Tôi Là Bao Cao Su Ngoại Cỡ

Chương 14:




101
Sau khi gửi tin nhắn, tôi cảm thấy cầm điện thoại di động chờ trả lời hơi nóng tay, vì vậy tôi đặt điện thoại xuống và đi tắm trước.
Sau khi tắm rửa xong trở về, Lâu Thư Mặc bên kia đã trả lời.
【 Lâu Thư Mặc 】: Được rồi, mấy giờ lại đây?
【 Cá Nhỏ 】: khoảng tám giờ được không? Đàn anh có tiện không?
【 Lâu Thư Mặc 】: tiện, vậy anh chờ em.
Vốn tưởng rằng nói chuyện sẽ kết thúc tại đây, không ngờ Lâu Thư Mặc lại gửi thêm vài tin nhắn.
【 Lâu Thư Mặc 】: Đúng rồi Tiểu Vũ, anh chuẩn bị mở công ty, đến lúc đó em có muốn gia nhập công ty của anh không?
【 Cá nhỏ 】: Oa, đàn anh thật lợi hại, nhưng sao trước đây em chưa từng nghe nói thế nhỉ?!
【 Lâu Thư Mặc 】: Ừm, bởi vì APP làm rất tốt, thay vì bị người khác thu mua, thì tự mình làm còn hơn.
【 Lâu Thư Mặc 】: Anh có vay bố vốn khởi nghiệp, lúc trước có chuẩn bị nhưng đứt quãng liên tục.
【 Lâu Thư Mặc 】: Thế nào, Nếu em tin đàn anh thì gia nhập đi, chuyện này ngoại trừ người trong nhà anh, trước mắt cũng chỉ nói cho em biết.
Không biết Lâu Thư Mặc mời tôi tham gia là vì thực lực hay có dụng ý gì khác, nhưng tôi luôn ngưỡng mộ Lâu Thư Mặc, anh ấy xuất sắc về mọi mặt, tôi tin khi anh thành lập công ty nhất định sẽ thành công.
Đối với loại nhân viên thu ngân bán thời gian bị đuổi việc như tôi mà nói, đi theo Lâu Thư Mặc làm việc hẳn là bước đi khôn ngoan.
Sau khi cân nhắc, tôi đã trả lời như thế này.
【 Cá nhỏ 】: Cảm ơn đàn anh đã mời, đương nhiên em sẵn sàng gia nhập, vậy bây giờ em cần phải làm gì?
【 Lâu Thư Mặc 】: Hiện tại thì không, còn chưa nhanh như vậy đâu, khi nào gần đến anh sẽ nói cho em biết, cảm ơn em đã tham gia.
Đột nhiên, ngay cả công việc tương lai của tôi cũng được giải quyết, tôi có loại cảm giác phiêu phiêu, nếu người Lâu Thư Mặc thích không phải là tôi, thì càng tốt.
102
Đợi đến hơn bảy giờ tối ngày hôm sau, tôi tắm rửa xong, bắt đầu căng thẳng, thậm chí còn muốn lâm trận chạy trốn.
Nhưng bản thân nói ra, không thu lại được.
Tôi thẫn thờ nhìn đống bao cao su cất giấu trong tủ, lát nữa mang 1 hộp lên chắc cũng đủ nhưng vấn đề là cỡ này có ổn được không?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi nghĩ tôi có thể.
Đàn ông là phải tự tin.
103
Với chiếc bao cao su trong túi, tôi nhanh chóng đến trước cửa nhà Lâu Thư Mặc.
Ấn chuông cửa, không đến mười giây Lâu Thư Mặc đã mở cửa từ bên trong ra, anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc ướt sũng, trông như vừa tắm xong.
"Tiểu Vũ, em tới rồi."
"Đàn anh, em tới đây."
Chúng tôi gần như lên tiếng cùng một lúc, và sau đó là cùng nhau rơi vào im lặng.
"Vào trước đi." Lâu Thư Mặc dẫn đầu phá vỡ im lặng nói.
Sau khi tôi đi vào, Lâu Thư Mặc dẫn tôi đến phòng ngủ của anh ấy, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên tôi đến, vì vậy tôi không nhìn xung quanh mà chỉ ngồi xuống một chiếc ghế sô pha.
Sau đó Lâu Thư Mặc nói: "Em ngồi trước, anh lau tóc xong thì đến."
Tôi ngồi rất nghiêm túc, cố gắng làm cho biểu cảm trên mặt trông tự nhiên, Lâu Thư Mặc lau tóc xong, rất sảng khoái tiến vào, trong tay cầm một cái cốc bốc hơi nóng.
"Tiểu Vũ, uống một ly sữa trước đi." Lâu Thư Mặc vừa nói vừa đưa sữa cho tôi.
Sau khi tôi nhận được, nhấp một ngụm, tròng mắt đảo qua vài vòng, bầu không khí này thực sự rất xấu hổ.
104
Khi tôi sắp uống hết sữa, Lâu Thư Mặc mở miệng nói: "Tiểu Vũ, anh cởi quần áo ra, em không phiền chứ?"
"Hả?!" Tôi nhất thời không kịp phản ứng, vì sao nghiên cứu bao cao su anh còn muốn cởi quần áo hả? Lộ ra một con chim là được rồi!
"Để nghiên cứu bao cao su tình dục chân thực hơn cho nên vẫn phải cởi quần áo ra rồi mới bắt đầu nghiên cứu thì tốt hơn." Lâu Thư Mặc dừng một chút, " Nhưng nếu em để ý, chúng ta có thể không cần cởi. ”
Hóa ra ý của anh vốn là, ngay cả tôi cũng phải cởi sạch hả?
“Em… em không cởi.” Tôi cúi đầu, mặt hơi nóng.
"Ừm, vậy em có ngại nếu anh cởi không?"
"Không ngại..."
"Được."
105
Chờ Lâu Thư Mặc cởi áo choàng tắm ra, thứ lớn kia lập tức bắn ra, tôi liếc nhìn nó, dù đã nhìn thấy nó nhiều lần nhưng tôi vẫn bị sốc bởi kích thước khổng lồ của nó.
Mà tôi chỉ hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn bộ phận của Lâu Thư Mặc một cái, không ngờ vẫn là bị Lâu Thư Mặc bắt được, anh đột nhiên không đầu không đuôi hỏi tôi một câu: "Tiểu Vũ, cái này của anh em cảm thấy có thể chấp nhận được không? ”
“......”
Tôi im lặng, nghĩ: Đại ca! anh lớn hay không cũng không liên quan gì đến tôi, tại sao phải hỏi tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.