Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 49: Cách giải linh chủng




"Hừ!" Người phụ nữ kia bị tiếng đập cửa làm giật mình, vớt Âm Long lên ném thẳng vào tường, sau đó nhào đến chỗ của tôi.
Cơ hội đây rồi!
Tôi nhìn thấy cô ta nhào tới, cũng chạy trối chết về phía cánh cửa, mở cửa ra, cảm giác sau lưng bị cái gì đập vào, trong cổ họng có vị ngọt, sau đó tôi lăn như bay ra ngoài.
Đầu tôi bị va vào ván cửa, tầm nhìn xung quanh chói sáng, chợt nghe thấy tiếng sư phụ hét lớn: "Nhanh!"
Biết được lúc này sư phụ đã bày trận xong, tôi vội vàng xoay người, không thèm nhìn giẫm thẳng lên người phụ nữ đang hai tai tay chống xuống đất, bốn chân bò linh hoạt ra xa ở đằng sau tôi.
"Theo!" Sư thúc theo sau la lớn, tiếp đó tôi chợt nghe thấy tiếng sợi dây thừng bay tới.
Quay đầu lại thì thấy trên người nữ quỷ đó đã bị buộc không dưới năm lớp Khổn Tiên thằng, hai tay đã bị trói chặt, lúc này chỉ có thể mở to miệng thét lớn.
"Bé Dương! Tiêu thanh!" Sư phụ bị nữ quỷ kia thét to đến nhăn hết cả mặt, quát về phía tôi.
Tôi vội cầm ba lô ở dưới đất lên, nhanh chóng lấy mấy lá bùa tiêu âm tế khắp bốn phía.
"Ư! Ử——" Dưới sự ra sức của sư phụ và sư thúc, người phụ nữ kia bị Khổn Tiên thằng trói rất chắc chắn, tới cả ngón tay cũng không động đậy được.
"Sao vậy?" Tôi vội vàng chạy đến trước mặt sư phụ, hỏi: "Sao người này lại thành ra như vậy?"
Sư phụ xua tay, thở gấp nói: "Trong căn phòng đó là gì?"
Tôi kể ra tình hình bên trong đó, sư thúc còn không tin, đẩy cửa ra nhìn rồi nhanh chóng lui ra, bịt miệng nôn khan.
Thấy ông ấy như vậy, tôi lập tức thấy hãnh diện với sự kiên cường và ý chí của mình.
"Con ném thứ này vào trong đi!" Sư phụ đột nhiên móc tấm vải đỏ ở trong túi ra.
Tôi nhìn, đây chẳng phải là tấm vải đỏ dùng để quấn hai bức tượng sao? Sao sư phụ lại mang đến đây? Với lại còn mang theo cả bức tượng màu xanh đáng ra đang bị nhốt ở Phọc Linh trận.
"Nó sẽ không chạy đi đó chứ?" Tôi cẩn thận nhận lấy, không dám chắc nhìn sư phụ nói.
Sư phụ xua tay nói: "Con thử xem đi sẽ biết!"
"Thứ này mà chạy mất sẽ khó tìm lại lắm, lỡ như nó lại bổ nhào vào ai trong chúng ta thì sao đây?" Sư thúc cũng cho rằng không ổn.
"Ném!" Sư phụ bình tĩnh thấp giọng quát lên, nhìn sư thúc mắng lớn: "Nó có bổ nhào thì chỉ có thể nhào vào người vô dụng là sự đệ ấy, sư đệ lớn người như vậy, sao mà còn không bằng cả Bé
Dương, con bé còn không trúng chiêu, đệ lại bị trồng linh! Thật đúng là làm mất mặt sư phụ, sau này đệ cứ cà lơ phất phơ đi!"
Tôi bị sự tức giận của sư phụ làm sợ hết hồn, tuy nói bình thường ông ấy không nồng nhiệt với sư thúc, nhưng chưa thấy giận dữ đến vậy.
Tôi vội chạy nhanh đến phía trước vài bước, cái túi đỏ trong tay run lên, tôi ném bức tượng màu xanh đậm vào cái bồn máu trong phòng.
"Chít! Chít!" Bức tượng màu xanh luôn không hề nhúc nhích lại phát ra tiếng kêu chit chít, trên mặt còn hiện lên vẻ sợ hãi.
Tiếp theo đó tôi phát hiện cơ thể của bức tượng đang nhanh chóng tan ra, mà máu trong cái bồn máu lại dâng lên với tốc độ nhanh chóng, lúc bức tượng màu xanh kia tan đến đỉnh đầu, máu trong bồn máu đã tăng lên một nửa rồi, tấm ván gỗ ngắn kia có vẻ không đựng được nữa.
"Hừ! Hừ ――" Nữ quỷ đang bị trói nhìn thấy bức tượng màu xanh đang từ từ bị hòa tan, hò reo vui sướng, uốn éo người muốn bò đến bồn máu.
