Đại Hồng nghe câu hỏi của tôi thì lập tức dừng lại, dường như không ngờ tôi lại kéo bản thân cô ấy vào câu chuyện. Đại Hồng cười khổ lắc đầu không nói gì, trở tay cầm lấy kim bạc trong tay tôi, đi tới chỗ Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch đang nằm.
Lúc này mấy kẻ tham ăn kia vẫn chẳng thèm mảy may để ý đến bọn tôi, chỉ chăm chăm nhào lên mặt bàn.
Đại Hồng bắt mạch cho bọn họ, sắc mặt hơi sững sờ, lắc đầu nói với tôi: “Tôi cũng không nhìn ra được gì, theo lý thuyết trong cơ thể bọn họ có vảy rồng, vốn nên là một thể với Kiến Mộc. Nếu thứ bên trong Kiến Mộc có kêu gào cũng sẽ chỉ làm họ tổn thương một chút, sao có thể ảnh hưởng đến cả xương cốt?”
Tôi thấy Đại Hồng cũng không có cách nào, đành mở miệng quát đám người đang giành ăn kia, chỉ tiếc thường ngày tôi không luyện giọng nhiều, có hét bao nhiêu lần cũng vô ích.
“Chuyện này không xong trong một sớm một chiều được đâu!” Cô nàng mập thấy tôi đang sốt ruột quá thì xua xua tay với tôi: “Cô xem lần trước Ngụy Yến cũng giống vậy, chị Uyển Nhu chẳng phải vẫn yên tâm đút cô ấy vào trong quạt à?”
Tôi vừa nghe nhắc tới Ngụy Yến thì mới chợt nhớ ra mình đã thu cô ấy lại. Tôi đang định thả Ngụy Yến ra thì Đại Hồng đã vội chặn tay tôi lại, lắc đầu nói: “Hiện giờ Vương Uyển Nhu không có ở đây, chúng ta không thể chắc chắn được. Vẫn nên chờ vị Sơn Thần đại nhân kia thả chị Uyển Nhu ra rồi mới tính tiếp.”
“Thôi được rồi.” Tôi nghĩ cũng chỉ có thể làm như vậy. Nếu chúng tôi không nghĩ thông được thì cứ dứt khoát đợi đám kia giành ăn xong rồi nói tiếp.
Tôi lại hỏi tại sao sau khi chia thành hai nhóm thì các cô ấy lại biến mất không thấy tăm hơi.
Sắc mặt Đại Hồng sa sầm xuống, cô ấy cười khổ lắc đầu với tôi: “Trong chúng tôi có Quỷ đả tường.”
“Cấp thấp như vậy cũng làm được ư?” Tôi đang tưởng tượng trong đầu phải có một phù trận cỡ lớn cộng thêm rất nhiều người duy trì thì mới có thể kéo chân đám người Đại Hồng được.
Quả nhiên tôi vừa dứt lười thì khuôn mặt sa sầm của Đại Hồng đã tiến sát đến khuôn mặt đen sạm của Sơn Thần đại nhân. Cô ấy thở dài nói với tôi: “Tuyết nữ thả chúng tôi rơi xuống ngay cạnh tảng đá do Sơn Thần đại nhân hóa thành. Tôi vốn định đi trước để thám thính tình hình, ai ngờ vừa nhấc chân đã rơi vào bẫy của Quỷ đả tường.”
“Sau đó thì sao?” Tôi nghĩ Quỷ đả tường thì cũng chỉ có thể di chuyển quanh khu vực ấy, sao chúng tôi không nhìn thấy bọn họ dù chỉ là cái bóng thôi nhỉ?
Đại Hồng lập tức liếc xéo tôi, sau đó vươn tay thu dọn đống quần áo, đẩy Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch sát vào nhau, nhấc chân lên không chút do dự nằm xuống đất, nói: “Cho nên cấp bậc của chúng không thấp như cô tưởng đâu! Lúc ban đầu tôi cũng tưởng chúng chỉ là Quỷ đả tường bình thường, trực tiếp phá vòng vây. Kết quả phá xong lại gặp một phù trận chuyển dời, thế là chúng tôi bị tống đến xó xỉnh nào đấy ở núi Côn Lôn, mà ở đó còn sắp đặt đủ loại huyễn thuật. Tôi thật sự nghi ngờ những con quỷ Thái Tuế kia là loài người, chúng đều dùng Tâm thuật. Nếu không nhờ tuyết nữ tìm đến thì chúng tôi cũng chưa chắc đã có thể trở ra.”
