Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 134: Trùng tử thần




“Đừng nghịch nữa!” Trường Sinh bị chân của A Hồng kéo đến phát đau bèn vứt nó lên tẩu thuốc.
Nhưng lần này, ngay cả thuốc lá sợi mà A Hồng cũng không có hứng thú, nó vội vàng quay sang kêu “rít rít” vài tiếng với chúng tôi.
“Anh thả nó về trước đi!” Tôi thấy có lẽ A Hồng này cũng không giúp được gì, bèn nói với Trường Sinh.
“Rít! Rít!” A Hồng lập tức bò dọc xuống theo cán tẩu thuốc, thấy chúng tôi vẫn đi về phía trước, dường như nó đã hạ quyết tâm cực lớn, cơ thể đột nhiên rơi thẳng xuống đất, tự vặn cơ thể mập mạp của mình chạy đi.
“Bộp! Bộp!”
Âm thanh phía trước càng lúc càng lớn, tôi muốn tìm được ba thôn dân kia trước nên cũng không quan tâm làm thế này có tiết kiệm hay không mà ném ra ba tấm Thần Hỏa phù theo ba hướng, để tầm nhìn của mình rộng mở hơn một chút.
Nhưng dưới ánh sáng này, tôi chỉ thấy trên mặt sông Âm trải dài một màu trắng, mà những đám cá râu dính bên bờ đó tuy chưa đến mức trắng dã nhưng trong mắt đám cá vốn đã thoái hóa kia chỉ còn lại vẻ trống rỗng, vô hồn đang gắng sức bò về phía trước.
“Làm sao bây giờ?”
Tôi nhìn một vùng mắt cá chết lớn hoạt động này mà không khỏi thấy ớn lạnh, kéo Trường Sinh dè dặt nói.
“Đi xem thử, cứu người quan trọng hơn!” Lời này của Trường Sinh cũng rất miễn cưỡng, cậu quay đầu khó xử nói với tôi: “Ở chỗ này không thi triển cổ thuật được, không biết mấy người giấy kia đã rơi xuống chỗ nào rồi!”
“Ồ!” Tôi căng thẳng đáp lại một tiếng. Tuy nơi này là một động dung nham sâu trong lòng đất nhưng ngay cả điện mà người ta cũng nối rồi, không thể thi triển cổ thuật âu cũng là điều bình thường.
Tôi kéo Trường Sinh đứng cách sông Âm xa một chút, dù sao thì nước cũng dẫn điện, vừa nãy chúng tôi không chú ý, nếu lần sau lại có điện truyền đến, chúng tôi đứng ở nơi khô ráo một chút vẫn an toàn hơn.
Lần này hai chúng tôi không dám đi quá nhanh, chỉ bước từng bước một về phía trước, đám cá râu dính phía sau thi nhau nhào tới đếm không xuể, hoàn toàn không để ý tới chúng tôi.
Chúng tôi càng đi về phía trước thì đám cá râu dính kia tụ lại càng nhiều, tiếng nước chảy “ào ào” trong động truyền đến cũng rõ ràng hơn, giống như phía trước có một thác nước sâu hun hút đang hoạt động, hơn nữa, bên trong còn kèm theo tiếng cá râu dính rơi xuống, vang vọng đến mức mặt đất dưới chân cũng chấn động theo.
Trường Sinh không thể thi triển được cổ thuật, cả người cậu đều căng thẳng, nửa nghiêng người chắn trước mặt tôi, tôi cố gắng vươn tay từ bên cạnh, dẫn Thần Hỏa phù ra nơi xa nhất.
Tôi thấy sông Âm kia giống như bị chặt đứt ngang eo, mặt nước nghiêng khoảng chín mươi độ rồi rơi thẳng xuống, những con cá râu dính kia đến cả đập nước một cái cũng không có, rớt thẳng xuống.
“Rẹt! Rẹt!”
Tôi còn muốn dẫn về phía trước thì thấy có một tia sáng màu lam chợt loé lên phía dưới sông Âm gãy ngang eo kia, trong lòng thầm than “không ổn”, muốn kéo Trường Sinh trốn sang bên cạnh. Nhưng tay tôi còn chưa kịp dùng sức thì đã bị tia điện màu lam kia bắn thẳng vào người, toàn thân tê dại.
