Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 376: Bày trận




Mắt thấy trong thoáng chốc trong bọc mủ của con quỷ Thái Tuế vàng đen mọc ra vô số tứ chi, mà vốn những cái áo liệm và da lông kia dường như đã tiến vào trong bọc mủ, biến mất không còn thấy đâu nữa.
Mà quỷ Thái Tuế cứ cong người bò về phía chúng tôi, kiểu này giống như trơ mắt nhìn một con đỉa cỡ lớn bò về phía mình muốn hút máu, nhưng nhưng mẹ kiếp mình lại chẳng chạy được!
Mẹ kiếp, tốc độc bò của con quỷ Thái Tuế thật đúng là không chậm bình thường, tôi chỉ vừa quay đầu, con quỷ Thái Tuế kia đã đến gần chúng tôi gần hơn chục mét.
“Con mẹ nó, phải làm sao bây giờ đây?” Tôi liếc quỷ Thái Tuế một cái, nghĩ rằng cho dù dùng nọc độc của Âm Long làm mòn bọc mủ này, nó vẫn sẽ mọc lại, hơn nữa rất có thể sẽ còn lớn hơn.
Ánh mắt của sư công cũng không hề hoảng hốt, bây giờ chỉ nhìn quỷ Thái Tuế chứ chẳng hề ra lực pháp.
Lúc này, Sơn Thần đại nhân vẫn thần thần khắp nơi không nói lời nào, chỉ kéo Tuyết Nữ nhìn tôi chằm chằm, giống hệt như trẻ con đòi kẹo vậy, cứ nhìn xem mình có cho hay không, không cho thì cứ tiếp tục nhìn mình chằm chằm.
Tôi không chịu nổi ánh mắt cực kỳ trầm nhưng lại có lực sát thương kia của Sơn Thần, tôi lại còn chẳng thể nổi cáu với ông ta như với một đứa trẻ được, tôi không thể đắc tội với ông ta được, đành phải sững sờ dời ánh mắt sang một bên khác, giả vờ như mình không trông thấy ông ta.
Vương Uyển Nhu vẫn nhìn chằm chằm vào nước sông Âm bên dưới con quỷ Thái Tuế như cũ, dường như trong hồ nước kia có cá lớn, còn là loại cá lớn chỉ có thể nhìn mà không thể câu kia.
“Ai trong các người lên tiếng đi chứ! Không phải chỉ là một cây nấm lớn thôi sao? Mỗi người chúng ta ăn một miếng cũng ăn hết nó được!” Đầu bếp Ngụy không thể chịu nổi việc Đại Hồng không hề nói với ông ấy một câu nào cả, chỉ vào sư công hét lớn: “Không phải ông rất lợi hại hay sao? Ông trực tiếp xuống dưới đi!”
“Không phải ông là cổ thụ ngàn năm hay sao? Ông xuống dưới đi!” Sư công nhìn thẳng vào đầu bếp Ngụy, tức giận: “Vẫn còn muốn thể hiện trước mặt nhóc Đại Hồng, chút năng lực này!”
Lão Miêu nhìn hai người bọn họ cãi nhau, cười khà khà.
Mắt tôi thấy quỷ Thái Tuế lại bò gần đến chúng tôi thêm một chút, yếu ớt nói: “Bằng không chúng ta lui lại thêm một chút đi?”
“Lui cũng vô dụng, nó đến vì cô và vị thầy thuốc Y này!” Sơn Thần đại nhân nói như thế không sai, nhưng sao lão già ông ta lại kéo Tuyết Nữ lui xa như vậy làm gì chứ.
“Sao ông biết nó đến vì tôi?” Cô nàng mập này không sợ trời không sợ đất, chỉ vào đã Sơn Thần mặc quân trang đã lui xa nói: “Lão già này lâm trận bỏ chạy, trực tiếp đập chết ông ta!”
