Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 397: Bọ chét lớn dưới lòng đất?




Tôi cảm thấy mình như đang rơi xuống, tôi cố gắng vươn tay lên để Âm Long có thể giữ chặt tôi lại, nhưng tên này vừa thè lưỡi rắn ra đã không giữ chặt tôi lại mà còn thu vào.
Trong lòng tôi nhất thời thầm mắng Yểm thật không tử tế, vừa rồi còn thâm tình nói sẽ không làm hại tôi, thế mà trước khi chết còn kéo tôi ném xuống cái hố to đùng này là có ý gì?
Mông đau nhức, đang suy nghĩ thì đã rơi xuống đất, tôi nghe phía trên có tiếng Trường Sinh gọi tôi, cảm thấy vô cùng mừng rỡ, nhưng thắt lưng tôi bị siết lại, một cái gì đó trơn tuột đang quấn chặt lấy eo tôi và kéo tôi vào trong bóng tối!
Ngay sau khi bị kéo, đầu tôi va vào thứ gì đó, cảm giác đầu đau nhức, sau đó nó nóng bỏng và sưng phồng lên.
Phía dưới đống đổ nát kia tối đen như mực, ngay cả bóng người mơ hồ cũng không nhìn thấy được, thứ đó quấn chặt quanh eo tôi, tôi vừa bị kéo ra sau, tay tôi lập tức theo thói quen tóm phía sau, muốn nắm lấy cái gì đó cố định cơ thể lại, lúc này niệm Định Thân Chú đã hoàn toàn vô dụng.
Nhưng khi vươn tay ra, sau lưng không phải tấm ván đúc sẵn bị gãy thì cũng là thép và xi măng, tôi vừa chạm vào thì lập tức đau rát, ngay cả lực cũng không còn nữa.
Từ cảm giác tôi bị kéo nghiêng xuống dưới, sau khi va chạm, tôi đã bị kéo xuống một đoạn dài, mông không ngừng cọ xuống những viên gạch vỡ trên mặt đất kia làm cho toàn bộ cơ thể tôi giống như đều bị rách hết cả da.
Phía sau còn truyền đến tiếng gọi to của Trường Sinh, theo đó hình như còn có tiếng rít của hai con Âm Long và Hắc Xà.
Nghe thấy phía sau có người, trong lòng tôi cũng yên tâm hơn một chút, thầm nghĩ dù sao Nguyên Thần Tịch cũng ở phía dưới nên tôi yên tâm thoải mái sờ lấy thứ quấn quanh eo mình.
Khi tay tôi vừa chạm vào nó, cái cảm giác ghê tởm đến mức tôi phải dùng sức xoa tay lên người hai lần.
Ngay khi tôi vừa cầm vào nó, thứ trên người kia dính dính còn trơn nhẵn, khiến tôi lập tức nghĩ ngay tới những con sâu đen to, dính dính, bóng loáng dưới sông Âm.
“Xì!”
Sau khi tôi sờ một cái, Âm Long liền quấn trên cổ tôi, tuy nói tôi không nhìn thấy nhưng dựa vào kinh nghiệm mười mấy năm bị tên này quấn quanh người, tôi cũng biết ngay là nó.
Nó rơi xuống rất nhanh, tôi chưa từng bị cọ mông như thế này, đoán chừng đã không phải là ở trên mặt đất nữa, mà là chuyển tới dưới lòng đất rồi.
Đầu tôi không ngừng va vào bùn đất bên cạnh, vừa ẩm ướt vừa tanh tưởi, giống như hang ổ của con gì đó, chiều rộng chỉ đủ cho một người.
Tay tôi cố gắng cào xung quanh, mặc dù lối đi này cũng không bằng phẳng, nhưng tay tôi lại rất trơn, có thể tưởng tượng nếu bình thường đi vào chắc có lẽ đều là cái thứ như keo dán dính quanh eo tôi này.
“Ầm!”
