Tôi nghe đầu bếp Ngụy vờ như vô tội mà hỏi lại mình chỉ cảm thấy từ trước đến nay chưa từng có ai có thể làm tôi bất lực như ông ấy.
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!” Đầu bếp Ngụy ôm Đại Hồng đi một vòng quanh phòng khách, dùng cách thức truyền tin nguyên thủy nhất – gào lên để gọi Tiểu Bạch.
Nhưng trong phòng ngoại trừ tiếng lửa cháy ra chỉ còn lại tiếng o o do động cơ trong tủ lạnh phát ra.
Sau khi nghe đầu bếp Ngụy gào lên một trận tôi cũng bắt đầu phát hoảng, con mèo trắng được sinh ra và lớn lên ở Tàng Âm địa, còn có con hàng Âm Long nữa, ngoại trừ gặp phải nhân vật tai to mặt lớn, nếu không thì cũng gần như chẳng có mấy người có thể giữ được tổ hợp hai đứa nó.
Hơn nữa căn phòng này, sau khi chúng tôi làm náo động lên vậy mà vẫn không thấy một bóng người nào sao?
“Phụt!”
Ngọn lửa trên đất bùng lên dọa tôi giật cả mình, tôi thấy đầu bếp Ngụy đặt Đại Hồng lên trên sô pha, bàn tay chậm rãi lần mò dưới đất.
“Ông làm gì thế?” Tôi không nghĩ tới đầu bếp Ngụy có thói quen vừa chịu đả kích đã phát điên này lại dùng tay mò xuống nền đất.
Nhưng đây cũng không phải phim chiến tranh thời cổ đại, áp tai xuống đất là có thể nghe ra đối phương có bao nhiêu người đến!
“Bên trái… Tiểu Bạch, còn có một con rắn kỳ lạ, còn có…” Đầu bếp Ngụy lần mò dưới nền đất tự lẩm bẩm một mình.
Tôi nghe đến mơ màng nhưng hình như lại có manh mối, tôi ghé qua: “Ở đâu cơ?”
“Bên trái!” Đầu bếp Ngụy trực tiếp ôm Đại Hồng lên rồi đi về phòng bếp bên trái.
Tôi nhìn ngọn lửa còn đang cháy trên mặt đất, thôi bỏ đi vậy! Dù sao thì cũng có phải nhà tôi đâu, cháy cũng chẳng cháy đến tôi, kệ anh ta!
Theo đầu bếp Ngụy, vừa chạy vào trong bếp lần nữa, đầu bếp Ngụy ôm Đại Hồng xoay trái xoay phải sau đó lại sờ bốn vách tường, không ngừng lắc đầu hình như không tìm thấy thứ ông ấy muốn tìm.
Cái công phu duỗi tay sờ là có thể thấy người muốn tìm này, tôi chẳng có đâu, tôi chỉ đành dựa vào cái thứ tôi tương đối quen thuộc trong bếp là tủ lạnh rồi nhìn đầu bếp Ngụy bận trái bận phải.
“O! O!”
Tủ lạnh nhà họ Lư hình như cũng cũ lắm rồi, tiếng động cơ vang lên o o, mà nhà họ Lư nhiều tiền như thế, đến cái tủ lạnh cũng chẳng nỡ đổi sao.
“Sao lại không thấy được, rõ ràng là trong gian phòng này mà!” Đầu bếp Ngụy cục kỳ tự tin, lấy chân đá lên vách tường mấy phát nhưng chỉ nhíu mày rồi không ngừng lắc đầu.
“Hay là đến phòng khác tìm xem?” Tôi nhìn nền nhà, phòng bên dưới nhà họ Lư trước đây đều để cho thuê, có điều bây giờ nhà người ta cũng chẳng thiếu chút tiền thuê ấy, phòng bên dưới tám phần là để trống rồi.