Nói rồi đưa tay kéo súng ngắn trên quân trang, khiến cho các đặc cảnh vẫn luôn vô cùng nghiêm túc ở bên cạnh đều sắp không nghiêm túc nổi nữa, đưa mắt cẩn thận nhìn trộm cô nàng mập, nhưng lại không dám nhìn trực tiếp, chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức chuyển mắt ngay.
Tôi thấy ồn ào đến mức không xong rồi, mà dường như sư thúc với Đại Hồng vẫn còn đang xem náo nhiệt, Tiểu Bạch mập mạp này thì chỉ hận không thể vỗ tay khen hay.
Tôi vội đưa tay kéo cô nàng mập về. Sau đó nhìn sư công như đang hờn dỗi, bảo: “Bằng không, trước tiên chúng ta dùng một trận pháp bao vây nó lại trước, để nó không thể lộn xộn, hoặc là lấy một ít thi thể động vật gì đó để đút nó, còn chúng ta từ từ nghĩ cách.”
“Hừ!” Sư công lạnh lùng hừ một tiếng, móc từ trong túi bốn bộ đồ kia, kiếm gỗ đào, chuông gọi hồn, ống mực và ấm trúc đỏ đưa cho tôi bảo: “Dùng cẩn thận, làm hỏng coi chừng ta cắt con đó!”
Tôi không thể nào giải thích được, rõ ràng họ đã bị thương như thế này rồi, sao vẫn còn giận dữ như vậy cơ chứ, tôi cũng là người bị thương đó có được không? Còn là một cô gái bị thương nữa.
Nhưng sư công đã ra lệnh, tôi cũng không thể không làm theo, vội kéo sư thúc vẫn còn đang ngẩn người, vừa kéo Tiểu Bạch nhờ nó giúp đỡ, nhưng thấy cái hố lớn như vậy, còn phải vòng qua con quỷ Thái Tuế, tôi đành phải đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Tuyết Nữ.
Sơn Thần không thể giúp đỡ là không sai, nhưng Tuyết Nữ giúp chúng tôi một chút việc vặt chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Lão thạch đầu kia liếc mắt, đưa tay chọc chọc Tuyết Nữ tỏ ý bảo cô bé đi đến, sau đó cũng chẳng nói gì, liền trực tiếp ngồi dưới đất nhìn chúng tôi.
Quỷ Thái Tuế vẫn còn đang chậm rãi chuyển động, tất cả những thi thể nổi lên từ dưới sông Âm nơi nó đi qua lập tức bị những bàn tay nhỏ dưới thân của nó tóm vào.
Tôi trực tiếp đặt ấm trúc nhỏ dưới chân, sau đó nhanh chóng đưa sư chuông gọi hồn của sư công cho Tuyết Nữ, nhờ cô bé giúp tôi đặt ở phía đối diện.
Tuyết Nữ vui vẻ đáp một tiếng, vừa mới nói xong thì người đã đi đến phía đối diện rồi, khiến những đặc công kia kinh hãi đến mức suýt chút nữa rơi cả mặt nạ bảo hộ trên mặt.
Sư thúc dùng một ánh mắt vô cùng hiếm thấy nhìn bọn họ, cũng không biết ông ấy đang nói thầm gì đó rồi lại cắm mạnh kiếm gỗ đào xuống mặt đất, sau đó lớn tiếng nói với tôi: “Dùng mực nước có nọc độc của Âm Long!”
Thật ra tôi cũng nghĩ như thế, nhưng tôi lại không có!
Khi gặp quỷ Thái Tuế vào lần trước tôi đã trực tiếp vãi hết tất cả đã tích trữ được ra rồi.
Lúc ấy, nếu tôi biết tiểu quỷ trước mặt tôi kia là quỷ Thái Tuế, đã không dám thư giãn chút nào rồi, có đều nếu như con quỷ Thái Tuế đêm đó có dáng vẻ mềm không được cứng không xong như con quỷ Thái Tuế bây giờ đây, có lẽ khi đó chúng tôi đã chẳng có cơ hội thoát thân rồi.”Nhanh lên đi!” Sư thúc cầm ống mực duỗi về phía tôi, lại liếc mắt nhìn quỷ Thái Tuế dưới hố đã sắp bò đến cạnh khe nứt, bảo: “Nghe lão thạch đầu kia nói thứ này đến vì con và cô nàng béo, con đã nghĩ kỹ xem hai con ai sẽ là người ăn cây nấm lớn này trước chưa!”