Âm Long vừa leo lên trên người tôi, đột nhiên trườn đến bên eo tôi, có lẽ để giải quyết cái thứ dính dính đó, tôi vội vàng đưa tay kéo nó lại, nhưng nơi này cũng không biết thứ gì chui vào mà thành, căn bản không đưa tay ra được, cộng thêm việc tôi lại đang bị kéo về phía trước, kết quả vừa đưa tay một cái, lập tức đụng phải gì đó ầm một tiếng, tay đau đến mức giống như sắp gãy vậy, còn không dám dừng lại, đau đến tê dại còn phải kéo Âm Long giữ chặt nó lại tránh cho nó lại đi gây họa.
Tay tôi vừa mới giữ chặt Âm Long, chân lại đụng mạnh phải cái gì đó, sau đó lập tức rơi xuống dưới, cái trán đáng thương của tôi lại đụng vào bức tường bên cạnh, cái thứ quấn trên eo chợt thu lại, tôi lập tức dừng lại.
“Xì!”
Hai mắt Âm Long phát ra ánh sáng màu xanh lục, rít gào khè ra lưỡi rắn nhìn chằm chằm xung quanh.
Tôi không có tầm nhìn vào ban đêm tốt như Âm Long, vì vậy đành phải cẩn thận thò vào ba lô vẫn luôn đeo trên ngực, vội vàng lấy ra một tấm Thần Hỏa Phù chuẩn bị thi phép.
Mới vừa lấy ra, tôi há miệng đang chuẩn bị niệm chú ngữ, thì một bàn tay ấm áp lập tức che miệng tôi lại, sau đó một giọng nói ấm áp ghé vào lỗ tai tôi nói: “Đừng dùng Thần Hỏa Phù, thứ phía dưới này dựa vào mùi và ánh sáng để tìm con người.”
Tôi nghe giọng nói căng thẳng của Nguyên Thần Tịch, hơn nữa trên tay còn có một mùi lạ, lập tức nghĩ đến thứ dính dính vừa rồi tay tôi chạm vào, dạ dày lập tức co rút.
“Trương Dương!” Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gọi trầm thấp của Trường Sinh.
Tôi vội quay đầu nhìn, nhưng xung quanh tối đen như mực, tôi căn bản không thể nhìn thấy gì cả.
“Xì! “Âm Long ngay lập tức vươn vảy quấn lấy, thè lưỡi rắn rít lên với Trường Sinh.
“Suỵt!”
Hai tay của Nguyên Thần Tịch có lẽ đang rất bận rộn, vì vậy chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài với Trường Sinh một cái rồi nói: “Nói chuyện nhỏ thôi, nhưng nhất định đừng nên sử dụng đến tay!”
Sau đó chỉ còn lại sự im lặng, tôi không biết thứ vừa rồi kéo tôi xuống là cái gì, hơn nữa phía dưới này rõ ràng không phải có người niệm chú sao?
Tại sao lúc này lại không có âm thanh?
“Mọi người đừng cử động, tôi trước tiên điều khiển cành liễu quấn lấy bên trên đã, sau đó từ từ kéo mọi người lên, đi lên rồi tôi sẽ giải thích cho mọi người!” Nguyên Thần Tịch từ từ bỏ bàn tay đang che miệng tôi ra, rồi dần dần rời khỏi chỗ tôi.
Anh ta nghiêng qua người tôi, tay tôi chạm vào người anh ta cũng dính đầy chất nhầy.
Nhưng anh ta cùng tôi chen chúc vài cái cũng không chen qua được, xem ra chỗ này rất hẹp, đành phải trầm giọng nói: “Hay để tôi ra ngoài trước đi!”
“Mấy người xác định còn có thể đi ra ngoài sao? Hắc Xà tiến vào, phía trên có người đã chặn lối vào rồi!” Trong giọng nói của Trường Sinh lộ ra sự bất đắc dĩ, trước mắt tôi đột nhiên sáng ngời.
