Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 318: Thi độc




Ký hiệu này có phải là bức tranh trên tường của Thần thôn không?
Tôi vội vàng duỗi đầu qua nhìn vào trong tay của Vương Uyển Nhu, nhìn những kí hiệu hình vuông và hình xoắn trên điện thoại di động, nhìn thế nào thì cũng thấy đó là những kí tự lộn xộn?
Làm thế nào mà nó lại trở thành một bức tranh?
“Nhóc Dương, con đi sao chép những kí hiệu này ra đi, sau đó đi tìm những kí hiệu mà lão già ở Thần thôn kia từng cho chúng ta xem, sau đó chúng ta sẽ biết nó có đúng không!” Sư công kinh thường nhìn tôi một cái, dường như đối với ông ấy, có một đồ tôn như tôi là một chuyện vô cùng mất mặt.
Tôi không cam tâm tình nguyện liếc nhìn tổng giám đốc Lư bị ném ở phía sau, tôi còn muốn hỏi một chút tin tức gì miệng ông ta! Mấp máy môi vài lần còn chưa có mở miệng.
Nhà họ Đinh ở trong một khe núi như thế này, tôi đi đâu để tìm máy in đây?
“Chị ơi?” Tội nghiệp tôi, ngoại trừ tên Tiểu Bạch mập mạp này còn quan tâm đến sắc mặt của tôi, những người khác đều bị những kí hiệu trên điện thoại di động này hấp dẫn mất rồi.
“Còn không chịu đi!” Sư công thế nhưng còn ghét bỏ sắc mặt tôi khó coi, ông ấy còn mắng chửi tôi.
“Để tôi đi!” Trường Sinh đưa tay lấy di động rồi chỉ vào người tôi nói: “Cô đi thay quần áo trước đi!”
“Thật mất mặt!” Dù sao bây giờ lão gia chủ này nhìn tôi cũng không vừa mắt, tôi cứ đứng trước mặt ông ấy lắc lư nửa ngày. Lúc này mới nhìn thấy áo quần của tôi gần như bị rách toạc cho nên ông ấy càng xem thường tôi hơn.
Tôi bất đắc dĩ gật đầu với Trường Sinh rồi ra bên ngoài tìm mấy bộ quần áo mà phu nhân Đinh đã chuẩn bị cho tôi đi tắm rửa. Lúc nãy, dọc đường cứ mãi lo lắng nên không chú ý đến vết thương trên người. Vết thương ở bên ngoài bị nước nóng gội rửa cho nên tôi phát hiện ra miệng vết thương xuất hiện màu xanh đen, hơn nữa xung quanh vết thương đã cứng lại, đây là hiện tượng trúng độc thi!
Tôi sợ tới mức dùng sức bóp miệng vết thương nhưng có làm gì máu cũng không chảy ra, tôi đau đến mức xuýt xoa trợn mắt. Càng bóp mạnh thì vết thương càng cứng và đen lại, tôi nhìn xuống đùi mình đang nóng ran, vết thương trên ngực và lưng, là một vết sẹo dài màu xanh. Điều này làm cho tôi cảm thấy máu mình giống như đang đông cứng lại.
Tôi dứt khoát tắt vòi nước nóng, cố gắng cắn lưỡi và dùng nước bọt chấm vào miệng vết thương. Nhưng dù có chà xát đến nỗi có thể rơi ra hai lớp da thì miệng vết thương kia vẫn giống như xi măng đông cứng vậy, chà thế nào cũng không rớt ra được.
Trong lòng tôi bắt đầu nhớ lại năm đó sư thúc bị cương thi của lão Miêu cào xước, trên vết thương mọc ra một bộ lông trắng, tôi mài bột gạo nếp cả một đêm để cho ông ấy ngâm. Ông ấy còn ăn hết cả một cây thuốc đông y dùng để hộ mệnh của sư phụ mới có thể bảo vệ được tính mạng, đây cũng là do lão Miêu đã nương tay.
Nhìn vào những vết thương của tôi, có vẻ như con chó đen bắc đẩu kia cũng không có nương tay lắm, ngược lại dường như muốn đưa tôi vào chỗ chết.
