Uyển Chi dùng sức dữ lắm mới có thể đưa cô ta vào phòng tắm và lau hết máu trên người cô ta, công việc này không hề dễ, vì các vết thương trên người Hải Phong, từ chân tới vai, đều ít nhiều có các vụn thủy tinh. Nhưng dù sao Chi cũng từng qua một lớp sơ cứu và băng bó, để lấy tài liệu cho việc viết truyện, thế nên cô mới tự phục rằng trí nhớ vẫn còn tốt.
Hải Phong sau khi được bôi thuốc cầm máu thì các vết thương chẳng còn cần phải e ngại nữa, Chi chỉ việc cõng cô ta trên vai và lôi về phòng. Chân Hải Phong bị thương khá nhiều, chỉ sợ đi lại trong căn nhà lâu ngày không quét dọn của Chi thì lại nhiễm trùng, mà Chi không thể đưa cô ra ngoài để đi viện được. Chi không thích ra ngoài vào lúc này.
3 giờ rưỡi sáng, cõng một cô gái đầy thương tích ra bệnh viện trong khi mình còn đang dính nhiều tin đồn?
Không phải ác ý nhưng Chi không muốn thêm tin đồn nào nữa đâu, nghĩ nếu sáng mai đang mở tivi lại thấy "Uyển Chi vì quá tức giận nên đã hành hung người vô tội" gì gì nữa thì không biết chỗ đâu mà trốn đây.
Đưa cô ta đặt ngay ngắn nằm trên giường, Chi mới bắt đầu đem dụng cụ ra và quấn, tuy tay nghề Chi cũng không tốt lắm_"Ưm...."_Thuốc sát trùng mỗi lần bôi đến đâu thì cô Hải Phong không biết cố ý hay vô tình đều rên rỉ tới đó, làm Chi đâm ra khó xử, cô ta không có chút quần áo nào trên người, còn là nhân vật mình thầm thích từ nhỏ đến lớn, chả hiểu sao trong người Chi rạo lên một cảm giác thực lạ.
"No no..... không đâu, chắc tại chưa tỉnh ngủ thôi..."_Chi tự an ủi mình thế, và tiếp tục kéo dải băng trắng quấn lên tay Phong.
Vết thương, trên vai là to nhất, không sâu lắm, rồi nhiều vết ở hai lòng bàn chân, băng lại hai cánh tay, ít ra phần thân giữa như bụng hay ngực không tổn thương gì nhiều, lưng và cổ cũng vậy. Trên mặt chỉ có một vết cắt ngang không sâu, kéo dài từ má phải đến gần sống mũi, nếu biết chăm sóc thì không để lại sẹo. Chi dán vài miếng băng cá nhân lên mặt cô ta, rồi vô thức bàn tay di chuyển từ vết thương đấy lên môi
"Gói bánh chưng" xong xuôi, Chi mới phủi tay, kéo một cái chăn lên đắp cho cô ta, còn mình thì đem dụng cụ để lên một góc. Chi vừa cảm giác ra mình hết buồn ngủ luôn rồi. Lâu lắm rồi mới có lại cảm giác tỉnh táo như này mà không cần coffe..
"Thực cô gái này là Hải Phong?"_Chi suy nghĩ và xoa cằm, nếu xét về hình thể, công nhận mà nói rất giống, cứ như từ tranh bước ra, nhưng khó tin lắm. Đây là đời thực, không phải phim cũng chẳng phải tiểu thuyết.
"Không phải cô từng nghĩ ra tôi thích ăn hiếp người khác bằng cách cắn người ta sao?"
Chi nghĩ nghĩ, cũng nhận ra một sai sót, đúng vậy, có thể Chi đã vô tình vẽ trên một trang truyện nào đó.... cái sự tình này của Hải Phong?
Thực không? Vì Chi còn không nhớ đích xác được chuyện này nữa.
Cô đi xuống lầu một chút, đi rót một cốc nước để uống, nhưng đi một chút mà thấy đầy các mảnh thủy tinh trên sàn, thở một hơi dài, cô đi kiếm cây chổi, quét cho gọn đường, rồi tấp chúng vào một góc tường.