“Bộp!” Dường như cường độ dòng điện lần này lớn hơn rất nhiều, toàn bộ đám cá râu dính phía trước đều vội vàng trở mình, ngay cả đám trên mặt đất cũng bị điện giật nhảy dựng lên.
“Xèo xèo!”
Tôi bị giật điện, tứ chi chỉ thấy mềm nhũn như bún, hai mắt bắn ra tia điện, kéo Trường Sinh vội vàng chạy về phía chỗ đứt gãy phía trước.
Đến khi tôi vừa dừng lại ngay bên cạnh sông Âm đứt gãy thì lại lập tức hít một hơi lạnh, bàn tay đang kéo Trường Sinh căng thẳng, cơ thể cũng run bần bật lên như A Hồng.
Lòng sông của dòng sông Âm kia như bị bẻ gãy, nước thẳng tắp rơi xuống, nhưng phía dưới lại có một cái động thật lớn, tối đen như mực nuốt trọn toàn bộ nước của sông Âm.
Mà ở phía trước cửa động lại là một lòng sông rộng mênh mang không thấy bờ, phóng tầm mắt ra khắp dòng sông cũng chỉ nhìn thấy toàn là cát sông trắng mịn mà khô ráo.
Chỉ riêng cái động lớn có thể nuốt trọn một dòng sông Âm kia đã rất khủng bố rồi, càng không cần phải nhắc đến bãi cát lòng sông nhìn không thấy điểm cuối kia.
Nhưng điều làm cho tôi phải run bần bật đó chính là có một con trùng trông như một cái ống da với đường kính hai mét đang bò lên trên. Nó vươn người ra từ trong bãi cát lòng sông, trên cái đầu khổng lồ là hai cái sừng đỏ tươi. Nó đang há cái miệng tròn tròn đón lấy đám cá râu dính đang lao đầu rơi xuống từ sông Âm.
Mà cơ thể của con trùng đỏ kia chỉ lộ ra một đoạn từ dưới cát sông, bên dưới không biết còn chôn sâu đến mức nào, một con cá râu dính nặng đến trăm cân rơi xuống lỗ trống trong miệng nó mà cũng không di chuyển được đường kính bên ngoài của nó, cứ thế rơi thẳng tọt xuống dưới.
“Về trước đi!” Chân tôi có chút tê dại, nhẹ giọng nói với Trường Sinh: “Dù có buộc hai chúng ta thành một cục thì nó cũng không cần phải há to miệng để nuốt đâu!”
Trường Sinh đen mặt cũng đồng ý gật đầu, đẩy bả vai tôi bảo tôi xoay người trước.
Nhưng ngay trong lúc tôi xoay người lại thì bỗng nhìn thấy ở chỗ cửa động nuốt chửng sông Âm kia có treo một tấm bùa màu vàng. Tôi vội vàng xoay người lại tập trung nhìn, vậy mà đó lại thực sự là một tấm Khu Linh phù, hơn nữa còn bị người ta dùng ốc vít Torx đóng lên trên.
Tôi vội vàng kéo Trường Sinh xoay người lại, chỉ tay về phía đó nhỏ giọng nói: “Ở chỗ đó!”
Cô nàng mập nói Viên Uy bảo cô ấy ở đây chờ bọn họ đi lên, nhưng cô nàng mập ấy lại không nói đám Viên Uy đi đâu, tôi cũng vẫn cứ tự cho là đúng, cho rằng đám người sư phụ đã đi xuống theo sông Âm.
Hiện tại xem ra tôi đoán không sai, nhưng cô nàng mập ở lại chỗ này không phải vì trông coi người từ trên xuống, mà là trông coi con trùng lớn này.
“Hà! Hà!” Con trùng lớn kia đớp lần lượt từng con cá, hoàn toàn không ngơi nghỉ mà nuốt toàn bộ cá râu dính có thể đón được xuống, mà ở bên cạnh chúng tôi thỉnh thoảng cũng có cá râu dính bò qua rồi rơi thẳng xuống.
Nhìn tình cảnh thế này là hoàn toàn có thể thấy đám cá râu dính này tự dâng mình vào miệng con trùng đỏ thẫm kia, hơn nữa đây còn là hành vi tập thể.
“Làm sao bây giờ?” Tôi liếc mắt nhìn Trường Sinh một cái, cô nàng mập này hại chết chúng tôi rồi, sao lúc nãy lại không nói rõ ràng cơ chứ!
