Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 136: Cầu Sỉ




“Lộp bộp! Lộp bộp!”
Lúc này tôi mới bình tĩnh lại để tập trung chạy, chỉ nghe thấy bốn phía đều là tiếng bò “lộp bộp” đang quanh quẩn trong hang động dung nham trống rỗng.
Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía mà thứ lúc nãy vừa rơi xuống, lòng bàn tay đầy mồ hôi của tôi bị Trường Sinh kéo đã lạnh toát.
Những gì tôi thấy là cái quan tài đá kia nghiêng nghiêng rơi trên bãi cát sông, nào có bóng dáng của cô nàng mập kia chứ.
“Xẹt! Xẹt!”
Tôi đang định kéo Trường Sinh đứng lại, không nên chạy về phía trước nữa thì lại nhìn thấy bên cạnh quan tài kia có một cái đầu màu đỏ bò ra, kêu lên vài tiếng “rít rít” về phía chúng tôi rồi lại rụt mình trở về.
Má nó!
Con trùng béo sợ chết này, trong lòng tôi mắng to một tiếng, nghe thấy tiếng của con trùng tử thần phía sau càng lúc càng lớn, hai chân tôi cũng chạy nhanh hơn một chút.
“Lộp bộp! Lộp bộp!”
Khi tôi thấy mình sắp đến được chỗ quan tài đá thì đột nhiên bên tai lại nghe thấy âm thanh của dòng điện lưu động trong không khí, hai chân tôi lại cuống lên, chỉ hận không thể móc hai cái ròng rọc lên người mình.
“Nhanh lên! Trốn ra phía sau quan tài đi!” Nắp quan tài đá kia đột nhiên bị mở ra từ bên trong, cô nàng mập nhanh chóng vẫy tay chào chúng tôi.
Tôi đột nhiên kéo Trường Sinh nhào về phía trước một cái, nhanh chóng trốn ở phía sau quan tài.
“Ầm!”
Dòng điện màu lam đã sắp đánh vào quan tài lóe lên vài cái, tôi trốn phía sau quan tài nhìn từng tia sáng màu lam chảy qua xung quanh quan tài.
Trong lòng tôi thấy kinh ngạc vô cùng, lúc nãy khi dòng điện kia đánh vào sông Âm đã khiến cho toàn bộ mặt đất nổ tung, nhưng cái quan tài đá này bị nhiễm điện mà ngay cả chút bụi bẩn cũng không thấy bị giật tí nào.
“Lộp bộp! Lộp bộp! Lộp bộp!”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đá, đột nhiên nghe thấy tiếng Trường Sinh hét lớn một tiếng rồi dùng sức dậm vài cước xuống đất, hét lên với tôi: “Nhanh lên! Những thứ đó đang đến!”
Tôi dẫn Thần Hỏa phù xuống phía dưới, chỉ thấy xung quanh quan tài đá đã bị những thứ có chân kia vây kín. Tôi vội vàng dẫn mấy tấm Dẫn Lôi phù đánh xuống mặt đất rồi lập tức nhảy lên quan tài đá.
Nhưng khi chúng tôi vừa nhảy lên thì nắp quan tài kia đột nhiên nghiêng về phía trên, một bàn tay vươn ra ngoài.
Khi tôi sợ tới mức dậm chân định đạp về phía bàn tay kia thì Trường Sinh đã vội vàng kéo tôi sang bên cạnh, đẩy tôi vào trong một cái.
Ngay khi tôi vừa bước vào quan tài đã nghe thấy tiếng kêu “rít rít”, dưới ánh sáng chói mắt của vảy rồng, tôi chỉ thấy cô nàng mập đang cười híp mắt ngượng ngùng nhìn tôi.
Tôi đã thấy nụ cười kia rất nhiều lần, mỗi khi Đinh Thiệu Liên tìm tôi nhờ làm bài tập về nhà thì cô bé đều mang nụ cười như thế.
Tôi liếc cô ấy một cái, chỉ thấy ánh sáng trên người Âm Long đang nằm trong tay cô gái mập đã mờ đi, nhưng Âm Long lại đang gắng sức vặn vẹo cơ thể, chỉ thiếu điều không tự xoắn thành một cái nơ bướm, cả người nó run rẩy, từng miếng vảy đều dựng thẳng đứng.