Có bao nhiêu đó thôi mà Chi thấy mình mệt rã cả ra, đây là do cô không ăn uống đầy đủ, có lẽ vậy. Vì bình sinh Chi cũng chẳng mập mạp mạnh mẽ gì.
"......gah!!!"
Cốc nước trên tay Chi hơi run vì giật mình, lâu rồi không có tiếng người trong nhà như vậy nên Chi vẫn chưa thích nghi được, cô quay trở lại phòng ngủ chỗ Hải Phong có lẽ đã thức.
"Làm sao vậy?"
Chi ôm ngực dựa người tựa vào cánh cửa, nhìn người trên giường tay chân băng một cục trắng bóc đang nhìn mình không chớp mắt.
"Là Uyển Chi đã... băng cho tôi sao?"
"Phải"_Chi gật đầu, mặt không thể hiện cảm xúc cụ thể.
"...."_Hải Phong như trước nhìn cô chằm chằm.
Bị nhìn đến mất tự nhiên, Chi mới hé miệng mắng nhẹ._"Nhìn gì mãi thế?"
Trên giường, cô gái kia hơi ngơ ngốc gãi đầu_"Không.. tôi chỉ thắc mắc.. cô tin tôi rồi sao?"
"Dĩ nhiên là chưa."
Phũ thế. Phong xị mặt_"Lí do?"
Chi thở dài một thượt, đến gần giường Hải Phong.
"Này nhé cô gái, không biết cô đọc được thông tin hiếm ấy ở trang truyện nào tôi đã vô tình vẽ ra vậy?"_Chi hỏi rất nghiêm túc, nhìn xoáy vào mắt Hải Phong nhằm moi ra ít nhiều cái giả dối, nhưng không biết do diễn giỏi hay đây là sự thật,Hải Phong chẳng mảy may lo sợ, thậm chí còn cười tươi.
"Này nha Uyển Chi, cô cũng thực là, cô viết nó trong trang thứ chín dòng thứ ba mươi sáu của cuốn nhật kí, và chưa bao giờ nghĩ sẽ vẽ ra tranh nên đừng hòng ai biết được.."
Hải Phong nói chuyện rất đắc ý, kiểu như cười cợt người trước mặt quá mau quên.
"Tôi còn có thể giải thích cái lí do cô cho tôi cái sở thích này nữa..."
Như không muốn cho Uyển Chi suy nghĩ thêm, Hải Phong không ngại người không quần áo, chồm người ra đè trước mặt Uyển Chi, từ từ cúi thấp đầu và đè thấp giọng.
"Cô biết khi cô nghĩ ra lí do tôi ăn hiếp người khác bằng cách 'cắn' họ là khi nào không?"
"H-Hả..."_Chi chưa gì đã bị áp, xém té xuống giường.
"Ng----"_Hải Phong cúi xuống tai Chi gặm gặm, làm Chi phải rên lên vì cái thứ ướt át tự dưng xuất hiện lê la trên vành tai mình.
"Cô nghĩ ra việc tôi thích cắn người lúc 9 tuổi, đến 14 tuổi thì nghĩ ra lí do, đó là ăn hiếp nghĩa là vừa ăn vừa hiếp, vừa cắn vừa thích bậy bạ với người khác... uầy Uyển Chi à tôi nói nha, hồi nhỏ cô cũng thực đen tối đi!"
Tay không hề siết tay Chi như Tiến Dĩ từng làm khi muốn hôn cô, Hải Phong chỉ nhẹ đặt tay trên vai Chi và kéo cô vừa phía cô ta và hôn một trận nữa, khiến Chi rối mù, cả tinh thần lẫn thể chất.
Thông tin cô ta đọc ra vừa rồi là chính xác từng chi tiết, mà ngoài Chi ra, thề chắc chắn không ai biết điều này, chỉ hai chỗ Chi đã ghi ra điều đó, ngay trong cuốn nhật kí, cô luôn ôm giữ bên người, không thể có ai đọc được. Vì chỉ cô biết chỗ cất mà thôi.
Hải Phong dù bị thương nhưng sức cũng khá mạnh, trút hết oxi khỏi miệng Chi rồi mới buông cô ra. Khi buông ra còn cố ý nhếch miệng hướng Chi cười dâm đãng khiến mặt Chi đỏ bừng, thực ra đỏ từ nãy giờ rồi.
