Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 314: Luyện cốt




Tôi không tìm thấy cốc dùng một lần, nghĩ lại thì dù sao cũng không phải ở nhà mình, tôi trực tiếp lấy ba chiếc ly thủy tinh từ kệ bát xuống rồi đặt ba chiếc ly trên tủ để ti vi ngoài phòng khách.
Tôi đưa ngón tay lên định cắn nhưng nghĩ thế nào lại để qua một bên, kéo mạnh tay Đại Hồng rồi lấy chiếc dao gọt hoa quả trên mặt bàn rạch một đường, sau đỏ nhỏ máu vào bình thủy tinh lớn rồi nhanh chóng đặt lại lên tủ ti vi.
Tôi vừa đặt xuống, đầu bếp Ngụy còn đang ngứa ngáy mẩn đỏ khắp người quay ra mắng tôi nhưng chưa qua bao lâu, cả phòng khác đã ngập tràn mùi ngọt ngấy, giống như chỉ cần duỗi tay ra là có thể bắt được mùi vị của đường trong không khí.
Ba con búp bê cỏ đã chạy đến bên người đầu bếp Ngụy rồi lăn lộn, giống y như mèo ngửi thấy mùi tanh, chúng lao đến bên tủ ti vi!
Tôi ngửi mùi hương thơm ngọt trong không khí, lồng ngực cảm thấy nôn nao nhưng nhân lúc đám búp bê cỏ kia chạy về phía sau, tôi nhanh chóng lấy miếng vải đỏ che trời rộng được nhét trong tay ra rồi trùm lên ba con búp bê cỏ kia.
“A…”
Ba con búp bê cỏ còn đang lăn lộn bên trong, tôi trực tiếp thắt nút vào rồi nhặt chúng lên, nhưng chỗ cát kia vẫn không ngừng chảy về phía đầu bếp Ngụy, tôi liếc mắt nhìn chiếc ly nước uống chỉ mới ít đi một chút trên tủ ti vi, rồi đổ hơn một nửa xuống đất.
Lúc này tôi đã hoàn toàn ngửi không ra mùi thơm ngọt kia nữa, cảm giác nôn nao giờ đã trực tiếp trở thành buồn nôn rồi, những thứ đồ uống kia vừa đổ ra đất, chỗ cát lập tức bỏ qua thứ khó gặm như đầu bếp Ngụy, chúng quay đầu bò lên chỗ thức uống kia.
“Này!”
Nhân lúc Đại Hồng còn chưa bày ra nhiều tư thế quyến rũ ngồi trên người đầu bếp Ngụy, tôi vội lấy ngón tay vẽ lên mặt Đại Hồng một lá Định Thân phù, xong xuôi tôi mới nói với đầu bếp Ngụy: “Ông có chuyện gì thế? Từ đâu lên đây hả?”
Đầu bếp Ngụy lắc đầu chỉ vết thương do gãi ra trên người vẫn còn đang có cát chảy ra, bất lực nói: “Tôi tìm một cái cây chỗ cửa sổ đưa tôi lên đây nhưng không ngờ tới vừa mới lên, cô ấy đã nhào vào, tôi thì ngại không muốn ra tay quá mạnh với cô ấy nên là…”
“Những con búp bê cỏ với cát kia là chuyện gì?” Tôi chỉ đám cát tự giác dùng nước uống để làm ẩm mình trên nền đất, cảm thấy cực kỳ quái dị.
Đầu bếp Ngụy cũng không biết dùng phương pháp gì, trên người ông chậm rãi mọc ra lá thông, chúng đùn ra, vậy mà cát bên trong cũng được đùn ra hết, đến cả miệng vết thương cũng khỏe lại.
Tôi còn muốn đi tìm mèo trắng với Âm Long, lại nghe thấy đầu bếp Ngụy thều thào: “Bên trong những con búp bê cỏ kia không phải cát mà là xương của đứa nhỏ bị nghiền ra nhưng chưa được thiêu hoàn toàn thành tro!”
