Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 122: Gã tài xế bỏ trốn




Đến cuối cùng, tôi thật sự chạy hết nổi rồi, chỉ đành phải vẫy tay gọi một chiếc xe ôm, dứt khoát ném một trăm tệ cho anh ta rồi bảo anh ta chạy theo hướng dẫn của Trường Sinh.
Dọc đường chúng tôi đi theo sự dẫn dắt của Khiên Hồn dẫn, đi thẳng về phía ngoại ô phía đông thành phố, mặc dù người tài xế xe ôm kia thấy hai đứa trẻ như chúng tôi, nhưng cũng sợ xảy ra tai nạn, cho nên anh ta lái xe trên đường mấy lần không chịu đi. Tôi dứt khoát đưa thêm cho anh ta một trăm tệ, nói chúng tôi thật sự có việc gấp, hơn nữa chúng tôi vẫn còn là hai đứa con nít, lúc này tài xế xe ôm mới chịu đi tiếp.
Chúng tôi chạy thẳng đến bên ngoài một con đường đang sửa chữa ở bên ngoài ngoại ô phía đông thành phố thì Trường Sinh mới bảo dừng lại.
“Được rồi!” Trường Sinh vội vàng kéo tôi xuống xe rồi sải bước đi về phía trước, tài xế xe ôm kia vừa nghe chúng tôi nói đến rồi thì lập tức quay đầu chạy đi.
“Thế nào?” Tôi nhìn xung quanh, lúc này đã sắp mười giờ tối rồi, lại còn là ở ngoại ô, mặc dù là đường chính vào thành phố, nhưng cũng chẳng có chiếc xe nào.
“Phía trước!” Trường Sinh kéo tôi, sải bước chạy về phía trước.
Chúng tôi rẽ vào một khúc cua, chỉ thấy ở đằng trước có một chiếc xe taxi màu vàng đâm vào con đường mòn trên sườn núi, mà giữa đường có một chiếc xe gắn máy ngã dưới đất, Ngụy Yến đứng ở bên cạnh chiếc xe đó với vẻ mặt ngơ ngác, căng thẳng nhìn chằm chằm vào người điều khiển xe máy đang nằm dưới đất.
“Ngụy Yến!” Tôi vội vàng chạy qua túm lấy Ngụy Yến, lại thấy trên mặt cô ấy tràn ngập vẻ hoảng sợ nhìn tay mình, sau đó quay người lại nói với tôi; “Vừa rồi là tôi ngăn cản chiếc xe máy này, cho nên anh ta mới bị xe đâm! Là tôi!”
Tôi liếc nhìn chiếc taxi kia, đột nhiên cảm thấy nó hơi quen quen, nhưng tôi cũng không đoái hoài đến những thứ khác mà nói với Trường Sinh: “Anh cứu người trước đi! Tôi đi xem xe taxi!”
“Đừng đi!” Ngụy Yến lại kéo tôi lại, gần như bật khóc nói: “Tôi rất sợ thứ ở bên trong!”
“Đây là chiếc xe đâm chết cô mà!” Trường Sinh nhanh chóng kiểm tra hơi thở của người lái xe máy, liếc sơ qua anh ta rồi nói: “Vẫn chưa chết, tôi có thể dùng cổ để giúp anh ta sống sót trước, cô xem xem trên xe taxi có điện thoại hay không, có thì gọi xe cấp cứu đi!”
“Ừ!” Tôi mau chóng chạy về phía chiếc xe taxi đã đậu ở bên cạnh, nhưng Ngụy Yến lại túm chặt lấy tay tôi rồi nói: “Đừng đi! Đừng mà…”
Mặc dù tôi quen Ngụy Yến sau khi cô ấy chết, nhưng một người ngay cả cái chết của bản thân cũng không có bao nhiêu cảm giác sợ hãi, lại sợ sệt thứ đồ trong xe taxi như vậy khiến tôi hết sức khó hiểu. Tôi đẩy tay cô ấy về phía Trường Sinh bên đó, sau đó tiến lên kéo tay nắm cửa xe taxi đang khép hờ kia, rồi lập tức mở cửa xe ra.
“Khà! Khà!” Cửa xe vừa được mở ra, tôi chỉ thấy gã tài xế ngồi ở ghế lái đã bất tỉnh gục trên vô lăng, mà trên lưng gã có một người phụ nữ có gương mặt màu xanh dữ tợn đang cười khà khà với tôi.