Đối diện nhau trên một cái giường cỡ lớn. Giờ Chi có thêm cái để hận, con người này, đúng là tổ hợp xấu xa của cô mà.
"Đã tin chưa?"_Cô ta lia mắt tinh nghịch ngắm Chi.
"...."_Chi chẳng biết nên lắc đầu hay gật đầu_"Tạm..."
"Ờ."_Mặt Hải Phong tiu nghỉu, nhưng ngay lập tức sáng lạn_"Thôi, tạm cũng là khả quan"_lại hướng Chi cười cười.
"..."_Chi im lặng. Có vẻ Phong không thích im lặng.
"Lại sao nữa thế? Sắp hỏi gì tôi nữa à?"_Hải Phong có vẻ tiu nghỉu khi Chi chẳng đáp ứng cười cùng cô.
"Tôi chỉ.. không nghĩ ra mình lại tạo nên một thứ 'biến thái' như cô, lúc nào cũng hôn với cắn.."
Chi lấy tay day trán, hai lần nói chuyện hết hai lần bị áp. Nói chứ cô cũng chịu cười, tuy nó chỉ làm cho vẻ nhợt nhạt của cô tăng chứ không giảm.
Chi trước giờ cười không nhiều, mặt lúc nào cũng băng lãnh lạnh nhạt, kể cả Xuân Nhã cũng ít thấy cô cười, nên đây có thể coi là cảnh xuân đi. Tuy Chi chỉ cười nhẹ, nhưng mắt Hải Phong khi nhìn thấy cảnh thì sáng rực rỡ, cũng ngây ngốc gật đầu.
"Đó là do cô mà.."_mắt Hải Phong lóe lên ý cười.
Chi chỉ nhún vai, không nói, cầm hộp thuốc vừa lấy được, xốc xốc, mở nắp.
"Cái gì thế?"_Hải Phong hiếu kì.
"Kẹo.."_Chi lấy ra một viên.
"Nó như thế n-!!!??"_Hải Phong đối diện Chi còn tính nói nữa đã bị cô nhét hết viên đen đen đó vào miệng, ngón tay Chi cố đẩy cho viến thuốc trôi xuống cuống họng Phong
"Ục...."
Chưa đầy nửa phút sau, Hải Phong ngã trên giường, và việc của Chi là đặt Phong nằm ngay ngắn trên giường, rồi đi kiếm chút quần áo cho cô ta. Chi thở dài, cô ta nói quá nhiều, vừa bị thương xong mà thực khỏe đi, cho ngủ một chút để hồi phục, cô ta ồn quá...
Nhưng Chi cũng cười thầm, chưa bao giờ tâm trạng mình tốt như hôm nay, cứ bị giật lên giật xuống.
Mặc quần áo cho cô ta xong, chợt thấy cô nàng này so với quần áo nữ tính của mình chẳng hợp chút nào, Chi lại đem quần áo cô ta lột ra, tự nhiên nhìn mặt cô ta ngủ khò khò chảy nước miếng mà buồn cười. Sao giống đang chơi búp bê vậy nè.
Đi kiếm một bộ thể thao mặc vào cho Phong, giờ Chi mới vừa ý một chút. Thở dài, đắp chăn rồi nhìn lên đồng hồ, đã gần năm giờ, còn ngủ nghỉ gì được nữa?
Thực Chi cũng chẳng biết mình có nên tin hay không, nhưng tự dưng tim Chi nhói lên, phải, điều ước Chi mong muốn đã hiện hình rồi.
Đây là chuyện đáng ngờ đấy, nhưng cũng vui, thử tin xem cô ta sẽ làm gì tiếp? Nếu là giả dối thì xem cô ta tiếp tục diễn trò à? Còn nếu là sự thật thì...?!
Chi để Phong ngủ trên lầu, tự dưng hôm nay rất có khí lực, khác hẳn mọi hôm, đi khắp nhà và đem vài thứ ra sửa sang. Thực ra chỉ lấy vài thứ để lại chỗ cũ rồi đem bia ra uống thôi. Cô liếm môi, lấy nước cho đỡ khô; thực tế mà nói, Chi đang bị sốc tâm lí, nên chẳng thể cảm nhận được vị của đồ ăn, một kiểu mất vị giác, là tác dụng phụ của stress.
