Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 168: Ông lão ở bệnh viện




Tôi nhẩm tính ngày tháng ở trong lòng, hôm nay là ngày Nhật Phá trong Nguyệt Phá, quả thực là cực âm, không trách Vương Uyển Nhu nhất định phải để Ngụy Yến bảo tôi đi dẫn linh hồn theo sau vào con rối gỗ Tàng Âm.
Nhưng ông lão này có chuyện gì vậy? Nửa đêm ra ngoài kiếm ăn à?
Bệnh viện này còn có linh hồn tiến hành tu luyện?
“Cháu gái, ông đây giúp hai đứa về nhà ha!” Ông lão kia từ từ túm lấy tay cô nàng mập, một bên còn duỗi tay muốn đỡ tôi.
Nhưng khi ông ta quay đầu, đầu lưỡi lại cực kỳ khát vọng liếm liếm môi, trong đôi mắt vốn hiền lành bắt đầu lộ ra chút ánh sáng xanh.
“Trương Dương!” Vết thương của cô nàng mập không ít hơn tôi, bị bóp đau, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói với tôi: “Làm sao bây giờ?”
“Cái ông lão này!” Tôi nhịn đau dùng sức rút tay cô nàng mập ra, hai mắt trừng lớn nhìn ông cụ kia, nói: “Chúng tôi có thể tự về, bây giờ đã muộn rồi, ông cũng về đi!”
Ngẫm lại trước kia tôi sao mà chưa từng gặp loại này nhỉ, sư phụ bày trận pháp xung quanh nhà, bình thường vịnh Du Thụ không cảm thấy có linh hồn đi loạn vào, cho dù có đụng phải cũng toàn là đại lão có lai lịch cả.
Nhưng bây giờ không ngờ nửa đêm ra ngoài, thật sự là có thể gặp được thứ không rõ lai lịch, muốn trách thì trách mình một thân âm huyết luôn dễ trêu chọc mấy anh em tốt, lại cũng không muốn đắc tội nó.
Mọi người thường nói, ma có đường ma, ông ta có thể xuất hiện trong bệnh viện này lúc nửa đêm, nhất định là có nguyên nhân.
Nhưng hai mắt ông lão kia bỗng lóe lên ánh sáng xanh, móng tay lập tức dài ra, tóc trong nháy mắt cũng trở nên bén nhọn, nhào về phía tôi và cô nàng mập.
“Trương Dương!” Cô nàng mập bị băng gạc trói lại càng khó nhúc nhích, hét lớn về phía tôi, rồi ngồi xổm ôm đầu bất động.
Tôi vội dùng hai tay dẫn một đạo Lôi Tâm Chưởng bổ tới, nhưng cả người ông lão kia chợt lóe lên rồi biến mất.
Trong lòng tôi biết không ổn, bỗng cảm thấy sau đầu có một trận âm phong.
“Hí!”
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Âm Long có thể chống đỡ tình hình, gầm một tiếng trực tiếp vọt ra từ bên hông tôi, lưỡi rắn rống giận về phía ông lão kia.
Quả nhiên là người tốt dễ bị bắt nạt, ông lão bị Âm Long dọa sợ, linh hồn lập tức ngã xuống, muốn đi bắt cô nàng mập.
Tôi vội kêu to một tiếng với cô nàng mập nhưng không kịp, đang định kết ấn, lúc tay quẹt qua túi quần lại đụng phải một thứ cứng rắn, trong lòng chợt lóe, lập tức móc ra ném lên người cô nàng mập.
“Á!” Ông lão kia kêu to một tiếng, lập tức lui về sau, ý xanh trong mắt càng đậm.
Tôi liếc ông ta một cái, đang định hất Âm Long lên, lại nghe thấy xa xa truyền đến tiếng chuông mơ hồ như có như không, sau đó thân thể ông lão kia nhạt đi, nháy mắt cái đã không thấy đâu.
“Đau quá! Trương Dương!” Cô nàng mập lấy tay che đầu, bất mãn nói với tôi: “Tôi đã bị thương thành ra thế này, cô còn lấy đồ đập tôi?”
Tôi không tức giận, lấy phật ngọc kia về, vốn thuận tay muốn thu về, nhưng suy nghĩ một chút lại nhét cho cô nàng mập, nói: “Cô đeo trước, chờ vết thương lành rồi lại trả cho tôi!”
Đừng nhìn cô nàng mập này tâm lớn, chuyện gì cũng không để ý, nhưng thứ tốt trên người không ít, rõ ràng vết cắn của cô ấy sâu hơn nhiều so với tôi, kết quả tôi có nhựa thông ngàn năm hộ vệ mà vẫn như này, cô ấy thì lại tỉnh lại trước cả tôi.
“Ồ!” Cô nàng mập vừa thấy phật ngọc kia, vẻ mặt lập tức vui vẻ, dùng sức kéo tay tôi đứng lên, nói: “Linh hồn ban nãy hình như là có người nuôi đấy?”