Tôi trừng mắt nhìn sư thúc vô lương một cái, rút Âm Long mềm mại như thể không xương ở bên hông ra, đưa tay ra nghĩ rằng tôi có nên dùng cách lấy độc rắn bình thường là bóp miệng nó trực tiếp ấn vào trong ống mực để nôn độc hay không?
Với sức mạnh kia của Âm Long, tôi đoán mình không thể nào kìm được nó.
Âm Long vẫn còn không hề bằng lòng vì tôi đã đánh thức giấc ngủ của nó, đảo đôi mắt nhỏ hai vòng nhìn tôi chằm chằm, dường như còn muốn biểu đạt gì đó.
Kết quả nó vừa mới quay đầu, sư thúc lập tức cầm ống mực đến, duỗi ra trước mặt nó rồi bảo: “Mau nôn nọc độc đi!”
“Khè!”
Âm Long khè một tiếng thật lớn, mở lớp vảy trên cổ ra, lập tức bay khỏi tay tôi, trừng mắt há mồm nhe răng với sư thúc.
Tôi vội vươn tay cầm lấy nó để trấn an, đưa tay để lộ vết thương trước mặt nó, dứt khoát dùng máu để trao đổi.
Nhưng Âm Long lại vô cùng khinh thường nhìn vào vết thương của tôi, nó cuộn cái lưỡi rắn màu đen của mình một cái, sau đó ngẩng cái đầu rắn lên nhìn sư thúc một cách cao ngạo.Sư thúc bực mình đảo mắt một cái, đưa ống mực cho Tiểu Bạch, bảo cậu đến lấy.
Tôi nhìn những người gần đây đều có tính tình kỳ lạ, đưa tay xoa đầu Tiểu Bạch, nhận lấy ống mực trong tay cậu đưa về phía trước miệng Âm Long.
“Khè!”
Âm Long nhìn tôi một cách vô cùng không hài lòng, vắt ra một giọt từ trong răng nanh hệt như nặn kem đánh răng, sau đó cứ ngậm chặt miệng không nhả tiếp nữa.
Tôi nhìn một giọt nọc độc màu vàng nhạt thấm vào bên trong mực nước, cũng rất thương Âm Long, nó cũng không dễ dàng gì nôn ra chút nọc độc đó!
“Nôn nhiều một chút đi, mày không nhìn thấy cây nấm độc lớn đến thế kia à!” Sư thúc vẫn luôn đối đầu với Âm Long, lần này lại bị Âm Long khinh bỉ, lập tức cũng nói một cách vô cùng khó chịu.
“Khè!”
Âm Long thè lưỡi rắn ra, ngẩng đầu liếc một cái, toàn bộ vảy trên người chợt dựng đứng, lập tức nhảy lên cổ tôi kéo tôi chạy ra ngoài.
Tôi thấy Âm Long dựng thân thể thành Phong Thuận Tiêu, nghĩ rằng không phải bình thường nhóc con này chẳng sợ gì cả hay sao? Sao bây giờ lại như một con chim trĩ bị dọa thế này.
“Khè! Khè!” Âm Long thấy đã kéo mấy lần nhưng tôi vẫn không nhúc nhích, nó cuống quýt đến mức đảo đôi mắt nhỏ hai vòng, sau đó đột nhiên quấn lên hông tôi.
Tôi đang khó hiểu vì sao Âm Long lại từ bỏ, từ đáy lòng lập tức dâng lên một suy nghĩ lo lắng, dường như có gì đó nguy hiểm đến tính mạng.
Là Lệ Cổ?
Tôi nghĩ mãi mà không rõ, đưa mắt liếc nhìn bốn phía, dường như ngoại trừ quỷ Thái Tuế đang chuyển động về phía chúng tôi kia, chẳng có thứ gì có thể uy hiếp chúng tôi cả?