“Cái gì cơ?” Tôi nghe xong chỉ cảm thấy ghê chân, thứ đồ vừa rồi chảy qua chân tôi đấy.
“Đây là phương pháp rất cổ rồi.” Đầu bếp Ngụy thở dài, chỉ vào địa chủ Đại Hồng: “Lúc ấy tôi vừa quen cô ấy thôi, cô ấy nói ra phương pháp này để dọa tôi!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì hả?” Tôi vừa nghĩ tới ba lớn, ba nhỏ, ba con búp bê cỏ kia là lại cảm thấy cả người tê rần.
“Có phải cái này tôi cũng không rõ lắm, dù sao thì cô ấy nói vậy để dọa tôi mà!” Đầu bếp Ngụy nhìn Đại Hồng đứng im không thể động đậy, lẩm bẩm: “Nghe nói là ba đứa bé sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tám nam bảy nữ là tốt nhất nhưng bắt buộc phải là toàn bộ là búp bê nam hoặc toàn bộ là búp bê nữ. Đầu tiên rạch một rạch trên đỉnh đầu rồi đổ thủy ngân vào, sau đó những đứa trẻ kia đau đớn nhảy lên, phần da sẽ được bóc ra hoàn chỉnh.”
Phương pháp này tôi đã từng được nghe, là một trong mười cực hình tàn khốc của cung đình.
“Sau đó thịt của những đứa trẻ đã bị lột da sẽ được róc ra sạch sẽ bằng dao rọc xương!” Đầu bếp Ngụy vừa nói vừa mượn tôi chút lửa.
Sau đó đổi qua đổi lại giữa hai tay trái phải, ngọn lửa vậy mà chậm rãi biến thành màu xanh lục, ông ấy ném ngọn lửa về phía “đám cát” đã hòa cùng với nước uống trên mặt đất, vừa ném xong đã thấy ngọn lửa nổ tung một tiếng.
“A! A! Thả tôi ra! Thả tôi ra!’
Ba con búp bê trong vải đỏ che trời không ngừng đá vào tấm vải đỏ, tiếng kêu khiến tai tôi ù đi mà mùi thơm ngọt trong không khí lập tức bị mùi hôi thối thay thế.
“Sau khi róc sạch thịt, bỏ xương cốt vào lửa lớn để luyện, đốt xong lại lấy ra nghiền cho nát vụn.”
Tôi dường như bị ngạt thở, mặc dù vừa rồi ngửi thấy mùi thơm ngọt kia, lồng ngực cảm thấy khó chịu nhưng cũng ít ra còn hơn cái mùi khó ngửi này, tay tôi run lên, ném ba con búp bê kia vào trong lửa.
“A! Đừng mà!”
Những con búp bê kia vô cùng sợ hãi trong ngọn lửa, tay nhỏ vùng vẫy, không ngừng kêu lên, tôi sợ chúng lại chạy ra ngoài nên đứng một bên trông chừng cẩn thận.
Đầu bếp Ngụy xua tay với tôi: “Thực ra xương cốt này lửa bình thường thiêu cũng không hết, sau khi bị đốt sẽ biến thành màu vàng, sau đó nghiền ra rồi lại đốt tiếp thì mới có màu giống như màu cát. Xong xuôi dùng phần da lột ra ấy bọc đám tro xương ấy lại rồi phong ấn linh thể vào trong búp bê, có như vậy mới thành búp bê quỷ, nghe nói cầu được ước thấy lắm!”
“Những đứa trẻ ấy sau khi bị lột da xong sẽ chết ngay hay là bị dùng thuốc làm tê liệt?” Từ trước đến nay tôi chưa nghe thấy thuật pháp sau khi đốt xương lại nghiền nát ra thành cát bao giờ, bây giờ chỉ cảm thấy rợn hết tóc gáy.