"Chít! Chít!" Chỉ chốc lát, bức tượng màu xanh đã hoàn toàn biến mất trong bồn máu.
"Đây là?" Tôi lùi về sau vài bước, né đi máu tươi đang tràn ra ngoài, không dám tin nhìn sư phụ: "Những bức tượng này đã hút đầy máu sẽ biến thành màu đỏ, sau khi người trồng linh gọi bức tượng này về sẽ hòa tan bọn chúng trong bồn máu này, rồi dùng dể nuôi dưỡng nữ quỷ này sao?"
"Không phải!" Sư phụ lắc đầu, xua tay với tôi: "Thuật pháp này đã thất truyền rất nhiều năm, sư phụ của sư phụ luôn nói đây chỉ truyền thuyết, không ai sẽ sẵn lòng trả cái giá lớn đến thế để làm thứ này, không ngờ chúng ta đã coi thường lòng người rồi!"
"Thật sự là thứ đó?" Sư thúc đứng cạnh mặt mày cũng trắng bệch, xua tay với sư phụ nổi.
Tôi nghe mà không hiểu gì hết, hai người đang nói cái gì vậy.
"Ha! Ha! Quả nhiên bị hai người tìm tới rồi, tôi còn nói sao hôm nay Tiểu Hồng lại quay lại chứ?" Một tiếng cười như tiếng chuông từ cửa truyền đến.
Chỉ thấy bà chủ xinh đẹp đó vẫn cười như điên như trước, mặt mày dịu dàng. Người đẹp như búp bê như thế đứng trước cánh cửa nhuốm máu, trái lại lại hệt một nàng công chúa rơi vào căn nhà ma quỷ của mụ phù thủy, khiến mọi người phải tranh nhau đến cứu cô ta.
Lúc tôi đang luyến tiếc vẻ đẹp đó thì chợt nhớ đến có thể người phụ nữ này đã sử dụng bí pháp gì, cho nên mới khiến bất cứ ai nhìn đều có cảm giác thân thiết, trong lòng thầm niệm hai lần Thanh Tâm chú, rồi mới ngẩng đầu lên tập trung nhìn cô ta.
Nhưng vừa đưa mắt nhìn, cô ta vẫn là khuôn mặt búp bê và nụ cười khiến trong lòng người yêu mến.
"Con nhìn có tác dụng gì, thứ khoác trên người ả là da người!" Sư thúc vỗ mạnh lên đầu tôi, nhìn người đẹp nói: "Tôi đang
đoán, bản thể của cô phải xấu đến mức nào mà phải nuôi da người để khoác lên mình."
"Ha ha!" Người đẹp khẽ cười, quay nửa người đóng cửa lại: "Tôi ra sao không phải anh cũng đã thấy rồi đó sao? Có phải vừa ý lắm không?"
Ở trong mắt tôi, bất kể có nhìn thế nào thì khuôn mặt búp bê kia vẫn quyến rũ đến thế, thật sự khiến tôi kinh ngạc. Nhưng đến khi tôi tập trung nhìn lại, đã thấy người đẹp đó đã hoàn toàn thay đổi khuôn mặt và trang phục, ngay cả cơ thể cũng thay đổi, như thể không hề liên quan gì đến cô gái xinh như búp bê khi nãy.
Lần này dáng người cô ta cao gầy, vóc dáng lả lướt gợi cảm, ngực cao ngất, hai chân chậm rãi uốn éo bước đến, vươn tay hé miệng cười với sư thúc!
Đây rõ ràng chính là con hồ ly tinh quyến rũ người trên tivi, trong lòng tôi thầm thở dài, sau đó mới nhận ra chỉ có mình tôi nhìn thấy, tôi hơi lùi ra sau, kéo tay sư phụ không biết phải làm sao.
Lại là người à? Nghe sư thúc nói là người khoác da người? Vừa nghe đã thấy thật lợi hại!
"Cô không chịu nhận lần này mình đã sắp té ngã rồi à?" Sư thúc vừa ch ảy nước miếng vừa mỉa mai người đẹp.
"Té ngã thế nào, không phải còn có anh đó sao?" Người đẹp khẽ ngoắc ngón tay, cười nói.
Tôi không biết trong mắt sư thúc đang thấy thứ gì, nhưng tôi cảm thấy buồn nôn ghê gớm, động tác này hơi bị ố dề á!
Nhưng vừa đảo mắt, tôi bèn thấy mũi sư thúc chảy máu, hai bên má đỏ đến đáng nghi, trong lòng mắng sư thúc chẳng có chút sức chống cự gì cả, thầm nghĩ may mà sư phụ nhìn không nhìn được.
"Bé Dương, con đi tìm xem trong phòng có điện thờ không!" Sư phụ chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng nói với tôi.
Tôi vừa nghe đã hiểu được, người trồng linh cũng phải có điện thờ để dẫn linh trồng xuống, như vậy mới có thể giúp linh thể đang chuẩn bị cảm ứng được phương hướng.
