Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 390: Chú ngữ của Đại Hồng




Tôi nhìn Đại Hồng, vậy mà lại có cảm giác cô ngốc chúng tôi cứu từ trong tay cô gái kia trở nên thật lạ lẫm.
“Sao thế? Không tin tôi à?” Đại Hồng ngước mắt nhìn tôi, vỗ ngực nói: “Tôi dám đảm bảo tôi có cách lấy tro xương Si Vưu trong cơ thể của hai người họ ra. Cô có tin không?”
“Tin! Tin chứ!” Sư thúc vội kéo tôi lại phía sau, mặt đầy ý cười: “Chỉ là chúng tôi vẫn hơi sợ, lỡ như Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch càng thảm hơn thì phải làm sao?”
Đại Hồng vô cùng kinh ngạc nhìn tôi giống như cô ấy cực kỳ có ý kiến với sự nghi ngờ của tôi.
“Con không tin cô ấy thì có cách gì khác đây? Lẽ nào con còn có cách cứu Trường Sinh? Mặc dù mục đích của cô ấy với chúng ta không giống nhau nhưng ít nhất bây giờ cô ấy sẽ không hại chúng ta.” Sư thúc xoa mạnh đầu tôi, thì thầm bên tai tôi.
Tôi cũng gật đầu, thực sự bây giờ thực lực của một mình Đại Hồng đã mạnh hơn chúng tôi nhiều, xét từ tình huống lúc cô ấy hạ thủ với Nguyên Linh, nếu như cô ấy muốn giết chết chúng tôi, không cần tự mình ra tay, đầu bếp Ngụy chắc chắn sẽ vui vẻ giúp đỡ, chôn chúng tôi xuống dưới gốc của ông ấy làm phân bón.
“Cô tin thì tốt rồi!”Đại Hồng nhìn lão Miêu, chậm rãi lấy ra chiếc mặt nạ từ sau lưng.
Tôi vừa nhìn thấy chiếc mặt nạ kia đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ký ức chiếc mặt nạ để lại cho tôi chẳng hề tốt đẹp, trước khi gặp Đại Hồng, chỉ cần nhìn thấy chiếc mặt nạ đó, trong đầu tôi sẽ trực tiếp truyền ra tiếng hô hoán quen thuộc, lại còn kèm theo bị đau đầu, mắt vừa đỏ vừa nóng nữa, nhưng từ sau khi chiếc mặt nạ này rơi vào trong quạt của Vương Uyển Nhu rồi vào đến trong tay Đại Hồng, chúng tôi nhìn lại chiếc mặt nạ kia đã không còn có cảm giác khó chịu thế nữa.
“Đợi lát nữa tôi đeo mặt nạ lên rồi bắt đầu niệm chú.” Đại Hồng đeo chiếc mặt nạ kia che mặt lại, ánh mắt chuyển qua lại giữa tôi với Tiểu Bạch: “Hai người có lẽ sẽ hơi khó chịu nhưng nhịn một lát là được rồi, thời gian cụ thể mất bao lâu tôi cũng không biết, vì thế nhắc nhở trước với hai người.”
Tiểu Bạch nghe nói nó sẽ khó chịu, vội vàng chạy qua ôm chân tôi, làm nũng nói: “Chị ơi, em sẽ khó chịu sao?”
Tôi nhìn nó, không nói gì, thấy dáng vẻ của Đại Hồng có lẽ phía sau còn có chuyện khác.
Đại Hồng bảo đầu bếp Ngụy để Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch nằm trên đất rồi mượn một ít phấn người chết rải xung quanh hai người.
Sau đó cô ấy mới trầm mặt nhìn tôi: “Mượn một ít máu của cô với Viên Viên để dùng nữa.”
Nghe thấy chuyện này, trong lòng tôi cực kỳ không thoải mái, từ đủ loại thái độ của Đại Hồng và Vương Uyển Nhu đối với tôi, tôi và Si Vưu kia hình như có quan hệ gì đó không thể phân ra rõ ràng được, có một số việc cần dùng đến máu của tôi nhưng tại sao lại thế thì từ trước đến nay bọn họ đều không nói rõ?
Hơn nữa lúc trên đỉnh núi Côn Lôn, Vương Uyển Nhu nhìn Kiến Mộc xong còn cố ý nhấn mạnh, tôi với Tiểu Bạch mặc dù là sinh đôi nhưng hai người bọn tôi cũng có chỗ khác nhau.
Tôi hiếu kỳ lắm, rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra, sao tôi với Tiểu Bạch lại không giống nhau?
Nhưng vừa cúi đầu nhìn Tiểu Bạch còn chưa cao đến đầu gối, tôi không có lời nào để nói, có lẽ là không giống nhau thật.
Ít nhất từ hình thể mà nói, nó còn chưa lớn bằng đứa nhỏ, còn tôi thì sẽ chậm rãi già đi.
Cam chịu bị Đại Hồng kéo qua, cô ấy nhỏ máu của tôi lên phấn người chết xung quanh Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch.