Nhìn thấy khuôn mặt hung ác này, tôi vốn đang tựa vào trước cửa xe lập tức bị dọa đến lùi về sau hai bước.
Đó là linh thể theo sau ám vào gã tài xế đã đâm chết Ngụy Yến lúc đó, bây giờ mặc dù gã đã hôn mê bất tỉnh, nhưng linh thể theo sau vẫn dính chặt trên lưng gã như cũ.
“Khà! Khà!” Linh thể theo sau kia thấy tôi lùi lại hai bước thì đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng nâng đầu của tài xế xe taxi kia lên, linh thể theo sau nhìn chằm chằm vào tôi rồi lớn tiếng cười nói: “Lại đâm chết rồi, ha ha! Đâm chết! Tất cả đều phải bị đâm chết…”
“Cô bị đâm chết à?” Tôi hít sâu một hơi nhìn về phía linh thể theo sau kia, trầm giọng hỏi.
Linh thể theo sau cười ha hả, cõng tài xế taxi đã ngất đi với cái đầu đầy máu đứng lên từ ghế ngồi, cứng ngắc đi ra khỏi xe, nhìn người lái xe máy đang được Trường Sinh thi cổ ở bên cạnh rồi nói: “Đâm chết đi! Đâm chết ta rồi, anh ta đã bỏ chạy! Chạy…”
Linh thể theo sau lập tức nhìn tôi với vẻ mặt sắc bén, mặt đầy máu chỉ vào Ngụy Yến nói: “Cho nên cô ta cũng bị đâm chết rồi, đâm chết càng nhiều người mới tốt, đâm chết nhiều người xem gã chôn thế nào. Thêm một người đi cùng tôi! Hì! Hì!”
“Cô…” Trong mắt Ngụy Yến tràn ngập nỗi sợ hãi, giơ tay chỉ vào linh thể theo sau kia, nhưng lại sợ muốn chết cho nên cô ấy chỉ đành ngượng ngập mắng: “Cô là đồ biến thái!”
“Cô thử xem!” Linh thể theo sau há miệng thét chói tai, đôi mắt đẫm máu nói: “Tôi vội quay về nấu cơm cho con, nhưng sau khi gã đâm phải tôi thì kéo thẳng đến ven đường trên núi chôn, lúc đó tôi còn chưa chết mà! Tôi chưa chết…”
Linh thể theo sau vừa nói, từng luồng hắc khí dần dần tụ lại trên mặt cô ta, sau đó cô ta xoay ngược lại, hai tay bắt đầu cào lên gã tài xế taxi đang tựa lưng với cô ta.
Tôi thấy những vết xanh xanh tím tím rõ ràng trên cổ tài xế kia, có cả cũ lẫn mới, trong lòng cũng giật mình.
“Cô bị đâm ở nơi nào thế?” Tôi vội vàng lùi về đằng sau, vừa kéo Ngụy Yến nhích lại gần Trường Sinh vừa hỏi.
Linh thể theo sau không giống như những linh thể khác, chấp niệm của loại này tương đối sâu sắc, mới có thể ám vào cơ thể con người không chịu rời đi.
Nhưng chỉ cần loại bỏ hết oán khí thì ngược lại cũng chẳng có gì, với lại nghe linh thể theo sau nói, cô ta bị đâm xong rồi bị tài xế taxi chôn sống, cũng thật là đáng thương.
Thật ra thì ngày thường tôi cũng nghe người ta nói, lái xe ở trên đường đâm phải người khác, rất nhiều tài xế sợ không đâm chết, nếu như sau khi người bị đâm được cấp cứu trở thành bại liệt các loại thì số tiền phải bỏ ra sẽ càng nhiều hơn. Cho nên rất nhiều tài xế sẽ dứt khoát chạy qua cán thêm lần nữa, cán chết rồi bồi thường tiền một lần sẽ tốt hơn.
Tất nhiên, nếu như có thể gây tai nạn rồi bỏ trốn thì tốt hơn nữa.
Linh thể theo sau này rõ ràng là sự kết hợp của cả hai, sau khi bị đâm, tài xế sợ chịu trách nhiệm nên thẳng tay chôn sống, ngay cả nguy cơ bỏ trốn cũng chẳng hề có.
