Tôi yêu! Là một người đàn ông phong kiến, cũng là một người
thanh thản như thiên tiên.
Yêu đến chỉ khẽ vẫy ngón út cũng làm tôi ngọt ngào không
thôi.
Mỗi ngày, tôi đều chạy đến biệt uyển, chỉ lẳng lặng ngồi
nhìn anh vẽ tranh viết chữ cũng thấy ngọt ngào.
Người đàn ông hoàn hảo như vậy làm lòng tôi yếu ớt, dù tôi
không hiểu gì về vẽ tranh và thư pháp, thì cũng nhìn ra được, bản lĩnh anh rất
đáng hâm mộ!
Nhưng, người đàn ông này cũng quá bảo thủ, cho nên, tôi đã
phạm sai lầm như vậy…
“Oa! [14] của Cố Khải Chi[15]!” Tôi
vuốt bức hoạ trên vách tường thật cẩn thận, sợ làm hỏng. Đồ cổ! Tôi từng nhìn
thấy ở cố cung ~! Mắc lắm đó!
Đằng kia, người đàn ông nghẹn cười đến đỏ mặt, “Bảo Bảo, ta
đề nghị nàng nhìn lạc khoản[16].”
Lạc khoản? Gì?
Mặt tôi chảy ra ba cái sọc đen.
Bản vẽ của Ái Tân Giác La Vân Sở.
Tôi thở phì phì, ngồi xuống, muốn quăng mặt mình luôn! Còn
muốn tỏ vẻ có trình độ! Cùng lắm tôi chỉ là nông dân!
“Đừng giận, rất nhiều người cũng nhận sai.” Anh cười an ủi
tôi.
“Sao anh không vẽ tranh giả mà sống!” Không tức giận mới là
lạ, thật mất mặt!
“Chờ chúng ta ẩn cư, ta sẽ bán tranh chữ mà sống.” Anh cưng
chiều nói theo tôi.
Tôi vẫn quệt miệng.
“Không muốn, thật mất mặt!” Cho dù thật sự có một ngày phải ẩn
cư, đầu tiên tôi nghĩ, Vương gia như anh mà phải bán tranh chữ kiếm sống. . . .
. Chẳng có gì phù hợp. . . . .
Anh lại cười.
Tôi ôm anh, tựa đầu vào lòng anh, người đàn ông này rất ít
khi chủ động với tôi, chẳng lẽ vì tôi không đủ quyến rũ? Cuối cùng lại khiến
cho tôi như một kẻ háo sắc.
Ấm quá, nên chẳng muốn rời khỏi lòng anh.
“Chuyển lại đây, ở cùng nhau, được không?” Anh dịu dàng hỏi.
Ở chung? Có. . . . . Nhanh quá không!
“Ta sẽ sai hạ nhân sửa sang lại căn phòng lớn nhất ở phía
đông cho nàng.”
Biết mà… Người này sao có thể nhiệt tình như vậy…
Buồn bực… Tôi đúng là háo sắc… .
“Chờ anh Vũ về, em nói với anh ấy một tiếng.” Ở chỗ đó cũng
không quen.
“Hắn không phải là người tốt, đừng quá gần gũi với hắn.” Anh
nghiêm mặt nói.
Gì? Ghen sao?
“Thật ra anh ta cũng đáng thương, đừng nói như vậy.”
“Tình Nhi là hắn giết.”
Lại tới nữa! Trời.
“Dựa vào đâu mà anh nói như vậy?” Thật sự là hai cái miệng
chữ, “Em không nên khuyên Tình Nhi thổ lộ với anh, nếu không sẽ không. . . . .”
Rất áy náy với cô ấy, cuối cùng tôi quyết định dùng tư duy của một người hiện đại,
không ngờ, người phong kiến có lẽ không thể chấp nhận lời khước từ.