“Viên Viên!”
Đại Hồng thả tay tôi ra, rồi chẳng khách sáo gì mà kéo tay nàng mập: “Cô cũng đến nhỏ chút máu đi, cô là người Miêu tốc chính tông, có thể nói là truyền nhân của Si Vưu.”
Nàng mập vừa gầy được chút, mặt đã sắp trắng lại rồi, cô ấy không tình nguyện bóc vết thương vừa mới đóng vảy ra rồi đưa cho Đại Hồng: “Ấn lên vết thương này đi, toàn thân tôi đều là bị thương, nếu muốn thêm một miệng vết thương nữa cũng không tìm được chỗ để thêm đâu.”
Đại Hồng nhìn cánh tay toàn là vết thương to to nhỏ nhỏ của nàng mập, quả nhiên cô ấyấn mạnh xuống chỗ kia, cũng không quan tâm nàng mập đau đến không ngừng hít sâu, Đại Hồng kéo cô ấy đi quanh hai người Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch một vòng.
Cuối cùng cũng xong, tôi kéo Tiểu Bạch, liếc mắt với nàng mập, tôi nghĩ nếu như sẽ khó chịu thì cách xa ra một chút có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng Đại Hồng lập tức mở miệng: “Cô gọi Âm Long ra đặt chỗ kia đi, tránh cho sau này nó bị xương của Si Vưu khống chế còn phải tìm tôi ra tay, làm một lần cho xong hết đi.”
Trong lòng tôi có vô số dòng chữ mẹ nhà nó chạy qua, vừa rồi tôi đi một vòng cũng không thấy cô ấy nói gì, lúc này sau khi chuẩn bị lùi ra rồi cô ấy lại bảo tôi phải quay lại.
Hơn nữa con hàng Âm Long này cũng chẳng muốn rời cơ thể tôi để đến chỗ Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch kia đâu, hình như trên người hai người này có thứ gì đó làm nó sợ hãi, tôi dùng sức kéo mấy lần mà nó vẫn không động đậy.
“Hay là cô cứ đứng vào trong đó đi!” Đại Hồng lại kéo Âm Long rồi nhìn thắt lưng tôi sau đó nói: “Dù sao thì cũng chẳng bị thương!”
“Ai biết cô có làm tôi bị thương không!” Tôi nghĩ với cái kỹ thuật kia của Đại Hồng, tôi thực sự không thể tin tưởng nhưng cũng chẳng dám lớn tiếng nói ra nên chỉ đành lầu bầu trong cổ họng.
Nhận mệnh đưa cái ba lô còn chưa kịp cởi xuống cho sư thúc đang lo lắng, sau đó tôi còn đặc biệt lấy cái túi vải đỏ ra đưa cho lão Miêu, tôi không dám để Kiến Mộc với Yểm ở trong ba lô.
Đôi mắt bên dưới mặt nạ của Đại Hồng không hề chuyển động nhìn chằm chằm những thứ đồ tôi lấy ra, sau đó chỉ gật đầu rồi trỏ vòng tròn phấn người chết kia ý bảo tôi mau đứng vào trong.
“Đợi lát nữa nếu có gì dị thường, ta với lão Miêu tuyệt đối sẽ ra tay với tốc độ nhanh nhất, con không cần lo lắng. Xương Si Vưu trên người Âm Long thực sự chưa gây ra chuyện gì nhưng linh thể của những đứa trẻ kia ngày ngày ở trên người con, mặc dù bây giờ con không cảm nhận được nhưng đối với con vẫn là chuyện không tốt! Nghĩ đến thôi cũng làm cho người ta sợ hãi!” Sư thúc thấy tôi không tình nguyện bước lên phía trước, có lòng tốt an ủi tôi.
Tôi không có tâm trạng giải thích với ông ấy lý do tôi không muốn đứng trong vòng tròn đó, thực sự là vì trong lòng đang có hai âm thanh nhắc nhở tôi đừng có đi.
Sư Tụy với Lệ cổ, hai khách ở trọ trên người tôi lần này gần như đồng thời gào lên trong lòng bảo tôi không được đi, giống như có chuyện gì đó không tốt sẽ xảy ra bên trong vòng tròn đó.
Hơn nữa Âm Long vừa chạm vào cơ thể Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch đã sợ hãi đến co ro trốn vào eo tôi, có thể thấy trong vòng tròn kia chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Lệ cổ là cổ bản mệnh của tôi, nó sẽ không hại tôi mà Sư Tụy thì càng không cần nói rõ nữa, cô ta chỉ là một linh thể, mà có thể lừa Sơn Thần với tuyết nữ xuống núi, trú ngụ trên người tôi cũng không phải đơn thuần chỉ vì muốn hại tôi mà giống như muốn có được thứ gì đó trên người tôi, ví dụ như Kiến Mộc chẳng hạn.
“Mau lên đi!” Đại Hồng kéo tôi vào, chỉ Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch trong vòng tròn rồi nói: “Cô nhìn chỗ này đi, đợi lát nữa tôi niệm chú ngữ, nếu như thực sự không ổn, cô cứ cắm những cây ngân châm vào chỗ này.”
