Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 66: Cái chết của nữ quỷ




Sau khi sư phụ nhiều lần xác định Âm Long quả thật có đại thần thông, vẻ mặt cũng trầm hẳn xuống, gõ mạnh gậy chống xuống đất, gọi sư thúc muốn đi tìm Âm Long.
Tôi thấy sư phụ như vậy thì biết ông cũng đã xác định đây là “Tích Oán Tàn Âm” trận, vội vàng đi theo, nghĩ rằng chuyện này dù sao cũng nên đi học hỏi một phen, nhưng còn chưa đi được hai bước.
“Con nằm nghỉ trong này cho khoẻ đi!” Sư phụ thấy tôi đi theo phía sau, quát to một tiếng, kêu sư thúc đưa tôi về.
“Không có con, mọi người tìm được Âm Long sao?” Tôi biết sư phụ thương tôi, cười hì hì hỏi.
Sư phụ dừng chân một lúc, nghĩ chuyện này có liên quan đến Âm Long kia, chỉ đành để tôi đi theo.
Dưới bức tượng điêu khắc là nơi tích tụ oán khí, oán niệm có âm khí chuyển đi nơi khác, cái này trong phong thuỷ học gọi là huyệt Tử Mẫu, nhưng Tử Mẫu này dùng gì mà thành thì chỉ có người bày trận mới biết.
Đương nhiên chúng tôi muốn tìm cũng có thể tìm được, nhưng nhất định tốn không ít thời gian và công sức.
Sư phụ đứng ở nơi tích oán kia rất lâu, hai tay thỉnh thoảng vươn về phía trước, cuối cùng vẫn thất vọng lắc đầu.
Không cần nghĩ, chỉ nhìn biểu cảm của ông là biết, khí thế phong thuỷ ở nơi này đều bị mấy tấm phù của tôi phá huỷ, sấm sét là vật chí dương, hơn nữa bên trong vốn có âm khí nặng, sau khi một âm một dương gặp nhau, kết quả là chẳng nhìn ra cái gì.
“Xem ra chỉ có thể bắt đầu từ Âm Long, Âm Long thích âm, nếu như ngay cả Dương muội tử nó cũng không quấn lấy, thì đó phải là một nơi có âm khí nặng hơn cả Dương muội tử.”
Lời này tuy có lý, nhưng tôi nghe rồi lại thấy không thoải mái, âm khí trên người tôi nặng, nhưng bị Âm Long ghét bỏ là do nó hám lợi, được chứ? Nói như tôi giống một thiếu phụ có tuổi không quản được chồng ấy.
“Cần con dùng máu triệu hồi Âm Long không?” Nhưng tôi không dám cãi lại sư phụ, chỉ đành mở miệng hỏi.
Âm Long này hám âm khí, máu của tôi là vật chí âm, hơn nữa nó cũng rất quen với vị máu của tôi, chỉ cần tôi lấy ít máu, lại niệm Chiêu Hồn chú, Âm Long nhất định sẽ ngoan ngoãn trở về, không quan tâm âm khí bên ngoài nữa, chiêu này tôi đã từng thử lúc sáng.
“Hôm nay tinh huyết của con tổn thất nặng quá rồi, giữ lại thì tốt hơn, chúng ta dùng phương pháp dẫn âm đi.” Sư phụ suy nghĩ một chút, xua tay lắc đầu.
Tuy nói như vậy hơi phiền, nhưng tôi cũng không muốn lại phủi tay đi nữa.
Mấy thứ đó tôi đều biết hết, nhận lấy ba lô của sư thúc, lấy lá liễu khô, đổ ít nước ra, thêm một chút kinh huyết của phụ nữ.
Mấy thứ này bình thường sư phụ cũng không cho tôi mang theo, nói tôi vốn có âm khí nặng, Âm Long Thực Âm đi theo tôi hút một chút âm khí thì tốt, nếu mang theo đồ vật có âm khí nặng, chỉ sợ mỗi ngày tôi đều bị người anh em tốt tìm đến tận cửa thôi.
Đốt lá bùa, trộn thêm những thứ vừa rồi, tôi đưa chén nước cho sư phụ.
Vừa đưa qua, tôi thấy thượng tá với vẻ mặt khẩn trương, đứng xa xa dưới một dãy đèn đường, giống như muốn nhưng lại sợ.
Thấy tôi liếc ôm một cái, lúc này mới không cam lòng đi tới, nói: “Ông Hắc, chuyện lần này, ngài thấy sao?”
