Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 252: Địa chủ giả




Hắc xà vừa nghe được giọng nói từ rừng sâu bảo nó rằng sẽ không có gà ăn, hai cái đầu rắn rít lên một tiếng, cuộn mình hất tôi lên đầu nó rồi nhanh chóng trườn về phía giọng nói phát ra.
“Trương Dương, cẩn thận!” Vương Uyển Nhu dường như cũng đã đoán được người kia là ai, kéo Nguỵ Yến nhẹ nhàng nhảy lên đầu hắc xà, nói.
Nói thật trong lòng tôi có hơi căng thẳng. Ngoại trừ từ trong miệng Nguỵ Yến nghe nói về sư công thì tôi chưa từng thực sự gặp mặt ông ấy. Nếu như không phải sư thúc đã khẳng định chắc chắn thì tôi sẽ tin sư công chưa từng lộ mặt này của mình đã rời xa nhân thế.
“Ăn cơm thôi!” Ông lão lại hét to một tiếng.
“Xoạch!” Hắc xà vội vàng muốn ăn cơm, trực tiếp lao thẳng đến mấy gốc cây.
Cảm giác k1ch thích này thật khiến người ta không dám tận hưởng, cũng may thân mình của hắc xà cũng không đụng phải cây như đã đoán. Khi sắp đụng vào thân cây thì đầu rắn đen sẽ hơi uốn éo tránh đi. Mấy cành lá tùng xẹt qua mặt tôi khiến tôi cảm giác cực kỳ không chân thực.
“Khè!” Hắc xà vừa tránh khỏi thân cây bèn thè lưỡi rít lên, sau đó một ít nước canh ấm bắn lên mặt tôi.
“Nhóc Dương?”
Tôi đang đưa tay sờ nước canh trên mặt thì đã nghe tiếng ông lão hét lên với mình. Lúc này giọng ông ấy có chút nôn nóng khiến tôi cảm thấy hơi quen tai, vội vàng ngẩng đầu lên xem rồi lập tức giận run người.
Người này không phải vị sư công sống không thấy người chết không thấy xác của tôi mà là lão Miêu không chết cũng phải trốn đi giả chết kia!
Lúc này lão đang ăn mặc giống như người nguyên thuỷ, lấy lá cây làm thành váy, cái miệng khô khốc ngậm một nhánh cỏ cháy đen không biết là cây gì. Đôi mắt lão thì trừng lớn như mắt của hắc xà nhìn tôi.
“Sao lại là ông?” Trong lòng tôi quả thật hơi thất vọng. Tôi trượt từ trên đầu hắc xà xuống, nhìn xem hắc xà đang ăn ngấu nghiến cái gì.
Nhưng vật kia nhìn kiểu gì cũng không giống cái gọi là “gà” trong miệng lão Miêu, ngược lại có chút giống như khoai nướng.
“Cái con nhóc nhà cô sao không êm đẹp ở lại Hoài Hoá mà lại nghĩ đến việc chạy tới nơi này?” Dường như lão Miêu hoàn toàn không hề biết những chuyện xảy ra bên ngoài. Lão cầm lấy một củ khoai nướng phủi phủi bụi, sau đó tách thành hai miếng bắt đầu ăn, vừa ăn còn cực kỳ không hài lòng nói: “Cái tên nhóc Trường Sinh có cô dâu rồi không cần sư phụ không còn mặt mũi nào quay về hả?”
“Ông thật sự không biết ư?” Trong lòng tôi lúc này muốn gào thét, tại sao những người này không hề biết chuyện động trời đã diễn ra bên ngoài chứ!
Tôi đoạt lấy củ khoai lang trong tay lão Miêu ném cho hắc xà rồi nói: “Trường Sinh hiện giờ không biết đã chết hay còn sống!”