Đầu bếp Ngụy trừng tôi: “Cô cũng không phải không biết đến dưỡng quỷ thì bắt buộc phải thu lấy lệ khí, nếu như chết rồi không cảm thấy đau đớn thì sao có thể hung ác được, tiểu quỷ được dưỡng ra cũng không giỏi được như thế. Ba đứa trẻ phải được xử lý cùng lúc, sau khi bị lột da ra còn phải nhân lúc chúng còn thoi thóp bắt đầu róc thịt, chỗ thịt đó cũng bắt buộc phải giữ lại.”
“Giữ lại để ăn à?” Chuyện như ăn thịt người tôi cũng từng được nghe, thấy bảo thịt của trẻ con rất mềm có tác dụng rất lớn với những người luyện công pháp ngoại đạo.
“Ăn thế nào được! Đầu óc cô nghĩ gì thế!”Đầu bếp Ngụy nhìn con búp bê đã chậm rãi tan ra, nhỏ tiếng: “Vừa rồi lúc cô đổ chỗ đồ uống kia ra có ngửi thấy mùi gì không đúng không?”
“Rất thơm, rất ngọt.” Tôi nghĩ một lát, vừa rồi lúc mở tủ lạnh ra đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt.
“Không ngửi thấy mùi khác à?” Đầu bếp Ngụy chỉ lên ba chiếc ly, duỗi tay ném một ngọn lửa vào đó: “Trong những chiếc ly ấy đều đựng thi du đốt ra từ thịt bọn chúng.”
“Hả?” Tôi nhớ tới Chu Lượng uống cạn một ly, có lẽ cậu ta vội vàng nên không thèm để ý xem bản thân uống cái gì, nếu không thứ đồ uống quái dị như thế, cậu ta sao có thể quên không nói với tôi.
Đầu bếp Ngụy gật đầu, cười ha hả: “Những đứa trẻ đó còn chưa trưởng thành, rất mẫn cảm với thịt của mình, chỉ cần vừa ngửi thấy mùi thịt của bản thân khi còn sống sẽ muốn tập hợp lại phần thịt bị nghiền thành trăm nghìn mảnh. Người làm ra những con búp bê cỏ này cũng rất nham hiểm vì thế mới dùng phần da bị gió thổi khô để bọc tro cốt phần đầu lại, sau đó lại lấy phần da khác để bọc phần xương khác, như vậy đầu thân tách biệt có thể dùng bột thịt để nuôi dưỡng chúng, có như thế thì đám búp bê cỏ này mới có thể nói chuyện.”
“Ông nói phần vải kia là da bị lột xuống?” Tôi nhớ lại mình đã chạm vào chúng mấy lần, lại còn động tay động chân, tôi còn chà tay lên người mấy lần thì cảm giác không ổn lắm, tôi chỉ muốn lấy rượu có nồng độ cao tẩy độc như sư phụ.
Đầu bếp Ngụy nhìn tôi cười phá lên, sau đó nhìn ánh lửa đã bắt đầu ảm đạm: “Những đứa bé này số cũng khổ, chỉ vì thời gian sinh tương đồng hoặc là mệnh cách đặc biệt mà bị lột da róc thịt luyện xương khi còn đang sống sờ sờ.”
“Nếu như có người uống phải đồ uống điều chế từ bột thịt với thi du kia thì sẽ thế nào?” Tôi nghĩ tới phản ứng của Chu Lượng sau khi uống xong, hình như không có gì không đúng nhỉ?
Đầu bếp Ngụy nghĩ một hồi, không chắc chắn nói: “Vừa nãy có phải cô nhỏ máu vào trong đấy không?”
Tôi gật mạnh đầu, tôi cũng nghe Chu Lượng nói nên mới làm thế!
Phương pháp âm độc như này, tôi có vắt hết óc cũng chẳng nghĩ ra được, lúc xuống tay chẳng lẽ bọn họ không thấy ghê rợn chút nào sao?