“Tôi sẽ nói với cấp trên của mọi người, ông không cần lo lắng, nhưng ông biết gì thì tốt nhất nên kể cho bọn tôi biết, tránh cho xảy ra chuyện lớn!” Sư phụ bưng chén nước, vẻ mặt không tốt lắm, đáp lại.
Sắc mặt thượng tá tối sầm, cười cười với chúng tôi, bấy giờ mới từ từ nói ra.
Thì ra dưới tượng nữ quỷ kia là một giáo viên dạy piano, khi đó trung đội còn có khu dành cho người nhà.
Có một trung tá được bên trên phái xuống, đưa theo vợ mới cưới ở trong đó, sợ cuộc sống bộ đội nhàm chán, nên mời giáo viên dạy piano kia đến dạy vợ để giết thời gian.
Nhưng có một ngày trung tá trở về, lại phát hiện vợ mình cả người đầy máu ngã trên đàn piano. Mà nữ giáo viên dạy piano kia trốn dưới khung sắt run rẩy, không ngừng xua tay lẩm bẩm cái gì đó.
Vợ đột nhiên chết, trung tá kia giận đến phát điên, một mực khẳng định giáo viên piano đã sát hại vợ mình, muốn cô ta tự thú để đền mạng cho vợ. Khi đó chức trách của bộ đội và công an vẫn được phân định rõ ràng, nếu không phải lãnh đạo của trung đội khác khuyên bảo, có lẽ trung tá kia ngay cả ý nghĩ bắn chết giáo viên kia ngay tại chỗ cũng có.
Nhưng giáo viên piano lại sống chết cũng không thừa nhận, khóc lóc muốn báo cảnh sát, làm theo quy trình tư pháp.
Trung tá kia không quan tâm sự phản đối của mọi người, lột s@ch giáo viên kia ném ra quảng trường, lúc nào cô ta chịu tự thú mới để cô ta đi, còn dặn tất cả mọi người trong trung đội không được mặc quần áo cho cô, để cô ở quảng trường một mình hứng gió một đêm.
Nghe nói trung tá kia có kẻ giật dây đằng sau, hơn nữa đại đội trưởng của trung đội là thượng uý mới, những người khác trong trung đội thấy hắn như vậy, lại thầm nghĩ vợ mới cưới của hắn vừa chết nên cũng không dám nhiều lời.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là đêm đó xảy ra chuyện, không thấy nữ giáo viên kia đâu.
Hai ngày sau, trung tá được chuyển đi, hình như thi thể của vợ hắn cũng được một chiếc xe hơi chở đi rồi.
Người ta nói trung tá đã được thăng lên một cấp, để lại mớ hỗn loạn – một nữ giáo viên đã mất tích cho các nguyên lãnh đạo của trung đội.
Nhưng năm ngày sau khi trung tá rời khỏi, khi ấy dân công sửa quảng trường và điêu khắc tượng cho trung đội lần lượt xảy ra chuyện, đầu tiên là mấy người nằm trên giường bị đông lạnh tới chết, còn có một người đang ăn cơm thì miệng phun máu tươi mà chết, cuối cùng tra ra là đường hô hấp bị đóng băng.
Sau đó, có một người lao động nhập cư không chịu đựng được nữa, thế là hắn ta đã nói ra chuyện liên quan đến nữ nghệ sĩ piano.
Khi đó phần lớn dân công xa nhà khá lâu, giáo viên piano kia còn trẻ, lại chăm sóc bản thân tốt, bị lột s@ch ném ra quảng trường, mấy tên du côn chưa lấy vợ ban ngày nhìn thấy đã ch ảy nước miếng, buổi tối thì nghĩ dù sao giết người cũng bị bắn chết, chi bằng làm họ sướng một phen trước đi.
Thừa dịp không có ai chú ý họ lôi giáo viên kia vào trong hầm băng mà trung đội không dùng, đều là đàn ông tràn trề tinh lực, bọn họ nói vài câu ngoài miệng.
Nhưng tưởng tượng đến chuyện này thì có ai chịu được, hai tên du côn kia lúc trở về liên tục nói làn da của giáo viên kia mịn màng thế nào, sung sướng thế nào.
Sau đó lại có mấy người kiếm cớ qua nhà kho, nghe nói giáo viên nữ kia khóc đến mức khàn cả cổ họng, chỉ liên tục r3n rỉ kêu lạnh.
