Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 379: Giơ tay lên




Tôi cố gắng kéo những người đặc công kia ra không cho bọn họ ăn quỷ Thái Tuế, nhưng lại quên mất nhãi con Tiểu Bạch này cũng là một đứa ham ăn, không ngờ chưa đến hai phút, nhãi con này đã nuốt vào miệng.
Câu phòng ngày phòng đêm, giặc nhà khó phòng thật sự phù hợp ở bất cứ chỗ nào!
Cô nàng mập ở cạnh thấy tôi thì nhìn qua, sững sờ chỉ vào đám cổ trùng chết ngổn ngang dưới chân Tiểu Bạch, yếu ớt nói: “Tôi đã cố hết sức rồi, không ngờ… nó vẫn ăn!”
“Điên rồi!”
Tôi dồn sức đánh một cái vào gáy đặc công đứng đối diện cái hố đang chuẩn bị nhảy xuống, thật sự không còn thời gian để dán lá bùa cho bọn họ nữa mà phải đánh ngất luôn!
“Cô đi xem bé mập thế nào!” Lúc này cô nàng mập khá gấp gáp, nhanh chóng chạy tới bắn súng phun vào lưng đặc công bị tôi đánh ngất, rồi kéo tôi đẩy về phía Tiểu Bạch và nói: “Giờ tôi hơi sợ nó!”
Tôi nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Tiểu Bạch, vội hét lớn với sư công: “Ăn quỷ Thái Tuế thì có sao không?”
Lúc này sư công còn đang bận dán mấy lá bùa cho những đặc công kia, nghe thấy tôi hét to thì cũng chẳng quay đầu lại mà nói: “Con quan tâm nó ăn hết bị thế nào làm gì, con đừng để cho người ăn là được rồi!”
Tôi nhìn Tiểu Bạch đang nhai ngon lành, đột nhiên cảm thấy dường như có chỗ nào đó sai sai? Hình như tôi đã bảo người khác trông coi nó kia mà?
Tuyết nữ?
Tôi vội vàng nhìn xung quanh, thì thấy người bạn nhỏ tuyết nữ và Sơn Thần mỗi người đang cầm một cái súng phun lửa, ra sức bắn lên những tiểu quỷ Thái Tuế đang đứng bên cạnh cái hố kia.
Ngọn lửa thoáng cái đã phun lên như những chiếc súng phun lửa kia!
Bạn nói xem hai tên này rõ ràng là lừa người mà…!
Bọn họ không thể ra tay với các dã quái sơn tinh lớn lên ở trên núi, nên bọn họ chọn xem cuộc vui, đến khi xác định được quỷ Thái Tuế là một tai họa thì bọn họ lập tức cản tôi lại, đe dọa tôi nhất định phải tiêu diệt nó, nếu không con quỷ Thái Tuế này sẽ đến tìm tôi.
Nhưng vào lúc tình hình lúc này càng gấp gáp hơn thì bọn họ thà sử dụng vũ khí của người phàm chúng tôi để đối phó với quỷ Thái Tuế, trong khi bản thân có kỹ năng tốt hơn thì lại không dùng.
Chỉ cần người bạn nhỏ tuyết nữ vỗ bàn tay ngọc ngà xuống bên cạnh cái hố thì có lẽ toàn bộ quỷ Thái Tuế bên trong đã bị đông lạnh thành băng, sau đó chúng tôi cứ cắt thành những khối băng nhỏ rồi đốt là xong, làm gì phải phiền phức như này chứ.
Thế này cũng tốt, hai người mỗi người cầm một cái súng phun lửa và phun, tuyết nữ còn mặc kệ Tiểu Bạch ham ăn mà tôi nhờ cô bé trông coi, để tên nhóc Tiểu Bạch này ăn quỷ Thái Tuế.
Dựa vào nước, nước chảy; dựa vào núi, núi ngã; dựa vào người, người chạy; cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình!
