Người bối rối nhất lại là Tình Nhi. “Vũ công tử, hôm nay ta
có khách quý, ngày mai lại đến được không?”
Người kia trầm mặc không nói, lạnh lùng đảo mắt qua tôi và
Vân Sở.
Tôi căng thẳng nhìn.
“Được, ta vào quán trọ, ngày mai lại đến.” Hắn lạnh lùng
xoay người bước đi.
“Từ từ đã!” Tôi gọi lại.
Một câu từ từ, người cứng đờ lại là Vân Sở. “Anh tên là gì,
có thể nói cho tôi biết không? Tôi là Tiết Bảo Bảo!” Tôi chắn trước mặt hắn, vội
vàng hỏi.
Gương mặt anh tuấn vẫn đóng băng. “Hiên Viên Vũ.” Hắn lạnh
lùng.
“Hiên Viên Vũ. . . Hiên Viên Vũ.” Biết rõ hắn không thể nào
tên Lăng Lỵ, tôi vẫn không thể kìm chế nỗi thất vọng. “Ta có thể đi chưa? !” Hắn
lạnh nhạt lướt qua.
“Đợi chút, tôi tìm anh thế nào? Tôi gặp lại anh thế nào?”
Tôi bám theo hắn.
“Khỏi cần!” Hắn từ chối thẳng.
Tôi đứng ở đó, chán nản lại thất vọng, không biết nên tiếp tục
mặt dày đi theo hắn, hay làm như chưa từng thấy qua hắn.
“Huynh đài nếu muốn tìm nơi ngủ trọ, ở lại nơi này đi, dù
sao chỗ Tình Nhi vẫn còn rất nhiều phòng trống.” Giọng nói thản nhiên của Vân Sở
truyền đến.
“Vương gia!” Tình Nhi cau mày, hơi phản ứng. Hai tiếng Vương
gia rơi vào tai Hiên Viên Vũ, hắn xoay người, vô cảm đánh giá Vân Sở, hỏi thẳng
thừng: “Ngươi là ai?”
Vân Sở không thèm để ý đến sự vô phép của hắn, lạnh nhạt mỉm
cười: “Ái Tân Giác La Vân Sở.”
“Tiêu Dao Vương?” Hiên Viên Vũ híp mắt đánh giá anh.
“Đúng.”
“Ngươi mời ta ở lại?” Hắn hỏi để xác nhận.
“Đúng.” Vân Sở thản nhiên quét mắt qua tôi.
“Vương gia!” Tình Nhi cố gọi.
“Được!” Thật bất ngờ, Hiên Viên Vũ thoải mái gật đầu.
———————————————————————————————
Tình Nhi là một cô gái tốt, trang nhã lại khéo léo, cao quý
lại thanh thản, khiến những người nhìn cô phải tự cảm thấy ngại ngùng. Sự ái mộ
với Vân Sở thể hiện rất rõ ràng trong mắt.
Rất kỳ quái, người khác gọi cô là “Phu nhân”, nghĩa là cô là
người đã có chồng.
Vân Sở lại gọi cô là Tình Nhi.
Một tiếng Tình Nhi, hàm chứa bao nhiêu thân thiết trong đó?
Tình Nhi ở trong lòng anh là địa vị gì?
Tôi đứng trên hành lang, mắt thấy Tình Nhi hơi ngượng ngùng,
bưng đồ ăn vào phòng anh. Đã hơn nửa canh giờ, không thấy Tình Nhi đi ra, trong
phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nhẹ nhàng của cô.
Một cảm giác quái dị từng chút dâng lên tự trong lòng, chát
nghẹn, tim tôi khó chịu.
Tôi lắc đầu, không muốn thừa nhận cảm giác đó, không nên . .
. . . Chuyện của anh có quan hệ gì đến tôi? …
Một bóng người thong dong bước lên hành lang, cô độc, dáng vẻ
cao ngạo thu hút tôi.
Là hắn, Hiên Viên Vũ.
Quần áo đơn bạc, tuyết đầu mùa rơi trên vai nhưng hắn không
phủi, chỉ chăm chú nhìn về phía xa xăm, như đang suy tư. Quá cô độc, dường như
trên thế giới chỉ còn lại một mình hắn.
