Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 194: Thứ cổ thích ăn




Thấy những lá liễu kia dán sát vào máu thịt của người khác, tuy tôi có Lệ Cổ bảo vệ nhưng e là không thể lập tức ứng phó được nhiều như vậy đâu?
Hơn nữa những nhánh cây kia phun ra từ thứ gọi là Câu Mang, không cần nghĩ đã biết là thứ không tốt.
Quả nhiên, những ông bà lão ở khá gần cửa động, mỗi người đều bo bo giữ mình, đem bản lĩnh ra đối phó những lá liễu kia, một người không chú ý bị nhánh cây kia đảo qua, tay chân lập tức bị đứt lìa, cháy đen từng khúc.
Đậu má!
Quả nhiên ăn vào rồi nhổ ra thì không có thứ gì tốt, ngay trong nháy mắt này, tôi vội lui về sau, nhưng tốc độ cũng không nhanh bằng tốc độ những thứ này bay tới.
Mắt thấy sắp đến trước mặt tôi, sư phụ xuất kiếm chắn vài cái, nhưng mắt ông ấy không nhìn thấy, không ngăn cản được bao nhiêu.
“Phì!” Tên Âm Long này cũng vội vàng nhảy về, lưỡi rắn đong đưa trải phải, nhưng tuy những lá liễu này có mắt, lại không có linh tính, sẽ không sợ Âm Long như Sơn Hầu Tử, tất cả chúng đều không biết sống chết, cuộn lấy mấy cái lại rồi vẫn cứ vọt về phía tôi.
“Phì!”
Một đợt ánh sáng bảy sắc hiện lên, A Hồng giương cánh cầu vồng to lớn nhanh chóng nhảy qua, nhưng không có chút tác dụng nào, chỉ đưa thêm thức ăn cho những lá liễu này.
“Dương muội tử! Trốn đi!” Sư thúc gấp đến giậm chân, chỉ hận không thể lao xuống đáy động, vừa kết pháp ấn đánh trả những nhành cây và lá liễu kia, vừa không quên hét to về phía tôi.
“Há há! Đây là bản tính của cổ, Trương Dương cô ta chính là Động Thần mà chúng ta tốn sức nuôi dưỡng đấy, Câu Mang nhất định sẽ nhặt được đồ ăn ngon!” Điền Đại Thu đứng ở một bên ha ha cười lớn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn tôi.
Những lão già kia thấy lá liễu không để ý đến bọn họ nữa, những lão bất tử này vậy mà thật sự lui sang một bên hóng chuyện.
Tôi vội ném mấy tấm Dẫn Lôi phù về phía trước, nhưng không có chút tác dụng nào, những lá liễu này mang danh Mộc Thần, sao có thể sợ sấm sét.
Gần như là trong nháy mắt, bốn phía quanh tôi ngoại trừ lá liễu thì không nhìn thấy thứ gì khác, trong đầu tôi hiện lên dáng vẻ sư thúc sau khi bị lá liễu quét qua, hình như bị cắn xuống cả cục máu thịt?
“Ừm! Ừm! A…”
Có thể là do vô cùng sợ hãi, tôi vậy mà lại nghe được tiếng hát kia, cổ họng đau đớn dữ dội, tôi há miệng, dần dần hừ theo.
“Soạt!”
Nhưng còn chưa mở miệng phát âm, chỉ thấy những lá liễu kia xào xạc một trận, mấy cành liễu thô to nhanh chóng quất vào lá liễu, những lá liễu kia vừa bị quất trúng thì không thể không tách ra.
“Nguyên Thần Tịch!” Tôi hét lớn, chỉ thấy toàn thân Nguyên Thần Tịch bay lên, những cành liễu kia vươn ra từ trong cơ thể anh ta.
“Trương Dương, mau trở về!” Cô nàng mập nhìn xung quanh rồi nhanh chóng hét với tôi: “Cô trở về mau!”
