qua.
Tôi bỗng mất tự nhiên.
Buổi sáng chật vật, phát hiện nằm trong lòng anh, loại bứt rứt
này vẫn kéo dài đến bây giờ.
Tuy không phát sinh chuyện gì… Trừ hôn.
Tôi không thể làm như anh, bình tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện
gì, trên thực tế, tôi hối hận muốn chết! Tôi nhất định là điên rồi, mới có thể…
“Vân ca ca! Vân ca ca! Nửa năm trước, cái cây chúng ta cùng
nhau trồng đã lớn nhiều, chúng ta cùng đi xem, được không?” Một bé trai khoảng
tám chín tuổi, mắt sáng trong suốt, vùng ra khỏi tay mẹ, vui vẻ chạy tới, kéo ống
tay áo của Vân Sở.
“Tiểu Minh!” Người phụ nữ mặc áo sam thô vội vàng kéo tay
con, sợ bẩn lớp áo trắng của anh.
“Không sao, đại thẩm.” Vân Sở ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào
đứa bé: “Được, hôm nay chúng ta sẽ trồng thêm một cây nữa, được không?”
“Dạ!” Bé trai vui vẻ gật đầu.
Anh nắm tay đứa nhỏ, mỉm cười nhìn lại tôi và Tình Nhi:
“Cùng nhau đi nhé?” Hơi bộc lộ sự khờ khạo và bướng bỉnh.
“Không.” Tình Nhi lắc đầu, “Mệt lắm.”
“Nàng thì sao?” Giọng anh dịu dàng lạ lùng.
Tôi cứng đờ người, ngay cả cánh tay cũng không khác gì cương
thi: “Không.”
Anh cười, cũng không nài ép, kéo đứa nhỏ, đi về phía cánh đồng.
Nụ cười của anh thật hồn nhiên, thật trong suốt, và đôi mắt
khiến người khác phải trống rỗng hoàn toàn khác biệt. Dù bộc lộ vẻ mặt thế nào
cũng như một bức tranh tuyệt mỹ.
“Vân Sở thích thằng bé ấy lắm.” Tình Nhi nhìn bóng dáng anh
xa dần, cười điềm tĩnh.
“Ừ.” Có thể thấy.
“Nếu huynh ấy không chấp nhất đến vậy, nghe lời Vương gia,
con huynh ấy có lẽ đã lớn như vậy.” Cô cười xót xa, “Có điều, cuối cùng, thứ mà
huynh ấy chờ đợi đã đến. Bảo cách cách, cô nhất định phải đợi huynh ấy, huynh ấy
thật sự rất tốt.”
“Cô. . . . Cô hiểu lầm, chúng tôi. . . Không có. . .” Thật
khó giải thích.
“Vân Sở chưa từng đối xử với ai đặc biệt như vậy, cho tới
bây giờ huynh ấy chưa từng dẫn theo ai đi cùng.”
“Cô hiểu lầm rồi! Chúng tôi đi tìm người, nhân tiện đi du
ngoạn, thật mà!” Tôi cố thanh minh.
“Tìm người? !” Tình Nhi nở nụ cười, “Chắc cô không biết, Vân
Sở nắm giữ mạng lưới tình báo của cả nước, tìm người? Huynh ấy ra lệnh một tiếng,
đào ba thước đất cũng có thể tìm ra người. Nếu không, dựa vào tính cách huynh ấy,
sao có thể rời khỏi kỹ liêu.”
Tôi líu lưỡi, đi theo anh đã lâu, cuối cùng lại quên mất,
anh là một người đàn ông có thế lực lại hiển hách. Hoá ra kỹ liêu chính là những
trạm thu thập tin tức tình báo nguỵ trang.
Vậy vì sao anh muốn tôi đi tìm người?
“Người chúng tôi muốn tìm hơi đặc biệt, không thể để người
khác biết.” Chỉ có thể giải thích như thế.
“Phải không?” Tình Nhi hỏi khẽ.
Tôi không cần phải trả lời, bởi vì tôi cảm giác được, Tình
Nhi thà tin vào đáp án đó, cũng như vậy, tôi cũng muốn tin vào lý do đơn thuần
như vậy.
Tôi và cô ấy nhìn đông ngó tây, nói chuyện phiếm trong chốc
lát. Tôi nhận ra, ánh mắt cô ấy vẫn nhìn theo bóng dáng Vân Sở.
“Phó phu nhân!” Một đám phụ nữ vây quanh Tình Nhi.
Tình Nhi ngừng ánh mắt hướng xa xa, điềm tĩnh mỉm cười.
