Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 54: Dẫn ma ra khỏi hang




Không lâu sau, Âm Long chui ra khỏi ống quần gã tài xế, thứ màu đen như nước trên lớp vảy trắng tinh đang nhanh chóng tuôn vào trong cơ thể nó.
“Cuối cùng việc Âm Long ăn đan dược của Tịnh Trần cũng thấy có hiệu quả rồi!” Sư phụ cười trầm thấp, xoa đầu tôi nói: “Có thời gian con phải đến Nam Nhạc cảm ơn đại ân của sư Tịnh Trần nhé!”
Tôi sờ chuỗi phật châu treo trên ngực qua lớp áo len, gật đầu, vẫy tay với Âm Long bảo nó quay lại.
Mặc dù tên này không có mắt, nhưng cảm quan lại lợi hại bậc nhất, mạnh hơn dùng mắt nhiều, thân rắn hơi cong bay vọt lên người tôi, lại quấn lên cổ tôi bằng tư thế thoải mái nhất.
Không đợi Âm Long bò xuống eo tôi, sư phụ đã một tay nhanh như chớp mò Âm Long lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lớp vảy của Âm Long, một lúc lâu sau mới nghiêm trọng nói: “Luồng âm khí này có chút kỳ lạ…”
“Kỳ lạ ở đâu ạ?” Tôi khó hiểu tiến lên phía trước. cũng giơ tay sờ Âm Long, ngoài xúc cảm lành lạnh ra không thấy cảm giác nào khác.
Sư phụ lắc đầu nói: “Tài xế trước đây có tình trạng này không?”
Vậy thì chỉ có thể hỏi mấy người cục trưởng Cao, nhưng gọi vào hỏi bọn họ lại lắc đầu, nói những tài xế gây tai nạn trước đều bị dọa sợ, tự nhận xui xẻo rồi bồi thường tiền, thi thể người gặp chuyện cũng được người nhà nhận về.
Gọi điện hỏi, những chủ xe này cũng rất không muốn nhớ lại tình hình lúc đó, nhưng cũng có thể xác định không xuất hiện tình huống này.
“Nếu không lại dẫn ma ra khỏi hang một lần nữa?” Bởi vì đây là chuyện sư thúc gây ra, thế nên ông ấy biểu hiện cực kỳ tích cực.
Chúng tôi suy đi nghĩ lại, cho dù thế nào cũng đều không thể tìm được vấn đề ở đâu, chỉ có một chiêu này thôi.
Vậy thì lại có vấn đề rồi, con mồi để dẫn ma này là gì đây? Con ma này có thể ẩn hiện vào ban ngày không nói, còn có thể hiện đôi tay rõ ràng ra, nếu như nhất thời sơ suất vậy con mồi có thể gặp nguy hiểm không.
Trên đây đều là vấn đề cục trưởng Cao lo lắng, lúc ông ta nói xong mấy vấn đề này, mày cũng nhíu chặt lại, rõ ràng vụ án này có sự ám ảnh nhất định trong lòng ông ta, cũng không đồng ý cho chúng tôi dùng người để dụ con ma này ra.
“Nếu như cho dù có nguy hiểm mà con mồi cũng không có chuyện gì xảy ra thì sao?” Tôi cẩn thận nhìn cục trưởng Cao, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như có một người cho dù có bị đụng cho đầu rơi máu chảy, văng cả nội tạng cũng không sao, thì chiêu này có dùng được không?”
“Nhóc con này nói chuyện thần kỳ quá vậy, làm gì có ai bị đâm đ ến đầu rơi máu chảy, văng cả nội tạng ra cũng không sao!” Đội trưởng Triển trào phúng, liếc mắt nhìn tôi nói.
Tôi mím môi, nhìn Trường Sinh nói: “Nếu như người giấy nhà anh gắn thêm thuật che mắt đặc thù, thì có phải có thể giấu được những âm linh phân biệt bằng thần thức không?”
Trường Sinh ngẩn người, không ngờ người tôi nói là người giấy lão Miêu làm ra, nghĩ một lúc gật đầu: “Nếu như người giấy này có thêm huyễn thuật, nhìn từ bên ngoài sẽ không khác gì với người thật, nhưng nếu như muốn lừa được âm linh phân biệt bằng thần thức, thì phải dùng máu người nặng dương khí và linh thể có âm khí yếu để dán người giấy.”
Tôi nhìn sư phụ, máu nặng dương khí thì dễ tìm, những người làm nghề cảnh sát này đều dương khí nặng, cục trưởng Cao có thể giải quyết vấn đề máu, nhưng linh thể âm khí yếu thì khá phiền phức, phải yếu đến mức nào mới không để âm khí áp chế đượ chút máu dương khí đó?
Sư phụ cũng nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Thực ra linh thể âm khí yếu cũng không phải không có chỉ là có hơi nguy hiểm.”
“Là cái gì?” Trong nhận thức của tôi, âm khí của linh thể đều nặng.
Sư phụ hít vào một hơi nói: “Rút linh của người sống!”
Con ngươi tôi co rút dữ dội.