Tôi liếc mắt nhìn sư phụ đang dùng kiếm gỗ đào bổ vào những cành cây kia, nhấc chân định đi hỗ trợ, nhưng vừa nhấc chân lên đã cảm thấy bên hông căng chặt, sau đó thì cực kỳ đau đớn, suýt nữa thì quỳ xuống.
Tôi vội cúi đầu nhìn, chỉ thấy một nhánh liễu quấn chặt lấy eo tôi, rồi từ cành liễu lại mọc ra mấy cánh nhỏ vươn vào trong bụng tôi.
“Phì!” Âm Long rít lớn một tiếng, nhanh chóng cắn vào cành liễu kia.
“Dương muội tử!” Sư thúc hét lớn, đẩy pháp ấn trong tay, sải bước chạy về phía tôi.
Nhưng đã không còn kịp nữa, chính tôi cũng có thể nhìn thấy máu đỏ tươi nhuộm đỏ cành liễu, theo thân liễu chảy về người Nguyên Thần Tịch!
Tóm lại là vẫn không nên tin anh ta, bản tính của cổ vốn là cắn nuốt lẫn nhau, tôi dựa vào đâu để khiến anh ta làm trái với bản tính.
“Phì!” Âm Long cắn vài cái không có tác dụng xong, bỗng nhảy từ trên người tôi xuống, mang rắn mở rộng, mắt đậu đinh nhìn tôi một cái, đuôi rắn nhẹ nhàng lắc lư, thân thể đột nhiên dài lên rất nhiều, giống như một dải dây nhỏ màu trắng.
“Grào!” Âm Long rống một tiếng, đuôi rắn lắc lư bổ về phía Nguyên Thần Tịch.
Tôi kéo cành liễu bên hông kia, trong lòng dĩ nhiên hận Nguyên Thần Tịch muốn chết, Lệ Cổ trong tay trái vẫn còn, tôi một phát cắn rách cổ tay, nhỏ máu lên liễu.
Không biết nuôi cổ thì có liên quan gì, cho nó ăn một chút là được.
Xung quanh Lệ Cổ nhô lên, xúc tu giống như lông bên nhanh chóng vươn ra từ trong khối đen kia, nhẹ nhàng phất phất lên miệng vết thương của tôi, vết thương bị tôi cắn ra lập tức không thấy đâu.
Mắt đậu đinh của con hàng này lồi lên, lông bốn phía như có thể kéo dài vô hạn, từng chút từng chút quần chặt cây liễu kia.
“Trương Dương, Lệ Cổ là tôi cố tình nuôi cho cô, để cho nó nuốt vảy rồng, đến lúc đó chúng ta sẽ rất hòa hợp!” Nguyên Thần Tịch thấy cây liễu đều đã bị Lệ Cổ quấn lấy, lạnh lùng nói với tôi.
Lệ Cổ kia lại hoàn toàn không động đậy, viền lông màu đen càng phát triển mạnh về phía trước.
“Gầm!” Âm Long đã hoàn toàn quấn lấy Nguyên Thần Tịch, gầm một tiếng há to miệng muốn nuốt Nguyên Thần Tịch.
Đầu tôi bỗng, hai tay trái phải dùng sức kéo những cành liễu kia, nhưng vô dụng, lại sợ làm tổn thương đến những sợi lông to bằng sợi tóc của Lệ Cổ, đúng là vừa vội vừa đau vừa không tìm ra cách.
Những lá liễu bên cạnh không bị cành liễu quất trúng lại nhanh chóng tràn về phía tôi, nhất thời tôi gấp đến mức nổi giận, không đối phó được liễu trên người Nguyên Thần Tịch, tôi còn không đối phó được những lá liễu này chắc.
Lấy từ trong balo ra một tấm Dẫn Lôi Thiên Khương phù ném thẳng qua, tiếng sấm nổ vang, đến cả động cũng bị rung chuyển.