Nên đã gầy thì có vẻ Chi chỉ càng gầy hơn, ngoài vị bia, bánh gạo, bánh kem, và một vài thứ như sâm panh, rau, quả, còn lại, đối với Chi, những món khác cứ như là nhai tạp phẩm trong miệng, không có hương vị, chỉ có hình thù của chúng nó được lưỡi cảm nhận...
Nhưng mà...
Chi sờ sờ môi.
Nụ hôn và đầu lưỡi của Chi ngay lúc nãy đã cảm nhận được một ít hương vị, ngay lúc bị Hải Phong lục tung lên ấy.
Ngòn ngọt.. mà đắng đắng.. Chi cố nhớ ra thì nó giống vị của... mực vẽ và giấy tẩm....
Nhưng vị này so với vị của chocolate.. cái món Chi có thèm thì cũng không nếm được vị nữa, thì trong trí nhớ, vị của cả hai cũng không khác nhau là mấy.
*******************reeeeengggg reeeeeenggggggg reeeeenggggggg*************************
Cái điện thoại bàn vừa được Chi nối dây lại chừng năm phút sau đã muốn lên tiếng.
Chi bị giật mình, dạo này có vẻ Chi phải thích nghi lại với các âm thanh trong nhà mới được, cô đã sống trong im lặng quá lâu, nên việc này là khả quan cho cách sống mới đi?
"Alô?"_Chi hơi cảnh giác, mới sáng sớm mà ai gọi vậy?
"Chi thật sao? Mình, Nhã đây?!"_giọng bên kia nghe nửa reo vui nửa ngập ngừng.
"Ừm.. sao vậy?"_không khác trước đây, Chi rất giữ hình tượng.
"Mình nghe Tiến Dĩ nói hôm nay muốn nói chuyện với cậu đó Chi à..."
"Bồ gọi cho hắn?"_Chi nhăn mày_"Hay hắn gọi cho cậu?"
"Hắn hỏi mình chỗ cậu ở..."_bên kia Xuân Nhã ngập ngừng.
"Cho rồi?"_giọng Chi hơi thất vọng.
"Chưa, nên mới gọi cậu để hỏi ý kiến nè.."_Xuân Nhã nắm điện thoại tự rủa, cắn cắn môi
"Cái tên đó cũng thực phiền phức đi..."
"...."_Chi im lặng._"Ok.. cậu cho hắn cái địa chỉ đi, phần cậu nè, lát nữa ra ngoài mua mấy bộ đồ về cho mình, ừm, loại size L được rồi,... à nguyên do hả? Ừm cụ thể là nhà mình vừa có thêm người, lát qua đây mình kể cho... ok ok..."
Ghi chép lại ý của bạn cẩn thận, Xuân Nhã đúng là vẫn như trước, có biểu hiện rất tốt của một quản lý đại diện cho Uyển Chi. Lúc này mới nghe ra mùi sai trái_"Này Uyển Chi, nhà cậu có thêm người?"
"Ừ?"
"Ai vậy?"
"Cậu cứ đem đồ về trước đã.."
"Ờ.... mà lát nữa cậu ở với Tiến Dĩ không sao chứ? Tớ lo là..."
bên kia thanh âm của Nhã hơi lo sợ, Chi rất hiểu Nhã, tuy lo lắng cho mình nhưng Nhã rất nhát, cũng thuộc tuýp con gái thời nay thường thấy, đáng tin cậy, hiểu chuyện và quan tâm. Có thể nói là vậy.
"Không sao...."
Chi cầm điện thoại hơi do dự, rồi khóe môi câu lên._"Nhã à.. cậu có nhớ nhân vật Hải Phong mà tớ thường kể không nhỉ...?"
"Hả..?!"
......
Xuân Nhã lái xe trên cao tốc, trên ghế phụ lái bây giờ đã chất đống đồ, thú thực mà nói, tiền bỏ ra cũng chỉ chưa tới 1/4 số tiền một bức tranh Uyển Chi bán ra, nên Nhã nghĩ là khi nào bạn cô trở lại công việc có đòi sau cũng không muộn, nhưng mà.