“Sao thế? Vợ chồng cãi nhau à? Thế nên mới nghĩ đến chuyện tìm ông già ta làm chỗ dựa hả?” Trên mặt lão Miêu hiện đầy vẻ u oán, cực kỳ biết điều lại moi ra một củ khoai từ trong đống tro: “Người trẻ tuổi ấy mà! Năm ấy cái thằng nhóc Trường Sinh sống chết cũng không chịu đi theo tôi. Tôi bảo nó rằng đi theo Hắc Hạt Tử cũng không học được gì đâu, sau này nó không đánh lại được cô thì sao cưới cô làm vợ được, nó đừng khăng khăng học cổ thuật của tôi nữa. Kết quả là nó cưới được cô rồi thì không cần sư phụ luôn! Người đâu…”
Tôi nghe lão già này càng nói càng trở nên u oán, tiếp tục cướp đi củ khoai trong tay lão rồi quát to: “Trường Sinh bị Viên Uy bắt đi năm năm rồi.”
“Cô lừa trẻ con à?” Lão Miêu giật lấy khoai lang trong tay tôi rồi nói: “Tên nhãi Viên Uy kia mà bắt được Trường Sinh? Bắt được thằng nhóc Trường Sinh ấy rồi thì cũng không thể giam được nó đâu.”
“Vậy ông giải thích con hắc xà này thế nào” Tôi tức giận kéo hắc xà đến rồi kéo cả Vương Uyển Nhu ra trước mặt lão Miêu: “Cô giải thích giúp tôi đi.”
“Ngài quỷ sai à?” Lão Miêu mặc dù ăn nhiều khoai lang nhưng khả năng phân biệt vẫn còn, vừa thấy Vương Uyển Nhu liền gào lớn tiếng sau đó không ngừng dập đầu với cô ấy, khóc ròng mà nói: “Lão già tôi tuy đã sống hơn một trăm tuổi nhưng không làm chuyện gì xấu, ngài quỷ sai thư thả cho lão mấy ngày đi!”
“Ông đứng lên trước đã!” Vương Uyển Nhu bị mấy cái dập đầu của lão Miêu xoay vòng còng, không hiểu chuyện gì, đưa tay muốn đỡ lão.
Nhưng lão già này lại cuống quýt nhích đầu gối lùi về sau, mũi chân xiên cả vào đám khoai nướng, miệng hét lớn hơn: “Cô muốn bắt người thì có một người còn sống lâu hơn tôi đấy. Mà lão bất tử ấy còn làm rất nhiều chuyện xấu, tôi muốn báo cáo ông ta.”
“Ở đâu vậy?” Tôi nghe đến đoạn “lão bất tử”, trong đầu liền hiện ra hình ảnh sư thúc mỗi lần nói đến sư công. Tôi vội vàng kéo lão Miêu hỏi: “Đây là bạn của tôi, Nguỵ Yến sư phụ, ông không nhận ra à?”
Lão Miêu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nguỵ Yến, mím môi nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới quẹt mạnh mồ hôi trên trán, hét to: “Hù chết lão già tôi rồi! Nhóc Dương, cô đưa quỷ sai đến đây làm gì vậy?”
“Chúng tôi tới bắt Tần…” Vương Uyển Nhu lúc này vội vàng tiến lên mấy bước, nhìn lão Miêu vẻ thâm ý nói: “Tuổi thọ của ông cũng không còn nhiều lắm.”
“Tôi đưa mấy người đi.” Lão Miêu mắt sáng lên, sảng khoái ngồi dậy, dẫn đầu đi về phía con đường trước mặt: “Lão bất tử này còn đoán mệnh cho tôi, tính ra là tuổi thọ của tôi sắp tận. Không ngờ lão ta còn chết sớm hơn, ha ha.”
Tôi biết lão vẫn chưa nói hết lời nên đi bên cạnh lão.
Lão già này ngây người trong Cổ Lâm tám năm hình như trí thông minh cũng bị giảm đi, nói lại lắm. Nhưng cũng có thể hiểu được, trong rừng ngay cả vật sống còn không có, vất vả lắm mới bắt được người có thể nói chuyện, khẳng định lão sẽ nói không ngừng.