“Tôi biết!” Tiếng chuông vừa rồi tôi rất quen thuộc, tiếng của chuông gọi hồn, ông lão kia rõ ràng cũng là do người có chuyên môn nuôi.
Có người làm chuyện này trong bệnh viện ư?
Tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, kéo cô nàng mập muốn rời đi, suy nghĩ một chút, giờ đã 12 giờ rồi, lại vội vàng lôi chuỗi phật châu trước kia Tĩnh Trần đưa cho tôi ở trên cổ ra, lúc này mới yên tâm đi về phía bệnh viện.
Một đường này không xảy ra chuyện gì, trở lại **, hai người vừa ngã xuống giường là ngủ.
Mãi cho đến khi mặt trời mọc lên cao mới tỉnh dậy, phu nhân Đinh vẫn có khúc mắc với cô nàng mập như trước, ném phần bữa sáng của cô ấy cho cô ấy rồi không hỏi gì nữa, ngược lại là đi hỏi tôi.
Vì biểu hiện nhu thuận của tôi, tôi gần như dùng cách nói kéo dài âm cuối để trả lời bà ấy, quả nhiên bà ấy nhìn qua khá vui vẻ.
Vất vả ăn xong bữa sáng, tôi nghĩ chuyện linh hồn theo sau đã giải quyết xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đưa đứa nhỏ mập mạp bỏ nhà này trở về, lại lấp đầy cái ao ở nhà họ Nguyên kia, tôi có thể thật sự nhàn rỗi, chuyên tâm học một vài thứ.
Càng nghĩ càng kích động, trước tiên tôi học “Bí quyết châm cứu”, sau đó lại về nhà lật trận pháp của sư phụ ra, đồng thời còn có thể học thêm một chút phù văn và pháp ấn, ngẫm lại sau này mình cũng không cần lúc nào cũng phải dựa vào mấy từ giấy phù kia của sư phụ để gây sự, đến lúc đó chờ ông ấy trở về, tôi nhất định phải dọa cho ông nhảy dựng lên, cả Trường Sinh nữa!
“Mẹ kiếp! Vô lương tâm!”
Tôi đang mơ mộng, bỗng nghe thấy một tiếng khóc lớn trên hành lang, với tiếng xe y tế đổ xuống đất, và một số người hét lên.
Cô nàng mập đang cho A Hồng ăn, nghe thấy bên ngoài có tiếng người ầm ĩ, mắt nhỏ mở to, vung A Hồng vào **, giày cũng chưa mang đã chạy ra ngoài.
Tôi vốn không có hứng thú gì, nhưng tiếng ồn ào trên hành lang ngày càng lớn, sau một tiếng hét, một người đàn ông trung niên ôm một bác sĩ, đập vào cửa phòng bệnh của tôi và cô nàng mập.
Tôi sợ đến mức ném chăn của tôi vào cô nàng mập, che đi A Hồng đang ăn đến là vui vẻ, lại vội vàng nhét Âm Long đang bò trên người tôi chơi vào trong áo.
Sau khi người đàn ông trung niên kia lăn hai cái trên mặt đất, xoay người lại một phen, đấm bác sĩ kia hai phát, vừa đánh vừa hét: “Cho các người lòng dạ hiểm độc này! Trả lại mạng cho con gái tôi! Cho các người không có lương tâm này!”
Bác sĩ kia kêu thảm vài tiếng, bên ngoài hành lang lập tức xông vào một đống người, có can ngăn, cũng có người thuận thế đá mấy cước vào bác sĩ đang nằm trên mặt đất, còn có hai người nữ một già một trẻ, ngồi trên mặt đất kéo bác sĩ khóc oang oang, tóm lại cảnh tượng muốn bao nhiêu hỗn loạn thì có bấy nhiêu.
Ngoài cửa thoáng cái đã có không ít người đến hóng chuyện, khoa tay múa chân đến là vui vẻ!
Mãi cho đến khi bảo vệ của bệnh viện đến, lãnh đạo tới, mới kéo nhóm người này đi, cô nàng mập đáng thương cũng mới có thể chen vào cửa được.
Con hàng này ra ngoài hóng chuyện còn muốn kể lại cho tôi, khoa tay múa chân, nói mấy người phụ nữ bên ngoài khóc rất thảm, có bao nhiêu người tới lôi kéo một thi thể nhỏ muốn được giải thích.
Lại nói người đàn ông vừa rồi đánh bác sĩ nam kia, cảm thấy chưa được giải hận, lại đánh bác sĩ, sau đó vẫn đuổi theo mà đánh, phòng bệnh của người khác có nhiều người ở, đứng ở cửa hóng chuyện cũng nhiều, chỉ có tôi và cô nàng mập hai người chiếm một phòng bệnh, hơn nữa còn ở cuối cùng, cho nên lăn mãi rồi lăn vào.
Tôi nghe cô ấy khoa tay múa chân nửa ngày, ngoại trừ nghe được ai mắng chửi, ai đánh ai ra thì tin tức gì cũng không có.