“Không phải.” Anh lãnh đạm, “Tình Nhi không phải là tự sát,
nàng ấy không phải là lần đầu tiên thổ lộ với ta, ta cũng không phải lần đầu
tiên cự tuyệt nàng, nàng ấy là nữ tử ngoài mềm trong cứng, không thể tự sát.
Hôm đó, ta đã kiểm tra mũi nàng, chắc chắn là nàng bị kê đơn hại chết, sau đó mới
treo lên, vết dây trên cổ nàng rất mảnh, không giống như người sống treo cổ.”
Cả người tôi nổi gai, “Anh Vũ cả một đêm đều cùng tôi…”
“Móng tay của nàng ấy có dấu vết của sự giãy dụa, có vết
lông vải trên móng, so màu sắc với y phục của hắn thì như nhau .”
Tôi há hốc miệng.
“Vậy sao hôm ấy anh không nói rõ ràng?”
Mặt anh ửng hồng một cách khả nghi.
“Đừng nói với em, anh ghen nên tức điên, không thèm giải
thích?” Tôi híp mắt.
Mặt anh càng đỏ hơn… .
Thật ha, hoá ra anh cũng ghen! …
Đợi chút, hình như tôi đang nói về hung thủ! Bệnh háo sắc,
cút đi!
“Nhưng thực sự là anh ta đứng với em mà!” Cho nên hung thủ
phải là người khác.
“Thuốc kia, là hắn, tam thiếu Diêm bang[17] và người truyền
nhân thần bí của Dược vương vẫn hợp tác quan hệ.” Anh lãnh đạm nói.
Đoán mò!
“Ta sẽ tìm ra chứng cớ.”
“Cho nên?”
“Nàng chuyển ra, đến đây ở.”
Mục đích, ra thế.
“Được rồi, chờ anh ta về, em sẽ chuyển đến đây, ‘ở chung’ với
anh!”
Anh cười cười, trong mắt mang theo sự cưng chiều vô hạn.
Dường như anh còn có gì muốn nói, rồi lại thôi.
“Còn có gì muốn nói sao?” Tôi lại dựa đầu vào lòng anh, ấm
quá đi.
“Bảo Bảo, có. . . Tô Huyễn Nhi, ta tìm được rồi, nàng muốn gặp
không?”
Lòng tôi thắt lại, không thể nào. . . . . Nhân vật trong tiểu
thuyết cũng có thể làm cho anh tìm ra người thật, “Gặp, đương nhiên phải gặp,
em và chị Huyễn Nhi đã không gặp nhiều năm.” Mắt tôi lóe lên một tia sáng, đến
cũng đúng lúc, tôi muốn biết, anh thật sự thích tôi hay vì một câu chuyện xưa!
“Ta sẽ cho gọi.” Anh cười nói, trong mắt không có gì là dò
xét hay hoài nghi.
“Chị Huyễn Nhi vài năm nay có khoẻ không?” Tôi chỉ có thể bắt
chước nữ diễn viên đoạt Oscar, vào vai thật tốt.
“Nghe nói trước đêm cô ấy lập gia đình, ba huynh đệ nhà họ
Thạch chết một cách kỳ lạ, mọi người đều nói cô ấy có mệnh sát phu, có lẽ là
không được tốt!” Anh dường như sợ tôi khổ sở, nói rất e dè.
Tôi chỉ có thể làm nhéo tay, rơi vài giọt nước mắt thương cảm…
—————————————————————————————————
Mỹ nhân, thật sự là mỹ nhân, mi như khói, không điểm mà dài;
môi như anh đào, không vẽ mà thắm; như như tuyết, trong trắng lộ sắc hồng, vô
cùng mịn màng.
Sao anh chỉ khẽ phất tay, đã tìm ra một mỹ nhân tuyệt thế.
