Nói là tìm người, thật ra giống như du sơn ngoạn thủy. Hơn một
tháng, không có nha hoàn hầu hạ, không có thị vệ bảo vệ, tôi và Vân Sở khi thì
ngồi thuyền, khi thì lên bờ dạo chơi, ngày nào cũng tiêu dao vô cùng. Tìm Tô
Huyễn Nhi chỉ là một lý do để ngụy biện. Ánh mắt anh ta dừng lại trên người tôi
càng lúc càng nhiều, còn tôi không muốn nghĩ sâu hơn. Chúng tôi chỉ cách nhau một
tờ giấy trắng, hé ra thì sẽ bóc trần toàn bộ, mà tôi thì không muốn. Tình cảm mới
này có lẽ đã đến lúc, tôi bàng hoàng, vừa sợ hãi, lại muốn chạy trốn… .
Đã gần đến hồ rộng phía tây thành Hàng Châu, trên con đê,
trên chiếc cầu, tuyết đọng thành đám. Lôi Phong Tháp chứa đựng tình cảm đẹp đẽ
lâu dài giữa Hứa Tiên và Bạch nương tử, thì mỗi nhịp trên cây cầu này phải bao
trùm ngàn vạn tình cảm.
Mười sáu tuổi, tôi và anh Lăng đã tới nơi này, cầu còn mà
người đã mất. Chúng tôi bây giờ đã cách nhau tới ngàn núi vạn sông? !
“Thế nào, nghĩ ở nơi này gặp được Hứa Tiên?” Anh ta cười yếu
ớt.
“Tôi đã từng đến đây cùng một người.” Không biết vì sao, tôi
muốn kể cho anh ta, “Hứa Tiên và Bạch nương tử chia lìa như thế, cho nên cầu
này còn có tên là Đoạn Kiều[7] .Nhưng tình cảm nói cắt là có thể cắt sao?”
Thân thể anh ta rõ ràng trở nên cứng ngắc, “Nàng và hắn. . .
. .”
“Anh ấy nói cắt là cắt, người không cắt được là tôi…” Tôi
nói yếu ớt.
Anh ta dừng một chút, “Có lẽ là hiểu lầm, vì sao không nói
rõ ràng?”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, “Theo đuổi bao nhiêu năm, vẫn hy vọng
anh ấy cho tôi một lý do, mệt mỏi, thật sự mệt mỏi. Lòng tự trọng của tôi đã đến
giới hạn.”
Tôi và anh ta không nói gì nữa. Gió lạnh thổi qua, tôi rùng
mình, một chiếc áo choàng trùm kín người tôi, ấm áp quét qua, tôi cười với anh
ta. Mắt anh tràn ngập những cảm xúc phức tạp, tim tôi như rút lại. Đột nhiên cảm
thấy, tôi xuyên không đến nơi này, chính là trời an bài tôi làm bạn với con người
luôn tịch mịch tận xương như anh. Nỗi ảm đạm của anh, sự trong trẻo nhưng lạnh
lùng của anh, nỗi cô quạnh của anh đều làm tôi đau đến nhói tim. Một cơn xúc động
ập đến, tôi chỉ muốn ve vuốt sự cô đơn trong lòng anh, tôi vươn tay, bàn tay chạm
trên mặt anh, giữa nỗi cô tịch trên mắt anh, có thêm một thứ tình cảm sâu như
biển cả, tôi nhìn vào biển cả, trầm luân…
Đằng sau người anh hé ra một bóng người mặc trang phục đen,
gương mặt quen thuộc lại xa lạ như một tia sét, giật tôi đến kinh ngạc. Bóng
đen càng lúc càng xa, tôi như người vừa tỉnh mộng, vội vàng đẩy Vân Sở ra.
“Anh Lăng!” Tôi hét lên. Trái tim đông cứng, tôi thật sự đã
gặp được anh ta, Lăng Lỵ. Không phải là ảo giác! Tôi chạy dồn dập, ba bước thu
còn hai bước theo cái bóng. Quá mức sốt ruột, quá mức kinh hãi, quên mất đôi
chân của thân thể này đã được bó kỹ, tôi vấp, ngã sấp xuống mặt cầu.
“Nàng bị thương sao? Bảo nhi?” Vân Sở vội vàng nâng tôi dậy,
lo lắng nhìn khắp người tôi.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, “Đừng nhìn, mau! Giúp tôi đuổi
theo kia người mặc áo đen kia, xin anh!” Tôi van lơn, anh ngẩn ra, lập tức gật
đầu.