Nhã nghĩ tới câu chuyện khi nãy cô và Uyển Chi nói qua điện thoại.
Hải Phong? Xuất hiện thành người thực? Và nhất là Chi còn rất vui vẻ khi nói về người này, tuy cô biết Uyển Chi thường rất kiệm lời, nhưng chỉ cần chút để ý thì sẽ nghe ra cô nàng đang khá vui.
"Cậu chắc là ổn chứ, Chi à tớ nói thật là tớ không tin chuyện này..."_Sau khi nghe Chi thuật lại mọi chuyện, Nhã cũng muốn bóp trán, gì vậy Chi, buồn quá hóa điên rồi sao?
"Phải, tớ cũng vậy.."_Giọng Chi đều đều như dự báo thời tiết
"Vậy sao còn đem cô ta về, cậu không thấy rất giống dạng trộm đột nhập à!? Ít nhất trong trường hợp của cậu tớ sẽ đá cô ta ra khỏi nhà, sao cậu còn chứa chấp nữa hả!!"
Bên này Nhã như muốn hét lên, nhưng qua giọng điệu thì Nhã biết bên kia Chi đang cười, rất nham hiểm.
"Bình tĩnh nào.."_Chi như trước điềm đạm, Nhã không nghĩ ra cô nàng còn là người hay là quỷ nhập, vừa chia tay bạn trai mà còn tỉnh táo được như vậy?
"Tớ chỉ muốn chơi với cô ấy một chút.."_Chi xoa xoa môi.
"Chơi?"
"Cậu nghĩ xem, cô ta có thể kiếm chác được gì trong trường hợp của tớ đâu chứ?"_Chi ác ý liếm môi,_"...nên nếu có diễn trò thì không phải cũng vui sao? Dạo này tớ buồn quá..."
"Cậu không quên tớ đấy chứ?"_Nhã buồn xo hỏi, tại sao lại tiếp nhận người ngoài mà bỏ rơi người thân vậy?
"Tớ có cảm giác, người này rất thú vị, dù là người thực hay là..."_Chi cố ý lơ câu hỏi của Nhã, cũng không nhắc tới ý niệm trong cái '...', nhưng chắc chắn Nhã hiểu ý cô.
"Cậu đừng nói cậu bị điên rồi mà lại tin chuyện của cô ta?"_Nhã mất hứng trề môi_"Cậu đã hai mươi lăm tuổi rồi nhé Uyển Chi!! Ít nhất không vẽ được thì cậu còn nhiều nghề để làm, đừng có bị cô ta làm cho hoang tưởng..."
Chi thở dài, biết thế nào cũng nói vậy mà, tuy ác miệng nhưng thực ra người ta chỉ tốt cho mình thôi. cười nhạt, tay đang vuốt trên mép bức tranh bị nhòa nước mà Chi vừa tìm được trong xưởng vẽ, bức tranh đã mất màu, và tay cô từ đó lại đi xoa lên môi.
Ít nhất chắc chắn Chi cũng có lí do để tin tưởng câu chuyện hoang đường đó. Và nụ hôn trên môi Chi, hương vị này... Dù thật hay giả, Chi cũng có cảm giác cần người đó - Bạch Hải Phong.
"Tớ tự lo được."
"Tùy cậu."
"Ừ"
Cúp máy.
Nhã chắc chắn Chi sẽ lo liệu được, và một phần dù không tin tưởng, Nhã cũng mong là cô nàng kia có thể thay đổi được Chi, dù ít hay nhiều.
Có phải khi không thể giúp được người khác mà phải dựa vào các thế lực gián tiếp thì sẽ sinh ra loại tư tưởng này không?
Con oto của Nhã phóng về hướng Đông Nam của thành phố. Dự theo giờ này mà nói, chắc chắn, người kia cũng đến chỗ của Chi rồi. Mong là cô ấy sẽ không sao, Nhã thầm nghĩ.
......
"Đến rồi?"
Khi Tiến Dĩ đến nơi, dựng xe và bước vào trong, đã thấy Uyển Chi đang nhấm một chút sâm panh, ngồi trên ghế khắc chạm, kiểu như đợi chờ.