“Chít! Chít!”
Lệ Cổ trong trái tim tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cáu kỉnh như mèo cào tường, thấy tôi vẫn còn đuổi theo, Lệ Cổ lại vươn đôi cánh yếu ớt gần như gãy nát của mình ra, chỉ vào Thái Tuế trong cái hố kia, lạivẽ ngón tay về phía chân tôi.
“Phía dưới có cái gì à?” Tôi nghi hoặc nhìn Lệ Cổ dùng cả sinh mạng của cánh chỉ xuống phía dưới, hơi ngại ngùng hỏi.
“Chít!”
“Khè!”
Đoán chừng Âm Long thấy Lệ Cổ không thể giải thích rõ, gấp đến mức lập tức nhảy ra khỏi hông tôi, vươn thân rắn ra, rơi thẳng vào trong cái hầm trước mặt.
“Ôi!” Sư công thấy Âm Long rơi xuống dưới, vội hét lớn với tôi: “Sao lại để nó xuống đó!”
Tôi cũng đang buồn bực đây, chỉ thấy thân rắn của Âm Long thoáng cái phình to, dùng đuôi rắn đánh mạnh vào quỷ Thái Tuế, quất cho quỷ Thái Tuế phải co người lại.
Tôi còn đang lo lắng vì sao Âm Long lại to gan tấn công quỷ Thái Tuế như vậy, trong nháy mắt nhóc con này lại co người lại, duỗi hai mảnh vảy sau cổ ra, nhanh chóng bay lên người tôi, lại kéo tôi muốn bỏ chạy.
Tôi thật sự không biết nó đang ầm ĩ gì đây, vừa định bắt lấy nó, tôi bỗng cảm thấy chân mình bị siết chặt, sau đó có một thứ lạnh lẽo kéo tôi xuống phía dưới.
“Phía dưới!”
Trước mắt tôi lập tức sáng lên, con quỷ Thái Tuế này vẫn còn tay nhỏ dùng để ăn, chắc chắn là vẫn còn tay nhỏ dùng để ra tay với chúng tôi rồi!
Đáng tiếc lúc tôi suy nghĩ cẩn thận vấn đề này thì đã quá muộn rồi, phút chốc cả người tôi rơi xuống dưới, đôi giày do bà Đinh phu nhân đặc biệt mua cho tôi mấy ngày trước đã ướt ngay lập tức, dường như tôi đang giẫm chân lên vùng nước lạnh như băng, cả chân lập tức bị đông lại, còn có vô số thứ đang trèo lên theo chân tôi.
“Khè~”
Âm Long không ngờ đã đến lúc này mà vẫn còn thật sự xảy ra chuyện, vội khè một tiếng, thuật theo chân tôi trượt xuống dưới.
“Chị!” Tiểu Bạch cũng hấp tấp chạy tới, đưa tay ra muốn kéo tôi lên.
“Tật!”
Tôi cảm thấy Âm Long đã bò đến phía dưới, bèn lấy ra ống mực vẽ một tấm phù về phía chân mình, sau đó vỗ xuống chân rồi dùng sức rút chân lên.
Thứ được nhấc lên cùng bàn chân không phải là bùn, tôi vừa nhấc chân, bên trên vẫn còn bám vô số tay nhỏ, chỉ có điều mấy cái tay này không trắng bệch như những cái tay mà chúng tôi nhìn thấy vào ngày hôm đó, chúng đã biến thành một màu đỏ tươi, dường như còn có móng tay thật dài.
“Chiêu!”
Tôi vừa nhấc chân lên, Vương Uyển Nhu với Đại Hồng đã chạy tới, quát to một tiếng từ đằng xa, tiếp theo cô nàng mập với lão Miêu lập tức dán bùa vào nơi tôi vừa nhấc chân lên.
Nhưng vài lá bùa này làm gì đủ, cô nàng mập vừa dán bùa, đám ma quỷ phía dưới đã múa loạn, vô số cái tay nhỏ duỗi ra ngoài để thoát thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.