Tôi đang định hỏi cô nàng mập chuyện gì đã xảy ra thì trên lưng lại bị đạp một cước, cả người tôi lập tức nằm sấp lên người cô nàng mập.
“Nhanh lên! Đóng nắp lại!” Trường Sinh nhanh chóng nhảy xuống từ trên nắp quan tài, hét to với cô nàng mập.
“Được!”
Tôi không biết có phải mình đã hoa mắt hay không mà lại thấy hình như cô nàng mập kia nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, nhét Âm Long vào trong tay tôi, nửa đứng dậy rồi đỡ nắp quan tài lên khép lại.
Nắp quan tài khép lại, tôi lập tức nghe thấy bên ngoài vàng lên một tiếng nổ vang trời cùng với tiếng bò qua quan tài với vô số móng vuốt sắc nhọn.
Âm Long trong tay tôi đau đớn vô cùng, không ngừng vặn vẹo thân rắn, dường như nó có thể cảm nhận được đó là tôi nên mới cố gắng muốn ngẩng đầu lên, mở to hai mắt thâm quầng nhìn vào tôi, nhưng thử đi thử lại vài lần đều không được.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái mập, lúc nãy là ai đã vỗ ngực khẳng định nói không thành vấn đề?
“Ờm…” Cô nàng mập vội vàng bò về phía đáy quan tài, cẩn thận nói: “A Hồng quay về, nói với tôi là ở bên này có thứ gì đó khiến nó rất sợ hãi đã đi ra, tôi lo có chuyện xảy ra nên mới đẩy quan tài tới đây.”
“Xì!” Âm Long đau đớn vươn lưỡi rắn ra liếm tôi, cả cơ thể của nó đang co quắp không ngừng.
Lòng tôi đau như cắt, nhóc này đã quấn lấy tôi nhiều năm như vậy, cho dù năm đó nó bị Dẫn Lôi Thiên Cương phù của sư phụ đánh trúng nhưng cũng chỉ ngủ mê man ở trên người tôi vài ngày, chưa từng để lộ vẻ đau đớn đến mức này.
“Chúng ta vẫn nên nghĩ cách xử lý con trùng khổng lồ này đi nhỉ?” Cô nàng mập thấy tôi không nói lời nào thì dè dặt lên tiếng: “Quan tài này nhỏ như vậy, ba người chúng ta chen chúc đến mức khiến thịt tôi đau đớn, hơn nữa con trùng kia lại lớn như vậy, biết đâu nó có thể nuốt chửng luôn cái quan tài này thì sao.”
“Suỵt!” Trường Sinh bị dồn ở phía sau tôi, nghe thấy lời này của cô nàng mập thì vội vàng “suỵt” một tiếng.
Đột nhiên, tôi cảm giác toàn bộ chiếc quan tài đá rung lên, nghĩ đến khả năng mà vừa rồi cô nàng mập nhắc đến, tôi lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Cái miệng quạ đen này cũng linh nghiệm quá đấy nhỉ?
“Bị nuốt thật sao?” Cô nàng mập cố gắng quay đầu sang bốn phía, nhìn tôi như muốn khóc, nói: “Lão già keo kiệt kia bảo tôi canh giữ ở đây, đừng để con trùng khổng lồ thức dậy, sao nó lại dậy rồi thế!”
“Vảy rồng!” Trường Sinh đột nhiên hét lớn một tiếng, chỉ vào vảy rồng bị cô gái mập dùng làm đèn: “Mau! Cất vảy rồng đi!”
Tôi nghe Trường Sinh nói như vậy thì trong lòng cũng thầm thấy cả kinh, người duy nhất có thể lấy vảy rồng làm đen cũng chỉ có cô nàng mập không tim không phổi này thôi. Tôi vội vàng đặt Âm Long còn đang đau đớn lên cổ mình, chìa tay về phía cô nàng mập: “Vải đỏ đâu?”
“Vải nào?” Cô nàng mập sửng sốt, quay đầu suy nghĩ một hồi rồi vội vàng mò mẫm ở dưới đáy quan tài một chút, nói: “Vừa rồi tôi để nó ở đây mà?”
