Nhìn bức tranh vẽ Đại Hồng, tôi có thể nhịn không hỏi mấy người này những chuyện mất não như trong mơ Đại Hồng có mặc quần áo hay không nhưng lại không nhịn được nghĩ xem lúc đầu bếp Ngụy biết tin thì sẽ bày ra vẻ mặt gì.
Tôi cứ nhìn chằm chằm hình ảnh Đại Hồng trên tờ giấy. Đội trưởng Triển thấy vẻ mặt tôi là lạ thì dường như nhớ đến chuyện gì đó, cuống quít nói với những người khác: “Các cậu canh giữ ở đây, đừng cho bất kỳ ai vào.”
Bảy người rõ ràng hơi sững sờ, nhưng cả tôi và đội trưởng Triển đều không có tâm trạng giải thích lí do với bọn họ.
Tôi cầm bức vẽ quay về văn phòng của cục trưởng Cao, băn khoăn chẳng biết có nên gọi Đại Hồng tới xem thử hay không, cũng buồn rầu nghĩ xem có nên nói rõ tình huống hiện giờ với cục trưởng Cao không.
Cuối cùng không đợi tôi kịp đưa ra quyết định thì Trường Sinh và sư thúc đã ung dung đi tới. Sư thúc còn cực kỳ vô liêm sỉ chào hỏi cục trưởng Cao rồi không hề khách khí ngồi xuống bàn làm việc của người ta.
Tôi cứ nhìn hai người họ là lại nhớ đến chuyện vảy rồng, bèn nghiêng đầu không thèm để ý đến họ. Trường Sinh chạm tay lên vai tôi, sau đó có một thứ lành lạnh bò từ ống tay áo anh lên người tôi.
Cảm giác này không cần nghĩ cũng biết là cái tên Âm Long kia. Tôi đè mạnh Âm Long lại, thoáng liếc qua Trường Sinh để rồi phát hiện ra anh không hề nhìn mình. Anh vòng qua người tôi, mất tự nhiên cầm lấy tờ giấy trong tay tôi.
“Đây là người đẹp nào thế?” Sư thúc trơ tráo ngó đầu qua xem rồi lập tức nhướn mày nhìn tôi: “Con vẽ Đại Hồng à? Vẽ còn không đẹp bằng sư thúc, thật ra Đại Hồng ngoài đời thật còn đẹp hơn trong tranh này.”
Từ lúc Trường Sinh lấy đi bức tranh trong tay là tôi đã biết mọi chuyện hỏng bét rồi, không ngờ sư thúc lại nhanh mồm nhanh miệng nói toẹt hết ra vậy.
Cũng may, tôi không cần băn khoăn có nên nói cho đội trưởng Triển và cục trưởng Cao biết chuyện hay không nữa, vì giờ không nói cũng phải nói.
Dưới ánh nhìn trừng trừng của đội trưởng Triển và cục trưởng Cao, tôi đành thành thật kể tuốt tuột về lai lịch khác biệt của Đại Hồng cho bọn họ nghe. Tôi cũng kiềm chế tức giận mà nói qua cho sư thúc và Trường Sinh biết tình hình trong cục cảnh sát, đặc biệt là chuyện những thi thể trợn trừng đôi mắt, chảy lệ máu.
Sư thúc nghe tôi nói xong thì tỏ vẻ khó tin. Cho tới tận khi tôi bảo ông ấy mở cửa nhà vệ sinh ra nhìn tấm gương thì ông ấy mới chép miệng, vỗ vai cục trưởng Cao tỏ vẻ vô cùng thông cảm.
Thật ra nếu đám người trong cục cảnh sát chỉ mơ mấy giấc mộng nhạy cảm thì có thể hiểu rằng họ bị luồng khí trong thi thể quấy nhiễu. Nhưng vấn đề là bọn họ đều mơ thấy cùng một người, lại còn là Đại Hồng chưa từng quen biết, đây mới là rắc rối.
Vả lại, tôi vốn cho rằng những cái bóng trắng trong kính là linh thể chưa tan biến của đám thi thể kia. Thế nhưng sau đó nhà vệ sinh bắt đầu rướm máu và các thi thể mở mắt thì tôi mới nhận ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
Tất cả những chuyện này cộng lại có thể coi như một phong thư khiêu chiến. Có người đang viết thư khiêu chiến Đại Hồng.
Kẻ viết thư khiêu chiến rất có thể là người Nguyên Linh đã nhắc tới. Chỉ có người ấy mới có thể biết rõ động tĩnh của chúng tôi, thao túng được mọi chuyện, và cũng chỉ có ông ta mới rảnh rỗi đến độ biến Đại Hồng trở thành đối tượng trong giấc mơ nhạy cảm của bảy cảnh sát.
Nhưng những chuyện này tôi không tiện nói với cục trưởng Cao. Tôi chỉ bảo sư thúc gọi điện kêu Đại Hồng mau tới đây, nơi này có manh mối cô ấy cần.