Khi nhắc đến Tâm thuật Đại Hồng nói rất mơ hồ, cũng mô tả cảnh tượng lúc ấy vô cùng ngắn gọn, vì vậy tôi thật sự không chắc cô ấy đã nhìn thấy gì trong phù trận đó.
Quan trọng hơn là dường như Sư Tụy đã đặt bẫy bọn họ. Chẳng biết hiện giờ hai chị em họ đang làm gì nữa. Chúng tôi không hề có manh mối gì về những việc Sư Tụy đã làm, giờ cô ta lại còn bám vào người tôi nữa chứ.
Cô nàng mập vừa định há miệng hỏi gì đó thì chợt có âm thanh ầm ầm vang lên liên tiếp.
Tôi đã nghe quen tiếng yêu tinh núi và yêu quái lá kêu gào rồi, cho nên âm thanh đột ngột vừa rồi khiến tôi phải giật mình nhìn dáo dác xung quanh, tay kết ấn chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
Nhưng sau khi nhìn mấy lượt thì tôi chợt phát hiện ra những tiếng động này hình như hơi quen quen?
“Trương Dương, điện thoại di động của cô!” Cô nàng mập nhăn mặt chỉ vào ba lô của tôi, rồi lại trỏ vào sư thúc nói: “Điện thoại của cả hai đều đang kêu.”
Cô ấy vừa mới dứt lời thì điện thoại của chính mình cũng vang lên tiếp nối.
Tôi vội lấy máy ra xem, đó là một số điện thoại cố định ở Hoài Hóa, trên điện thoại của cô nàng mập cũng hiển thị số điện thoại cố định. Người gọi còn rất kiên trì, gọi đi gọi lại.
Điện thoại vừa đổ chuông vừa vang lên âm thanh thông báo về các cuộc gọi nhỡ.
Chẳng biết ở Hoài Hóa có ai nhớ nhung tôi như vậy. Tôi và cô nàng mập liếc nhìn nhau rồi đồng thời bấm kết nối điện thoại, âm thanh kêu gào đinh tai nhức óc lập tức truyền ra.
“Nghe máy! Nghe máy rồi! Nhanh lên! Là Trương Dương, Trương Dương!”
Giọng nói đó phấn khích giống như trong lúc thất vọng chợt nhìn thấy ánh bình minh le lói. Người ở đầu dây bên kia tiếp tục la hét không ngừng với người bên cạnh, nhưng hoàn toàn không để tâm đến người nghe máy là tôi đây.
Tình huống bên phía cô nàng mập cũng chẳng khác là mấy. Cho tới tận khi nghe được tiếng hắng giọng mở đầu câu chuyện của đội trưởng Triển, tôi mới biết được thì ra đám người trong đội cảnh sát hình sự của Hoài Hóa đã sắp suy sụp hoàn toàn rồi.
Đội trưởng Triển cũng không nói cụ thể là vấn đề gì, chỉ mong tôi sớm qua lại, chuyện này không thể nói rõ ràng qua điện thoại được. Anh ta đã nhờ phía cảnh sát của Thanh Hải đưa xe đến đón chúng tôi, vé máy bay cũng đã mua xong xuôi cho tôi và sư thúc rồi.
Sau đó mặc kệ tôi có đồng ý hay không, gã khốn này đã thẳng tay cúp điện thoại.
Tôi sững sờ nhìn điện thoại đã bị ngắt kết nối, lại thấy cô nàng mập đưa di động cho tôi, trầm giọng nói: “Là cục trưởng Cao gì đó.”