Nhờ lời lão tôi mới biết, lão Miêu sau khi Trường Sinh đi thì ngồi trước trại, nhận được một con hạc giấy truyền tin của sư công.
Trong thư nói tính ra được tuổi thọ của lão không còn dài nữa, nếu muốn sống tiếp thì phải vào Cổ Lâm, sư công sẽ dùng bí pháp giúp lão kéo dài mạng sống.
Lúc đó lão Miêu đang đau lòng vì sư phụ bị thương nặng không chữa, mà Trường Sinh lại đi mất nên nản lòng thoái chí liền theo lời trong thư nói, tiến vào Cổ Lâm. Sau đó lão vẫn luôn ở trong Cổ Lâm này, dựa theo phương pháp của sư công nói mà ăn uống ngủ nghỉ, không dám hó hé lấy một câu.
Tôi nghe lão Miêu nói cái gì mà “nản lòng thoái chí” thì trong lòng cười thầm. Nói hay quá cơ, tôi cược năm đồng là do lão ta sợ chết chiếm một nghìn phần trăm.
Nhưng tôi không tiện vạch trần lão, dù sao lão cũng là sư phụ của Trường Sinh hơn nữa cũng là người quen của tôi. Tôi liếc nhìn Vương Uyển Nhu rồi chỉ chỉ về lão Miêu đang phàn nàn về việc sư công không tử tế ở phía trước.
“Dương khí của lão đầy đủ, không giống như tuổi thọ sắp tận.” Vương Uyển Nhu quả nhiên thông minh, buồn cười nói: “Nghe Nguỵ Yến bảo Tần lão tiên sinh ở trong Cổ Lâm dạy một đám trẻ nhỏ khi trước đi lạc vào rừng chết thảm nói tiếng Hán. Tôi đoán là sau khi đám nhóc con ấy đi mất thì một mình Tần lão tiên sinh sống trong Cổ Lâm phát nhàm nên tìm lý do giữ ông Miêu ở lại đây cùng với mình.”
“Cái gì?” Lúc Vương Uyển Nhu nói lời này âm lượng không lớn không nhỏ. Ông lão vốn đang đi đằng trước lẩm bẩm đột nhiên quay đầu, mặt không ngừng nhăn nhó nói: “Cái lão bất tử ấy lừa tôi?”
Tôi thấy ông ta kích động thì vội nói: “Ông ấy xấu xa như thế sao?”
“Lão bất tử này trước đây sợ nhàm chán, giờ lão ta đã gãy chân rồi mà còn muốn chơi đùa với tôi như thế!” Lão Miêu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng run rẩy nói: “Tôi đi tìm lão ta tính sổ! Đại Hắc, đi thôi!”
“Xì!”
Đại Hắc bò lên đằng trước một đoạn, vội vàng cong đuôi rắn quấn lấy tôi một vòng rồi hất người lên trên đầu, sau đó nó mới nhanh chóng trườn về phía lão Miêu đằng trước.
Lão Miêu dường như đã bị chọc tức điên, cả đoạn đường vừa chạy vừa mắng, thỉnh thoảng còn nói bằng cả hai thứ tiếng khiến tôi không hiểu mô tê gì.
“Lão bất tử, đáng đời cái đồ đoạn tử tuyệt tôn hai chân tàn phế nhà ông! Đáng đời ông…” Lão Miêu càng mắng càng hăng. Chẳng bao lâu sau khi hai tiếng mắng ấy ra khỏi miệng lão, lưỡi của lão như bị thắt lại, chỉ có thể cuộn lại mà không phát ra được tiếng nào.
“A Công!” Nguỵ Yến ở đằng sau sung sướng chạy nhanh lên trước, vui vẻ nói: “A Công, đám em trai em gái nhỏ kia đều không tệ nha!”