“Không cần, chính là ở trong căn phòng này!” Đầu bếp Ngụy rất tức giận vì sự nghi ngờ của tôi, ông ấy ôm chặt Đại Hồng, lại đá vào mỗi vách tường nhưng vẫn không tìm thấy, ông ấy lại dậm mạnh xuống sàn, cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Tôi nghe tiếng o o từ tủ lạnh, chỉ sợ đầu bếp Ngụy thực sự muốn lật người lên để đá trần nhà nên tôi gõ mạnh của tủ lạnh: “Nếu như chiếu theo cách nói của ông là mèo trắng với Âm Long ở đây thì có lẽ chúng đều ở trong tủ lạnh ấy, bên trong đều trống không cả!”
“Tủ lạnh trống không?” Đầu bếp Ngụy tròn hai mắt, bước lên kéo tôi ra.
Bản thân tôi cũng bị dọa, trong bếp ngoại trừ tủ bếp đã được tìm thì chúng tôi vẫn luôn không sờ đến chiếc tủ lạnh bề ngoài cũ kỹ này, hình như hai lần lấy đồ xong tôi cũng chẳng chú ý xem bên trong có những gì.
Thuận tay mở cửa tủ lạnh ra, khí lạnh bên trong tràn ra ngoài, tôi rùng mình, hai lần vừa nãy lúc mở tủ ra tôi chỉ chăm chăm tìm đồ, không có cảm thấy lạnh đến vậy.
“Bên trong!” Đầu bếp Ngụy để Đại Hồng dựa vào tôi, kéo vách ngăn bên trong tủ lạnh ra sau đó kéo ngăn kéo ở tầng trên ném xuống đất.
“Gâu!”
Lúc đầu bếp Ngụy rút ngăn kéo ra một nửa thì nghe thấy bên trong tủ lạnh có âm thanh hú lên, sau đó một con chó đen trên mình đầy vết máu nhảy ra từ trong tủ lạnh, vểnh tai chạy ra ngoài.
“Cái này… Nhóc Dương, tránh ra mau!” Đầu bếp Ngụy duỗi tay kéo Đại Hồng trong lòng tôi dậy sau đó vô cùng có nghĩa khí gào lên với tôi.
Tôi chỉ vừa cảm thấy trong lòng trống không thôi, sau đó đã bị con chó kia nhào lên đẩy ngã ra đất, phần đầu đập mạnh xuống sàn nhưng trước mắt lập tức xuất hiện hai hàng răng trắng cùng cặp mắt đỏ rực, tôi chỉ hận không thể lôi mười tám đời tổ tông của tên người cây đầu bếp Ngụy kia ra mắng, ông ấy kéo vợ chạy để một mình tôi đối phó với con chó to như này.
Nhanh chóng đưa tay túm lấy cổ con chó, tôi nghĩ dùng sức lực hiện giờ của mình ném nó sang bức tường bên cạnh, nó sẽ chết chắc nhưng tôi vừa chạm vào cổ nó thì chỉ cảm thấy bàn tay đau đớn, tay còn chưa dùng sức đã cảm thấy cả chân, lưng, ngực đều đau đến nóng rát sau đó bị móng vuốt con chó cào cho bị thương.
Quả nhiên mặc váy không tiện gì cả!
Tôi cũng không chú ý có bị lộ hàng hay không nữa, bàn tay túm cổ con chó dùng sức, sau đó hai chân đạp mạnh, bật từ dưới đất lên như cá chép.
Sau khi đứng lên tôi chỉ cảm thấy eo gãy đến nơi, quả nhiên tôi còn xa lạ với tư thế tập luyện này.
“Hú!” Cổ con chó đen bị tôi túm, mặc dù bốn chân đen đúa không ngừng cào lên người tôi nhưng cũng không thể bổ lên trước mặt tôi nữa.
“Con nhóc này, lại còn đùa với chó nữa!” Đầu bếp Ngụy ôm Đại Hồng qua nhìn đầu con chó đen kia, tôi quát ầm lên: “Ông quay về đợi bị ngứa chết đi, ông cũng không nhìn xem con chó này ăn gì mà lớn hả!”
