Nhìn vị đồng hương ở phía trước đang nhiệt tình mời chúng tôi đến nhà anh ta ăn cơm tối, tôi không biết có phải là do mình nghĩ nhiều hay là không, hoặc là anh ta cho rằng chúng tôi cho anh ta tiền là người có đạo đức, lần này vì để kiếm tiền nên càng niềm nở hơn.
Nơi chúng tôi đã ở bây giờ là nơi cuối cùng của mười tám tầng địa ngục, chưa nói đến việc nơi đây bỗng nhiên xuất hiện một thôn làng mất tích, những người dân ở trong thôn này giống như trở nên sung túc hơn chỉ trong vài ngày biến mất.
Nhưng không chỉ có tiền, tất cả mọi thứ như mua quần áo, điện thoại di động, đồ ăn đều có đủ cả.
Điều này có thể nói là không chỉ có một nửa thôn làng biến mất, mà ít nhất là tất cả các cơ sở vật chất cũng có. Nếu không những bộ áo quần ở trên người vị đồng hương trước mắt này đến từ đâu?
Điện thoại di động ở trong tay từ đâu mà có?
Còn nữa, anh ta nói tiếp đãi chúng tôi bằng những món ăn ngon, cũng đến từ đâu?
Thấy chúng tôi không hề di chuyển, vị đồng hương kia dường như hơi sốt ruột, anh ta duỗi tay ra kéo chúng tôi đi vào bên trong: “Đừng khách sáo, ở trong thôn này có tôi quen biết mọi người, trong nhà có sẵn hoa quả, lúc nãy vừa mua được từ người lái xe bán hoa quả kia, hương vị rất ngon!”
Tôi vừa nghe đến người lái xe đi bán hoa quả kia cũng ở đây, cả người đều ngây ngốc, không phải nói người này đã biến mất sao?
Hơn nữa, những người khác ở trong thôn này đều được cấp phúc lợi, không cần làm việc cũng có thể ăn ngon mặc đẹp, sao người kia vẫn đi bán hoa quả?
Tôi đang suy nghĩ thì vị đồng hương kia đã lôi tay tôi đi vào bên trong.
“Vào nhìn thử đi!” Trường Sinh đột nhiên thay đổi ý kiến phản đối giống tôi lúc nãy, anh nhìn tôi rồi gật đầu và nói: “Người ta đã kéo lấy tay cô, nếu không đi vào thì sẽ ngại lắm đấy!”
Tôi ngạc nhiên vì Trường Sinh lại thay đổi suy nghĩ lúc nãy một cách đột ngột như vậy, lại cảm thấy đằng sau câu nói của anh còn cả ý nghĩa khác. Tôi nhìn vào mắt anh, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.
Chỉ thấy vị đồng hương kia nhanh chóng nắm lấy tay tôi, còn dùng sức kéo vào bên trong.
Nhưng là…
Ở trong lòng hai bàn tay đó, ở dưới móng bàn tay có, tất cả đều có một con mắt nhỏ, bàn tay này giống như đã bắt đầu lão hóa, những cái vảy đen trắng bị tróc ra.
Tôi chà xát một bàn tay khác không bị anh ta nắm lấy, năm ngón tay cọ xát lẫn nhau, những chiếc vảy ở trên tay đã tăng lên. Khi năm ngón tay của tôi cọ xát vào nhau, tôi có thể cảm nhận được vảy cọ xát với ngón tay làm nó đau đớn.
Nhưng vị đồng hương kia nắm lấy tay tôi dường như không hề có cảm giác gì, hơn nữa còn nhiệt tình hơn trước.
Đúng vậy, tay của anh ta ngăm đen và to khỏe, nhìn qua vô cùng bình thường, mà bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đối lập của tôi đã trở nên giống như bàn tay của ả đầu người thân rắn, ở bên ngoài là vảy rắn thô ráp, hoàn toàn không nhìn ra đây là một bàn tay người. Khi anh ta vừa nắm tay tôi đã cảm giác được nhưng anh ta lại hoàn toàn không biết gì.