Cửa nhà đóng kín, và Chi cũng không có vẻ gì muốn mời anh vào,
NNên có lẽ vì vậy mà cô mới dửng dưng, dù đã thấy anh, không còn một chút luyến tiếc hay yếu đuối như trước đây cô từng biểu lộ. Tiến Dĩ chỉ thấy, trước mắt anh, cô hiện lên với ánh mắt của giống mèo Nga, vừa hoang dại, vừa bất cần, nhưng vẫn quý phái theo một nét riêng của kẻ làm nghệ thuật.
Chi đưa chút rượu sâm-panh đỏ thấm lên môi, rồi hạ ly, chỉ vào chỗ ngồi trước mặt_"Ngồi đi?"
Khi Tiến Dĩ hạ bàn tọa xuống, Chi mới lơ đãng đưa mắt nhìn anh ta một chút, áo sơ mi, quần tây, ăn mặc chỉnh chu, cô đoán là anh đã xin tới trễ để qua nói chuyện với cô? Tóc tai sau một tháng không gặp vẫn rất ngay ngắn, ánh mắt vẫn tỏa ra ôn nhu, nhưng cô ghét nó, cô ghét sự giả tạo này. Cô biết, nó thật khác với giọng nói chia tay hôm qua, anh ta đến để xoa dịu mình theo kiểu "em sống tốt nhé, anh đi nga" sao?
Tiến Dĩ trước mặt vẫn như trước cười cười, anh nhìn thân ảnh cô gái trước mặt, có vẻ đã gầy hơn trước, mặt đồ vẫn cứ không dung túng theo một kiểu cụ thể nào cả, tóc tai cũng buộc gọn gàng, không có hàm ý về chuyện suy sụp, anh ta khẽ thở hắt ra, cô đang có ý nói "không có anh tôi vẫn ổn" sao? Vì đã quen với sự lạnh lùng, nhưng khi Chi liếc mắt qua anh, anh vẫn thấy lạnh sống lưng với sự băng giá khó lường nọ.
"Em gầy đi nhiều đấy..."
"Anh đến đây chỉ để nói vậy thôi à.?"_Chi không dễ dàng mềm yếu, con người của cô là vậy, nói được làm được, ôm được thì buông cũng không khó.
"Anh..."
"Anh làm sao?"_Chi không cầm ly rượu lên, cảm nhận được chút gió thổi ngang qua lưng mình, chợt lo không biết người trên kia có đắp chăn nhưng áo mặc mỏng vậy có chịu nổi không đây?
"Anh xin lỗi..."_Tiến Dĩ cúi đầu thâm thấp
"Hở?"_Tuy đã dự tính được nhưng Chi không nghĩ lại dễ dàng nghe được câu nói này như vậy, nhưng xin lỗi thôi thì không đủ đâu.
"Lỗi gì mà anh phải xin?"_Chi đè đè giọng_"Không phải em mới có lỗi với anh sao, trong tin đồn của chúng ta?"_Cô cầm cái ly lên nhìn thứ chất lỏng ánh đỏ trong đó đang ánh lên trong ánh mặt trời. Với ánh nhìn của loài thú săn mồi.
"Anh còn nhớ chứ? Tin đồn về việc tôi theo anh chỉ vì tiền, bởi vì tôi xuống dốc quá thảm hại....."
Anh ta không nói gì, và cô tiếp tục, với một nụ cười khiến anh ta lạnh sống lưng.
"À mà không, từ đầu là anh dính tin đồn vì bám theo tôi để nổi tiếng, giờ thì tôi bị ngược lại.. cũng đáng thôi nhỉ..."_lưỡi Chi hơi đưa ra, liếm trên vành ly, nhìn vừa dị hợm vừa gây cảm giác đe dọa, cùng với ánh mắt sắc lẻm không thay đổi.
"Cô..."_Tiến Dĩ bị chọc đến chỗ trọng yếu,_"Đủ rồi đó Uyển Chi, cô coi cô là ai?"
Tiến Dĩ, chính vì tin đồn này mà luôn đem trong lòng suy nghĩ, không muốn cho Uyển Chi thấy mình suy tính nhưng chẳng biết sao anh ta rất ngại, đứng trước dư luận và công chúng, cảm giác rất khó xử. Bám váy phụ nữ, làm gì có thằng đàn ông nào chịu nổi chứ?