Trường Sinh liếc mắt một cái, bất đắc dĩ nói: “Thứ kia hình như là trùng tử thần!”
“Gì cơ?” Tôi từ trước đến nay vốn không có thiện cảm gì với trùng, khẽ “xì” một tiếng rồi hỏi ngược lại.
“Thứ này vốn nên sinh ra ở sa mạc, hơn nữa nó cũng không lớn đến mức này, bình thường chỉ dài khoảng hai thước, nhưng chiều rộng thì đúng là rộng khoảng tầm này!” Trường Sinh kéo tôi lui ra, nhẹ giọng nói: “Nọc độc mà trùng tử thần phun ra cực kỳ đáng sợ, da thịt bị dính sẽ lập tức bị ăn mòn, hơn nữa thứ này còn có thể phóng điện. Tôi còn tưởng đây chỉ là truyền thuyết, không ngờ là nó có thật, còn bị người ta thả ở đây nuôi dưỡng!”
Lúc này tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao vừa rồi tôi bị điện giật, thứ này rõ ràng là dựa vào việc phóng điện để săn mồi.
Đám cá lớn ở sông Âm lúc này đã rơi xuống gần hết, chỉ còn lại nước sông Âm “ào ào” chảy xuống.
“Đi!” Tôi ném Thần Hỏa phù về bốn phía để dẫn đường nhưng lại không nhìn thấy ba thôn dân kia đâu, trong lòng không rõ là lo lắng hay thả lỏng, nhưng dù sao thì tôi cũng không muốn nhìn một con trùng lớn như vậy nuốt sống đám cá lớn nữa.
Nhưng khi tôi vừa kéo Trường Sinh quay đầu lại thì lại đột nhiên nhìn thấy con trùng đỏ kia dường như chỉ mới no lửng dạ, đang cố gắng rút cơ thể khổng lồ của mình từ trong cát sông ra, sau đó mang theo cái đầu với cặp sừng kia trườn về hướng cửa động nuốt chửng sông Âm.
“Không ổn rồi!” Trường Sinh đột nhiên la lên một tiếng, hai tay cậu vung lên, mấy đồ vật hình tròn lập tức bay về phía con trùng đỏ thẫm kia.
Tôi còn chưa hiểu ra có chỗ nào không ổn thì chợt nghe thấy con trùng đỏ thẫm kia đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó toàn thân nó run lên, cặp sừng trên đầu lóe lên ánh sáng, một tia sáng màu lam thật lớn lập tức đánh về phía tôi và Trường Sinh.
Tia sáng màu làm này không giống với tia sáng nhỏ vừa rồi, vừa nhìn là đã thấy ngay nó đại khái to hơn gấp mấy lần. Tia sáng nho nhỏ vừa rồi cũng đã khiến toàn thân chúng tôi tê dại, nếu tia này mà đánh trúng thì có lẽ tôi và Trường Sinh bốc hơi thẳng khỏi trái đất luôn.
Mẹ kiếp!
Tôi thầm mắng một tiếng ở trong lòng, không còn thời gian để chạy nữa, tôi kéo Trường Sinh ngã xuống dưới đáy sông Âm bên cạnh.
Vừa rồi tôi có liếc mắt nhìn một cái, tuy đáy sông rất sâu nhưng hình như cát sông kia lại mềm xốp, ngã xuống đó ít nhất cũng đỡ hơn bị điện giật chết.
“Bộp!”
Chúng tôi còn chưa rơi xuống đất mà đã cảm giác được cơn đau đớn truyền đi khắp cơ thể, vô số đá vụn, cát vụn gì đó bị dòng điện đánh bay đang bay về phía mặt chúng tôi.
Trường Sinh đi theo tôi đồng thời cũng ngã thật mạnh xuống bãi cát sông mềm mại kia, cũng may là cát sông này mềm mại nên tôi và Trường Sinh chỉ bị ngã đến choáng váng mặt mày, ít ra vẫn có thể đứng dậy được.
Sau khi trùng tử thần đánh cho một kích thì cũng không đuổi theo nữa mà rất cố chấp quay đầu lại, muốn đi xuống cửa động kia.