“Đồ mập mạp chết tiệt này!” Tôi cuối cùng cũng không thể chịu nổi cô ấy nữa, tức giận mắng một câu rồi duỗi tay ra, sờ soạng khắp nơi trong quan tài vốn cũng không lớn lắm.
“Rít! Rít!”
Con trùng A Hồng mập mạp kia sợ tới mức run rẩy, lại duỗi hai cái râu trên đầu ra đụng vào vảy rồng đang tỏa sáng. Nó vừa sợ nhưng hình như cũng rất thèm khát thứ vảy rồng này.
“Hình như không thấy đâu nữa?” Cô nàng mập lần mò nửa ngày, ấn chiếc cằm hai ngấn của mình lên bộ ngực béo mập, nói: “Vừa rồi tôi có đút cho Âm Long và A Hồng rất nhiều thứ, không phải là chúng nó đã ăn rồi đấy chứ?”
“Cô!” Lòng tôi quýnh lên, chiếc quan tài càng rung lắc mạnh hơn, toàn bộ bên ngoài quan tài đều truyền đến âm thanh những thứ có chân kia đang bò.
Nhưng tôi cũng chỉ đành bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô ấy một cái rồi quay sang Trường Sinh, vẻ mặt buồn bã, nói: “Làm sao bây giờ? Có thứ nào khác cất được vảy rồng này đi không?”
Trường Sinh nghiêm mặt trầm xuống một chút, hai tay cậu đột nhiên mở ra, hai cái đầu rắn đen nhánh kia lập tức hiện ra.
Quan tài đá này thật ra cũng không tính là nhỏ, tuy nói ba người chúng tôi không có cách nào xoay người được nhưng ngồi thì vẫn không sao, nhưng khi hai cái đầu rắn đen này vừa xuất hiện lại có vẻ nhỏ hẹp hơn rất nhiều.
“Rít! Rít!” A Hồng bắt đầu trêu chọc rắn đen, lúc này thấy chúng nó đi ra thì sợ tới mức trốn lên người cô gái mập không chịu ra ngoài nữa.
“Trường Sinh!” Tôi liếc mắt nhìn Âm Long vẫn còn đang quằn quại đau đớn trên cổ mình, vội vàng nói với Trường Sinh: “Không phải là lúc này anh muốn để đám rắn đen nuốt vảy rồng đấy chứ?”
“Không còn cách nào khác!” Hai tay Trường Sinh vừa dẫn, rắn đen vốn không dám cựa quậy lập tức trườn về phía vảy rồng một cách chậm rãi.
“Sẽ không sao đâu!” Cô nàng mập dè dặt nhìn tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là do Âm Long ăn quá nhiều thôi!”
“Cô câm miệng!” Tôi trừng mắt liếc cô ấy một cái rồi vội vàng dẫn một cái Thần Hỏa phù ra, xua tan bóng tối.
Tôi sờ sờ Âm Long rồi đưa cho Trường Sinh, nói: “Anh đã nghĩ kĩ chưa?”
Trường Sinh tiếp nhận Âm Long, đưa tay sờ dọc theo khớp xương của Âm Long từng chút từng chút một, đôi mắt đen kịt bỗng lập tức sáng lên. Một tay cậu kéo tay tôi rồi cắn rách cổ tay tôi, sau đó đè miệng của Âm Long vào đó.
“A!” Tôi đau đến mức giật người lại, đang định tức giận thì lại cảm giác trên cổ tay mình truyền đến cảm giác đau đớn, rõ ràng là có thứ gì đó nhỏ dài đang trườn vào miệng vết thương.
“Tụ Âm?” Cô nàng mập hét lên, vỗ vai tôi rồi nói: “Tôi biết rồi! Tin tôi đi, Âm Long sẽ ổn thôi!”
Tôi đã không có gì để nói với cô ấy nữa, chỉ thấy Trường Sinh liếc tôi một cái rồi nói: “Sau khi uống máu của cô thì Âm Long này sẽ không còn là rắn nữa, mà là Cầu Sỉ.”
Cầu Sỉ, đầu tôi có hơi choáng váng nhưng vẫn tìm được nội dung liên qua đến nó trong đầu.