“Bị đâm ở đâu ư? Tôi bị đâm ở đâu?” Đôi mắt đẫm máu của linh thể theo sau đột nhiên trợn trừng nhìn tôi, khuôn mặt lập tức trở nên mờ mịt, liên tục thấp giọng lẩm bẩm trong lúc nhìn tôi: “Tôi bị đâm ở chỗ nào nhỉ?”
“Cô từ từ suy nghĩ, hãy nghĩ đến con của mình.” Trường Sinh đứng dậy nhìn cô ta nói.
Tất cả mọi thứ trên đời đều giống nhau, có mất ắt có được. Linh thể cũng giống như vậy, thời gian càng lâu thì quỷ lực có thể sử dụng được càng nhiều, nhưng thứ bọn họ mất đi lại là trí nhớ lúc còn sống.
Chẳng qua, không mấy ai có thể quên mất nơi bản thân chết đâu, ngược lại ngang ngửa với người mãi không nhớ được chính mình đã chết như Ngụy Yến đây.
“Tôi phải về nhà nấu cơm cho con, buổi tối tăng ca đến hơn chín giờ, con tôi ở nhà vẫn chưa ăn cơm!” Màu đỏ trong mắt linh thể theo sau từ từ nhạt đi, gương mặt dần dần trở nên căng thẳng, vết thương trên mặt và miệng cũng chầm chậm trở nên nông hơn.
Tôi nhìn sang Trường Sinh, cẩn thận nháy mắt với cậu rồi nói với linh thể theo sau: “Nhà cô ở chỗ nào? Con cô chưa ăn cơm, có ai khác nấu cơm cho đứa trẻ không?”
“Con! Con tôi…” Trên mặt linh thể theo sau lập tức lộ ra vẻ nôn nóng, ánh mắt không nhịn được đảo quanh mà nói: “Sao tôi lại quên mất con mình!”
“Cô từ từ suy nghĩ! Từ từ suy nghĩ! Đừng sợ!” Chẳng hiểu tại sao Ngụy Yến lại rút tay ra rồi chạy đến nắm lấy tay của linh thể theo sau: “Lúc tôi còn bé, mẹ tôi làm việc ở chợ Hoa Lệ, cũng thường xuyên chở hàng về rất khuya, bản thân tôi cũng biết nấu ăn, đứa nhỏ nhà cô mấy tuổi rồi thế?”
Thấy tình thế lập tức được kiểm soát, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, cẩn thận liếc nhìn chiếc xe taxi, rồi từ từ nhích người đến gần nó.
Vẫn còn một người bị thương nặng nằm ở bên đường đấy, chúng tôi không thể mặc kệ được.
Trường Sinh cũng vội vàng kéo người lái xe máy kia sang một bên, sau đó khoát tay ra hiệu Ngụy Yến bảo cô ấy tiếp tục, mục đích chính của chúng tôi bây giờ chính là cứu sống người.
“Con nhà tôi bảy tuổi rồi, thành tích rất tốt, rất nghe lời, bây giờ cũng biết làm cơm chiên trứng, từ trước đến nay đều không cần tôi nhắc nhở thằng bé làm bài tập.” Linh thể theo sau nghe Ngụy Yến hỏi như vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ vui mừng, trong giây lát đã biến thành một bác gái gia đình, nắm ngược lấy tay của Ngụy Yến: “Cô không biết đâu, lần thi cuối kỳ này, thằng bé còn đạt được 93 điểm môn toán đấy, có điều Ngữ Văn không tiến bộ lắm, ghép vần luôn bị sai.”
Thấy linh thể theo sau đã hoàn toàn chìm đắm vào suy nghĩ về con nhà mình, tôi vội vàng bước lên hai bước lớn, liếc nhanh về bên cạnh chỗ ghế lái, quả nhiên có một chiếc điện thoại di động được đặt ở đó, thấy thế tôi mau chóng cầm lấy rồi ném nó về phía Trường Sinh.
“Lúc còn nhỏ, tôi cũng không giỏi ghép vần, sau đó mẹ tôi đặc biệt dành ra một khoảng thời gian để dạy tôi.” Ngụy Yến căng thẳng liếc nhìn tôi, sau đó vội vàng nói với linh thể theo sau: “Cô phải nghĩ một vài cách đi, tiểu học dễ dàng, nhưng nếu vẫn không theo kịp mà nói, vậy thì rắc rối rồi.”