Tôi quăng súng phun lửa trên lưng cho lão Miêu và sư công ở bên kia đã khống chế được toàn bộ đặc công và nói: “Hai người mau qua đây giúp đi! Tiểu Bạch ăn quỷ Thái Tuế rồi!”
Sư công và lão Miêu vốn đang nghĩ làm sao để những đặc công này không chạy đến gây rối thì chợt sững sờ, quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch hưởng thụ bất tận rồi lập tức lườm tôi.
Nhưng tôi liếc qua và nhận ra dường như bọn họ không bình thường lắm, bèn vội rời mắt đi chỗ khác.
“Con lấy Định Thân phù cố định thân thể của nó lại, đừng để nó chạy lung tung, rồi nhìn xung quanh nó xem có tiểu quỷ Thái Tuế nào chạy tới đó hay không!” Sư công lập tức suy nghĩ, vỗ tay một cái thật mạnh, bốn tên ác linh hiện ra và nâng ông ấy lên một cách vững chắc.
“Chẳng phải muốn tôi đi sao!” Lão Miêu cam chịu nhặt súng phun lửa từ dưới đất lên, bước lên hai bước nói với Đại Hồng và Vương Uyển Nhu: “Hai cái cô phá sản này đang làm cái quỷ gì vậy, bảo các cô cắt nấm, chứ không phải để nấm cắt mình!”
“Ông tới thử đi!” Đại Hồng đang cố gắng đấu tranh với quỷ Thái Tuế ở trong hố, tức giận hét lớn với lão Miêu rồi chỉ vào những tiểu quỷ Thái Tuế trong hố và nói: “Ông mau giải quyết những con nhỏ này trước đi!”
“Phốc!”
Lúc này bên cạnh hố đã có sáu cái bục súng phun lửa, hơn nữa còn có hai người tuyết nữ và Sơn Thần có thể di chuyển bất cứ khi nào đang ở đây, không có một tiểu quỷ Thái Tuế nào có thể chạy ra khỏi hố, con ở xa cũng bị súng phun lửa phun thành một đám tro bụi.
Tôi thấy tình hình bên kia cơ bản đã ổn, nhưng phải làm sao với tên Tiểu Bạch ham ăn này bây giờ, đành nghe sư công cho cậu bé một tấm Định Thân phù để khống chế nó lại, tránh cho lát nữa nhãi con này sẽ biến thành nấm vì ăn quỷ Thái Tuế rồi nhảy xuống sông Âm bên cạnh hố tự trừ khử mình, tôi không dám xuống dưới bắt cậu bé về đâu.
“Ha! Ha!”
Tiểu Bạch bị Định Thân phù của tôi cố định lại, thế mà cậu bé còn ngẩng đầu cười ha ha với tôi.
Khi cậu bé mở miệng ra, tôi có thể thấy chất lỏng vàng đen của quỷ Thái Tuế ở trong đó, nhưng những chất lỏng này không chảy ra ngoài mà vẫn còn sức sống như thường, chúng ngọ nguậy tiến vào trong miệng Tiểu Bạch, trông giống như đang sống vậy.
Tôi thấy hơi buồn nôn, tay tôi cũng bắt đầu ngứa ngáy, tôi rất muốn vươn tay vào móc cái bãi vàng đen đó ra.
“A!”
Nhưng sau khi cười ha ha một tiếng, Tiểu Bạch trợn to hai mắt, ngã phịch xuống mặt đất.
Tôi thấy sư công đang cầm mấy cây ngân châm trong tay đứng ở sau lưng Tiểu Bạch, nhìn tôi cười đắc ý nói: “Mặc dù ta không biết cứu người bằng ngân châm, nhưng vẫn có thể đâm ngất người bằng nó! Những thứ giam cầm kia đều là ta dạy cho Tiểu Hắc Tử, sau khi về ta mới dạy lại cho con!”
