Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 350: Trồng Kiến Mộc




Thật ra, sau khi chúng tôi biết sư công và những người khác lên Côn Luân sẽ gặp chuyện thì chúng tôi liền nghĩ ngay đến việc bảo họ nhanh chóng quay về, nhưng lại sợ trên đường đi họ sẽ xảy ra chuyện. Tính ra, để bọn họ đứng yên còn chúng tôi đến tìm, rồi cùng nhau lên Côn Luân tìm nguyên nhân thì an toàn hơn.
Nếu giống như suy đoán, kẻ đứng sau vì Kiến Mộc mà tới, vậy hắn ta muốn người của Linh giới xâm nhập vào thế giới con người hay muốn toàn bộ con người di cư sang Linh giới?
Hay hắn ta có một người đặc biệt được chọn để ra vào?
Chúng tôi không thấy được ưu khuyết điểm của chuyện này, nhưng nếu gã muốn Kiến Mộc, ba người sư công sẽ gặp nguy hiểm.
Vậy nên mặc kệ mèo trắng có đồng ý hay không, sư thúc đã gọi điện trực tiếp nhờ người bên Thanh Hải lái xe xuyên đêm đến vùng núi hẻo lánh này đón mèo trắng về, rồi ngay lập tức không vận nó đến Cục Cảnh Sát thành phố Hoài Hoá.
Mèo trắng thấy kêu gào với chúng tôi không được, nó lập tức thoát khỏi bàn tay của Tiểu Bạch, leo lên vai đầu bếp Nguỵ, kêu gào không ngừng.
Đầu bếp Nguỵ vốn định mềm lòng nhưng dưới ánh mắt của Đại Hồng đành phải thoả hiệp, ông ta lấy ra mấy hạt thông cho mèo trắng, sau đó quyết định việc này.
Mèo trắng còn không cam lòng gào to, Đại Hồng lập tức giật lấy hạt thông trong tay nó, lúc này mèo trắng có kêu gào cũng vô ích.
“Mày đi về trước đi, xong việc tao sẽ trả cho mày.” Đại Hồng nhẹ nhàng bóp hạt thông ném vào trong miệng, nheo mắt nhìn mèo trắng nói.
“Meo!”
Mèo trắng vươn cái cổ dài nhìn đầu bếp Nguỵ nhưng chỉ nhận được tiếng thở dài của ông ta.
Lúc này tôi mới giật mình với bản tính ma quỷ của Đại Hồng, thầm thấy may mắn vì mình không có đắc tội gì lớn với cô ta.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Bởi vì từ Thanh Hải tới nơi vùng núi hẻo lánh phải mất nửa ngày trời, lúc trời mới tờ mờ sáng chúng tôi đã lên đường nên đành phải gửi nhờ mèo trắng chỗ người đồng hương, rồi để lại địa chỉ điện thoại cho anh ta.
Bất kể mèo trắng có làm nũng hay tỏ ra dễ thương đến thế nào cũng chỉ nhận lại tiếng thở dài của đầu bếp Nguỵ.
Đến rạng sáng, chúng tôi đã vào sâu trong núi, trong đó có vô số con đường, chúng tôi cũng không biết sư công đã đi qua đường nào.
Nhưng chúng tôi biết mục đích cuối cùng của họ là đỉnh Côn Luân. Nghe đồn lần đầu Kiến Mộc mọc ở nơi đó, vươn tới Thiên Đình, kết nối nhân gian và rơi xuống Địa Phủ.
Thiết nghĩ người kia cũng nhất định để Kiến Mộc đến đó, hơn nữa không phải Nguyên Linh cũng nói rồi sao, ông ta muốn dùng máu của cô nàng mập và máu của chó ba đầu để làm gì đó.
Ít nhất hiện tại cô nàng mập đang ở cùng một chỗ với nhóm sư công, chúng tôi chỉ cần đi thẳng tới nơi là được.
Đường đi lúc mới lên núi khá dễ dàng bởi vì đoạn đường này thường xuyên có người đốn củi đi qua, nhưng sau đó đường có củi hay không cũng không nhìn rõ, đành phải nắm chặt tay dùng dao đã chuẩn bị trước để chém ra đường.
Chỉ là không biết Vương Uyển Nhu đã phát hiện ra điều gì mà nhìn có vẻ lo lắng nãy giờ, cô ấy cứ nhìn về phía sau chúng tôi, hỏi đang tìm gì cũng chỉ lắc đầu.
Sau khi đi một hồi lâu, chúng tôi mở bản đồ vệ tinh trên điện thoại và tấm bản đồ rách nát mượn từ đồng hương ra, có vẻ chúng tôi còn cách đỉnh Côn Luân rất rất xa.
Chúng tôi đã kiệt sức nhưng bạn nhỏ tuyết nữ và Tiểu Bạch lại vui vẻ chơi đùa, tuyết nữ còn thỉnh thoảng dạy cho Tiểu Bạch biết đây là cây gì, kia là cỏ gì.
Nhìn hai người họ, tâm trạng chúng tôi cũng tốt hơn đôi chút. Đương nhiên, ngoài bạn nhỏ tuyết nữ hay phàn nàn rằng chiếc váy ren của em bị rách ra, những người khác đều ổn cả.