Lúc tôi lấy phù thì đụng phải một cái túi kim, đây là tôi cố tình chuẩn bị, xem có cơ hội cứu Trường Sinh hay không, lúc này vừa đụng phải, tôi lập tức mặc kệ ba bảy hai mươi mốt gì, châm pháp huyệt vị gì đó đặt hết sang một bên, lấy ra một cây châm đâm vào khoảng không của lá liễu.
“Shh!” Hình như nghe thấy Nguyên Thần Tịch hít mạnh một hơi.
Tôi thấy có hiệu quả, chuyên chọn những cành liễu còn mang theo ánh sáng hướng về phía Nguyên Thần Tịch kia mà đâm mạnh ba cái.
“Shhhhh!” Nguyên Thần Tịch nặng nề hít vào, lập tức thu cành liễu về, Lệ Cổ cũng lập tức bay theo.
Tôi bị kéo theo xoay quanh một vòng, còn chưa rõ phương hướng, chỉ thấy trước mắt toàn là huỳnh quang, những lá liễu kia nhanh chóng vọt về phía tôi.
“Trương Dương!” Phất trần của Viên Sĩ Bình không biết từ đâu ném tới, nhanh chóng quét mấy lần, những thứ khác lại nhanh chóng tản ra.
“Há há” Điền Đại Thu vẫn cười ha ha như trước, mà những ông bà lão bây giờ ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó, không người bị mang đi cả vài khối thịt trên mặt.
“Gầm!” Đá vụn trong động rơi xuống, tôi bỗng nghe thấy một tiếng rống to, trong tay nhanh chóng kết một cái Lôi Tâm Chưởng nổ những lá liễu muốn áp lên người tôi, quay đầu nhìn Âm Long, đã thấy miệng con hàng này đang cắn chặt Nguyên Thần Tịch, vốn không rảnh để kêu.
Lòng tôi lập tức thấy không tốt, vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một khuôn mặt nát bét như bí ngô non bị rơi vỡ, mang theo ruột màu xanh lá đang uốn éo đi xuống từ cửa động, mấy cây liễu vung lên ném một ông lão ở gần đó vào trong miệng.
Trong tay ông lão kia còn nắm một con Kim Thiền Thừ, chưa kịp nhảy đã bị nuốt cùng ông lão.
“Điền Đại Thu, ông cái đồ chết tiệt!” Bà Kha ôm chặt mèo trong tay, hét một tiếng về phía Điền Đại Thu, muốn chạy về phía chúng tôi.
Chân vừa nhấc lên, mấy Linh Vũ trên đỉnh đầu Câu mang nhẹ nhàng vung lên, khẽ cuốn bà Kha trở về, ném thẳng bà ta vào trong miệng.
Con mèo kêu thảm thiết và biến mất ngay lập tức.
“Dương muội tử, trốn ở sau quan tài đá!” Sư phụ cầm kiếm gỗ đào trên tay, định xông về phía trước.
Nhưng Câu Mang kia lại hét lớn một tiếng, khoang miệng mang theo mùi tanh kèm chút dịch màu xanh, liễu vừa vung thì lập tức quấn lại một chỗ với Nguyên Thần Tịch.
Tôi nhìn thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Điền Đại Thu nói cổ có tính cắn xé lẫn nhau, sẽ chọn cái tốt mà ăn, so sánh tôi với Nguyên Thần Tịch, vẫn là Nguyên Thần Tịch tương đối ngon hơn!
“Phì!” Âm Lòng như được chứng kiến đại boss đánh nhau, lập tức lách về, thân rắn trở nên mảnh khảnh, cuốn lấy tôi từ đầu đến cuối một lần!
“Trương Dương, cô giúp tôi trông A Hồng!” Cô nàng mập dùng bốn chân bò từ sau quan tài ra, không biết nhặt được thanh đao kia của tôi từ đâu, rạch một cái trên lòng bàn tay, vẩy máu về phía Nguyên Thần Tịch và Câu Mang kia.