Chi vẫn ánh mắt đó nhìn hắn đứng lên đập bàn mà không chớp mắt, đây là cái mà cô muốn thấy, con người chịu đựng của anh ta, không phải gì đâu, nhưng tốt nhất nên thẳng thắn với nhau lần cuối, để "chia tay" là thứ gì đó chẳng khiến con người có lấy một day dứt chứ?
"Tôi cho cô biết, từ đầu tôi đã luôn phải suy nghĩ khi đi bên cô, từ cả lúc bắt đầu nói lời hẹn hò, cô đồng ý, thật tuyệt vời, nhưng sau đó thì sao? Cô ngày ngày lạnh lùng, lạnh hơn cả băng giá, còn tôi? Cô có bao nhiêu lần an ủi tôi?"
"..."_Chi bình thản nghe như chẳng có gì ảnh hưởng.
"... Toàn tôi phải chịu đựng giới báo chí, cô chỉ im lặng và bảo rằng đó là bình thường, ok, cứ cho là cô đã quen với báo chí, nhưng cô thấy việc yêu nhau mà không cho hôn và lên giường là chuyện thường sao? Rốt cục, cô có suy nghĩ cho tôi không vậy?"
Chi đặt ly rượu trên tay xuống, nghe đánh uỳnh, và từ từ ngẩn mặt lên, cười cợt nhả mà ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn anh ta._"Thân ái... anh cho rằng yêu là như thế nào vậy?"_nụ cười trên mặt Chi đã tắt ngấm, cô cười như không cười.
"Là hôn? Là trên giường? Là khao khát?"
Hắn im lặng. Chợt Chi nghĩ tới Hải Phong còn đang ngủ trên lầu, nghĩ tới nụ hôn của cô ấy cả hôm qua lẫn sáng nay, cái hôn đó có nhiều ý niệm hơn là khao khát.
"Nếu chỉ nhiêu đó là yêu thì dễ quá, anh vào khách sạn hoặc nhà nghỉ ấy, cầm cỡ một hai triệu, và xem ra anh cũng được yêu rồi không chừng...."
Chi tiếp tục, cô thực sự không còn chút tình cảm nào cho mà luyến tiếc nữa, cô sở dĩ muốn một bờ vai để dựa vào, thật tuyệt là cô cũng có đấy, nhưng cô dựa lầm người mất rồi, một tình yêu là thứ đến từ hai phía, thật tiếc lại là hai phía không thể hòa hợp.
Cô đã hiểu ra vì sao anh ta luôn cười khó hiểu, nên cô phải luôn dè dặt, tuy cũng có lúc cô yêu anh thật lòng, nhưng vẫn có cảm giác e sợ...
Anh ta, chưa hề thật lòng với cô, mà hẳn là có, một hai lần..
Cô có ích kỷ quá không nhỉ?
"Cô..."_Chi có vẻ chọc anh ta đến đỏ mặt tía tai, cô cũng vừa nhận ra, nếu so sánh như vậy cũng thật lỗ mãng, không khác gì bảo người yêu mới mà anh ta đang bao bọc cũng xếp cùng dạng với kiểu một hai triệu là có người phục vụ đi?
Nhưng Chi cũng ích kỷ lắm, vì tình yêu mà có người thứ ba một cách bí mật, vậy, ngay từ lúc nào đó đã không còn là tình yêu nữa rồi
"Uổng công tôi lo lắng, cho là tôi đã làm tổn thương cô, không ngờ đến đây lại nhận ra bản chất của cô, haha... ự!!!"
Nói chưa dứt câu, cười chưa ra tiếng, một vật thể rơi nhanh đến không xác định được phóng xuống đầu Tiến Dĩ. Làm cả anh và Uyển Chi đều hết hồn.
Anh lo lắng chỗ.. nào?!!!
Chi cũng chưa kịp cười nửa tiếng, anh ta cũng không kịp nói hết câu trong miệng, từ trên lầu rơi xuống một chậu đựng phân bón cũ cùng một cái cây đã héo khô, bay xuống và vỡ tanh bành thật đẹp trên đầu anh ta. Phân bón cũ còn bốc mùi đã chây tùm lum trên cái đầu chải chuốt, khiến Chi không nhịn được xém cười, nhưng phải nín, vì cảm máu anh ta cùng đất cây đều như hòa lẫn.