Đi cả ngày, đến đêm khuya, điện thoại di động không có chút tín hiệu nào, may mà bản đồ đã download trước không thì chúng tôi cũng không biết mình đang ở chỗ nào.
Thứ đồ thần kì như lều trại chúng tôi không có ai mang theo cả, Nguyên Thần Tịch lấy luôn cành liễu trên người rồi khoanh thành một vòng để cho chúng tôi đốt lửa sưởi ấm, sau đó mọi người nghỉ ngơi một chút là được.
Nhưng chúng tôi vừa đốt lửa, tuyết nữ liền bắt đầu khóc hu hu.
Tình huống ấy khiến chúng hơi hoảng sợ, Đại Hồng không thích dỗ trẻ con lắm, cô ta chỉ liếc nhìn, tôi thì không biết cách, cuối cùng phải để Vương Uyển Nhu chạy ra hỏi nguyên nhân.
“Đây không phải là mùi của ông.” Tuyết nữ lấy tấm vải đỏ che trời ra, lau nước mắt nói: “Mùi của nơi này không giống ông!”
Tôi nghe vậy thì hơi sững sờ, lúc ở trên xe không phải nói có mùi của ông Sơn Thần sao?
“Mùi của ông lúc gặp lửa sẽ rất rất thơm!” Tuyết nữ khụt khịt mũi, đưa tấm vải đỏ cho tôi, nói: “Nhưng tấm vải này gặp lửa thì lại rất rất thối!”
Tôi nhận lấy tấm vải đưa lên mũi ngửi, ngoài mùi hôi do lâu chưa giặt ra thì không còn mùi lạ nào khác.
“Em nói nó rất thối ư?” Đại Hồng híp mắt giật lấy tấm vải đỏ trên tay tôi, khẽ ngửi nhẹ rồi lại nhanh chóng đưa cho Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch nói: “Các cậu đã từng trồng vảy rồng, các cậu ngửi thử xem!”
Tôi không biết trồng vảy rồng có liên quan gì, nhưng Trường Sinh vừa nghe vậy, vẻ mặt của cậu bỗng nhiên thay đổi, cậu nhìn chằm chằm vào Nguyên Thần Tịch nói: “Anh cũng ngửi được ư?”
Nguyên Thần Tịch cũng gật đầu, nhìn chằm chằm tuyết nữ nói: “Em ngửi thấy mùi hôi à?”
Tuyết nữ gật mạnh, chỉ vào lửa nói: “Em thích lửa nhất, đêm nào ông cũng ôm em sưởi ấm, lần nào em cũng ngửi được mùi thơm trên người ông. Tấm vải đỏ này vốn có mùi thơm, nhưng lửa vừa bốc lên lại biến thành hôi thối. Em không thích chút nào!”
“Hừ!” Tiểu Bạch không tin cầm lấy tấm vải, hít vào một hơi thật sâu, sau đó khó hiểu nhìn tuyết nữ nói: “Đây là do chị lâu không giặt, hơ qua lửa đương nhiên sẽ có mùi hôi rồi.”
Tôi bị Tiểu Bạch nói đến đỏ cả mặt, vội vàng kéo nó sang một bên, nhìn chằm chằm Trường Sinh nói: “Anh cũng ngửi được à? Là mùi gì vậy?”
“Không chỉ cậu ta, chúng tôi cũng ngửi được!” Đại Hồng liếc Nguyên Thần Tịch, vẻ mặt âm trầm nói: “Tấm vải đỏ này có lai lịch phi phàm, chỉ sợ người đưa nó cho cô, Viên Sĩ Bình không nói thật đúng không?”
Tôi nghĩ khi Viên Sĩ Bình đưa tấm vải đỏ cho tôi là trên cầu đá ở nhà của Trường Sinh, tác dụng của nó cũng nhờ lão đạo Diêu nói cho tôi biết.
Nhưng từ sau khi ra khỏi Tàng Âm không còn thấy tấm vải đỏ, tôi vẫn luôn cho rằng nó ở trong tay Viên Uy, sau đó kỳ lạ lại tìm thấy trong cơ thể của Tịnh Trần, hơn nữa còn nói rõ tôi sẽ đi tìm cậu ta nữa.
Tôi nghĩ một lúc, nhận lấy tấm vải đỏ đưa lên mũi ngửi, quả thật ngoài mùi lâu ngày không giặt ra thì tôi không ngửi thấy gì khác.
Trường Sinh cười với tôi, cầm lấy tấm vải đỏ ném vào đống lửa, nói: “Đốt xong còn mùi hơn!”
“Anh!” Tôi nhìn tấm vải nhanh chóng chìm trong đống lửa, hơi thấy lạ hỏi: “Vậy tại sao trước đó chúng ta không ngửi được?”
“Một là trước đó chúng ta chưa gặp phải lúc nào cũng cầm tấm vải ngửi như tuyết nữ, hai là chúng ta chưa từng đến núi Côn Luân!” Vương Uyển Nhu cẩn thận nhìn xung quanh, cười nhẹ nói: “Có thể ngửi được là do có thứ gì đó khiến chúng ta ngửi thấy!”