Tôi vội vàng dời mắt khỏi cái miệng của lão Miêu nghiêng đầu qua, nhìn về phía Nguỵ Yến hướng tới.
Một ông già mặc tấm áo trắng đã hơi ngả vàng đang ngồi trên ghế bành, bên cạnh là một người giấy cầm quạt hương bồ phe phẩy, một người giấy khác săn sóc đấm vai cho ông, còn một người giấy nữa thì đang pha trà.
Mà đối diện với ông già này là một vườn rau chỉ lớn bằng hai cái bàn, bên trong đều trồng hành. Hai người giấy một con đang giả bộ tưới nước, một con vung vẩy tay nhổ cỏ.
Cuộc sống hài lòng thích ý đến mức làm người ta phải nghiến răng nha.
Trong tưởng tượng của tôi, sư công một mình sống trong Cổ Lâm, buồn chán đến mức phải dạy đám trẻ nhỏ của lão Miêu tiếng Hán thì chắc chắn sẽ phải râu ria lôi thôi một đống. Sau đó ông phải đau khổ đến mức có thể đánh một trận với cả Cừu Thiên Xích của “Thần Điêu đại hiệp”, tốt nhất là còn luyện được một môn võ phun hạt táo nữa.
Nhưng giờ nhìn thì hoàn toàn là cuộc sống của một địa chủ già mà!
“Là cái tên quỷ nhỏ nhà người xui xẻo mà.” Địa chủ già ngẩng đầu cười ha ha, chỉ vào ghế mây ở bên cạnh nói: “Con ngồi đi, A Nhị dâng trà.”
Tôi ngắm người giấy tên A Nhị kia pha trà. Bộ dạng của nó giống hệt với hai con Trường Sinh mang theo người, những người giấy khác cũng có phong thái riêng, thật là một lão già bi3n thái!
“Ưm, a…” Lão Miêu vẫn còn đang cố móc lưỡi, mặt mày kích động đỏ bừng lên.
Tôi nhìn lão Miêu rồi Nguỵ Yến, thật sự không thể chắc chắn rằng người ác liệt như thế lại là sư công của mình.
Nếu ông ấy là sư phụ của sư thúc thì còn có lí, nhưng sư phụ của sư phụ tôi cũng là ông ấy!
“Con chính là Dương Dương à? Đến đây ngồi cùng ta đi. Ngài quỷ sai cũng ngồi đi.” Địa chủ già không thèm liếc mắt lấy một cái đến lão Miêu, quát mấy người giấy đang nhỏ cỏ tưới nước trong vườn rau: “Còn không mau đi lấy hai cái ghế trong nhà ra.”
Hai người giấy một con thì vui vẻ quăng bầu trúc trong tay đi, con kia thì lắc thật mạnh cho mấy mảnh cỏ trên tay rơi ra sau đó chạy đi nhanh như chớp.
“Lấy cho Dương Dương một ít khoai lang nhà mình tự làm được đi.” Địa chủ già nhấp một ngụm trà rồi lại lớn tiếng nói với hai người giấy kia.
Cảnh tượng này quá khác biệt so với trong tưởng tượng của tôi. Tôi cũng không biết nên mở miệng thế nào.
“Trường Sinh xảy ra chuyện rồi?” Rốt cuộc địa chủ già nhấp trà xong cũng ung dung mở miệng nói.
“Bị Viên Uy bắt.” Tôi nặng nề mở miệng nói.
“Con nên gọi ta là sư công đi.” Lão địa chủ già này nói lời đầu tiên không phải đáp lại tôi mà còn ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, trên mặt cực kỳ kích động.
Tôi nhìn khuôn mặt hồng hào của ông ấy và cái chén hoa trúc trên tay ông, thật sự không gọi nổi.
Khó trách sư thúc luôn gọi ông ấy là lão bất tử. Ông ấy trông thế này thật sự khiến cho người ta xúc động muốn bóp chết trong giây lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.