Tôi lơ ngơ nhận lấy máy, nhưng giọng điệu của cục trưởng Cao khác hoàn toàn so với đội trưởng Triển. Lãnh đạo nói chuyện quả là khác biệt. Ông ta uyển chuyển khen ngợi chúng tôi đang làm công việc giữ gìn hòa bình thế giới mà không được người đời vinh danh, lại thể hiện lòng kính trọng đối với chúng tôi, sau cùng còn nói vì muốn khen ngợi mọi người nên muốn mời chúng tôi nhanh chóng về Hoài Hóa.”
Thật ra nội dung cũng tương tự nhau nhưng nghe dễ chịu hơn hẳn. Chờ cúp máy xong tôi mới hiểu hóa ra việc chúng tôi đang làm cũng tính là giữ gìn hòa bình thế giới.
Tôi vừa tắt điện thoại của cô nàng mập đi thì Đại Hồng đã lập tức dội một gáo nước lạnh xuống đầu: “Cô đã xử lý xong chuyện Kiến Mộc chưa mà định về bây giờ?”
Được lắm!
Giờ tôi mới hiểu rõ cái gì gọi là gừng càng già càng cay, nhất là loại gừng như Đại Hồng sống không biết bao nhiêu năm tháng rồi.
Tôi lại nhìn Sơn Thần đại nhân từ nãy đến giờ đã vơ vét không biết bao nhiêu là bát, kéo tuyết nữ đang đứng bên cạnh chạy vào trong, bảo cô bé đóng băng cả phòng lại.
“Ưm!”
Sơn Thần đại nhân đang uống nốt ngụm canh cuối cùng trong chén thì đột ngột bị đông cứng. Ông ta há miệng muốn quát to, nhưng vừa thấy nhũ băng trong tay tuyết nữ thì lại lập tức buông bát xuống, nịnh nọt nói: “Tiểu Tuyết vẫn chưa ăn cơm phải không? Canh này ăn ngon lắm đấy!”
“Đầu tiên hãy thả chị Uyển Nhu và Lệ Cổ ra, sau đó nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện Kiến Mộc là thế nào?” Tôi nhìn nước canh dính trên chiếc áo sơ mi đã ố vàng của Sơn Thần đại nhân, trực tiếp nhét túi vải đỏ vào ngực ông ta.
“Đừng mà!” Sơn Thần vội vàng bưng bát lên lùi về sau mấy bước, sau đó chỉ vào đầu bếp Ngụy nói: “Cô hỏi cái cây này trước đi, xem chuyện Kiến Mộc ra sao?”
“Làm sao tôi biết được!” Đầu bếp Ngụy đang ôm cái chậu rửa mặt thứ hai cố gắng gắp mì đông lạnh trong đó ra, nghiễm nhiên ngẩng đầu nhìn Sơn Thần, lớn tiếng nói: “Tất cả những gì tôi biết đều do cô ấy nói. Làm sao tôi biết được Kiến Mộc là cái gì?”
Tôi nhìn Sơn Thần đang đùn đẩy trách nhiệm, bất đắc dĩ phải quay sang nhìn chằm chằm sư công đang tranh thủ lúc hai người kia không chú ý mà giành đồ ăn.
“Chuyện Kiến Mộc không cần anh quan tâm nữa, giúp bọn em kéo chị Uyển Nhu và Lệ Cổ ra trước đã.” Đại Hồng đã bắt đầu nổi nóng, gạt phăng cái chậu rửa mặt trong tay đầu bếp Ngụy đi.
Đầu bếp Ngụy tiếc nuối nhìn cái chậu rơi dưới đất, lại cẩn thận liếc nhìn sư thúc và Tiểu Bạch đang nháy mắt với ông ấy nhưng đã ngừng tấn công những món ăn lạnh băng kia, sững sờ nói: “Đói bụng lâu như vậy rồi mà…”
Nhưng Đại Hồng vừa ném một ánh mắt mê hoặc qua, đầu bếp Ngụy đã lập tức nuốt luôn câu kế tiếp vào bụng.
Thấy đầu bếp Ngụy đã ngừng nói, tôi vội vàng vẫy vẫy túi vải đỏ trong tay với Sơn Thần đại nhân, ra hiệu tôi muốn mở nó ra.
Sơn Thần đại nhân bất đắc dĩ thở dài, khoát tay ý bảo tôi có thể làm.