“Mọi người chúng tôi đã nghĩ kỹ, cảm kích vì sự giúp đỡ của
phu nhân, chúng tôi sẽ lập cho phu nhân một đền thờ trinh tiết, phu nhân vì Phó
gia thủ tiết 5 năm, hoàn toàn xứng đáng!”
Mặt Tình Nhi trắng toát.
“Không cần. . . . Không cần!” Ngay cả môi cô cũng trắng, cả
người run rẩy.
“Phó phu nhân! Đừng khách khí!” Đám phụ nữ ríu rít.
Tình Nhi bối rối tới mức không thể hô hấp, gần như muốn gục
tại chỗ.
Tôi luống cuống.
“Không cần!” Giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Áo trắng trên người Vân Sở dính đầy bùn, nhưngi không hề ảnh
hưởng đến khí chất tôn quý, “Tình Nhi goá chồng trước khi cưới, không cần đền
thờ trinh tiết, gặp được người thích hợp, tự nhiên sẽ tái giá!”
Nhóm phụ nữ xôn xao.
Vân Sở không hề dao động, đi đến trước mặt chúng tôi: “Đi
thôi.”
Anh xoay người.
Dọc đường đi, mặt Tình Nhi vẫn tái nhợt, mất hồn mất vía.
“Vân Sở, huynh cho rằng, muội thật sự có thể tái giá sao?”
Cô yếu ớt.
Vân Sở thở dài: “Tình Nhi, sáng sớm ta đã nói với nàng, đừng
đính cái danh Phó phu nhân mà sống, Phó Thiên trên trời linh thiêng, cũng sẽ hy
vọng nàng vui vẻ, tìm được hạnh phúc cho mình!”
Tình Nhi nhìn anh chăm chăm, chậm rãi nói: “Vân Sở, huynh vẫn
không hiểu.”
Anh đứng lặng.
Tình Nhi đau buồn bỏ đi.
…
“Thế nào là goá chồng trước khi cưới?” Tôi hỏi nha hoàn
Thanh Thanh, cô là a hoàn của Tình Nhi từ trước khi lấy chồng.
“Cách cách nói tiểu thư nhà tôi?”
“Ừ.”
“Tiểu thư nhà tôi và Phó thị vệ vừa đính hôn, Phó thị vệ vì
bảo vệ Vân Sở vương gia mà chết.”
“Trách không được, Vân Sở đối xử với Tình Nhi tốt như vậy.”
Tôi hiểu ra.
“Không phải như vậy!” Thanh Thanh mếu máo, “Món nợ Vương gia
thiếu tiểu thư khi Phó gia còn sống cũng không rõ ràng.”
“Ừ…” Tôi không tiếp lời. Thị vệ vì bảo vệ chủ nhân mà mất mạng,
chủ nhân chăm sóc người vợ chưa cưới của anh ta, vậy cũng coi như không rõ
ràng. Nhưng nói cả đời cũng không rõ ràng thì có hơi khoa trương.
” Tiểu thư nhà tôi là cách cách tôn quý!” Thanh Thanh ấm ức
nói.
Cách cách? Giống như tôi… Vậy mà lại đồng ý một thị vệ… Xem
ra tình cảm rất sâu nặng.
“Tiểu thư của cô nhất định rất yêu Phó thị vệ!”
“Không phải đâu! Tiểu thư lừa được Vương gia chứ không lừa
được nô tỳ, khi đó Vương gia vẫn là Bối Lặc, tiểu thư từ nhỏ đã ái mộ Bối Lặc
gia, lão Vương gia ở Tiêu Dao phủ yêu thương tiểu thư, cho nên hai vương phủ đã
định việc chung thân, không ngờ tới Bối Lặc gia đi học ở Thiên Sơn trở về, biết
lão Vương gia thay người định hôn nhân, thế nào cũng không chịu thành hôn, bị
lão Vương gia đánh cho ba ngày không xuống giường được, cũng không chịu thay đổi
chủ ý. Mọi người đều sợ hãi, chưa bao giờ thấy Bối Lặc gia chấp nhất quật cường
như vậy, cũng chưa bao giờ thấy lão Vương gia yêu con như mạng đánh Bối Lặc
gia. Lão Vương gia nói, Bối Lặc gia không đồng ý, thì đánh đến khi đồng ý mới
thôi. Khi đó, trên người Bối Lặc gia không có chỗ nào lành lặn. Tiểu thư không
đành lòng, mới nói người thật ra là thích Phó thị vệ, nhưng vì thân phận khác
nhau, mới muốn gả cho Bối Lặc gia, hy vọng có thể mỗi ngày nhìn thấy Phó thị vệ.”
“Cho nên…” Thật sự đáng kinh ngạc, không ngờ Tình Nhi yêu
Vân Sở đến như vậy, mũi tôi cay nồng.
