Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 240: Trong bụng




Tôi nhìn những con giun đỏ trắng không ngừng ngo ngoe bên cạnh bờ ao trong Tàng Âm Địa, từng đám chất nhầy phản chiếu ánh sáng từ khu rừng ra khiến tôi bắt đầu hoa mắt.
“Grừ!”
Tôi vẫn còn đang sững sờ nhìn vô số những con Địa Long lúc nhúc kia chưa kịp hoàn hồn, Na Tra giả đã lại rống to một tiếng. Bấy giờ tôi mới vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy cành liễu trên người Trường Sinh đang được Na Tra giả túm chặt trong tay, trên khuôn mặt trung hậu của nó mang vẻ đau đớn nặng nề. Mà gốc rễ những cành liễu kia ở trên lưng Trường Sinh đang sắp sửa bật ra, xung quanh bắt đầu chảy máu đỏ tươi, rõ ràng là do Na Tra giả kéo mà thành, giống như miếng thịt lúc nào cũng có thể rứt ra.
Mà xung quanh Na Tra giả, mười mấy người giấy và nữ quỷ dùng vỏ trứng gà đắp thành gương mặt đang không ngừng hết đấm lại đá vào người nó. Nhất là ngón tay vừa nhọn vừa sắc lại không sợ Hồn Ti của người giấy đang cố hết sức cào nó. Còn nữ quỷ vỏ trứng thì hết cắn lại kéo những chỗ khớp nối, thỉnh thoảng cũng theo đuôi hét to một tiếng. Nhưng hai loại này nhìn thì đông đảo thế mà dường như chẳng có ảnh hưởng gì mấy đến Na Tra giả.
“Cô nàng mập!” Tôi quýnh lên liền gọi Viên Viên bằng cái tên khó nghe ấy, mặc kệ cô ấy có nguyện ý hay không, tôi kéo cô ấy lùi về sau rồi nói: “Cô ở đây trông Nguyên Thần Tịch và hoạt thi ở bên ngoài, cả cái gã Trọng Đồng Tử kia nữa, để tôi tới giúp Trường Sinh. Bảo A Hồng giúp đỡ tìm đám người sư thúc của tôi nữa!”
“Ài.” Cô nàng mập định đưa tay kéo tôi, nhưng tôi không nhịn được cảm giác buồn nôn dưới chân. Bên dưới mũi giày cũng đã không thấy được, càng không cần phải nói đến đế giày.
Tôi đạp một phát lên con giun bên trên, cảm giác đầu tiên dưới bàn chân là bị trượt đi, sau đó dường như những con giun kia ngẩng đầu lên khiến lòng bàn chân lập tức thấy ngứa ngáy lạ thường, khó chịu hơn gấp trăm lần một cước vừa rồi. Chuyện này cũng có thể do tôi đã tập trung tất cả cảm xúc dưới lòng bàn chân.
Tôi nặng nề hít sâu một hơi, trong lòng thầm đọc Thanh Tâm chú, một là để bình tĩnh lại, hai là muốn phân tán sự chú ý.
Còn chưa bước được hai bước thì cơn ngứa kỳ lạ kia đã chuyển thành đau nhức.
“Trương Dương, quay lại!” Không biết từ khi nào Trường Sinh đã nhìn về phía tôi, đột ngột hét to một tiếng. Cậu đang bị Na Tra giả chặn lại mà vẫn nghĩ tới việc lấy cành liễu đẩy tôi.
“Oành!” Tôi vội vàng dùng sức đánh mấy đạo Chưởng Tâm Lôi về phía trước và bên cạnh đánh chết những con giun kia, sau đó nghiêng người nhảy đến những nơi Chưởng Tâm Lôi vừa đánh đến. Sau đó tôi tiếp tục dùng phương pháp ấy, vừa mở đường vừa chạy đến chỗ Trường Sinh.
“Quay lại! Mau!” Trường Sinh thấy một cành liễu không dùng được, lập tức lại đưa một cành khác tới.