“Trương Dương! Cô tắm xong chưa? Tần lão tiên sinh muốn hỏi cô Ngụy Yến đi đâu rồi?” Tôi đang mệt mỏi nghĩ có phải cơ thể mình sẽ từ từ cứng đờ sau đó biến thành một người đá hay không!
Chỉ là không biết đến lúc đó tôi có được may mắn như Đại Hồng hay không, sẽ có một người như đầu bếp Ngụy, si tình đến quên cả bản thân mình.
“Trương Dương? Cô không sao chứ? Tần lão tiên sinh bắt đầu mắng mỏ rồi!” Giọng nói trầm ấm của Trường Sinh từ bên ngoài truyền đến, có chút buồn cười nói: “Ông ấy hình như phát hiện ra bức tranh đó và kí hiệu có mối liên quan với nhau, ông ấy đang vui vẻ nói cho mọi người biết. Nếu cô không đi thì sư công sẽ rất mất mặt!”
Tôi nhìn thoáng qua bộ áo quần đặt ở bên cạnh, nhanh chóng với lấy chiếc khăn lau khô cơ thể, sau đó mặc áo quần vào rồi mở cửa ra nói với Trường Sinh: “Đi thôi, đi xem lão địa chủ đó đắc ý như thế nào. Sao anh trở về nhanh vậy?”
“Phòng làm việc của tổng giám đốc Đinh có máy in.” Trường Sinh giữ chặt tay của tôi, cau mày quan sát tôi rồi nói: “Cuối cùng tôi cũng cảm giác được trên người cô có một mùi lạ, lúc nãy mùi máu tươi trộn lẫn với mùi hôi thối của xác chết nên tôi không ngửi được. Lúc này ngửi rất rõ ràng?”
Tôi vội lắc đầu với cậu ấy, trong lòng tự hỏi liệu có nên nói cho Trường Sinh, để cho cậu ấy nghĩ ra biện pháp cho tôi hay không. Cổ thuật của cậu ấy còn giỏi hơn cả lão Miêu, hơn nữa điều quan trọng nhất là tôi cũng không dám nói cho sư công vẫn đang tức giận biết. Nếu không hai người không bình tĩnh này không biết phải cứu tôi bằng cách nào, ngược lại còn phê bình tôi.
Tôi nghĩ rằng tôi hình như có chút trẻ con, vì sợ bị bị người khác mắng mà ngay cả vết thương cũng phải giấu diếm. Trước đây tôi cũng không có làm những chuyện như thế này, sau này lớn lên lại làm nó.
Tôi vội vàng khoát tay với Trường Sinh rồi nói: “Tôi trở về lấy áo khoác đã! Có hơi lạnh!”
Dường như đã nói trúng chính mình, thế mà tôi lại cảm thấy hơi lạnh thật, trong lòng cũng có chút sợ hãi, đây là dấu hiệu phát tác độc thi.
Trước đây tôi cũng từng nghe qua về chó đen Bắc Đẩu, thật ra nó cũng không khác ngao Tây Tạng bao nhiêu. Chỉ là chó Bắc Đẩu có tà khí màu trắng ở trên ngực nên sát khí rất nặng. Hơn nữa tên tổng giám đốc Lư thần kinh này lại dùng máu của người chết và máu đông lạnh để cho những con chó Bắc Đẩu này ăn, độc thi kia không biết còn mạnh hơn cương thi bao nhiêu lần.
Vào trong phòng, tôi mở tủ quần áo ra, trong lòng cảm thấy may mắn vì phu nhân Đinh đã đặt hai cái túi hương vào trong tủ quần áo của tôi. Mặc dù mùi hương không phải quá nồng nhưng vẫn có thể lưu giữ lâu dài trên áo quần.
Tôi lấy một chiếc áo khoác, tôi xé nhãn hiệu của nó mà không cần nhìn, dù sao toàn bộ áo quần mà phu nhân Đinh chuẩn bị cho tôi đều là chữ tiếng Anh. Tôi hoàn toàn không hiểu những chữ này là gì, vì thế không bằng khỏi cần nhìn.
Mặc áo xong, Trường Sinh lại đưa tay về phía tôi, tôi vội vàng né tránh sang một bên.