Tôi không biết người ấy bày ra những chuyện này là có mục đích gì. Chẳng phải Nguyên Linh nói ông ta muốn dùng máu của cô nàng mập và chó ba đầu để làm chuyện gì đó sao?
Hiện giờ chúng tôi hủy đi kế hoạch của ông ta mà không bị trả thù, ngược lại mấy ngày trước ông ta bắt đầu bày ra những chuyện thấp kém như thế này.
Trong lúc chờ Đại Hồng tới, Trường Sinh mấy lần đã liếc nhìn tôi nhưng tôi giả vờ không biết, tĩnh tâm nhấc bút vẽ bùa.
Trời chậm rãi chuyển tối. Cục trưởng Cao cuối cùng cũng không chờ được nữa, đề nghị chúng tôi dạo qua một lượt các phòng vệ sinh trong cục để xem xét tình huống.
Trường Sinh lập tức đồng ý rồi kéo tôi ra khỏi phòng làm việc. Anh vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Không phải bọn anh không muốn nói cho em biết chuyện vảy rồng, nhưng em biết thì cũng chẳng có ích gì. Dù sao chuyện đó cũng chẳng hay ho cho cam.”
“Các người đều biết mà lại giấu diếm tôi, mặc kệ đấy là chuyện gì, biết thì sẽ chết à?” Tôi không thể ngờ Trường Sinh vẫn dùng lại câu nói cũ, hơi bực bội đẩy tay anh ra. Nhưng anh thà chết không buông, tôi đành phải mặc cho anh kéo về phía trước.
Cục trưởng Cao trước tiên mở cửa phòng vệ sinh cùng tầng để bọn tôi vào xem xét. Việc này khiến tôi có cảm giác như mình đang đi kiểm tra vệ sinh trong trường học vậy. Đám cảnh sát trong cục không hiểu chuyện gì xảy ra cứ nhìn chằm chằm mấy người bọn tôi ra ra vào vào phòng vệ sinh.
Cuối cùng, dù có tìm cả dưới mặt gương thì chúng tôi vẫn không phát hiện ra gì.
Mãi cho đến khi tất cả nhân viên trong cục cảnh sát đều đã về hết, chỉ còn tám người trong đội cảnh sát hình sự và nhân viên trực đêm, Đại Hồng vẫn chưa tới.
Trong tòa nhà bắt đầu trở nên lạnh lẽo, những giọt máu trong phòng vệ sinh từ từ chảy dọc mặt gương về phía bồn rửa mặt.
Tôi không muốn ở trong một tòa nhà lúc nào cũng có cảm giác ngập trong máu bèn kéo Trường Sinh và sư thúc xuống tầng dưới, đi vòng quanh cục cảnh sát. Phong thủy của tòa nhà cục cảnh sát đẹp vô cùng, nơi đây còn đặt rất nhiều đồ vật trừ tà và tránh tà, nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể có mấy thứ bẩn thỉu vào quấy phá.
Sư thúc gọi điện thoại về nhà lần nữa thì nhận được tin Đại Hồng đã ra ngoài ngay sau cú điện trước rồi. Bà Đinh còn tưởng rằng sư thúc cuối cùng cũng đã thông suốt, vui vẻ cổ vũ ông ấy cố gắng lên.
Nhân vật chính còn chưa đến, trò hay không thể trình diễn, chúng tôi đành phải cố gắng đi thăm quan “rạp chiếu phim”.
Như lời đội trưởng Triển đã nói, quả nhiên đám cảnh sát trực ban đã dựng lên một cái lều tạm thời trên bãi đất trống dưới tầng. Đương nhiên trong lều hoàn toàn không có vật liệu phản quang, cũng chứa đầy đủ dụng cụ làm nhiệm vụ cần thiết.
Tôi buồn cười lượn quanh một vòng xem xét cái lều tạm cảnh sát dựng lên ngay bên ngoài khu làm việc của họ. Bóng hai con sư tử lớn ở cổng đổ dài lên lều. Tôi bèn kéo Trường Sinh tới xem hai con sư tử đó.
Nghệ thuật tạc tượng sư tử ở Trung Quốc rất đặc biệt, có quy định rõ ràng nơi nào nên chạm khắc và dùng loại hình chạm khắc nào. Mặc dù hiện tại tôi không biết nhiều nhưng vẫn biết đánh giá sơ bộ. Các bạn có hứng thú thì có thể tìm kiếm trên baidu, tôi không muốn nói nhiều ở đây.
Lúc tôi và Trường Sinh tiến đến kiểm tra hai con sư tử đó, ánh trăng vừa vặn chiếu xuống. Nhìn từ đằng trước thì bóng hai con thú vô cùng dữ tợn.
Khi tôi nhìn đến điểm tiếp xúc giữa cái bóng dưới đất và tượng sư tử, sống lưng chợt đổ mồ hôi lạnh. Tôi vội vàng kéo Trường Sinh đi sang bên khác.