” Chị Huyễn Nhi, chị hại Bảo nhi lo chết mất!” Tôi vội vàng
nhào qua, cố sống cố chết ôm chặt Tô Huyễn Nhi, nén giọng để chỉ mình cô ta
nghe được: “Giúp tôi diễn vở kịch này, xong việc, một vạn lượng bạc, không ít một
xu!” Một vạn lượng bạc hẳn phải là tất cả! Đủ cho một gia đình bình thường mấy
chục miệng người ăn uống cả đời !
“Bảo muội muội, tỷ tỷ cũng nhớ muội muốn chết!” Bề ngoài Tô
Huyễn Nhi yếu đến gió thổi cũng bay, nhưng cũng thông minh, khéo xoay chuyển,
phối hợp rất khá, tôi thích.
Hai người chúng tôi cứ như vậy một bên nước mũi một bên nước
mắt, giả điên diễn trò.
Vân Sở cười cười, “Ta ra ngoài trước, hai người chậm rãi hàn
huyên.”
Anh vừa đi ra, hai kẻ đang ôm chặt chúng tôi lập tức lạnh
lùng tách ra.
“Bảo cách cách, thật sự cho ta một vạn lượng bạc?” Ánh mắt yếu
ớt động lòng người của cô ta nhìn tôi.
Tôi cười lớn: “Đương nhiên! Có điều, trò chơi mới chỉ bắt đầu…”
Tôi phải tự biên tự diễn một vở kịch! Tôi sẽ dạy những bài
hát của thế kỷ 21 cho cô ta, tôi sẽ nói những chuyện của thế kỷ 21 cho cô ta,
tôi sẽ dạy cô ta cách ăn nói của người hiện đại thế kỷ 21.
Tôi muốn nhìn, ha ha, bạn trai tôi tiếp chiêu thế nào!
Trò hay bắt đầu … .
Tôi để Tô Huyễn Nhi vào biệt uyển của Vân Sở, tiếp theo, ha
ha, là… Đương nhiên, tôi muốn ở gần quan sát…
——————————————————————————————————
Tô Huyễn Nhi thật lợi hại!
Tôi mào đầu: “Chị Huyễn Nhi, chị nói với Vương gia về những
chuyện của thế giới chị đi.”
Cô ta bắt đầu dùng giọng nói như chim hoàng oanh động lòng
người “giảng giải” về đèn điện, ô tô, máy tính, máy bay… . .
“Cô nói giống như xe ngựa nhưng không cần ngựa, lại chạy
nhanh hơn so với xe ngựa?”
“Đúng vậy, Vương gia, nó gọi là ô tô, chỉ cần một giờ có thể
đi được 100 km.”
Vân Sở cười cười, ánh mắt như không hề chăm chú vào mặt cô
ta.
“Vương gia, có một thứ gọi là máy bay còn nhanh hơn, có thể
bay trên trời, một giờ đi hơn một ngàn km.”
“Ba trăm năm sau, quả nhiên phát triển rất nhanh.” Anh vẫn
bình tĩnh như cũ, không hề sửng sốt hay ngạc nhiên, phong thái thật… làm người
ta phải say mê.
“Ta có một viên dạ minh châu.” Anh gọi quản gia bưng tới một
hộp gấm, bên trong hộp gấm, ánh sáng dạ minh châu bắn ra bốn phía: “Huyễn Nhi
cô nương có lẽ ở thời này không quen dùng đèn dầu, dạ minh châu này cho cô,
thay thế đèn điện ờ thời của cô.”
Tô Huyễn Nhi vừa mừng vừa sợ, nhận dạ minh châu, run run quỳ
xuống: “Tạ Vương gia! Tạ Vương gia!”
“Gọi ta là Vân Sở, ở thời của cô không còn chế độ quân
vương, gọi người khác là Vương gia nhất định không được tự nhiên.” Anh thản
nhiên nâng cô ta dậy.
“Vân Sở. . . . .” Ánh mắt cô ta lóe ra một tia sáng khác thường.