“Gâu!” Con có đen bị đầu bếp Ngụy gõ, hú to lên một tiếng, quặp đuôi lại, hai chân trước bá lên bả vai tôi.
“Suýt!” Tôi hít sâu một hơi, trong lòng thầm niệm Đại Lực Kim Cương chú, sau đó nhấc con chó lên rồi ném về một bên, co chân bay qua đạp một phát vào cổ con chó.
Vừa rồi vì quá vội vàng nên không nhìn rõ, lúc này dẫm chân lên rồi mới biết ngực con chó này có một nhúm lông trắng mà cái cổ tôi đang đạp vào ấy không hề có độ ấm, chỉ sợ con chó này vẫn luôn ăn thịt đông lạnh trong tủ để lớn lên.
“Meo!”
Lúc này tiếng mèo trắng kêu cũng vọng ra từ tủ lạnh, bên trong còn có âm thanh đánh nhau và đồ vật rơi xuống nữa, tôi vội đạp thêm mấy phát vào cổ con chó, sau đó nhìn đầu bếp Ngụy rồi chạy qua xông vào tủ lạnh.
Tủ lạnh cũng chỉ to có nhiêu đó, rút vách ngăn giữa hai tầng ra vừa đủ cho một người ra vào, chiếc váy nhãn hiệu bằng tiếng Anh trên người tôi đã được sửa lại, cũng chẳng còn bao nhiêu vải che được thân thể, tôi nhìn nó, một tay rút miếng vải che tủ lạnh rồi học theo lão Miêu với Trường Sinh, quấn nó quanh eo rồi mới bước vào.
Vậy mà đầu bếp Ngụy lại kéo tôi lại, cam chịu nhét Đại Hồng vào trong lòng tôi: “Cũng không biết có phải kiếp trước tôi mắc nợ cô không nữa!”
Tôi ôm Đại Hồng, ngẩn người nhìn ông ấy khom người đi vào tủ lạnh, sau đó lại còn vẫy tay với tôi nữa.
Tôi vội kéo Đại Hồng bước vào trong, cơ thể Đại Hồng rất nóng, tôi nghĩ chị gái đến từ linh giới này đã nhiều lần trúng phải cổ như thế, chắc cũng sẽ không dễ dàng bị cảm đâu nhỉ?
Dù sao thì đầu bếp Ngụy cũng không nói phải lấy thêm quần áo che cho cô ấy, tôi cứ kéo vào trước rồi nói sau vậy.
Vừa tiến vào trong tôi đã cảm thấy cả người lạnh đến phát run, phía sau tủ lạnh này căn bản không phải một căn phòng như tôi tưởng tượng mà là một gian đông lạnh cực lớn, giống như nơi bán đồ uống trong siêu thị ấy, chỉ là bên trên những ngăn lạnh kia lại treo máu.
Mà chính giữa khu đông lạnh, thân rắn của Âm Long đã biến to ra, cuộn thành một vòng bảo vệ mèo trắng bên trong, xung quanh không ít những con chó đen giống con chạy ra vừa nãy nhảy bổ vào cắn lên thân nó.
Âm Long chỉ có thể không ngừng vung đuôi, thè lưỡi ra rồi cắn, có vài con chó đen cả người bị cắn ra vài miếng da rồi nhưng đôi mắt chúng vẫn đỏ rực nhào về phía Âm Long giống như chưa chết thì chưa dừng lại ấy.
“Hây!”
Tôi nhìn Âm Long bảo vệ được đầu thì bị mất phần đuôi, thấy tình cảnh không thể kéo dài trước mắt này, tôi rất đau lòng, chúng tôi nào có bị bắt nạt như vậy bao giờ! Ném về phía lũ chó đen kia một Chưởng Lôi Tâm sau đó để Đại Hồng dựa vào tủ máu bên cạnh, tôi xông vào giữa đám chó đen.