"Cái gì??... hự!!"
Anh ta còn chưa lên tiếng, lại thêm mấy tiếng "kình kình" xuất hiện, rồi một cái xô cùng một đống nước mưa đựng trong cái xô đó không biết ra sao cũng bay xuống ụp vào đầu anh ta, mùi hôi phân trộn với nước cùng mùi tanh của máu cứ như vậy bốc lên, khiến Chi bên kia vừa kịp tránh mớ nước đó rơi trúng người cũng bật cười.
"Uyển Chi!!"_Bên ngoài có thêm một tiếng xe vừa thắng lại, dùng đầu gối thì Chi cũng nghĩ ra là ai, Xuân Nhã từ ngoài nghe tiếng uỳnh uỳnh lại ngỡ bên trong hai người xảy ra xô xát nên phóng vội vào nhà coi, xe còn chưa khóa ổ.
Ai ngờ vào bên trong lại thấy một hiện tượng thực dị. Tiến Dĩ thì rất mất hình tượng, còn Uyển Chi hai tay ôm ngực có vẻ cười rất thỏa mãn.
Khi anh ta được Xuân Nhã tháo cái xô khỏi người thì Uyển Chi thuận tiện nhìn trên lầu, cửa sổ phòng ngủ của cô, thứ mà cô lâu rồi không mở vì rất nặng, đang được mở bung ra, nên cái hiện tượng này không nói cũng biết là ai làm. Uyển Chi cười thầm, khá lắm, ngốc.
Tiến Dĩ phun mớ đất phân dính trong miệng, lần này anh ta lỗ to rồi, mắt đỏ ngầu nhìn Chi như vu tội, Chi thấy trước sự việc nên đã rào trước.
"Ai da, thực xin lỗi anh Tiến Dĩ, chẳng qua hôm trước nhà tôi có nuôi thêm em Husky, chắc chưa quen nhà nên phá lung tung, lại thêm nhà tôi lâu rồi không sửa sang, cái gì cũng cũ với dễ đổ..."
Chi nói mà phải khó khăn lắm mới ngăn được ý cười trong lời nói của mình, lại xoay qua Nhã_"Nhã à, phiền cậu tốt ý, mau đưa Dĩ thiếu gia vào viện đi thôi?"
"Hả?"_Nhã cũng không hiểu đầu cua tai nheo, nghe giọng man rợ của Chi thì càng sợ, nhưng cũng cố gắng tằng hắng mà hùa theo_"Vậy được, Tiến Dĩ, mời theo tôi.."
"Không cần, để tôi tự đi được!"_Cánh tay Tiến Dĩ rất nhanh hất tay Xuân Nhã ra, mắt đem tia thù ý liếc Uyển Chi, nhưng không thể buộc tội, hắn hậm hực ra xe.
Xuân Nhã đương nhiên cực kỳ hưng phấn khi người gặp nạn, aka không ngờ có ngày kẻ đó lại bị như vậy, khặc khặc, cứ như nhổ được cái gai trong mắt ra vậy. Nhưng mà, chẳng lẽ là Uyển Chi làm? Xuân Nhã nhìn qua Uyển Chi, lại một lần hết hồn, chưa xong chuyện Tiến Dĩ bị dính nước phân hôi thối đã là dị rồi, thì nụ cười ngàn năm có một của Uyển Chi có phải càng dị hơn không.
Mà nụ cười và ánh nhìn này, Nhã ngất cổ lên, nãy giờ Chi toàn nhìn lên tầng trên của căn nhà, lẽ nào....
______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap 2
Cảm giác Hải Phong càng lúc càng bá đạo nga =.= mà Uyển Chi từ nhỏ cũng không vừa nạ.
End chap 2, các bạn đọc truyện vui vẻ nha.
Ngày mai mình không viết chap được, có thể tối mai hoặc sáng mốt nha:3 thực xin lỗi.
Nhớ để lại vote và cmt nha! Pờ Li ssss
Hẹn gặp lại, bai bai:D
Thân mến,
_Tatchikuro_