“Ối, cô quay lại đi!” Cô nàng mập hò hét gì đó ở đằng sau, dường như cũng vô cùng sốt ruột.
Tôi ước lượng bằng mắt khoảng cách giữa mình và Na Tra giả. Cái thứ ba đầu sáu tay này rõ ràng có nhiều đầu nhưng biểu hiện cho người ta thấy không hề dễ sử dụng, đầu của nó giống như cơ bắp toàn thân chỉ nhất quyết đối phó với cành liễu trên người Trường Sinh.
Nhưng nhìn những cành liễu dài đếm không xuể trên người Trường Sinh, tôi chợt cảm thấy thông cảm vì sao nó có ba đầu sáu tay mà còn chăm chú như vậy, nhiều cành liễu quá mà!
“Oành!” Tôi nhảy về phía trước một bước rồi dồn sức dẫn hai tấm Thần Hoả phù vào chỗ cánh tay của Na Tra giả đang bị người giấy xé cùng với nơi bị cành liễu kéo hơi rạn ra.
Tuy cành liễu của Trường Sinh vừa đến tay Na Tra giả đã bị xé rách nhưng cánh tay được nối liền của nó cũng không quá có lực. Khi mấy tấm Thần Hoả phù của tôi đập tới vừa vặn làm nó bốc cháy lộ ra Hồn Ti bên trên, hai cánh tay trái phải cùng với cánh tay trên cao nhất nháy mắt bị mất thăng bằng, thêm vào đó là Na Tra giả còn đang dùng sức.
Nó đang tập trung vào cành liễu bên trên của Trường Sinh, buông lỏng cành bên này một chút.
Chỉ nghe Trường Sinh hét lớn một tiếng, ánh sáng loé lên trong đôi mắt đen sâu thẳm, cánh tay của Na Tra giả đã bị trực tiếp kéo rời khỏi thân thể.
Tôi nhìn Hồn Ti màu đen giống như đoạn ngó sen bị kéo dài, dẫn mấy tấm Thần Hoả phù đánh vào chúng, không hề để ý những con giun đã rất nhanh trượt tới lòng bàn chân.
“Phụt.”
Thần Hoả phù bốc cháy từng cái một, hai cánh tay xoạch một tiếng rớt xuống đám giun bên dưới. Lập tức mấy con giun bị đè bẹp, theo sau những con giun khác định thần lại rồi mau chóng chui vào trong.
Ngay lập tức phía trên hai cánh tay gãy xuất hiện mấy cái lỗ lớn, máu đen đặc quánh chảy ra, thu hút càng nhiều giun bò tới hai cánh tay gãy mới mẻ này.
Tôi bị doạ tê cả da dầu, cuống quít đánh về phía trước hai đạo Chưởng Tâm Lôi. Sau khi dẹp được hai chỗ đất trống để đặt chân, tôi mau chóng nhảy tới nói với Trường Sinh: “Anh xé ra đi, bỏ vào trong lá bùa của tôi, nhanh lên chút!”
Trường Sinh liếc nhìn dưới chân tôi, vung tay ném một vật cho tôi rồi nói: “Đặt lên chân.”
Tốc độ ném của cậu quá nhanh khiến tôi nhìn không rõ, nhưng vừa cầm vào tay đã có cảm giác trơn trượt dinh dính, giống như sờ vào nước mũi vậy. Tôi vươn tay ra nhìn thử, quả nhiên là hai khối màu trắng không rõ hình dạng. Trong lòng bàn tay tôi tất cả đều là chất nhầy màu trắng sữa kia nhưng tôi đã không còn có thể suy nghĩ thêm gì nữa, ít ra thì hai vật này còn cho cảm giác tốt hơn một chút so với một đống giun đang lúc nhúc bò tới đống chân gãy tay cụt kia.