Tôi cũng hít một hơi, quả thực biện pháp này rất nguy hiểm.
Nếu như chúng tôi không điều khiển tốt, khiến linh thể trong người giấy xảy ra chuyện, không trả lại vị trí cũ đúng giờ, vậy thì người đấy sẽ chết và sẽ biến thành âm linh thật.
Nếu như vậy, để vẹn toàn chỉ có thể rút hồn phách của người biết thuật pháp làm người giấy, nhỡ đâu đụng phải thứ gì cũng có thể kéo dài được một lúc.
Sư phụ phải canh giữ đại cuộc, làm nhiệm vụ rút linh, sư thúc phải lái xe đối phó với chủ nhân của đôi tay kia, Trường Sinh phải điều khiển người giấy, vậy rút linh…
Liếc nhìn người xung quanh, đột nhiên tôi phát hiện, có khả năng tôi chính là cái người sẽ bị rút linh kia, hơn nữa tôi là linh thể trời sinh, rút rất dễ.
Tôi nói suy nghĩ của mình ra, sư phụ lại lắc đầu thật mạnh, không cho tôi làm như vậy.
Ngay cả Trường Sinh cũng kéo chặt tay tôi, không ngừng lắc đầu với tôi, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Hình như thứ đó sẽ hút sinh mệnh con người!”
Vừa nghĩ đến cảm giác tức ngực đó, tôi càng tò mò về linh thể đó, cắn răng cố chấp muốn làm, liên tục đảm bảo với sư phụ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tôi đã tương đối có kinh nghiệm thuyết phục sư phụ rồi, chẳng mấy chốc đã thuyết phục được.
Tôi từng học làm người giấy một khoảng thời gian, Trường Sinh lại càng có thiên phú vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
Cục trưởng Cao cho người đưa máu đã được rút ra tới, đảm bảo đều là máu của thanh niên cường tráng trong cục hơn nữa còn là đồng nam.
Nghe thấy ông ta khí khái đảm bảo, tôi nghĩ thầm cục trưởng Cao này vẫn hiểu được đôi chút đó!
Quấn người giấy xong, tôi ngồi ngay ngắn vào vòng tròn do Liên Hoa Đăng tạo thành, sư phụ niệm Chiêu Hồn chú, điểm nhẹ lên trán tôi.
Cả người tôi nhẹ nhàng bay lên, cảm giác đó giống như nằm mơ vậy, cả người không có chút trọng lượng nào, hoạt động tay chân cũng rất nhẹ nhàng.
“Đi!” Sư phụ gật đầu với tôi, ngón tay kéo hồn phách của tôi, cố định tôi vào trong người giấy đã được quấn xong đó.
Tôi làm theo những gì sư phụ nói, niệm An Hồn chú, một lúc sau hoạt động tay chân một chút. Khoan phải nói chuyện tay chân người giấy này đúng thật là chậm, nhưng huyễn thuật chỉ có thể do tôi thi triển, may mà gần đây tôi gặp phải nhiều chuyện, cho nên thuật pháp tăng lên không ít, không cần chỉ dựa vào mỗi bùa nữa.
Vừa làm xong huyễn thuật, mặt Trường Sinh đã đỏ lên, thấy anh như vậy tôi vội chạy đến trước gương nhìn bản thân, người giấy được làm theo hình dáng của sinh viên đại học, lại có thêm huyễn thuật của tôi, thoạt nhìn cũng là một gương mặt thanh xuân xinh đẹp, chỉ là mặc tất da đen như này là sao?
Tôi quay đầu trừng mắt với sư thúc, lão già này từ sau khi nhìn thấy bà chủ khoác da người kia thì rất cố chấp với tất da đen.
Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, tôi theo sự sắp xếp của sư phụ, chậm rãi từ cổng trường học viện Hoài Hóa vượt qua đường, còn vui vẻ ngâm nga bài hát.
Sư phụ và sư thúc ngồi trên xe tính thời gian rồi lái xe từ bên cầu Tam Nhãn đến, con đường xung quanh đã bị cảnh sát bố trí người phong tỏa, con đường này chỉ có xe của sư thúc có thể đi.
Khi tôi chậm rãi đi đến giữa đường, khóe miệng có thể nhìn thấy xe của sư thúc và sư phụ không hề giảm tốc độ, đang nhanh chóng xông về phía tôi.
Đột nhiên tôi thấy mình tức ngực, theo bản năng giơ tay lên che ngực, chợt lại nhớ đến bây giờ tôi là một người giấy không có trái tim, sao có thể tức ngực được?
Còn chưa đợi tôi nghĩ ra chuyện đó, thì phát hiện sự kinh ngạc trên gương mặt sư thúc, sau đó tôi bị đâm văng ra thật xa.
Để cho càng giống thật, nên máu dùng trong cơ thể người giấy cũng chảy ra ngoài, đột nhiên hồn phách tôi bị đụng văng ra khỏi cơ thể người giấy, tôi ngoảnh đầu nhìn, huyễn thuật đã bị phá, giấy dùng để dán lên người giấy bị máu thấm ướt.
Trong lòng tôi nhất thời vui vẻ, thầm nghĩ chắc chắn là sư phụ đã thành công.