“Không cần chuẩn bị gì khác nữa à?” Sư thúc đang giữ chặt lấy Tiểu Bạch suýt nữa thì ăn cả đồ đông lạnh, căng thẳng nhìn túi vải đỏ trong tay tôi rồi nói.
Sơn Thần lắc đầu quầy quậy, chỉ vào tôi nói: “Chỉ cần một mình cô ấy là được.”
Đôi tay tôi đang mở lớp vải đỏ ra chợt khựng lại, sao việc lại rơi vào đầu tôi rồi? Không phải đây là trách nhiệm của Sơn Thần đại nhân à?
Nhưng Sơn Thần đại nhân không để cho tôi nêu ý kiến mà đẩy tuyết nữ sang một bên rồi vươn tay giúp tôi gỡ vải đỏ ra, nói: “Chờ lát nữa mở ra cô có thể thấy được thân thể của quỷ sai kia, cô cứ với tay vào trong Kiến Mộc lôi cô ấy ra là được.”
“Không được!” Sư thúc nhảy dựng lên, chỉ vào Sơn Thần mắng to: “Cái tên đầu đá này, ông không ra tay mà để nhóc Dương làm vì mục đích đó hả? Thứ bên trong Kiến Mộc còn chưa rõ là cái gì, nhóc Dương duỗi tay vào rồi lại bị kéo đi mất thì tính sao?”
“Cậu có tin không, ở đây ngoại trừ nhóc Dương ra thì không ai có thể vươn tay vào trong được.” Sơn Thần đại nhân giật mảnh vải đỏ trong tay tôi ra, chọc mạnh vào Kiến Mộc rồi nói: “Cậu xem đi, tôi là Sơn Thần còn chẳng vào được.”
Quả nhiên ngón tay của Sơn Thần đại nhân chỉ có thể cào lên Kiến Mộc, không khác gì chạm vào miếng gỗ bình thường. Nếu không phải một nửa linh thể của chị Uyển Nhu còn đang treo lơ lửng bên ngoài thì tôi sẽ lập tức nghi ngờ Kiến Mộc đã bị đánh tráo mất.
“Đại Hồng thì sao?” Tôi giật mình nhìn Đại Hồng. Cô ấy đến từ Linh giới, chắc cũng có thể làm được chứ?
Nhưng Đại Hồng rầu rĩ cười lắc đầu với tôi: “Tôi không làm được.”
Tôi không tin, kéo cánh tay cô ấy đến chạm vào Kiến Mộc, quả nhiên dù đã chọc nghiêng cả lá của Kiến mộc thì tay cô ấy vẫn không vào được.
“Cô tự mình thử xem!” Sơn Thần cười bất đắc dĩ nói với tôi, chợt nắm tay tôi ấn vào Kiến Mộc sau đó hét to: “Giữ chặt quỷ sai!”
Tôi không ngờ tay của mình lại giống như chạm vào cái bóng, trực tiếp xuyên thẳng vào. Sơn Thần vẫn đang nắm chặt tay tôi, không ngừng khua khoắng bên trong.
Chỉ trong chốc lát tôi đã đụng phải một vật mềm mềm. Sơn Thần vội vã hét to: “Mau kéo lấy!”
Tôi mau chóng dồn sức nắm lấy vật mềm mềm kia kéo ra bên ngoài.
Lại nghe được chị Uyển Nhu hét to: “Trương Dương, tay cô nặng quá đi mất!”
Bấy giờ tôi mới phát hiện ra mình đã túm phải cái miệng của chị Uyển Nhu.
May mà không sờ phải nước miếng. Tôi chùi tay mấy cái lên người, sau đó lại vội vã muốn thò vào lôi Lệ Cổ ra, nhưng lại bị Sơn Thần chặn lại. Ông ta huơ huơ bàn tay vừa mới nắm lấy tay tôi tiến vào Kiến Mộc lúc nãy, nói: “Thấy sự khác biệt chưa?”
Bấy giờ tôi mới phát hiện ra nửa cánh tay của ông ta đều bê bết máu, có chỗ còn lộ cả xương.