Tôi vội vàng đặt hai khối đó xuống mu bàn chân, chỉ thấy những con giun kia dường như ngửi được mùi vị gì đó, rất nhanh đã bò tản mát ra tứ phía.
Thử một lần có tác dụng, tôi liền to gan nhấc chân tiến về phía trước. Chỉ cần nơi nào tôi đặt chân xuống là đám giun cũng chạy trối chết thoát thân, mở ra một con đường.
“Grừ!”
Na Tra giả bị chặt đứt hai cánh tay chẳng biết có phải cảm giác được đau đớn hay không mà đột nhiên hét lớn một tiếng, mở ra ba cái miệng rộng táp về phía Trường Sinh.
Tôi chẳng còn thời gian để ý dưới chân nữa, vội vàng quăng hai tấm Thần Hoả phù về phía khớp nối cổ của Na Tra giả, sau đó chạy về phía nó.
Tốc độ chạy quá nhanh, đám giun đào thoát không kịp so với tốc độ của tôi nên chân tôi cảm thấy vừa đau lại ngứa. Tôi không ngừng hít khí lạnh, mắt thấy chỉ còn cách vài bước chân nữa thôi nhưng cảm giác như dài vô cùng.
“Lại đây!” Tôi đang chỉ muốn nhấc chân không muốn đặt xuống thì đột nhiên Trường Sinh duỗi một cành liễu qua quấn lấy eo tôi, cậu nói: “Không muốn rơi xuống đất thì nắm lấy cành liễu.”
Tôi bị kéo lên không trung, trong nháy mắt cảm giác như thoát ra khỏi địa ngục. Cảm giác vừa đau vừa ngứa dưới chân thật sự khiến cho người ta sợ hết vía.
Mỗi lần đặt chân xuống là trong đầu tôi đều hiện lên mấy chuyện ma lúc trước sư thúc kể trong lúc rảnh rỗi.
Nghe nói có một ông lão giúp địa chủ trong nhà chăn dê, không có cơm ăn nên chẳng có cách nào đành ăn trộm dê. Địa chủ phát hiện ra, hỏi ông ta, ông ta lại gạt địa chủ nói là dê đã đi lạc mất rồi.
Kết quả là địa chủ không vui, sai người trói ông lão lên trên ghế đẩu sau đó cởi giày, đổ nước muối vào lòng bàn chân, lại dắt một con dê tới. Dê nghe vị mặn liền li3m gan bàn chân ông lão, cứ bôi một lần nước muối là dê lại li3m mạnh một lần.
Kết quả ông lão liên tục cười lớn khiến cho địa chủ tức giận, tuỳ tiện đào một cái hố chôn luôn ông ta xuống.
Chẳng bao lâu sau, cả nhà địa chủ đều phát hiện lòng bàn chân rất ngứa, mà một khi ngứa thì không cách nào dừng lại được. Bàn chân bó của vợ ông ta bị cào rách cả da, lộ hẳn xương mà vẫn không hết ngứa. Bà ta chỉ hận không thể chặt đứt luôn hai chân.
Cuối cùng, một vị hoà thượng què chân đến nhà địa chủ xin một bữa cơm bố thí. Sau khi dò hỏi được chuyện này thì hoà thượng cho địa chủ một đơn thuốc, lấy cỏ dại mọc trên mộ của ông lão kia ngâm chân, sau một tháng bệnh sẽ khỏi hoàn toàn.
Nhưng sau này nếu mỗi mùa xuân họ không tới nhổ cỏ dại ở mộ để ngâm chân thì bệnh sẽ lại tái phát.
Vì phòng ngừa bệnh ngứa chân tái phát, gia đình địa chủ quả thật hàng năm đều đi viếng mộ, nhổ cỏ cho ông lão.
Theo lời sư thúc nói thì oán niệm của con người sẽ tích tụ lại, nhưng tương sinh tương khắc vốn là quy luật tuần hoàn của trời đất. Vì vậy ông lão trước khi chết sinh ra oán niệm với gia đình địa chỉ, chết đi rồi thì chỉ có cỏ dại trên mộ ông mới có thể hoá giải chứng bệnh do oán niệm tạo thành.