Tôi đang nghĩ xem A Hồng ở đâu, bỗng thấy dây đen trước mặt chợt lóe, Lệ Cổ dùng dây kéo một con rết mập trở về.
Đôi cánh đáng thương của A Hồng không biết bị thứ gì làm gãy, kêu hai tiếng “xì xì” với tôi, nhoài người về phía tôi rồi bất động.
Tôi vội lấy tay giữ chặt Lệ Cổ, mắt nhỏ của tên này đảo quanh, khối đen mềm nằm úp sấp lại ẩn dưới da, tôi mở lòng bàn tay trái ra nhìn, lại ở chỗ đó, xem ra nó rất thích cái chỗ này nhỉ.
“Dương muội tử! Quay lại trốn đi!” Sư thúc kéo tôi, chỉ những ông lão bà lão ở cửa động, nói: “Chúng ta thừa dịp bên này thở được một hơi, đi xem những người đó!”
Tôi cực kỳ bất mãn nhìn lướt qua, những người vốn hóng chuyện bây giờ đều mang theo thương tích, trên người cũng giống như sư phụ lần trước, toàn là lỗ thủng.
Sư phụ lần này thì ngược lại, có thể là vì có kinh nghiệm từ lần trước, sư thúc thì không may được như sư phụ, nhưng tương đối ít.
“Con không cần nhìn! Chúng ta ở gần con, những lá liễu này chướng mắt chúng ta!” Sư thúc thấy tôi đánh giá ông ấy từ trên xuống dưới, tức giận nói.
Tôi vội kéo ông ấy, chỉ vào cô nàng mập đang cố gắng vẩy máu, nói: “Sư thúc có biết cô ấy đang làm gì không?”
“Con quản cô ấy làm cái gì, lát nữa quan tài mở, nếu xác định không phải là Trường Sinh, con cứ chạy thẳng đi, còn quản cô nàng mập này làm cái gì? Một cục thịt lớn như cô ấy chạy theo con, vậy không phải là thu hút sự thương nhớ của những cổ trùng này sao!” Sư thúc đẩy tôi về phía sau quan tài rồi muốn đi về phía trước.
Tôi còn muốn nói ông ấy cẩn thận một chút, nhưng bị ông ấy đẩy một cái, tay đụng phải nắp quan tài, tay lập tức cảm thấy lạnh, cảm giác lạnh lẽo ấy vừa đến đại não, tay tôi đã đau đớn, rễ cây mây khổng lồ vươn ra từ trong khe của nắp quan tài, hút chặt lấy bàn tay của tôi!
‘Sư thúc!” Hai mắt tôi mở to, vội hét lớn một tiếng với sư thúc.
Nhưng ông ấy không quay đầu lại, xua tay với tôi, cho rằng tôi lại không cho ông ấy đi cứu những ông bà lão kia.
Tôi rút mạnh hai cái, bỗng nghe được tiếng nước bốc lên “xì xì”, tưởng là Lệ Cổ ra tay, nhưng tiếng nước bốc hơi lại ngừng lại.
“Kẹt kẹt!” hai tiếng, nắp quan tài chầm chậm dịch sang bên trái.
“Sư thúc! Quan tài đã mở ra!” Tôi vội lùi về sau hai bước, hét lớn về phía đối diện: “Sư phụ, làm sao bây giờ?”
“Muội tử, mau chạy tới đây!” Lão Miêu bị thương nặng nhất, vốn chỉ khoác một cái áo khoác mỏng, lúc này cũng gần như đã đỏ thẫm, cả người đầy máu, đang rắc phấn lên người một lão già sắp mất răng, nghe tôi hét thì vội hét lại: “Cô đừng quan tâm! Đầu tiên nhìn xem là cái gì rồi lại nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.