Buông tay sư phụ ra, tôi quay đầu chạy tới hai căn phòng khác.
"Mày dám!" Mặt bà chủ xinh đẹp kia giật một cái rồi hét lớn lên, cười với sư thúc nói: "Cái tên đểu cáng chạy đến phòng người ta này, anh còn không mau đi giúp người ta đuổi theo đi!"
Giọng nói rét lạnh đó khiến tay tôi nổi da gà, nhưng vẫn không dám quay đầu lại, tung một cước Đại Lực Kim Cang đá văng cửa phòng, tôi nhanh chóng liếc nhìn, quả nhiên đã nhìn thấy một bức tượng mặt quỷ răng dài màu đỏ sẫm đặt trên chiếc bàn đầu giường trong phòng ngủ. Dưới bức tượng đó không phải cắm hương mà là ngâm một nửa bức tượng trong bát máu đỏ.
Tôi cầm lấy bức tượng xoay người ra khỏi phòng, đột nhiên nhìn thấy sư thúc đang đứng sừng sững ở cửa, phía sau chính là bà chủ xinh đẹp.
"Là con nhóc đó, anh phải giúp người ta dạy dỗ con nhóc đó!" Bà chủ xinh đẹp đó đẩy nhẹ tay sư thúc, lắc lư hờn dỗi.
Bức tượng trong tay tôi suýt nữa rơi xuống, tôi đột nhiên thấy sư thúc nhướng mày nhìn tôi, mặt ông ấy hiện lên mặt quỷ.
Nhìn bức tượng trong tay, lại nhìn sang sư thúc, đầu nhảy lên, tôi giơ bức tượng lên cao nói: "Cô không được đến gần, đến gần tôi sẽ quăng nó xuống đó? Sư phụ tôi còn đang ở bên ngoài!"
"Lão già mù ấy à? Ông ta chắc không thể qua đây được, ngoài đó không dễ đi đâu!" Người đẹp mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng vỗ vào tay sư thúc nói: "Nghe nói sư thúc của nhóc là người giàu hàng thật giá thật phải không, sau này chỉ cần ở bên cạnh anh ta, tôi không cần lo cơm ăn áo mặc, cho nên là em gái à, con gái vẻ ngoài là quan trọng nhất đấy, đúng không?"
Trong lòng tôi thầm khinh bỉ, nhưng mặt lại giả vờ tỏ ra ngây thơ sắp khóc: "Cô bám theo sư thúc tôi cũng không có ích gì đâu, sư phụ nói ông ấy sắp chết rồi. Ông chủ Lư bị chết oan, biến thành ác quỷ rồi đút máu cho sư thúc tôi, cho nên sư thúc cũng sắp bị bức tượng hút cạn máu rồi!"
Nói xong tôi nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt rơi xuống. Tôi đưa tay ra lau nước mắt, trong lòng thầm nghĩ: Chắc tin rồi nhỉ? Nước mắt trân châu của tôi cũng đã tuôn rồi, cô ta còn không tin ư!
Quả nhiên mặt người đẹp xanh lét, vội vàng kéo cổ sư thúc, mặt trắng bệch nói: "Bà chủ Lư kia thật đáng ghét, bỏ đói chồng còn chưa hết, khiến cho ông chủ Lư biến thành ác quỷ, phải đi đút
ngược máu thịt lại. Vốn dĩ Tiểu Hồng có thể lấy được đống máu đó rồi, bị lãng phí cả đống máu còn thôi, còn đút máu cho chỗ dựa tương lai của tôi, chết tiệt!"
Lúc này tôi đang tập trung nghe tiếng động bên ngoài, phát hiện thỉnh thoảng có tiếng hét của sư phụ cùng với tiếng nước vỗ trên mặt đất, trong lòng còn đang thấy kỳ quái. Nghe thấy cô ta nói vậy, lòng cũng căng thẳng, thầm nghĩ sẽ không phải là thật sự không cứu được sư thúc đó chứ.
Vội vàng ngửa đầu, bóp mạnh vào cổ tay: "Sư thúc tôi sắp chết rồi, sư phụ nói cô có thể cứu ông ấy, thế mà cô cũng không cứu được ông ấy, thuật pháp tự mình làm mà cô cũng không phá được, vô dụng!"
"Ai nói thứ này là do tao làm ra? Rõ ràng là ông chủ Lư không cam lòng, muốn trả thù người nhà ông ta. Không phải tao không phá được, chỉ cần cắt một miếng thịt của Đại Hồng nấu với nước rồi uống vào thì có thể giải được bách bệnh. Đại Hồng được ngâm vô số máu người, chỉ cần một miếng thịt của nó bỏ vào cơ thể là linh chủng sẽ lập tức thoát khỏi cơ thể, sợ bị Đại Hồng nuốt chửng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.