“Ngân châm, tôi có mang theo đâu?” Tôi vội trợn mắt nhìn Đại Hồng rồi nói: “Những ngân châm kia không phải đưa cho sư công đi phong lại rồi sao? Cô muốn dùng sao không nói sớm.”
“Cô có biết long khí trên những cây ngân châm đó là gì không?” Đại Hồng nhìn tôi rồi sốt ruột, hỏi ngược lại tôi vấn đề đó.
Tôi nhớ tới cái gọi là vảy rồng được dùng vảy cứng, máu rồng lại thêm máu và linh thể của một vạn đứa trẻ phong ấn vào xương Si Vưu, long khí đó có lẽ không thể không liên quan đến Si Vưu.
Tôi dè dặt nhìn Đại Hồng, chậm rãi nói: “Là máu Si Vưu à?”
“Không sai!” Đại Hồng đắc ý nhìn tôi, nhếch môi cười nhẹ: “Ngân châm này dùng máu của Si Vưu ngâm bảy bảy bốn mươi chính ngày, vốn dĩ chúng là thánh vật của Miêu y Miêu tộc, không truyền ra ngoài. Sau này sau khi Nguyên Linh rời khỏi Miêu gia trại, ông ta đã mang những cây ngân châm này vào trung cung nhưng ông ta vì đứa trẻ trong bụng Lạc Hoa Động Nữ mà vội vàng rời đi, cũng may thay một đồng minh trong cung đã không bán đứng ông ta, người ấy mang những cây ngân châm đó xem như đồ được thánh ban mà trả về nhà họ Nguyên, nếu không cũng không biết những cây ngân châm kia còn gây ra họa gì nữa.”
Hình như đầu bếp Ngụy cũng lấy được thánh chỉ nên mới gọi sư công đi.
Nhưng không lâu sau, ông ấy không gọi sư công ra nữa, mà dùng một chiếc túi bọc những cây ngân châm đó lại rồi chạy ra, nhét vào trong tay tôi rồi đẩy tôi đi: “Mấy cây châm này thật con mẹ nó lạnh, đông đến cái cây già là tôi đây cũng co rúm lại rồi.”
“Máu bắt đầu có phản ứng rồi. Điều này có thể chứng minh một vấn đề!” Đại Hồng nhìn ngân châm trong tay tôi, hừ lạnh: “Xương, máu bắt đầu có phản ứng rồi, Trương Dương, cô có thể hiểu được lời tôi nói không?”
Tôi nghe Đại Hồng nói vậy, trong đầu thoáng qua lúc ở trên đỉnh núi Côn Lôn ấy, Sư Tụy tuyệt vọng, trái tim cũng hóa thành tro, không phải là vì Si Vưu bắt đầu sống lại đó chứ?
Đại Hồng nhìn sắc mặt tôi thay đổi, cô ấy gật đầu với tôi sau đó mở hai mắt ra, đôi mắt vốn dĩ còn tỉnh táo bên dưới chiếc mặt nạ lập tức lộ ra thêm hai con ngươi kỳ lạ, mà trong miệng cô ấy phát ra những câu chú ngữ cổ xưa.
Chú ngữ đó giống như lời ca của người dân trên núi, chúng vừa mới chui vào tai tôi, tôi đã cảm thấy đầu mình đau nhói, hai mắt không khống chế được nhìn chăm chú vào mắt Đại Hồng.
“Sát!”
Tiểu Bạch đột nhiên hét lên, hai mắt đen long lanh lập tức xuất hiện thêm hai con ngươi, đôi mắt đỏ ngầu lên rồi xông đến chỗ Đại Hồng.
Hai mắt tôi vừa đỏ vừa đau, tôi nhìn Tiểu Bạch, trong lòng lo lắng, thằng bé rõ ràng là bị khống chế rồi.
Tôi muốn mở miệng gọi sư thúc nhưng vừa hé miệng, cổ họng cũng truyền tới cơn đau đớn kinh khủng, sau đó âm thanh niệm quen thuộc tôi nghe thấy cùng với những chú ngữ của Đại Hồng ngày càng giống nhau, có điều nó uyển chuyển hơn Đại Hồng niệm thôi.
“Nhóc mập!” Trong lúc mơ hồ, tôi chỉ thấy sư công bị lão Miêu cõng ra, cắm một châm vào sau đầu Tiểu Bạch đang bị đầu bếp Ngụy túm chặt lấy, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt rất khó hiểu.
“Ha! Ha!”
Sau đó tôi nghe thấy tiếng cười ha hả của chính mình, Sư Tụy với Lệ cổ trong lòng hình như cũng run lên mà Âm Long bám trên thắt lưng tôi cũng liều mạng chạy trốn nhưng không bò ra được.
Đại Hồng đứng trước mặt tôi không ngừng lui lại phía sau nhưng tôi lại đưa tay ra kéo cô ấy lại rồi cướp lấy mặt nạ trên mặt cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.