Cô ấy vừa dứt lời, liền nghe thấy xung quanh vang lên tiếng răng rắc, sau đó vô số đom đóm từ trong rừng cây bay lên, còn có tiếng cười khẽ cất lên.
“Đây là cái gì?” Tuyết nữ nhát gan, bị doạ đến sợ hãi dựa vào trong lòng tôi, hét lớn: “Em sợ quá!”
Thật ra, tôi muốn nhắc em ấy là nếu em mở chức năng làm lạnh ra, những thứ này có thể sẽ ngay lập tức bị đông cứng lại.
Nhưng tôi không phát hiện ác ý từ chúng, vì vậy đành để đom đóm không ngừng bay quanh bọn tôi.
Nếu khung cảnh này diễn ra ở một nơi quen thuộc thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ rằng cảnh tượng này rất đẹp, nhưng vấn đề là những con đom đóm này còn vừa bay vừa cười ha ha, hơn nữa theo ý của Vương Uyển Nhu, bởi vì chúng mà mấy người Trường Sinh mới ngửi được mùi thối của tấm vải đỏ.
Mối liên hệ này có hơi kỳ lạ, theo những con đóm đó bỗng nhiên bay vụt vào đống lửa, khu vực xung quanh lập tức bừng sáng lên.
Tôi nhất thời không quen với ánh sáng này nên nhắm mắt lại theo thói quen, đợi sau khi mắt đã quen với ánh sáng tôi mới từ từ mở mắt ra.
Những con đom đóm đã biến mất, tôi nhìn xung quanh, dường như không còn một con nào cả, giống như chúng đã cống hiến hết ánh sáng cho khoảng khắc vừa rồi.
“Em gái Dương! Em gái Dương!”
“Trương Dương!”
Giọng nói từ vọng lại có vẻ gấp gáp lắm, tôi vội nhổm dậy thì thấy từ xa có ba bóng người đang chạy về phía tôi.
Người phía trước còn liên tục vẫy tay với tôi, hét lên: “Tôi vừa nhìn thấy nơi này có ánh sáng liền biết mọi người đến rồi!”
Tôi mừng rỡ nhìn cô nàng mập, nói với Trường Sinh bên cạnh: “Sao chúng ta lại không nghĩ đến việc đốt một đống lửa lớn để tìm nhóm sư công nhỉ.”
Trường Sinh chỉ cười thật thà, tôi lập tức chạy về phía mấy người sư công.
Ba người đều thở không ra hơi, lão Miêu đưa Kiến Mộc trong tay cho tôi, nói: “Tìm chỗ nào đó trồng đi!”
Tôi nhận lấy Kiến Mộc thì thấy dưới vết cắt còn dính một ít đất, vì thế tôi vui vẻ cầm lấy đem Kiến Mộc cho vào ba lô, thầm nghĩ lát nữa tìm chỗ nào xa lửa một chút rồi cắm xuống đất là được.
Tôi vội vàng vươn tay đỡ lấy sư công trên lưng lão Miêu, nói với sư thúc đang ngồi: “Mau đến đón lão địa chủ này đi ạ, chạy cả một ngày trong núi chắc ông ấy cũng mệt lắm rồi.”
“Ừ!” Sư thúc chỉ nặng nề ngồi đó khẽ ừ rồi không nói gì nữa.
Nhưng sư công lại vội vàng cười nói với tôi: “Không cần nó ra tay, con mau trồng Kiến Mộc đi!”
Nghe đến đây, bỗng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tôi vội vàng nhìn về phía ba lô đựng Kiến Mộc, nó vẫn giống như một cành cây bình thường. Nếu không phải lão Miêu đưa cho tôi, nhánh cây nhỏ này mà rơi ở trong núi, thì không ai có thể nhìn ra nó có gì khác với những nhánh cây trải đầy trên núi Côn Luân.
“Mau đi trồng đi!” Cô nàng mập cũng vươn tay đẩy eo tôi, cười với tôi nói: “Sau khi trồng, đợi nó mọc chúng ta nhìn xem nó trông như thế nào.”
“Đúng vậy! Em gái Dương, em mau đi trồng nó đi.” Lão Miêu tuỳ ý đặt sư công xuống đất, nhìn chằm chằm vào Kiến Mộc sau ba lô tôi nói.
Ngay cả sư công bị lão Miêu đặt xuống đất cũng nhìn chằm chằm vào tôi, trầm giọng nói: “Còn không mau đi trồng đi, sống là phải không lo lắng bất cứ điều gì!”
Tôi càng nghe càng thấy không đúng, vội vàng gọi Trường Sinh: “Trường Sinh!”
Nhưng tôi vừa dứt lời thì ngay cả Trường Sinh cũng ngoái đầu nhìn tôi nói: “Nhanh trồng nó đi, để tôi, Nguyên Thần Tịch còn có Âm Long không sợ nữa.”
“Nhanh đi trồng đi! Nhanh đi! Nhanh!”
Tất cả mọi người vốn đang ngồi quanh đống lửa đều quay lại nhìn tôi, kêu ầm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.