“Sau đó cứ như vậy. Tiểu thư và Phó thị vệ định ước, không
ngờ Phó thị vệ sớm qua đời. Nô tỳ nghĩ, đó cũng là duyên phận giữa tiểu thư và
Vương gia. Vài năm qua, Vương gia chăm sóc tiểu thư, trong mắt mọi người, rõ
ràng không có một chút tình cảm, có thể chăm sóc kiểu này sao?”
———————————————————————————————
Ở bếp đun bối mẫu Tứ Xuyên[9] hầm với lê, buổi tối dùng cơm,
cổ họng Hiên Viên Vũ hình như không tốt. Trước kia, khi anh Lăng đau họng, uống
bối mẫu Tứ Xuyên hầm lê lập tức bình phục.
Anh thế nào? Thỉnh thoảng có nhớ tôi không? Có đặt trước mộ
tôi hoa hồng trắng mà tôi yêu nhất không? Không có tôi, anh có cô độc không? Có
thể không khổ sở như vậy, giãy dụa như vậy không?
Nước mắt tôi rơi.
Anh Lăng, tôi dường như đã biến thành con ma khóc… .
Tôi chùi mạnh nước mắt, không cho phép bản thân lại tự oán hối
tiếc.
Mở nắp, nhìn hai chung bối mẫu Tứ Xuyên chưng tuyết lê, tôi
ngẩn người.
Tôi làm sao vậy, chưng hai chén, còn chén thứ hai, tôi định
cho ai? Vân Sở… Vân Sở…
Không! Tôi tượng sợ hãi bưng chén kia đổ xuống rãnh.
Không thể! Không thể! …
…
Đứng trước phòng Hiên Viên Vũ, tôi xốc lại tinh thần, cố gắng
bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Ghi chép không đúng!” Trong phòng truyền ra giọng nữ quen
thuộc, tiếng đập sách, tôi dừng bước.
“Tình cách cách, có gì không đúng, cô có thể liệt kê ra.” Giọng
nói lạnh lùng như gió của Hiên Viên Vũ.
“Huynh lừa chúng tôi và Thạc phủ, trong một quý, các huynh
buôn muối không thể lời nhiều như vậy!” Giọng Tình Nhi phảng phất sự phẫn nộ cố
giấu.
” Tình cách cách nếu hoài nghi, có thể dò giá ở đại lý muối
tại Tô Châu.” Giọng nói lạnh lùng không chút chột dạ.
“Huynh. . . . . !” Tình Nhi nghẹn lời, rồi rất nhanh trấn
tĩnh, “A Mã tôi nhắn với huynh, nếu muốn hợp tác mua muối của các huynh, thay
vì chia lời 3-7 như trước, sửa thành 5-5!”
“Phần của các người và Thạc phủ còn ít lắm đấy!” Hiên Viên
Vũ cười lạnh.
Tôi nhận ra tôi đang nghe những lời không liên quan, hiếu kỳ
giết chết người, mà tôi không phải người quá hiếu kỳ. Tôi bước thật nhẹ nhàng,
lui về phía sau.
“Thuyết phục Tiêu Dao Vương, để hắn gia nhập, chúng ta đồng
ý cho các người năm phần lời.”
Vân Sở? Bọn họ muốn anh đồng ý cái gì? Bọn họ muốn lợi dụng
anh cái gì? Tôi dừng chân, ẩn mình vào một góc.
“Không có khả năng! Giao dịch này có thể mất đầu như chơi,
ta không thể đưa huynh ấy vào, các ngươi đừng có mơ!” Tình Nhi kích động đứng
lên.
“Mất đầu vì buôn bán? Hừ, Tiêu Dao Vương quyền khuynh thiên
hạ, ai dám lấy đầu hắn? Đương kim hoàng đế cũng sủng ái hắn như cha, mới có thể
trao quyền buôn muối, buôn trà cho hắn, nếu hắn vụng trộm mua bán muối, mới thật
sự là thần không biết quỷ không hay.”
“Không thể! Hoàng Thượng tín nhiệm Vân Sở vì Vân Sở khác với
những người kia, huynh ấy không so đo quyền lợi và ngân lượng, không tham tài
không lạm quyền! các ngươi đừng có mơ!!”
“Vậy xem ra chúng ta không còn gì để nói! Tình cách cách.”
Giọng Hiên Viên Vũ bỗng lạnh hẳn.
Tôi bất giác run rẩy.
“Ai? !” Hiên Viên Vũ lớn tiếng.
Chân tôi thình lình va phải một bức tượng đá, “Rầm” một tiếng,
chén thuốc tôi hầm rơi xuống, chân tôi cũng mềm nhũn, ngã sấp.