Nhẹ nhàng bay đến đầu xe của sư thúc, muốn xem thử ông ấy đã bắt được con ma đó chưa.
Giang tay chân ra, cảm giác có thể bay lượn đúng thật là tuyệt, Trường Sinh trợn tròn mắt nhìn tôi, vẫy tay làm ra dấu tay OK.
Từ cửa thủy tinh ló đầu ra nhìn, sư phụ đang dùng Khổn Tiên thằng trói cô gái tóc dài kia lại, cô ta đang ra sức giãy giụa, không ngừng há miệng hét lớn với sư phụ: “Thả tôi ra, tôi phải cứu anh ấy, cứu anh ấy!”
Nhìn gương mặt trắng bệch và vội vã của cô gái này, bỗng nhiên tôi phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nửa hồn phách đang vươn ở đầu xe đột nhiên bị thứ gì đó hút đi, tôi bị một luồng sức mạnh kỳ lạ ở đầu xe hút ra.
Nữ quỷ kia nhìn tôi, há miệng không ngừng hét lên, nháy mắt đôi tay đó hóa thành móng vuốt sắc bén, dùng sức kéo đứt Khổn Tiên thằng, gương mặt kia cũng theo đó mà trở nên hung ác, há miệng cắn Khổn Tiên thằng.
Tôi còn chưa hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì thì đã bị một trận lãnh lẽo bao quanh, sau đó hồn thể không theo khống chế, bay về cánhrừng cây phía sau học viện Hoài Hóa.
“Sư phụ! Sư phụ!” Tôi cố gắng niệm Định Thân chú, nhưng dù có niệm thế nào cũng không cố định thân thể được.
Đột nhiên nghĩ đến Định Thân chú là định xác th1t, tôi vội vàng niệm Định Hồn chú, nhưng hồn phách lại như khói dầu xào rau bị hút đi, thoáng cái đã bay đi rất xa.
“Trương Dương!” Tôi chỉ kịp nhìn thấy Trường Sinh mở cửa xe chạy ra, hồn phách tôi lúc này đã bị hút đến chỗ sâu trong rừng cây rồi.
Nơi sâu trong rừng cây âm khí cực kỳ nặng, tôi vừa vào trong rừng cây đã có thể cảm thấy rất lạnh lẽo, may mà cảm giác bị lực lớn hút đi đó đã không còn nữa.
Tôi khó khăn ổn định thân hình, nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện cách tôi không xa có một nam sinh tóc ngắn thanh tú đang đứng, cười nhạt đi về phía tôi.
Đó là một nam sinh rất đẹp trai, tóc xõa ngắn, trên gương mặt tràn đầy sức sống, rất quen mặt nhưng tôi lại không nhớ ra được từng gặp anh ta ở đâu.
“Thật thơm!” Nam sinh đó đến gần ngửi đỉnh đầu tôi, nhắm mắt nói: “Cô bé nhỏ như vậy, làm sao điều khiển được người giấy lớn như vậy thế?”
Vừa nghe anh ta nói thế, tôi vội vã lùi lại hai bước, mở to mắt nhìn nam sinh đẹp trai này, đột nhiên nhớ ra anh ta là ai.
Anh ta chính là nam sinh đầu tiên bị xe đâm của học viện Hoài Hóa, hơn nữa còn là nam sinh duy nhất.
“Ừm… mùi vị thật thơm!” Nam sinh kia trợn mắt, vẫn cười khẽ như cũ, giơ tay xoa đầu tôi nói: “Theo lý thì tôi sẽ không ra tay với bé gái nhỏ còn chưa hiểu chuyện như nhóc, nhưng mấy người không nên lừa tôi.”
“Anh muốn thế nào?” Hai tay tôi bay ra sau nhanh chóng kết một pháp ấn. Bây giờ tôi đã rất quen sử dụng kiểu tung bay này rồi, như này nhanh hơn rất nhiều.
Nam sinh kia lắc đầu, mở mắt nhìn ra ngoài bìa rừng, thâm trầm nói: “Thi thể của tôi vẫn còn ở dưới này, chỉ cần tôi hút đủ âm khí là tôi có thể sống lại, sẽ được gặp lại cô ấy lần nữa.”
“Anh nói gì?” Tôi bị thái độ nghiêm túc đó của anh ta dọa, tôi thực sự chưa từng được nghe chuyện người chết sống lại.
Nam sinh kia giống như dỗ trẻ con, giơ tay vò tóc tôi nói: “Nhóc dễ thương như này, nếu như không phải nhóc kết hợp với người khác lừa tôi thì tôi cũng sẽ không ra tay với nhóc. Nhưng âm khí của hồn thể này của nhóc bây giờ tuy rằng không nặng, nhưng nếu như thể xác nhóc chết rồi, vậy chính là thứ đại bổ đối với tôi. Cho nên tôi sẽ nói chuyện với nhóc, đợi đến lúc hồn nhóc không thể quay lại thân thể, tôi sẽ nuốt nhóc, thế thì tôi sẽ càng tới gần với việc sống lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.