Vừa rồi khi mặc quần áo, tay tôi đã vô tình đụng trúng bả vai, tay đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Tôi nghĩ thầm trong lòng, phải nhanh chóng giải quyết chuyện của lão địa chủ, sau đó bảo sư thúc mài bột gạo nếp giúp tôi để tôi loại bỏ chất độc xác chết trên người.
Lúc này, căn phòng của Đại Hồng vang lên từng tiếng tranh luận, tôi đứng ở ngoài cửa vẫn có thể nghe được giọng của sư công cười lớn, hình như còn đang tranh giành cái gì với đầu bếp Ngụy.
“Đi vào thôi!” Trường Sinh bình tĩnh đứng ở phía sau tôi, cậu ấy đưa tay muốn kéo tay tôi.
Ngay sau khi nắm lấy tay tôi, tôi vội kéo cậu ấy lùi lại vài bước rồi nói: “Anh biết rồi có phải không?”
“Nếu không có chuyện gì, cô sẽ không trốn tránh tôi như vậy, là mùi của độc thi, đúng không?” Đôi mắt đen như mực của Trường Sinh nhìn chằm chằm vào tôi, nói một cách đầy tức giận: “Tôi đi theo sư phụ học, đầu tiên chính là làm người giấy, sau đó là dùng Hắc Xà để khống chế cương thi, tôi ngửi thấy nhiều nhất chính là mùi vị của người chết! Cô cho rằng tôi không ngửi thấy được hay sao? Hơn nữa trên người của cô có Tác Hồn dẫn, chỉ cần cơ thể của cô có một chút thay đổi là tôi có thể cảm nhận được.”
“Là chó Bắc Đẩu!” Tôi bất đắc dĩ kéo cậu ấy lui thêm vài bước, nghe thấy âm thanh tranh luận trong phòng to hơn, tôi vội nói với Trường Sinh: “Tôi không muốn để cho sư công biết chuyện này, trước tiên ứng phó qua cửa ải này đã rồi anh giúp tôi tìm cách có được không?”
“Cô chống đỡ được sao?” Trường Sinh liếc mắt nhìn tôi một cái, dường như cắn răng mà nói: “Tần lão tiên sinh đúng là không có mắng oan cô! Cô thật sự không muốn sống, hơn nữa còn rất lỗ mãng!”
“Tôi biết mà!” Ở trước mặt Trường Sinh, tôi không cần phải giả bộ làm gì, tôi vỗ vỗ tay cậu ấy, bản thân tự mở cửa đi vào bên trong.
“Ha ha! Nhóc Dương mau vào đây xem, ta cho con xem thứ tốt!” Sư công ngồi trên chiếc ghế đối diện cửa cười to với tôi: “Tấm bùa này và bản đồ của Thần thôn có một một sự kết hợp hoàn hảo!”
Tôi nhìn dáng vẻ của những người khác vô cùng kích động, vội vàng tiến lên hai bước rồi đoạt lấy tờ giấy A4 trong tay của sư công.
“Trước tiên con hãy chọn một vài biểu tượng màu đen đặt vào phía bên trái của bức tranh, hãy tưởng tượng chúng có cùng kích thước! Con xem, đặt ở đây!” Trong mắt của sư công tràn ngập ý cười, ông ấy chỉ vào kí hiệu hình vuông trong tay tôi, khi chúng di chuyển thì chiếc quan tài vốn như cũ đã trở nên không giống nữa. Chỉ cần thêm một ký hiệu hình vuông thì chiếc quan tài đá sẽ không còn là quan tài đá, ngược lại nó sẽ giống như chữ gì đó, hơn nữa chữ này hình như được khắc trong khuôn?
Tôi nghi ngờ nhìn sư công, cẩn thận hỏi: “Phải bỏ những ký hiệu này lên phía trên bức tranh và in nó ra mới thể có tìm được đáp án cho bí mật của bức tranh này phải không? Nhưng rốt cuộc những tổ tiên của tộc Miêu muốn giấu cái gì ở bên trong bức tranh này?”
“Chắc là làm thế nào để Si Vưu sống lại.” Lão Miêu hít một ngụm thuốc lá rồi nói với tôi, giọng điệu mang theo sự khinh bỉ: “Người của thế hệ trước đúng là không có đầu óc, họ chỉ muốn hồi sinh lại tổ tiên!”