Anh bước như bay, hoá ra có võ công, ở bên nhau hai tháng mà
tôi không phát hiện…
Đã ngăn người kia lại, hai người vung kiếm cùng một lúc.
Tôi vội vã chạy tới. Càng đến gần, càng run sợ, thật là anh
ta, gương mặt luôn hiện lên trong những giấc mơ, lởn vởn quanh tôi trong suốt mấy
năm. Tôi nuốt nước bọt, đứng trước mặt anh ta: “Anh Lăng?” Không dám chắc chắn,
là đây không phải là thế kỷ 21. Người đàn ông áo đen lạnh lùng, đôi mắt lạnh
băng đảo qua người tôi, làm lòng tôi bỗng dưng lạnh đến xót xa: “Ta không quen
ngươi.”
“Anh là ai?” Vì sao gương mặt lại không khác gì anh ta?
Người đó thờ ơ lướt qua chúng tôi, không trả lời, dường như
hắn cho rằng tôi đang nói một điều gì đó hết sức nhàm chán, đến mức làm cho người
ta giận sôi. Tôi đứng lặng, thật lâu vẫn không thể hoàn hồn. Không phải anh ta,
cho dù giống nhau như đúc, cũng không phải anh ta… Tiếng ngựa hí vang trời, hắn
đã trèo lên lưng ngựa, ra roi phóng đi. Tôi như vừa tỉnh mộng.
“Mau, chúng ta đuổi theo!” Tôi kéo Vân Sở, nói một cách kích
động. Dù không phải hắn, dù chỉ là người với người giống nhau, tôi cũng muốn
tìm hắn.
“Hắn là ai vậy? Cho ta một lý do đuổi theo hắn.” Vân Sở
không động đậy, mặt không chút thay đổi.
Tôi không thể trả lời anh, chỉ có thể lo lắng như kiến nằm
trong chảo nóng, mắt nồng đậm hơi nước. Nước mắt khiến Vân Sở rúng động: “Là hắn?”
Anh thản nhiên hỏi, trong nháy mắt, mọi tình cảm bộc phát đã biến mất.
“Đúng, nhưng cũng không phải!” Tôi thật sự không biết nên
nói như thế nào, “Xin anh, làm ơn !”
“Được, có hiểu lầm thì cởi bỏ.” Anh thản nhiên đồng ý. Ngay
sau đó, một cái quay người, trời đất đảo lộn, tôi không biết anh làm cách nào,
nhưng chúng tôi đã ngồi trên lưng ngựa. Anh thúc chân vào bụng ngựa, con ngựa
nhảy lên, chúng tôi phóng ngựa theo hướng người đàn ông ban nãy. Người Mãn
Thanh là anh hùng trời sinh trên lưng ngựa, anh kìm chặt tôi trên lưng ngựa, chạy
như điên, tôi sợ hãi bàn tay của anh sẽ xé rách lớp vải ở phần eo áo tôi. Người
đàn ông này, sự kết hợp giữa đẹp và mạnh mẽ là trời sinh. Dù trên lưng ngựa, vẫn
tao nhã vạn phần.
Người áo đen ý thức được chúng tôi đuổi theo, phóng ngựa
nhanh hơn. Chúng tôi đuổi tới một ngã rẽ. Hai con đường, đều có dấu vó ngựa hỗn
độn.
Vân Sở cười lạnh nhạt, kéo cương: “Hắn tựa hồ rất muốn thoát
khỏi chúng ta, mặc kệ chúng ta.”
Tôi cố trấn tĩnh, tìm kiếm manh mối: “Anh ta sẽ đi đường
nào?”
“Hắn không thích nàng?” Anh lại hỏi sang chuyện khác.
“A. . . . A. . . . . Tôi nghĩ anh ta cho rằng chúng ta điên
mất rồi.” Lòng tôi có ma, không dám nhìn vào mắt anh.
“Vì sao? Thích hay không, hắn nên nói rõ với nàng mới phải.”
Trong mắt anh loé ra sự sắc bén.
“Bởi vì. . . . . Bởi vì. . . . . Anh ta không phải anh ấy. .
. . .” Đầu tôi cúi thấp đến ngực.
“Có ý gì?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Nhìn thì giống nhau… Nhưng. . . . Anh ta không phải anh ấy.