“Lúc này thì phải xem tâm nguyện của người nhỏ máu lúc nhỏ giọt máu ấy xuống là gì, dù sao thì những con búp bê cỏ này bởi vì có người uống mất bột thịt của chúng nên mới nhất định phải lên tìm!” Nói đến đây, đầu bếp Ngụy cẩn thận nhìn tôi: “Vừa nãy lúc đi đổ chúng, cô sẽ không vì không nhịn được mà uống rồi đâu nhỉ?”
Tôi vội lắc đầu, nghĩ dù sao thì đám búp bê kia cũng bị thiêu mất rồi, vậy Chu Lượng chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, còn đồ uống kia là cái gì thì không nói cho cậu ta biết thì hơn, nếu không cậu ta có đi rửa ruột rồi vẫn sẽ cảm thấy buồn nôn thôi, có lẽ còn cậu ta sẽ muốn đi thay máu luôn ấy chứ!
“Xèo! Xèo!” Ngọn lửa kia đã đốt hòm hòm rồi, chỉ còn bập bùng lên chút vàng sậm.
“Cô vào tủ lạnh lấy nốt chỗ thi du khác ra đốt đi, tránh cho người khác bị hại!” Đầu bếp Ngụy giơ tay ôm Đại Hồng đang bị Định Thân phù chế trụ rồi đi ra ngoài bằng cửa sổ.
Tôi còn muốn bảo ông ấy đi xuống bằng thang máy với tôi tiện thể nhìn xem những lá bùa kỳ quái kia nữa, mặc dù nói “người cây cối” này bình thường đều chẳng ra khỏi thôn nhưng ít nhất cũng sống được trên ngàn năm rồi, hơn nữa ông ấy lại còn bị chị gái Đại Hồng đến từ linh giới lạm dụng tình dục, tự mình dạy dỗ.
Vội gọi đầu bếp Ngụy lại, tôi nhận mệnh đi đến lấy hết mấy bình thủy tinh trong tủ lạnh ra rồi trực tiếp ném vỡ ra đất.
Ngọn lửa bùng lên trong chốc lát, tôi sợ phòng cũng bị cháy nên sau khi ném hết bình thủy tinh xuống thì ở một bên trông chừng rồi nói với đầu bếp Ngụy về chuyện nhìn thấy những lá bùa trên tường.
Kết quả ông già này ôm được người đẹp Đại Hồng rồi chẳng muốn lo lắng đến lá bùa gì đó nữa! Ông ấy nói thẳng: “Không phải cô có thể chụp ảnh sao? Đến khi nào cô đến thôn Đại Tùng tìm tôi rồi nói sau!”
“Ông sắp quay về?” Suýt nữa thôi thì tròng mắt tôi cũng rớt ra!
Cái gì gọi là qua cầu rút ván? Cái gì gọi là vong ân bội nghĩa? Cái gì gọi là lòng lang dạ thú?
Chỉ sợ không có ai có thể giải thích những câu ấy cặn kẽ tinh tế như này, chuyện của tôi bên này còn chưa đâu vào đâu đây nè! Vị đại ca này vừa mới ôm được mỹ nhân đã muốn về nhà, thực sự là có vợ có con có nhà ấm, buông bỏ đao xuống cũng không sầu mà!
“Cô còn có chuyện nào khác không?” Đầu bếp Ngụy còn chân thành hỏi lại tôi.
Tôi nghĩ một lát cũng chẳng nghĩ ra chuyện gì làm khó được vị người cây cối thần kỳ này, chỉ có thể lẩm bẩm: “Mèo trắng với Âm Long biến mất rồi, ông không đi tìm à? Còn có nghe nói Đại Hồng có tỉnh lại được hay không liên quan mật thiết đến năm cỗ quan tài đá, ông không muốn cứu cô ấy tỉnh dậy sao?”
“Đúng rồi! Tiểu bạch…” Đầu bếp Ngụy giống như đến lúc này mới nhớ ra con mèo trắng đáng thương đã biến nhỏ lại chỉ còn to bằng con chuột, ông ấy gầm lên với tôi: “Không phải cô lên từ con đường dưới lầu sao? Sao không nhìn thấy nó được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.