“Đúng thế, Trương Dương à, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, đi vào uống miếng nước cũng được mà!” Đôi môi khô khốc của cô nàng mập đã nứt ra sắp chảy máu, lúc này có lẽ chỉ cần có thể cho cô ấy một ngụm nước để uống thì ngay cả mạng sống cô ấy cũng không cần.
“Đi thôi!” Nếu Trường Sinh đã muốn tìm hiểu chỗ nào đó không đúng, hơn nữa cũng quyết tâm muốn đi vào xem, vậy tôi không khách sáo nữa. Cho dù là thôn này thực sự có chút kỳ lạ, chúng tôi có ba người cộng với chiếc mặt nạ ở trong tay tôi, tôi cũng không sợ cái gì cả.
Tình huống bây giờ của tôi, chết có lẽ còn tốt hơn cho tất cả mọi người.
“Đúng vậy!” Tên đồng hương kia nhìn tôi và cười ha ha, anh ta nắm lấy tay tôi, dùng sức đi vào bên trong.
Ngay tại khoảnh khắc anh ta quay đầu đi vào bên trong, tôi thấy anh ta nhếch miệng cười vô cùng quỷ dị, còn rất tham lam vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm môi một cái.
Mặc dù động tác đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, đôi mắt rắn yên tĩnh này của tôi chỉ cần thấy có cái gì vừa động, tôi lập tức trở nên cảnh giác.
Trong lòng tôi nặng nề theo nụ cười của tên đồng hương kia, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Trường Sinh đã ôm tôi đi vào bên trong.
“Ha ha!”
Hai chân của Trường Sinh mới bước vào bên trong, phía sau chợt vang lên tiếng gió lạnh, sau đó rất nhiều tiếng cười của những con quỷ vang lên bên tai, bên trong còn mang theo những tiếng thét chói tai cùng hoan hô.
Tiếp đến, trước mắt của chúng tôi bỗng tối sầm lại, trong tay tôi lạnh lẽo, tên đồng hương kia vốn đang nắm tay tôi bỗng nhiên cứ như vậy mà biến mất.
“Thịt! Thịt! Thịt người sống!”
“Đừng cướp, đó là của tôi!”
“Thịt! Chúng ta có thể ăn thịt rồi!”
“Thịt của tôi!”
Tiếng cười vang lên ở bốn phía, còn có những âm thanh tranh giành, hơn nữa âm thanh này từng cái một càng trầm thấp, giọng nói vô cùng khản đặc. Nó giống với cánh cửa sắt pử nhà họ Nguyên rất lâu không được mở ra rồi đột nhiên bị một người đẩy ra thật mạnh vậy.
“Đèn pin!”
Tôi không dám dùng bùa bừa bãi vì sợ gây ra sóng gió cho âm phủ, may mắn là tôi từ một người biến thành một con rắn, thậm chí tôi còn không vứt ba lô của mình. Tôi lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ từ dưới đáy, tôi đã mua nó khi đọc sách cùng cô nàng mập.
Tôi lập tức chiếu rọi bốn phía xung quanh, ngay lập tức cảm thấy như mắt bị mù.
Xung quanh bốn phía được bao quanh bởi nhiều loại ma quỷ, khuôn mặt bọn chúng đầy máu me, đầu lưỡi thỉnh thoảng con duỗi ra khỏi miệng. Mười ngón tay của chúng lay động, trên cơ thể còn bốc lên hơi nóng, toàn thân chúng đều tản ra hơi thở lạnh buốt, khắp người đều là máu. Có vài kẻ trong số chúng còn bốc lên hơi nước, hai tay phải ôm lấy nhau để cơ thể không thể tách rời.
“Đây là những người đã bị phạt ở mười tám tầng địa ngục sao?” Cô nàng mập sợ tới mức không chịu nổi, cô ấy nắm lấy tay tôi, cũng không để ý đến vảy trên tay tôi, sợ đến mức chỉ có thể nói lắp bắp: “Đây là ở đâu vậy? Thôn làng này rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Nín thở!” Trường Sin hét lên với cô nàng mập, sau đó lại lấy ra mười mấy người giấy bao quanh chúng tôi.