“Đúng vậy!” Sư công lấy lại tờ giấy trong tay tôi, cười ha ha nói: “Các lão già ở Thần thôn kia trông coi hơn một nghìn năm cũng không thể tập hợp đầy đủ để đi vào bên trong, mà chúng ta chỉ tùy tiện xông vào thì lại có thể. Điều này có thể chứng minh chúng ta thực sự là những người có duyên với nó!” Sư công rất đắc ý quơ quơ tờ giấy trong tay và nói.
Dường như ông vẫn chưa chưa thỏa mãn nên lại nói với tôi: “Con coi như đã lập được công lớn, chỉ là chúng ta không hiểu ý nghĩa của những chữ này, hơn nữa không biết đặt biểu tượng vào đâu. Phải tìm một người tài giỏi có thể hiểu được nó để giải quyết, sau khi giải quyết xong, chiếc quan tài của Si Vưu này không còn là vấn đề!”
“Người cũng muốn làm Si Vưu sống lại hay sao?” Tôi cẩn thận thu tay về phía sau, nhìn thấy sư công cười đến điên cuồng nên cẩn thận hỏi ông ấy.
Đừng tưởng lão địa chủ này là một nhân vật đáng tin cậy, chỉ cần ông ấy có ý nghĩ đó thì nhất định sẽ sống lại cho mà xem.
“Vậy thì để sư phụ đi tìm người có thể nói được cổ Miêu đi, chị Uyển Nhu lại xác định tung tích của chiếc quan tài đó ở nơi nào, con và Trương Dương đi ra ngoài để làm chút chuyện!” Trường Sinh lo lắng kéo tôi về phía sau, muốn đi ra ngoài.
Tôi vừa nghe nói đến chiếc quan tài, trong đầu bỗng nghĩ đến suy đoán của mình khi Tĩnh Trần chết, vội hỏi: “Con sợ là có người đang muốn xóa sạch toàn bộ những người có liên quan đến chuyện nuôi dưỡng cổ thần!”
“Nhóc Dương, cô đừng nói lung tung!” Lão Miêu nghe tôi nói như vậy thì trừng mắt nhìn tôi một cái, lão quát: “Làm sao có thể thanh trừ nhiều người như vậy được, người nuôi dưỡng cổ thần nhiều lắm! Còn nữa…còn nữa…”. truyện xuyên nhanh
“Tĩnh Trần và Viên Sĩ Bình, còn có cả Viên Uy đều đã chết. Chúng ta cũng đã chết…Vậy chỉ còn lại sư thúc và mấy người ở trong quan tài.” Tôi nặng nề nhìn lão Miêu, sau đó nói suy nghĩ của mình cho mọi người nghe.
Nếu thật sự là như vậy thì cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch còn ở trong chiếc quan tài kia đoán chừng sẽ có cái kết rất bi thảm.
“Bây giờ tôi sẽ đi xác nhận chuyện quan tài kia, Đinh Lương, ông chuẩn bị một vài người, đừng để những người đó tìm được. Chỉ cần ông không làm ra chuyện gì không đúng thì bọn họ cũng không dám làm khó dễ các ông. Dù sao việc của bọn họ làm cũng không vẻ vang gì!” Vương Uyển Nhu nhanh chóng đứng dậy, cô ấy nói với tôi: “Trả Ngụy Yến lại cho tôi!”
Lúc này tôi mới nhớ ra Ngụy Yến vẫn còn đang ở trong phòng tắm, tôi vội vàng gật đầu với Vương Uyển Nhu rồi chạy nhanh về phía phòng tắm.
“Mùi thi thể trên người cô rất nồng, để cho tôi xem!” Tôi vừa mới chạy đến phòng tắm thì Vương Uyển Nhu đã đi theo vào, không nói một lời kéo áo quần của tôi ra.
Khi nhìn thấy những vết thương trên cơ thể tôi, tên quỷ sai này lại mạnh mẽ lùi về phía sau: “Cái gì đã làm cô bị thương vậy? Sao nó lại đến từ địa phủ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.