“Gâu! Gâu!”
Những con chó kia không kêu to được nữa, toàn bộ chúng tôi ngước đôi mắt đỏ au nhìn chăm chú đám người từ bên ngoài tới là chúng tôi đây.
“Được rồi!” Đầu bếp Ngụy vội ôm Đại Hồng lên rồi nói với tôi: “Cô có thể đừng làm vậy không hả! Cô chăm sóc tốt cho cô ấy đi, những con chó này để tôi đối phó!”
“Ông chăm sóc cô ấy đi, tôi đi xử chết đám chó này!” Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy hơi tội lỗi, vừa rồi tôi vậy mà ném Đại Hồng lại tự nhiên như thế rồi lao vào đối phó với lũ chó này, nếu như có con chó đen nào nhảy qua chỗ Đại Hồng, vậy không phải tôi trở thành tội nhân thiên cổ rồi sao?
Hóa ra tôi vẫn luôn liều lĩnh như thế!
“Cô điên à!” Đầu bếp Ngụy hình như lo lắng lắm, ông ấy quát lên với tôi: “Những con chó này là thất tinh hắc cẩu, sinh ra đã mang theo ác khí, một bào thai có bảy con, đầu tiên sẽ ăn hết anh em chúng chỉ để chừa lại một con lớn lên, sau đó ăn thịt người chết đông lạnh cùng với máu của họ, con vừa nãy nếu như không phải tôi đã đánh vỡ não của nó trước, cô cho rằng cô có thể đá hai phát là giết chết được nó sao?”
“Ăn thịt người chết?” Tôi liếc nhìn tủ máu kia, quả nhiên bên dưới tủ là một ngăn kéo đông lạnh nữa được ngăn cách bởi nắp đậy bằng tấm thép màu trắng bạc, tôi nhìn không rõ bên dưới là gì, lúc này nghe đầu bếp Ngụy nói thế trong đầu tôi lập tức tái hiện lại cảnh trong các bộ phim.
Chỉ sợ bên dưới miếng nắp đậy bằng thép trắng kia đều là những miếng tay, chân, đầu, thân mình của con người được cắt ra thôi nhỉ?
“Xì!” Âm Long lè lưỡi về phía tôi sau đó đuôi nó cuộn lại, quăng về chỗ tôi.
“Meo!”
Con mèo trắng đáng thương vẫn luôn oai phong, không ngờ tới lúc này bị Âm Long ném đi như con chuột, lúc bay lên giữa không trung còn kêu khẽ tỏ ý kháng nghị.
Tôi đón được con mèo trắng, nhìn nó rồi trực tiếp mở khóa kéo của chiếc túi xách đeo trên cánh tay, đặt con mèo trắng vào trong sau đó ném Chưởng Tâm Lôi về phía đám chó đen kia.
“Con nhóc không nghe lời này!” Đầu bếp Ngụy không dám thả lỏng tay đang ôm Đại Hồng, chỉ có thể ở bên cạnh luôn miệng mắng.
Âm Long hình như không hài lòng khi đầu bếp Ngụy nói thế, nó há miệng, một miếng cắn lấy đầu con chó, dùng sức nhổ ra, con chó vừa hay lăn đến chân đầu bếp Ngụy, sau đó nó lè lưỡi về phía tôi, đuôi rắn quật mạnh qua một bên, vài con chó đen trực tiếp bị hất văng lên tủ máu.
“Hây!”
Những con chó vừa ngã ra đất tôi đã lập tức ném Chưởng Tâm Lôi vào đầu tiễn nó sang tây thiên luôn.
Một lát sau, toàn bộ lũ chó đều được giải quyết, tôi nhìn về phía đầu bếp Ngụy đang trừng tôi như có thâm thù đại hận, tôi duỗi tay kéo ngăn kéo bên dưới tủ đông ra.