Không nghĩ đến bệnh viện lại xảy ra tai nạn ý tế, cũng không chú ý nhiều, cũng không có tinh thần suy nghĩ đến, chỉ muốn đi ngủ một giấc.
Nhưng lúc ăn cơm trưa, cô nàng mập không có ở đây, phu nhân Đinh đặt cơm ở đầu giường của cô ấy, nhìn mấy lần cũng không thấy cô ấy trở về, dặn dò tôi vài câu, chạy ra ngoài tìm một vòng mới đưa cô nàng mập quấn băng gạc đầy người trở về.
Phu nhân Đinh không nhịn được dạy dỗ cô nàng mập vài câu, nhưng tên này cười cười làm mặt quỷ với phu nhân Đinh, rồi kéo bà bắt đầu kể chuyện sáng nay ở bệnh viện.
Cô nàng kể rất sinh động, phu nhân Đinh lại còn nghe đến hăng hái, tôi thấy cô nàng mập như vậy, phát hiện cô giống như mới là một đứa nhỏ, còn tôi hình như đã rất già!
Phu nhân Đinh vừa đi, cô nàng mập này ngay cả miệng cũng chưa lau đã trèo lên giường tôi, thần thần bí bí nói: “Trương Dương, cô có biết bé gái buổi sáng chết kia xảy ra chuyện gì không?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi đang lật quyển “Bí thuật châm cứu” sư phụ đưa cho, trực tiếp rút một tờ khăn giấy từ hộp ở đầu giường đưa cho cô ấy.
Cô nàng mập thấy tôi hỏi thì hai mắt sáng ngời, vừa lau xong đã mở miệng nói.
Bé gái kia vốn chỉ ngã từ trên cầu thang xuống, chân hơi trật khớp thôi, vốn nối xương là xong, nhưng bệnh viện lại giữ cô bé này ở lại viện để quan sát, nói là trẻ nhỏ phát triển nhanh, lỡ như có chuyện gì còn có thể ứng biến.
Bây giờ đứa nhỏ nhà nào mà không phải bảo bối chứ, vì thế người trong nhà chia làm hai nhóm, bà nội và bà ngoại trông ban ngày, mẹ và cha canh ban đêm, còn ông nội và ông ngoại thì phụ trách đưa cơm và đáp ứng những yêu cầu khác của cô bé.
Bé gái sáu bảy tuổi, sao có thể ngồi im, hai ngày trước không phải đi học còn vui vẻ, nhưng sau đấy lại rất ồn ào.
Ban ngày bị hai người già dỗ ngủ, buổi tối cũng không chịu ngủ, nhưng ban ngày mẹ cô bé đi làm mệt mỏi, cũng không chú ý được nhiều.
Ngày thứ ba sau khi nằm viện, mẹ bé gái bảo bé đi ngủ sớm một chút, bé gái này vậy mà không chút sốt ruột, nói đang chờ ông nội đến chơi với cô bé.
Mẹ cô bé cho rằng đó là bệnh nhân nào trong bệnh viện, cũng không để ý nhiều, đang chăm sóc thì ngủ mất.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, sắc mặt bé gái càng ngày càng tái nhợt, tìm bác sĩ xem thì cũng chỉ nói là suy dinh dưỡng, lại cho thêm dịch dinh dưỡng.
Lần này mẹ cô bé không dám thả lỏng, buổi tối nhất định phải canh chừng cô bé ngủ, nhưng cô bé lại khóc nháo muốn chờ ông nội đến dẫn cô bé đi chơi, sau khi bị mẹ cô mắng vài câu chỉ đành khóc, nói ông nội nhất định sẽ đến, sẽ dẫn cô ra ngoài chơi.
Mẹ cô bé thấy cô khóc thì dỗ dành, mơ mơ màng màng thấy một ông lão từ ngoài tiến vào, nắm tay cô bé đi ra ngoài.
Mẹ cô lập tức bị dọa tỉnh, kết quả lại thấy cô bé đã ngủ thiếp đi, lúc ấy cô còn hỏi người bệnh cùng phòng là có ông lão nào đi vào hay không, kết quả mọi người đều nói không có, cô còn tưởng mình nghe con gái nói nhiều rồi mơ.
Nhưng sáng hôm sau cô tỉnh lại, phát hiện một thi thể đang nằm, cô bé đã chết!
Cô nàng mập nói xong, rống một tiếng với tôi: “Đây là tôi nghe được từ mấy người cùng phòng bệnh đó, bây giờ cô gái kia không chịu nói nữa, cũng bảo là tôi đừng nói ra, nếu không bệnh viện sẽ không chịu bồi thường tiền.”
Tôi vừa nghe đến ông lão, trong đầu đã nghĩ đến ông lão mà tối qua tôi và cô nàng mập gặp, loại chuyện dẫn hồn này nếu như là ông ta làm, vậy cô bé kia sau khi chết ngay cả hồn cũng không thể về địa phủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.