Truyền thuyết kể rằng đây là một loài rắn trắng trong thần thoại và truyền thuyết của dân tộc Hán, nhưng cũng có truyền thuyết nói rằng, con rắn này chính là một con rồng phạm sai lầm trên bầu trời.
Người ta cũng tương truyền rằng nó chính là con rắn tu luyện ở hồ Tụ Âm, toàn thân trắng nõn tinh khôi, thân rắn tương đối nhỏ, lưỡi rắn màu đen dài hơn rắn bình thường rất nhiều, con rắn này còn chứa cả kịch độc.
Dù sao thì truyền thuyết cũng rất đa dạng, nhưng đã từng chứng kiến thì rất ít.
Âm Long này nuốt vảy rồng rồi lại hút một chút máu của tôi là sẽ lập tức biến thành Cầu Sỉ, vậy vảy rồng này cũng thần kỳ quá nhỉ?
“Tuy Âm Long là thứ do cổ luyện ra nhưng cũng được nuôi dưỡng từ dịch xác chết từ khi còn nhỏ, cũng coi như là lớn lên ở trong sông Tụ Âm. Hơn nữa, dù vảy rồng có tác dụng khác nhau với các các loại cổ vật nhưng nhìn chung đều có tác động rất lớn, vả lại, máu của cô lại là vật chí âm, Âm Long phải hút máu của cô mới có thể hoá âm.” Trường Sinh vừa nói vừa giữ chặt miệng của Âm Long, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại nhéo lên khớp xương của Âm Long rồi dùng sức kéo xuống.
Tôi dần dần cảm thấy người mình lạnh toát như ở trong hầm băng, cái thứ dài dài kia dường như đã kéo đến nửa trên cánh tay tôi. Đầu tôi dần thấy choáng váng, trong đầu lại bắt đầu nghe thấy tiếng gọi từ phương xa đang vọng về.
Tuy nói xa xôi nhưng tôi lại nghe như gần bên tai vậy, cảm giác mâu thuẫn này lại khiến đầu tôi đau như búa bổ.
“Trương Dương.” Cô gái mập hoảng sợ gọi tôi một tiếng, chỉ vào tôi rồi nói: “Mắt của cô?”
“Ừ?” Tôi mơ màng chớp mắt nhìn cô ấy, lại cảm giác như cảnh tưởng mình nhìn thấy đều đỏ tươi như máu.
“Trương Dương! Thanh Tâm chú!” Trường Sinh vốn đang nhìn chằm chằm Âm Long lại vội vàng hét lớn một tiếng với tôi.
Tôi bị cậu quát một tiếng như vậy thì cả người run lên, lập tức cắn đầu lưỡi, dồn khí đan điền, yên lặng niệm Thanh Tâm chú.
“Ầm!”
Cùng với lúc tôi niệm chú ngữ, tôi lập tức cảm thấy dường như toàn bộ quan tài đá đều bị nâng lên, sau đó cô nàng mập sau lưng đột nhiên va vào tôi.
“Phịch!”
Đừng thấy bây giờ tôi không tỉnh táo, kể cả tôi có tỉnh táo đi chăng nữa thì với thân hình của cô gái mập kia, tôi cũng không ngăn cản được.
Cả hai người chúng tôi lập tức va thật mạnh vào người Trường Sinh, khuôn mặt đã biến thành màu đen của cậu lập tức sung huyết, nói với cô nàng mập phía sau tôi: “Ổn định một chút!”
“Xì!”
Con rắn đen vốn vẫn nhìn chằm chằm vảy rồng không dám mở miệng, Trường Sinh vội vàng “xì” một tiếng với nó, ý bảo nó nhanh lên.
“Xì!” Con rắn hai đầu liếc nhìn nhau một cái, hai cái miệng to cũng không sao dám há ra, lại như đang nhường nhịn lẫn nhau.
Cô gái mập liếc mắt một cái, hai mắt híp lại, duỗi bàn tay mập mập bắt lấy vảy rồng, tay kia nhanh chóng nắm lấy đầu rắn cách cô ấy gần nhất, nói: “Hai đứa chúng mày tuy hai đầu nhưng một bụng, ai ăn mà không giống nhau chứ!”
Dứt lời, cô ấy lập tức nhét vảy rồng vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.