Chỉ thấy Trường Sinh giơ điện thoại lên, mượn ánh sáng từ điện thoại nhanh chóng soi sáng khung cảnh bốn phía xung quanh. Truyện Hệ Thống
“Xào xạc!”
Điện thoại vừa mới soi liền thấy một cái xúc tu rộng chừng mười cm xào xạc một tiếng vung về phía tay của Trường Sinh, phía trên xúc tu kia còn có một quả cầu màu xám tro, chỉ nhìn xúc tu thôi thì đúng là giống như mấy con sâu dính dính phía dưới sông Âm.
“Bùm!”
Tôi trực tiếp dẫn một đạo Dẫn Lôi Phù đánh tới.
“Cô muốn chết sao, đây là dưới lòng đất, trên mặt đất tất cả đều là vật liệu xây dựng đổ nát, tuy nói lối vào đã bị chặn, nhưng cô làm như vậy là muốn chôn toàn bộ chúng ta ở phía dưới này sao?” Nguyên Thần Tịch đột nhiên hét lớn một tiếng, đẩy tôi ngã xuống đất rồi che ở phía trên.
Quả nhiên Dẫn Lôi Phù vừa kích hoạt, phía trên vang lên đến tiếng va chạm bang bang, giống như có rất nhiều thứ rơi xuống, đập thật mạnh vào đỉnh đầu chúng tôi.
Tôi chống vào lồng ngực rắn chắc của Nguyên Thần Tịch, duỗi tay ra lập tức sờ thấy một đám đính dính, vội vàng dùng sức lau vài cái, nhưng tất cả chỗ mà tay tôi chạm phải đều có chất dính dính.
“Trương Dương!”
Trường Sinh cũng đứng trong bóng tối không dám lộn xộn, chỉ có thể kêu một câu: “Phía dưới rốt cuộc là cái gì vậy?”
“Con bọ chét khổng lồ!” Nguyên Thần Tịch tức giận buông tôi ra, trầm giọng nói: “Không phải nói một mình tôi xuống sao? Hai người xuống làm cái gì? Yểm có phải là một cơ thể người đâu, sao có thể làm gì mấy người được?”
“Là có thứ gì đó kéo tôi xuống đây!” Tôi cũng thử không đưa tay dựa vào eo ngồi dậy, trong hoàn cảnh tối đen như mực này, hoàn toàn không có hy vọng có thể nhìn thấy.
“Cái gì? “Nguyên Thần Tịch lập tức giật mình nhìn tôi, sau đó nhỏ giọng nói: “Có cái gì kéo cô xuống? Trương Dương, cô là nữ! Tôi vậy mà lại quên mất cô là nữ!”
“Xoạt! Xoạt!”
Anh ta vừa dứt lời, trong bóng tối lập tức truyền đến âm thanh rên rỉ và tiếng bò sát của thứ gì đó, ngay cả Âm Long cũng cảm thấy rất bất an, chậm rãi vặn vẹo trên người tôi.
Bởi vì mắt không nhìn thấy được, nên tai rất là thính, hình như xung quanh đâu đâu cũng đều là âm thanh bò sát này, bàn tay tôi đặt trên mặt đất siết chặt lại, sau đó toàn thân lạnh toát, chất dịch nhầy lập tức thấm qua quần áo.
“Nguyên Thần Tịch!” Tôi vội vàng vươn tay ra phía sau tóm lại, há mồm hét lớn: “Phía dưới rốt cuộc là cái gì!”
“Trương Dương!”
Nguyên Thần Tịch cũng sốt ruột, nắm chặt tay tôi.
“Xì!”
Bên eo tôi đột nhiên thắt chặt lại, sau đó hai thứ bóng loáng lạnh như băng bên tai tôi nhào về phía sau. Âm long trên người cũng mạnh mẽ thi triển, trượt trên mặt đất rồi đột nhiên biến thành lớn hơn.