Tôi nhìn dáng vẻ đắc ý của lão địa chủ, không thèm so đo nửa lời, chỉ vào xung quanh ông ấy, rồi lại chỉ vào hai người đang nằm bất động trên mặt đất là Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch, để ông ấy trông chừng hai người này.
Rồi tôi rút súng phun lửa trên lưng của một cảnh sát đặc nhiệm không biết bị tôi hay sư thúc làm cho choáng váng, đứng cạnh hố cùng những người đó, cứ nhìn thấy quỷ Thái Tuế là phun.
“Rầm! Ầm!”
Thân thể của quỷ Thái Tuế bên trong hố hình như đã cảm nhận được điều gì đó, mủ vàng trên ** chuyển động rất nhanh, nó gầm hét không ngừng!
Mà mùi thịt nướng cũng dần biến thành mùi khiến người ta vừa ngửi đã hoa mắt buồn nôn, tuyết nữ gần như không chịu nổi nữa, một tay cầm súng phun lửa, một tay bịt mũi lại, cô bé nhìn quỷ Thái Tuế trong hố với vẻ cực kỳ ghê tởm.
“Cứ cắt thành miếng to đi!” Tôi nhìn thân thể trong suốt của quỷ Thái Tuế, trong đầu chợt nhớ đến cảnh người mặc quân phục nọ cho quỷ Thái Tuế một phát súng làm ** của quỷ Thái Tuế bay tứ phía.
Lỡ như thứ ma quỷ này tự nổ, mà xung quanh hố này toàn là người, nếu nó bắn lên trên một người sau đó sinh sôi trên người đó thì phải làm sao? Nếu nó bắn vào đất chưa cháy ở bên ngoài rồi bám luôn ở đó thì phải làm thế nào?
Mặc dù tôi không tin vào chuyện linh hồn động vật thực vật sẽ báo thù, nhưng hiện tại tôi tin rằng quỷ Thái Tuế này chắc chắn sẽ đến tìm tôi.
Cho nên tôi nhất định không thể để một giọt ** của quỷ Thái Tuế bắn ra được.
“Chị Uyển Nhu, ra tay đi!” Đại Hồng cũng đã nhìn thấy dấu hiệu, mỉm cười yêu kiều với Vương Uyển Nhu rồi kéo mạnh sợi ống mực nhào về phía trước vào giữa con quỷ Thái Tuế.
“Grừ!”
Sợi ống mực vừa được ném xuống, quỷ Thái Tuế trong suốt lại gầm lên một tiếng, nhưng không thể thay đổi hiện thực rằng nó đã bị cắt làm đôi.
Thật ra ngay cả khi nó bị cắt làm đôi, rồi bị mấy người chúng tôi cùng lúc phun lửa bằng súng phun lửa, thì nó cũng không chịu ảnh hưởng to tát gì, xem ra những thứ ** trong thân thể quỷ Thái Tuế có khả năng chống lại lửa rất tốt.
“Cắt nhỏ thêm nữa đi!” Sư thúc thấy phun như vậy cũng không hề hấn gì thì hơi sốt ruột, vươn tay lấy ống mực từ trong túi của mình ra đưa cho Đại Hồng: “Cho tôi một ít!”
Sư thúc vừa nói xong, tôi mới nhớ ra, chúng tôi có ba cái ống mực mà, không phải thả cùng lúc ba sợi ống mực xuống cắt nó thành sáu phần sẽ tốt hơn sao!
Tôi vội vàng đưa ống mực của mình cho Đại Hồng: “Nhớ thêm một giọt máu của cô đó!”
Đại Hồng hiểu ý nhìn tôi, đổ một ít mực nước vào trong, rồi nhanh chóng nhỏ một giọt máu vào và ném lại cho chúng tôi.
“Mọi người nhanh lên!”
Tôi nhận hai ống mực đã có giọt máu, sau đó không cần biết Sơn Thần đại nhân có đồng ý hay không mà cứ thế chuyển ống mực của tôi cho ông ấy: “Kéo mạnh vào!”