“Đúng đó! Cho nên bây giờ, buổi tối tôi đều muốn trở về sớm một chút, để dạy kèm cho thằng bé một lát.” Linh thể theo sau thở dài đáp lại.
Tôi thấy cơ hội đến rồi nên ra dấu tay với Ngụy Yến ở đối diện, hai tay nhanh chóng kết một cái ấn Khu Linh, sau đó ấn bay về phía tài xế xe taxi đầu đầy máu đang bất tỉnh kia.
“Á!” Linh thể theo sao bị pháp ấn chấn động, đột nhiên hét lên một tiếng, lúc cô ta nghiêng đầu qua lườm tôi, trên mặt đã tràn đầy những vết thương ghê rợn.
“Kéo!” Tôi quát lớn một tiếng với Trường Sinh, trong miệng nhanh chóng lẩm nhẩm niệm kinh văn siêu độ.
Đây là kinh văn tôi đã niệm nhiều nhất, cho nên không cần nghĩ mà chỉ cần mở miệng sẽ bật thốt ra.
“Trứ!” Trường Sinh mau chóng bước lên hai bước lớn, hai tay kéo lấy, từng sợi tơ màu đen của Khiên Hồn dẫn lập tức quấn quanh linh thể của linh thể theo sau, kế đó cậu hét lớn một tiếng rồi ra sức kéo về phía sau.
Tôi vội vàng thu dấu tay, dùng sức kéo lấy tay tài xế xe taxi rồi giật mạnh về đằng sau.
“Rít!”
Chỉ thấy một ánh sáng đỏ lòm lóe lên, linh thể theo sau khi hét lên một tiếng, bị Trường Sinh kéo rời khỏi sau lưng gã tài xế taxi kia.
“Tật!” Tôi ném tài xế xe taxi xuống đất, sau đó móc ra một tấm Định Hồn phù dán lên trán của linh thể theo sau.
Một loạt hành động này có thể nói là nhanh như chớp, từ đầu đến cuối hoàn toàn không hề bị trì hoãn, cũng may có Trường Sinh nhìn thấu được.
“Phù!” Thấy linh thể theo sau không còn nhúc nhích, tôi thở ra một hơi nặng nề rồi nói với Trường Sinh: “Anh gọi điện thoại gọi xe đi!”
Ngụy Yến căng thẳng nhìn linh thể theo sau nói: “Cô ta không sao chứ? Nhà cô ta vẫn còn đứa bé mà?”
Tôi cũng thật sự mù mịt với người đẹp hoàn toàn không nhận ra ma này rồi, chỉ đành phải thu hai người bọn họ vào trong vảy Âm Long trước rồi nói sau vậy.
Chỉ chốc lát, xe cứu thương của bệnh viện đã đến rồi, người lái xe máy bị thương tương đối nặng, tài xế taxi thì ngược lại vẫn khá hơn một chút.
Đáng thương là tôi và Trường Sinh cũng bị kéo đến bệnh viện, dù sao tôi và Trường Sinh đã ăn khớp lời khai với nhau, nói rằng hai chúng tôi đón xe quay về, kết quả xe taxi đâm phải xe máy.
Đêm đó, gã tài xế xe taxi tỉnh lại, tôi và Trường Sinh cho lời khai xong, nghe nói gã tỉnh rồi thì vội vàng vào trong phòng rồi khóa chặt cửa lại.
Vết thương bên ngoài của tài xế taxi không nặng, nhưng rõ ràng bị linh thể theo sau ám trong thời gian dài, cho nên dương khí bị tổn hại nghiêm trọng.
Nhưng thấy hai đứa con nít như chúng tôi thì gã lại rất kiên quyết nói mình không chở hai chúng tôi, nếu như chúng tôi muốn tiền bồi thường thì gã không có, gã còn có người quen ở đại đội cảnh sát giao thông.
“Gần đây tai nạn giao thông mà anh gây ra rất nhiều nhỉ!” Tôi ngồi xuống giường bệnh ở bên cạnh, nói với gã: “Người anh đâm chết lần trước kia chôn ở đâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.