Nghĩ dù sao mình cũng đã vào miệng cọp rồi, còn quan tâm cái gì có thể có ánh sáng hay không chứ, tôi nhanh chóng lấy ra hai tấm Thần Hỏa phù giơ lên bốn phía.
“Mau nhắm mắt lại! Cô bây giờ thả lỏng cơ thể ra ngay!”
Ngay lập tức, tầm mắt của tôi bị Trường Sinh đứng che lại ở phía trước, tôi chỉ kịp nhìn thấy hai đầu của Hắc Xà, ngẩng lên giống như cắn thứ gì đó phía sau tôi không chịu nhả ra, mà Âm Long hình như cũng đang quấn lấy thứ gì đó, nhưng đều không lên tiếng, mà vẻ mặt của Trường Sinh tối sầm lại không xuống tay với thứ phía trước cuốn lấy tôi, ngược lại còn che mắt của tôi lại, điều này thật sự là rất kỳ quái.
Không phải nói đó là một con bọ chét khổng lồ sao?
Sao lại không cho tôi xem?
“Cái gì thế?” Tôi cảm giác sau lưng có rất nhiều xúc tu nhỏ cứ trượt qua trượt lại, mà hai cái đầu Hắc Xà cũng đang trượt theo, còn truyền đến một loại cảm giác nhớp nháp, tôi không nhịn được mà mở to mắt nhìn từ kẽ hở ngón tay của Trường Sinh xem rốt cuộc phía dưới này là thứ gì, nhưng bị Trường Sinh che mất rồi, đành phải mở miệng hỏi.
Nhưng đáp lại câu hỏi của tôi chỉ là sự im nặng, Trường Sinh cùng Nguyên Thần Tịch dường như đều không lên tiếng, mà Âm Long và Hắc Xà cũng giống như không có thời gian mở miệng, âm thanh khè lưỡi rắn ra cũng hoàn toàn không thể nghe thấy.
Tôi ở trong bóng tối đen như mực, sau đó cảm giác được vô số thứ trơn nhẵn chậm rãi trượt qua tay tôi, trên mặt, sau lưng, trên đùi, quấn càng ngày càng chặt rồi lại bị hai cái đầu to của Hắc Xà quấn quanh.
Cũng không biết đã như vậy được bao lâu, Trường Sinh đột nhiên nói với tôi: “Cô lại dẫn thêm hai tấm Thần Hỏa Phù nữa đi!”
Tay tôi không thể cử động được, đành phải mở miệng nói: “Anh lấy ra đi!”
“Cô tạm thời nhất định không nên cử động, cũng không nên mở mắt ra nhìn, nhìn thấy thứ phía dưới này đối với cô không có lợi!” Hơi thở của Nguyên Thần Tịch gần như ở bên tai tôi nói.
Trong lòng tôi càng thêm tò mò, cảm giác tay Trường Sinh thò vào trong ba lô của tôi, sau đó để cho tôi kích hoạt Thần Hỏa Phù.
Thần hỏa Phù vừa xuất ra, tôi lập tức nghĩ rằng chắc Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch đang đứng bất động đối phó cái gì đó, hơn nữa rất có thể là một con sâu đen dính rất lớn, ngay cả phát ra tiếng cũng không thể.
Nhưng tay chân bọn họ đều không khống chế được, vì sao những thứ này lại quấn lấy tôi như vậy?
Bọ chét lớn?
Tôi đột nhiên nghĩ đến Nguyên Thần Tịch và Trường Sinh nói gì đó, trong lòng cũng căng thẳng, quấn trên người tôi chính là một con bọ chét lớn, vậy bây giờ chúng tôi đang ở đâu?
Ngay lập tức trong đầu tôi lóe lên hình ảnh thứ gì đó màu xám dài với những xúc tu trơn nhẵn bò ra từ trên người Điền Thái Hoa lúc trước ở trạm xe, thứ kia nhìn qua giống như con sâu đen dính dính mang theo chất nhầy?
Không phải là thứ này đấy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.