Tiếp theo, anh nhanh chóng lấy ra một bao bột phấn rồi nuốt vào trong miệng, nuốt xong lại đưa cho tôi một bao rồi nói: “Hiện tại âm và dương đang giao hòa trong cơ thể của cô, cho nên những tên lệ quỷ này vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, hơn nữa ả đầu người thân rắn kia ở ngay trên người cô, âm khí bây giờ của cô cơ bản là không thể che giấu được lũ lệ quỷ này, khi cô nuốt những thứ này thì có thể làm cho bọn chúng không nhận ra chúng ta trong tạm thời.”
“Được!” Tôi nhìn cái bao trong tay Trường Sinh, không hề suy nghĩ đã bội ném cả bao vào trong miệng.
Bây giờ cái được bỏ vào trong miệng tôi hoàn toàn không có mùi vị gì, có hay không có cái bao thì cũng không có gì khác nhau.
“Thịt! Thịt!”
Những tên lệ quỷ này vẫn còn kêu gào, rất nhiều cánh tay duỗi về phía chúng tôi nhưng không có ai trong số bọn chúng bắt lấy được chúng tôi.
Cô nàng mập không nuốt bột thuốc của Trường Sinh nhưng cô ấy là truyền nhân của Miêu Y, tự nhiên sẽ có biện pháp đối phó với tình hình bị đám quỷ bao vây như thế này.
“Thịt đâu rồi? Không thấy! Không thấy thịt!”
Ba người chúng tôi đứng ở giữa đám người giấy, những lệ quỷ ở bên trong giống như phát điên lên, bọn chúng không ngừng gào lên ở xung quanh, điên cuồng nhìn chúng tôi nhưng không đi về phía trước.
“Vị đồng hương dẫn chúng ta đã đi nơi nào rồi?” A Hồng ở trên vai cô nàng mập cũng không dám lộn xộn, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh.
Tôi liếc nhìn đôi chân của mình, nước thuốc mà Trường Sinh cho tôi sẽ không làm vảy mọc dài ra thêm. Nhưng lúc này, vảy ở trên đùi đã mọc ra rất nhiều, tôi nhẹ nhàng nhấc chân lên, hai chân đã biến thành hình chữ S, đây chính là xương rắn thật sự!
“Không biết nhưng người dẫn chúng ta vào trong này chắc chắn không phải là vị đồng hương kia, cục trưởng lùn là người trong nghề, ông ta biết người bán hoa quả kia đã biến mất, khẳng định sẽ dùng một số biện pháp đặc biệt với người đồng hương kia, sẽ không để cho anh ta biến mất lần nữa.” Trường Sinh nhìn xuống chân của tôi, dùng sức ấn vào đầu gối rồi nói: “Xương đầu gối đã bắt đầu biến mất, hiện tại đừng nóng vội!”
“Vậy thứ dẫn chúng ta vào trong này là cái gì? Nơi này là chỗ nào?” Cô nàng mập hơi sợ hãi, cô ấy nắm lấy tay tôi không chịu buông, vô cùng căng thẳng nói: “Chỗ này chính là địa ngục đó! Tần lão tiên sinh cùng với bọn người lão Miêu không biết còn đang ở tầng nào nữa? Lỡ như bọn họ bị nhốt ở một tầng nào đó, có phải chúng ta phải tự mình đi ra ngoài không?”
“Đừng nói nữa!” Tôi nghe thấy hình như bốn phía xung quanh đã trở nên im lặng, đôi mắt tôi không nhìn xuống chân mình nữa, tôi liếc nhìn cô nàng mập một cái, sau đó nắm lấy Trường Sinh, ra hiệu cho anh đi trong nhà nhìn một chút.
“Không thấy thịt đâu, thật là đói! Thịt của ta!”
Những lệ quỷ dang tay về phía chúng tôi ở trong căn phòng đã không thấy đâu nữa, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn vang lên những âm thanh tiếc hận vì sự biến mất của chúng tôi, vừa nặng nề lại vừa vô cùng bất đắc dĩ.