Quả nhiên điểm tiếp xúc giữa cái bóng và tượng sư tử là như thế…
Nếu người có hiểu biết động tay động chân vào thì rất khó tránh thoát. Sư tử vốn là vật trấn trạch tránh ma quỷ, nhưng hai con sư tử này chẳng hề có tác dụng gì.
Ban ngày nhìn hai con sư tử này không hề có gì bất thường, nhưng đêm đến, khi ánh trăng trôi qua, cái bóng trên mặt đất của hai con sư tử cũng chậm rãi di chuyển. Lát nữa khi trăng lên tới đỉnh đầu thì trên mình hai con sư tử này nhất định sẽ hiện lên hoa văn, mà hoa văn này chắc chắn không phải trấn quỷ, là chiêu quỷ!
Ở Trung Quốc trong 5000 năm, thuyết thần quỷ đã có từ lâu, những đồ vật liên quan đến hai loại này hầu như đều có ở khắp Trung Nguyên. Nhưng qua thời gian, càng ngày càng có nhiều đồ vật bị thường ngày hóa, mục đích của chúng cũng bị phai nhạt đi.
Đôi sư tử đá trước cổng cục cảnh sát này cũng như thế. Chúng được bố trí rất tỉ mỉ dù là về vị trí hay kích thước.
Tôi thật sự không thể ngờ rằng có người đã rắp tâm âm mưu tấn công vào cục cảnh sát từ lâu.
Tôi vội vã gọi cục trưởng Cao, hỏi ông ta hai con sư tử đá mới khắc này do ai thiết kế và khai quang trưng bày, kết quả đúng là lão đạo Diêu của Ngọc Hoàng cung.
Tôi không sợ Nguyên Linh có khả năng làm chuyện này, tôi chỉ lo lắng về người đứng sau ông ta.
Nếu đúng như những gì Nguyên Linh nói thì người này có năng lực phi thường, hơn nữa rất có thể ông ta là kẻ chạy trốn từ linh giới. Tôi giải thích bí ẩn đằng sau hai con sư tử này cho cục trưởng Cao và đội trưởng Triển nghe. Hai người họ suýt chút nữa đã dẫn người xông thẳng vào Ngọc Hoàng cung.
Đúng lúc này, một tiếng khóc trầm thấp vang lên, sau đó mấy bóng người màu trắng lướt nhanh qua cửa kính đen kịt của cục cảnh sát, giống như màn hình TV được bật lên.
“Lại nữa rồi!” Cục trưởng Cao mắng Nguyên Linh giả dạng thành “lão đạo Diêu” của Ngọc Hoàng cung một hồi. Sau đó ông ta bị bóng người đột ngột xuất hiện trên tầng dọa sợ, cuống quít chỉ cho chúng tôi xem.
Lúc này cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy “tivi” trong lời kể của đội trưởng Triển. Bóng người hiện lên trên tất cả các tấm kính của tòa nhà, tốc độ xuất hiện không nhanh lắm nhưng quả thật chúng đang thay đổi.
Ai từng đi qua siêu thị bán TV có lẽ sẽ hiểu được cảm giác này. Nó giống như hàng trăm chiếc TV được đặt trước mặt, hiển thị hình ảnh gần như giống nhau nhưng ở những thời gian khác nhau, khiến bạn hoa hết cả mắt.
Hiện giờ tôi đang cảm thấy hệt như vậy. Từ góc độ của bọn tôi vừa vặn có thể nhìn được mặt của những cái bóng trắng ấy.
Thật ra nhìn không rõ lắm nhưng chúng tôi cũng có thể nhận ra chúng không phải cùng một người.
“Hình như đầu không cân đối với thân thể?” Sư thúc nhìn một lúc sau đó đột nhiên chỉ vào một mảnh kính gần đó, nói: “Mọi người nhìn xem, nếu là toàn thân thì hình như có thể thấy một người cao cao, còn lờ mờ nhìn được góc bên kia khuôn mặt.”
Sư thúc dứt lời thì tôi cũng lập tức quan sát. Quả nhiên dù chúng tôi đứng ở đâu thì khuôn mặt của bóng trắng trên kính vẫn luôn đối mặt với chúng tôi, xử lý hình ảnh vô cùng tốt.
“Tình hình sao rồi?” Cục trưởng Cao đã nhìn đủ mấy ngày nay rồi. Vừa nghe nói chuyện này có gì đó khác lạ thì ông ta lập tức hăng hái kéo sư thúc đòi ông ấy chỉ cho mình xem.
Tay tôi bị Trường Sinh nắm chặt. Tôi ngẩng đầu nhìn những bóng trắng đang nhìn ra ngoài cửa kính và ngửa cổ lên trời một góc 45 độ kia. Cũng giống như những thi thể mở mắt rơi lệ, chúng đang muốn nói điều gì đó.
Tôi nhìn bọn chúng một lúc, sau đó thuận theo hướng ánh mắt của chúng mà quan sát, lập tức phát hiện ra một chuyện không tưởng. Tôi vội vã kéo Trường Sinh lùi về sau tầm mười bước.