. . . . Không có khả năng là anh ấy. . . . .” Chột dạ nghiêm trọng, thật ra chỉ
nhìn người ấy một lần, tôi đã chắc chắn hắn không phải anh Lăng, mắt hắn không
có nốt ruồi.
“Không phải hắn?” Vân Sở thản nhiên đánh giá tôi, tôi bị anh
nhìn đến không dám ngẩng đầu, “Vậy nàng muốn đuổi theo người khác làm gì?”
“Tôi. . . . . Tôi…” Tôi cũng không biết tôi nghĩ gì.
“Đuổi theo hắn, gả cho hắn? Đơn giản vì hắn giống người
trong lòng nàng?” Giọng anh lạnh đến cực điểm, “Ta không muốn làm chuyện nhàm
chán như vậy cùng nàng! Thích một người là thích cả linh hồn người đó, dù thân
thể giống nhau, cũng chỉ là thứ bưng bít mắt người.”
“Chỉ một cử chỉ của nàng, có thể gây tổn thương rất nhiều
người.” Anh lạnh nhạt nói tiếp, như không cho từ chối: “Ta muốn đi tìm một người
bạn cũ, nàng có đi hay không?” Ý tứ rất rõ ràng, anh sẽ không đuổi theo nữa,
cũng sẽ không điên rồ theo tôi nữa. Tôi uể oải phát hiện, ngay cả tùy hứng với
anh tôi cũng không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn nói: “Được, tôi đi với anh.” Anh
thản nhiên giuơng khóe miệng, trong mắt đã không còn ý cười như lúc trước… .
————————————————————————————
Đó là một thôn nhỏ khép kín, như chốn bồng lai tiên cảnh thu
nhỏ. Chúng ta dừng lại ở một tòa nhà rộng lớn duy nhất, anh xuống ngựa, gõ cửa.
Một nha hoàn nhỏ chạy ra, vừa thấy anh, vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Gia, sao người
lại tới đây? Mời người vào!”
“Tình Nhi có nhà không?” Nhắc tới Tình Nhi, trên mặt anh hiện
lên một nét dịu dàng hiếm thấy.
“Có, có! Phó phu nhân! Phó phu nhân! Vương gia đến!” Nha
hoàn nhỏ quay vào phía trong, hét lớn. Hoá ra, bạn cũ là một cô gái… . Một cô
gái trẻ, chỉ mặc áo đơn, không kịp cài trâm vội vã chạy ra.
“Vân Sở!” Trong hốc mắt cô rơi ra vài giọt nước mắt vì kích
động, tuy tóc dài và y phục chưa hoàn toàn chỉnh tề, nhưng không ảnh hưởng gì đến
gương mặt tuyệt mỹ.
Mỹ nhân! Không chỉ như Phượng Ca diễm lệ, lại có nét tuyệt mỹ
của tiểu thư khuê các, từng sợi tóc mềm quấn quanh gương mặt tinh tế, khiến người
khác không thể dời mắt. Anh cười nhợt nhạt, ánh mắt ấm áp.
“Huynh cuối cùng cũng đến nhìn muội.” Tình Nhi đứng lặng, si
ngốc nhìn anh, dường như sợ rằng mọi thứ chỉ là ảo ảnh.
“Hình như nửa năm trước đã đền cho muội một tháng.” Anh lại
cười.
Tôi cứng người, đồ ngốc cũng nghe ra, người phụ nữ này không
thể so sánh với những cô gái khác trong kinh thành, ít nhất, ở trong lòng anh
là một người đặc biệt.
“Vì huynh ưng thuận với Phó đại ca chăm sóc cho muội.” Tình
Nhi xấu hổ, cúi đầu dấu gương mặt đỏ bừng.
“Tình Nhi, không có Phó Thiên, huynh cũng sẽ chăm sóc cho muội.”
Anh nghiêm túc nói.
Mặt Tình Nhi càng đỏ hơn, đôi mắt nhìn anh ta vừa si tình vừa
bi ai. Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Tìm người ấy?” Tiếng nói trong trẻo của nha hoàn nhỏ.
“Phó phu nhân.” Giọng nam trầm thấp lạnh lùng. Một bóng người
đen bạc được nha hoàn dẫn vào. Mọi người giật mình đứng lặng, lại là —— người
đàn ông mà chúng tôi đã bỏ qua không đuổi theo nữa! Thật là trùng hợp!