Trường Sinh ôm lấy tôi, còn cô nàng mập lại nắm chặt tay của tôi không chịu buông ra, cô ấy đi theo tôi về vách tường của ngôi nhà.
Dưới ánh sáng của đèn pin, tôi phát hiện ra bức tường thì ra là trong suốt, hơn nữa bốn phía còn được trang trí hoa văn.
“Đây là nhà giấy!” Trường Sinh cũng ngạc nhiên hét lên một tiếng, hai mắt anh nhìn hoa văn ở trên vách tường, sau đó nhìn tôi lắc đầu nói: “Điều này làm sao có thể?”
Nhà giấy là cách nói của nông thôn, đó là khi có người già ở trong làng ra đi, người trong gia đình sẽ mời người làm nhà giấy, nghe có vẻ như gần giống với cách gọi của người dân làm nhà giấy vàng mã bây giờ.
Nhưng là nhà giấy cho người chết ở trong phòng cũng không giống với nhà giấy vàng mã, nhà giấy vàng mã sau khi làm xong có thể lấy đi đốt là xong việc, còn nhà giấy này lại không được.
Muốn làm nhà giấy này phải dùng tre mọc trên núi của gia đình có người chết để làm khung, sau đó dùng gạo mà gia đình họ vẫn hay ăn để nấu thành bột gạo để dán giấy, giấy có thể mua nhưng phải được rắc máu gà lên đó.
Vào ngày người chết, khi người được mời để đánh trống để chuẩn bị cho buổi lễ thì những người trong gia đình người mất đó nhất định phải đi cùng nhau. Nghe nói đó là để nói cho người đã mất biết, chúng tôi đã chuẩn bị một ngôi nhà cho họ.
Mà việc đốt nhà giấy lại càng phải chú ý càng nhiều, người bình thường thì lên núi vào buổi sáng, khi dương khí còn mạnh, sau khi từ trên núi trở về ăn một bữa cơm trưa xong phải nhờ những con cháu hiếu thảo khiêng vác những đồ vật lúc còn sống của người đã mất như đồ đạc, vật dụng lên đến bờ sông và đốt hết.
Đạo sĩ và người làm nhà giấy sẽ cùng nhau châm lửa, khi đốt được một nửa thì con cháu hiếu thảo trong nhà sẽ bắt đầu đi vòng tròn xung quanh của căn nhà giấy, đó là để dẫn đường cho người đã khuất và tránh để các linh hồn không liên quan đến lấy đi.
Vừa đi vừa phải rắc tiền giấy xung quanh, nghe nói đây là tiền để mua đất, nó khác với tiền để mua đường đi lên núi, đây là tiền để sau khi người đã khuất xuống sẽ đút lót cho lệ quỷ hay quỷ qua đường một ít tiền, để bọn chúng nhường cho một mảnh đất để dựng nhà giấy ở đó.
Đến lúc sắp cháy xong, đạo trưởng ở bên cạnh sẽ hét lên, sau đó những người con người cháu hiếu thảo này sẽ nhanh chóng cởi bỏ áo tang trên người, dập tắt ngọn lửa rồi không hề lưu luyến gì mà rời đi, chỉ còn lại vị đạo trưởng và người làm nhà giấy sẽ kết thúc công việc bên bờ sông.
Nhưng tất cả những nhà giấy đều được làm rất đẹp đẽ, một căn nhà chỉ có một linh hồn có thể ở trong đó, bởi vì mỗi ngôi nhà đều có chủ sở hữu.
Kỹ thuật làm người giấy của lão Miêu cũng bắt nguồn từ việc làm nhà giấy, một cái người giấy chỉ có một linh hồn trú ngụ.
Nhưng Trường Sinh nói hiện tại chỗ chúng tôi đang đứng là căn nhà giấy, tuy nhiên vừa rồi có nhiều người chịu hình phạt mười tám tầng địa ngục như vậy, một căn nhà giấy sao có thể chứa được nhiều linh hồn như vậy được?