Cảm giác vừa rồi lúc tôi đặt chân xuống có lẽ còn thảm hại hơn so với ông lão kia. Chí ít ông ta chỉ ngứa thôi, còn tôi vừa ngứa vừa đau vừa buồn nôn cơ!
May thay cành liễu của Trường Sinh đã kéo tôi lên chứ nếu không bước thêm mấy bước nữa tôi sẽ chịu thua mất.
Bay lên không rồi, tôi bèn giơ chân dùng sức đá vào cái đầu chính giữa của Na Tra giả, nhưng cái đầu kia chẳng hề nhúc nhích một tí xíu nào.
Đáng tiếc là dưới chân tôi không mang giày. Mới đá có một cái mà đã thấy hai chân đều đau nhức, may mà hai khối giống nước mũi kia chưa rớt mất.
Một cú đá của tôi không có tác dụng, Trường Sinh nhanh chóng vươn cành liễu cuốn lấy cái đầu chính giữa.
“Grừ!”
Na Tra giả bị đau hét lớn một tiếng, bốn cánh tay còn lại giương nanh múa vuốt cào về phía tôi.
Tôi thấy một cánh tay đã bị lỏng ra liền bận rộn một tay bám cành liễu một tay dẫn Thần Hoả phù dán vào chỗ đứt trên cánh tay ấy.
“Phụt! Phụt!”
Ở chỗ hai cánh tay mới rơi xuống xuất hiện lỗ hổng lớn hình bán nguyệt, Thần Hoả phù của tôi mới dán lên đã nghe tiếng xèo xèo nổ ra, trong khi đó hai cánh tay đang duỗi tới lung lay bất ổn.
“Dùng sức kéo!” Trường Sinh hét to với tôi. Trong lòng tôi niệm Đại Lực Kim Cương chú, hai chân kéo thẳng tiếp tục đạp vào cái đầu chính giữa kia.
Vừa lúc cành liễu của Trường Sinh đang kéo căng cái đầu nó. Một cước này của tôi rơi xuống khiến cái đầu chính giữa của Na Tra giả nghiêng sang phải, nửa lộ ra thứ gì đó màu trắng bên trong, không biết là xương hay Hồn Ti của con nhện.
Tôi thấy cơ hội đang đến bèn lập tức chỉ tay về phía trước, dẫn sáu tấm Thần Hoả phù ra sức bịt lại chỗ bị lộ ra kia, tay cũng không sợ buồn nôn hay bẩn thỉu, chỉ ước gì có thể trực tiếp nhét sáu tấm Thần Hoả phù này vào trong bụng nó, đốt sạch Hồn Ti không còn một mảnh.
“Phụt!”
Hồn Ti và Thần Hoả phù cùng bốc cháy không ngừng vang lên âm thanh phùn phụt. Cái đầu chính giữa của Na Tra giả lỏng ra, dường như nó đã không còn rống to được nữa, âm thanh chỉ rầu rĩ quanh quẩn trong lồ ng ngực.
“Không ổn!”
Trường Sinh đột ngột hét lớn một tiếng, dùng sức lôi tôi tránh đi, nói: “Trong bụng nó còn có thứ gì đó.”
“Ục, ục.”
Thần Hoả phù tiến vào trong cổ Na Tra giả không hề vang lên tiếng phùn phụt như bình thường mà lại là tiếng động giống như nước sôi, hơn nữa còn là loại tiếng động khi nước sôi trong ấm đậy kín nắp, liên tục vang lên.
Trong lòng tôi biết chuyện không ổn nên vội vàng lùi về sau. Đang lúc suy nghĩ mông lung, chỉ nghe Na Tra giả đột nhiên hét lớn một tiếng. Nhìn lại thì ở giữa cái bụng đang phình ra của nó đang dần nứt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.