Trong lòng tôi, một góc nhu nhược nhất đã bị chạm phải, biết
rõ, hắn không phải anh ta… “Trời lạnh, mặc thêm áo đi.” Tôi đưa áo choàng của
Vân Sở cho hắn, lúc nãy đi tìm anh là vì chiếc áo này.
Hiên Viên Vũ chậm rãi xoay người, đôi mắt lập tức lạnh như
hàn băng.
“Vì sao cô muốn tiếp cận ta?” Hắn không cầm áo.
“Vì sao anh đối xử với người khác như là kẻ địch?” Tôi bực bội,
hắn như một con nhím, chạm vào là xù lông, từ ánh mắt hắn có thể thấy, hắn
không tin bất cứ ai.
“Bởi vì không ai đáng giá để tin tưởng.” Hắn lạnh lùng nói.
Ta nhíu mày, suy tư: “Người thân đâu? Đối với người thân anh
cũng như vậy sao? Bạn bè nữa? Tìm một người đáng giá để mà tin tưởng.” Bốn năm
vừa rồi, anh Lăng dường như cũng vậy, không hề tin tưởng bất cứ ai, trước đây
anh ta không như thế.
“Không có! Một người cũng không có! Không ai tin tưởng ta,
ta cũng không tin bất luận kẻ nào!” Hắn lạnh lùng xoay người. Một lúc sau, tôi
hỏi, giọng không kìm được nỗi xót xa: “Anh sống như vậy, không thấy mệt mỏi đến
chết hay sao?”
Rõ ràng cả người hắn cứng đờ. “Nếu không ai tin tưởng anh,
anh phải tin tưởng vào chính mình, nếu không ai yêu thương anh, anh phải yêu
thương chính mình.”
Những lời này, nếu là nói cho hắn nghe, không bằng nói là
tôi đang nói cho anh Lăng nghe.
Tôi không để ý đến sự lạnh lùng và vô cảm của hắn, nhét áo
choàng vào tay hắn: “Khoác đi! Nếu cuộc sống không khiến anh ấm áp, ít nhất hãy
tự làm mình ấm áp.”
Tôi quay người muốn rời đi. Giọng nói trầm thấp của hắn vang
lên: “Buổi chiều, cô nói cô tên là gì?”
“Tiết Bảo Bảo, anh có thể gọi tôi là Bảo Nhi như Vân Sở.”
Tôi nói thoải mái.
“Bảo Nhi. . . . . Bảo Nhi. . . . .” Hắn gọi tên tôi vài lần,
“Cô muốn gì?”
“A?” Tôi không hiểu. “Tốt với ta, cô muốn gì?”
Chắc chắn hắn là một kẻ quá thiếu thốn tình thương, giữa cơn
gió lạnh chỉ khoác mỗi một chiếc áo bạc, đó là biểu hiện rõ nhất, một người như
vậy! Đã lớn lên trong sự trống trải thế nào…
Mũi tôi ê ẩm, lại nhớ tới những ngày còn ở cô nhi viên, dù
người khác tiện tay ném cho một chiếc quần, một món đồ ăn vặt, đã cảm thấy như
lấy được một món đồ rất quý.
Tôi lắc đầu, nước mắt đã muốn tràn ra. Nước mắt khiến hắn hoảng
sợ, hắn luống cuống, hơi bất an: “Tôi không có ý đó. . . . . Tôi không hoài
nghi gì cả…”
Tôi cười, lắc đầu, quẹt tay qua mắt: “Tôi nghĩ lung tung
thôi.” Mắt hắn lại lạnh đi như băng: “Ngươi muốn cái gì?”
Tôi nhìn sâu vào mắt anh ta, dường như nhìn thấy một đôi mắt
yêu thương nhìn tôi, một nụ cười ấm áp, gương mặt chiều chuộng của Lăng Lỵ, bất
giác tôi thì thào: “Em muốn anh hạnh phúc.”
Rung động, hoảng hốt, những cảm xúc phức tạp chợt loé trong
mắt hắn.
Hồi lâu, hắn khó khăn nói: “Nàng muốn ta hạnh phúc thế nào?”
…
“Bối Bối, anh sẽ bảo vệ em mãi mãi, anh sẽ làm một người chồng
tốt bảo vệ em mãi mãi!”
… .