“Vương Gia và chị Huyễn Nhi thật đúng là hợp ý, lễ gặp mặt
cũng thật ‘lớn’, hèn gì Ninh Huyền chân nhân nói, người trong lòng Vương gia đến
từ ba trăm năm sau.” Tôi lạnh lạnh nói.
Quà thật lớn mà, từ đó đến giờ ngay một miểng trân châu cũng
không cho tôi, một lần gặp người ta lại đưa cả một viên dạ minh châu vô giá!
Tô Huyễn Nhi ngượng ngùng cúi đầu.
Nóng, quá nóng.
Sắc mặt của tôi chắc chắn rất khó coi.
“Huyễn Nhi cô nương, cô đi nghỉ đi. Ta mệt rồi.” Mặt anh
không đổi, ra lệnh đuổi khách.
“Vâng, Vân Sở. . . Đại ca.”
Mặt tôi chảy ra ba cái sọc đen.
Tôi đột ngột đứng lên: “Tôi cũng đi đây!”
“Bảo Bảo!” Giọng anh hơi gấp gáp.
Tôi không thèm để ý, đẩy cửa bỏ đi.
Tôi rất tức giận! Nhưng tôi muốn nhìn xem, tảng đá tôi dời
có thể đập trúng chân mình không!
——————————————————————————————————
Tôi tức giận dọn dẹp đồ đạc, không thể chờ Hiên Viên Vũ trở
lại, tôi muốn chuyển đến biệt uyển! Lập tức!
Một cánh tay mạnh mẽ siết cổ tay tôi: “Bác gái nói nàng phải
đi? !” Giọng lạnh như băng tuyết.
“Anh Vũ, anh đã trở lại? Thật tốt quá, tôi cũng muốn nói
chuyện này với anh.” Tiện thể nhắn với anh ta luôn, không quá lễ độ, gặp mặt rồi
tạm biệt luôn, vừa đúng.
“Vì sao phải đi? Đi đâu?” Mắt anh ta sắc bén như chim ưng đảo
nhanh.
“Tôi gặp Vân Sở rồi, tôi chuyển đến chỗ anh ấy.” Tôi nói thật
để chia tay.
“Ta đã nghe nói rồi, thê tử chưa cưới của Hiên Viên Vũ ở tửu
lâu cùng Tiêu Dao Vương dây dưa không rõ.” Anh ta hừ lạnh.
Tôi nghiêm mặt: “Anh Vũ, tôi không phản đối không có nghĩa
là đồng ý, tới bây giờ tôi không định làm vợ anh, tôi vẫn muốn làm bạn bè với
anh.”
Mặt anh ta lạnh hơn, “Nàng không thích ta, vì sao lại đối xử
với ta tốt như vậy? Nàng không thích ta, vì sao lấy thân bảo vệ cho ta?”
“Bởi vì tôi là bạn anh, tôi nói rồi, tôi sẽ lấy danh nghĩa bạn
bè mãi mãi bảo vệ anh.”
“Bằng hữu. . . . Ta nghĩ, ta hơi nóng vội.” Ánh mắt anh ta dịu
đi, dường như đang cố gắng điều chỉnh lại cử chỉ.
“Anh Vũ, tôi không thích chỗ này, tôi muốn chuyển đi chỗ
khác.” Đây quả thật cũng là một nguyên nhân.
“Không ai thích cái nơi lạnh như băng này.” Anh ta lạnh lùng
cười nhạo, “Nhưng, ta hỏi nàng, nàng và Tiêu Dao Vương là quan hệ gì?”
Anh ta đang đợi tôi trả lời, nếu không có đáp án như ý, có lẽ
anh ta sẽ không để tôi đi: “Bạn trai, anh ấy là bạn trai của tôi.” Tôi rộng rãi
thừa nhận, dù sao người thời này cũng không biết bạn trai nghĩa là gì.
Quả nhiên, anh ta nghĩ bạn trai và bạn bè là như nhau .
“Được, ta sẽ đến thăm nàng.”
Cứ như vậy, tôi thoải mái chuyển đi.