“Nhanh lên! Ngăn nó lại!” Trường sinh đột nhiên hét to một tiếng với tôi, vạch đen trên người cậu chợt lóe, Khiên Hồn dẫn đi vòng qua sừng của con trùng đỏ kia. Cậu quay đầu nói với tôi: “Thể tích của thứ này rất lớn, lực hút cũng càng lớn hơn, đám người sư phụ vẫn còn ở phía dưới, nếu nhất thời không chuẩn bị mà bị thứ này hút vào thì chỉ sợ còn chưa rơi đến đáy đã bị dịch ăn mòn trong bụng nó hóa tan.”
Đến lúc này, cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao lúc nãy Trường Sinh không để con trùng tử thần này duỗi đầu xuống. Con trùng này đúng là một tên tham ăn, có lẽ nó thấy tiếc đám cá râu dính rơi xuống đó nên mới muốn chui xuống hút nốt.
Nhưng đám người sư phụ của tôi có thể ở phía dưới đó, nếu như con trùng này cứ thế đi xuống thì không biết có thể dài đến mức nào, tôi làm đồ đệ cũng không thể khiến bọn họ thêm lo lắng.
Tôi giương hai tay ra, ném mấy tấm Dẫn Lôi phù về phía cát sông cách đó không xa.
“Soạt! Soạt!”
Bãi cát sông đó bị Dẫn Lôi phù đánh tan, phía dưới có thứ gì đó đang không ngừng động đậy vài cái.
“Grào! Hà!” Con trùng tử thần kia đột nhiên hét lên một tiếng, dùng sức vung cái đầu với cặp sừng về phía này, thêm một tia sáng màu lam lại đánh về phía chúng tôi.
Tôi chưa trông thấy chân thân của nó mà đã trải nghiệm cảm giác bị điện giật hai lần nên bèn lập tức lăn khỏi chỗ này không cần suy nghĩ, lăn về phía con trùng tử thân kia, hẳn là thứ này sẽ không tự giật điện chính mình đâu nhỉ?
Trường Sinh cũng hét lớn theo một tiếng, lấy một đống đồ từ trong ba lô ra ném về phía đầu của trùng tử thần, chỉ nghe thấy tiếng “ào ào” vang lên, con trùng tử thần này vậy mà lại há to miệng hút những thứ kia.
Nhân cơ hội này, tôi vội vàng lăn lộn bò dậy từ trong đống cát, dùng sức giẫm lên thân côn trùng mềm mại dưới chân mấy cước, sau đó không đếm xỉa đến nó nữa mà ném ra hai tấm Dẫn Lôi phù.
“Ầm! Ầm!”
Tia điện đánh lên người con trùng nhưng cũng chỉ loé lên mấy đốm lửa nhỏ lún xuống dưới một chút, ngay cả da dầu của trùng cũng không bị thương.
“Trương Dương!” Trường Sinh đột nhiên quay đầu lại, hét lớn với tôi một tiếng: “Trứng rắn!”
Tôi nghe Trường Sinh kêu lên thì vội vàng lấy quả trứng rắn vừa nãy mình nhét vào trong túi quần đập lên thân trùng, sợ vỏ trứng không vỡ, tôi còn dùng sức giẫm lên đó một cước rồi lập tức chạy về phía Trường Sinh.
Quả nhiên vỏ trứng kia vừa nứt ra, một con rắn nhỏ màu đen chỉ lớn bằng ngón tay tôi mang theo chất nhầy trườn ra. Cơ thể nó khẽ vặn vẹo, trông giống như một quả bóng bay bị bơm phồng lên, lập tức lớn lên to bằng cổ tay tôi.
“Xì! Xì!” Trường Sinh “xì xì” vào không khí vài tiếng rồi lại dùng sức vẫy tay với tôi ý bảo tôi đi qua đó.
“Xì!” Rắn đen nghe thấy lời dặn dò của Trường Sinh thì mở miệng ra, dùng sức cắn một cái vào thân trùng dưới thân.
“Rít! Rít!”
Tôi vừa mới chạy đến bên cạnh Trường Sinh, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy trên người con trùng ngay cả Dẫn Lôi phù cũng không đánh nát được đang nhanh chóng bốc lên khói đen.
Theo sau đó, toàn bộ cơ thể của con rắn nhỏ màu đen kia từ từ biến mất, từng chút từng chút một hòa vào cơ thể của con trùng, hóa thành một vũng nước đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.