Tôi không phải là bảo bối trong lòng anh ta.
…
Đồ ngốc, chỉ cần anh ấy là bảo bối của mày, vậy là được, bây
giờ sẽ là mày bảo vệ anh ấy.
…
“Tôi sẽ là một người bạn tốt, mãi mãi quan tâm anh, bảo vệ
anh, khiến anh ấm áp.” Tôi cười, rơi lệ.
“Bằng hữu. . . . Bằng hữu. . . .” Hắn hơi thất vọng nhưng
cũng vui mừng.
“Có thể chứ? Có thể làm bạn tốt của anh không? Không có nghi
ngờ, không có lợi ích, chỉ là bạn tốt. Có thể chứ?”
“Được.” Hắn gật đầu. Tôi nở nụ cười.
“Bảo nhi, chỉ khi người ta bị tổn thương sâu sắc, mới không
tin bất cứ kẻ nào, tất cả chỉ vì muốn tự bảo vệ mình.”
————————————————————————————————————-
Chỉ khi người ta bị tổn thương sâu sắc, mới không tin bất cứ
kẻ nào.
Mồ hôi đầm đìa… Tôi lại mơ thấy anh ta. 18 tuổi
Khi tôi mở cửa, đã thấy một bó hoa hồng 7 bông, trên bàn
cơm, những ngọn nến lãng mạn lay động trong bầu không khí ấm áp.
“Chúc mừng Bối Bối đậu đại học!” Người thanh niên tuấn tú cầm
một chiếc bình, những sợi tơ kim tuyến nhiều màu bay xoay tít.
Tôi không kìm được nụ cười hạnh phúc.
“Anh Lăng!” Tôi ôm chầm lấy anh.
Anh tặng tôi một cái hôn nồng nhiệt, triền miên đến mức chân
tôi tê điếng, toàn thân mềm nhũn, ngồi phịch trong lòng anh. Từ một tháng trước,
chúng tôi đã xác định tình cảm, tôi đã cho anh nụ hôn đầu tiên.
Nụ hôn càng lúc càng điên cuồng, bàn tay anh đã len vào áo
lót, chạy loạn trên da thịt tôi.
“Đừng. . . . .” Tôi nắm tay anh, mặt ửng hồng.
“Anh là sắc lang, nên đánh đòn!” Tay trái anh đánh thật mạnh
vào tay phải, cười mị hoặc: “Nhưng yên tâm rồi, em vào đại học, lỡ bị người nào
đó bắt đi thì sao? ! Anh định xuống tay sớm cho chắc!”
“Sắc lang!” Tôi vỗ đầu anh.
Anh kéo tay tôi vào nhà ăn, tay phải vẫn đặt trong túi.Bít tết
hình trái tim, nến ăn trong bữa tối, từ khi nào anh lãng mạn như vậy? Tôi cười
ngọt ngào.
Anh đầy vẻ hồi hộp. “Bối Bối, anh. . . . . Anh…” Tay anh khẽ
động đậy trong túi.
Anh muốn nói gì? Miệng lưỡi anh bình thường lưu loát lắm,
hôm nay sao lại khác thường như vậy?
“Đinh. . . . . Đinh…”
Anh ấy hình như thầm thở dài nhẹ nhõm, “Anh đi mở cửa.” Là
anh Sở Hoài.
“Bối Bối, nghe nói em đậu đại học, chúc mừng, đây là quà cho
em!”
“Cám ơn!”
Anh Sở Hoài nhìn về phía bàn ăn, biến sắc: “Anh đang quấy rầy
hai người?”
“Không có.” Lăng Lỵ cười thoải mái.
“Đúng vậy, anh Sở, cùng nhau ăn đi!” Tôi nhiệt tình mời.
“Ừ!”
Ánh nến bữa tối, lại có ba người, rất không tự nhiên.
Tôi đã uống một chút rượu, đầu hơi choáng váng, “Hai người
nói chuyện, em lên lầu .”
“Được. . . . .” Lăng Lỵ dường như có chuyện muốn nói, nhưng
lại khó nói, cuối cùng im lặng.
Tôi lên lầu.
… . Lúc này đây, giấc mộng bỗng nhiên bất thường, tôi lại mơ
thấy… Một chuyện tôi chưa từng thấy…