Sơn Thần ngạc nhiên tròn mắt nhìn tôi, nhưng khi thấy quỷ Thái Tuế không mọc tay ra được nữa, không biết ông ấy lầm bầm gì, sau đó ấn hoa tai vừa nhận với vẻ mặt đau khổ.
Sư thúc cũng cười ha ha rồi ném cho tuyết nữ, có sự giúp đỡ của hai người này thì muốn cắt muốn xé như nào cũng được.
Quỷ Thái Tuế chỉ có thể gầm thét trong hố, đến cơ hội trở tay cũng không có, bị chúng tôi cắt thành rất nhiều phần nhỏ.
Cô nàng mập và lão Miêu nhân cơ hội hành động, lấy súng phun lửa trên người cảnh sát đặc nhiệm rồi ném thẳng xuống dưới.
Không ngờ hai cái này lại mạnh đến thế, chỉ trong phút chốc mà ngọn lửa đã bốc cháy cao bằng tòa nhà hai ba tầng, tóc tôi vốn dĩ đã ngắn giờ còn bị cháy hơn nửa.
Mà còn là phần trước mặt! Phần trước mặt đấy!
Khỏi phải nói đến lông mày và lông mi!
Những người khác cũng chẳng khá hơn là bao, ngoài tuyết nữ và Sơn Thần chạy nhanh hơn thì những người còn lại cũng chẳng ai còn mái tóc hoàn chỉnh trên đầu nữa.
Tôi sờ mái tóc gần như trụi lủi và gai góc của mình mà khóc không ra nước mắt, vẫn còn may là không bị nổ!
“Xong rồi à?” Lão Miêu ngó nhìn ngọn lửa trong hố, đột nhiên huýt sáo một cách tự nhiên, sau đó xoay tay, ném súng phun lửa đang đeo trên lưng vào trong hố.
“Ông muốn chết à!” Sư thúc thở hổn hển, lập tức chạy mất.
Tôi định nhấc chân thì phát hiện cả người không còn sức lực, tôi vốn dĩ được người mặc quân phục đưa đến đây với tình trạng bị thương, khi nãy lại còn làm mệt như vậy, tôi thật sự không còn sức nữa.
Tôi nhắm mắt lại nghĩ đến mái tóc bị cháy sém đến tận sau gáy thì lại cảm thấy lạnh toát cả người.
Thấy tuyết nữ đứng bên cạnh tôi cười ha ha và chỉ vào phía sau nói: “Ông ấy còn xấu hơn chị!”
Tôi còn đang buồn bực nghĩ xem là ai, vừa quay đầu thì thấy sư công đang ngồi trên đất, còn Tiểu Bạch, Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch cũng bị ném dưới chân ông ấy như ném bao tải, lúc này sư công đang trầm mặc nhìn lão Miêu và cô nàng mập.
Lúc đầu vị lão địa chủ này bị bốn ác linh nhấc lên, nhưng ác linh có lợi hại đến mấy cũng chỉ là linh thể, vẫn có bản tính sợ lửa.
Vì vậy khi ngọn lửa bùng lên, bốn ác linh đó cứ thẳng tay ném sư công xuống đất rồi chạy mất tiêu!
Làm cho sư công – một lão địa chủ sĩ diện bị cháy đến nỗi cả mặt và đầu toàn khói thì không nói, lại còn ngồi trên đất không còn sức động đậy.
“Ha!” Tôi nhìn khuôn mặt đen như than của sư công rồi bật cười.
“Không được động đậy! Tất cả giơ tay lên!”
Tiếng cười ấy của tôi còn đang nghẹn ở cổ họng, vẫn chưa thoát ra khỏi miệng, đã nghe thấy tiếng đều đều vang lên.
Lòng tôi lập tức chùng xuống, rốt cuộc lại là chuyện gì đây?
Là tôi đắc ý sớm quá hay sao?
Tôi vừa cười cái là xảy ra chuyện? Xui quá à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.