Hai tên kéo cô đi cho rằng mấy anh em đi sau thoả mãn rồi sẽ đưa cô về quảng trường, kết quả lại không phải. Chờ đến ngày hôm sau xảy ra chuyện, bọn họ lại tới hầm băng tìm thì phát hiện không thấy giáo viên kia đâu, bọn bọ cũng không dám hé răng, chỉ giả vờ không biết, tiếp tục làm việc.
Nhưng chuyện sau đó lại làm mấy tên dân công này sợ hãi, ai nấy đều chết rất kỳ quái, hơn nữa đều là chết cóng, nói vậy có lẽ cũng đoán được là nữ giáo viên kia tìm tới tận cửa rồi, cho nên nói hết ra.
Tuy nhiên dân công kia không thoát được, sau đêm nói ra mọi chuyện thì bị đóng băng chết ở ngoài cửa trung đội, hắn còn mang theo hành lý của mình
Kể từ đó, thỉnh thoảng trung đội có thể nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ vào ban đêm, những ngày mưa cũng có thể nhìn thấy một bóng người màu trắng, sau đó dần phát hiện chỉ cần mặc quân phục thì sẽ không sao.
Nhiều năm như vậy chưa từng có chuyện lớn xảy ra, cho nên bọn họ cũng không còn quan tâm nhiều, nhưng lần này…
Tôi nghe xong, không ngừng líu lưỡi, nói như vậy thì cũng có thể hiểu được vì sao oán khí của nữ quỷ nặng nề. Nhưng tại sao thi thể của cô ấy lại bị người ta băm nát, lấy túi nilon bọc lại rồi chôn dưới tượng nhỉ?
Đồng chí thượng tá tỏ vẻ ông ta cũng không biết, chuyện này được trung đội coi là cơ mật, ông ta cũng chỉ nghe một lãnh đạo của trung đội nói ra lúc uống rượu say.
“Trong chuyện này nhất định có người của trung đội mấy người tham gia chứ? Buổi tối sao không có ai đứng gác được, để cho những dân công đó kéo người bị lột s@ch trên quảng trường, lại còn làm ra chuyện lớn như vậy. Tôi nói đúng chứ? Đồng chí thượng tá!” Sư thúc lưu manh đứng cạnh vỗ vỗ vai thượng tá, cười ha ha: “Ông nói cho tôi biết, người trung tá năm đó mất vợ là ai? Chúng tôi cũng có thể điều tra, xem đầu sỏ như hắn gây tội gì không!”
“Cái này tôi không biết thật mà, những chuyện trên tôi đều nghe người cũ trong bộ đội nói. Tôi muốn khuyên mấy người, con quỷ kia đã bị cậu Tiểu Trương tiêu diệt rồi, giáo viên nữ kia cũng rất đáng thương, việc này coi như xong nhé, nếu không cấp trên lại điều tra, người kia cũng không bảo vệ mấy người đâu.” Đồng chí thượng tá nói một cách thành khẩn.
Bây giờ tôi thấy tên thượng tá này như nào cũng rất chướng mắt, thì ra ông ta biết nhiều chuyện như vậy, ban đầu còn sống chết không chịu nói ra.
Mất kiên nhẫn phất tay với ông ta, để ông ta không có chuyện gì thì về đi, chúng tôi còn phải niệm kinh siêu độ.
“Đi thôi! Nếu không Dương Dương nhà chúng ta sẽ tức giận mất!” Sư thúc mang theo vẻ mặt trêu chọc, nháy mắt với tôi.
Thượng tá kia mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng có vẻ như lưu luyến “đi một bước quay đầu ba bước”, đi về phía trước.
Tôi thấy bộ dạng ông ta cũng không giống như đến xem xét công việc của chúng tôi, cũng không giống đi giám sát.
Mà giống như đang nói chúng tôi quấy rầy một con quỷ chết thảm như vậy thì không tốt. Nhưng vấn đề là tôi đã oanh kích nữ quỷ kia rồi, hơn nữa nghe ông ta luôn nhấn mạnh là nữ quỷ kia chết thảm, rốt cuộc muốn chứng tỏ cái gì?
Ông ta là người của trung đội này, nhưng trong lời nói lại âm thầm cho thấy sau trung đội này có trò mèo gì đó. Có chuyện gì xảy ra với người đàn ông này vậy?
“Bắt đầu đi!” Sư phụ trầm ngâm một lúc, quay ra gật đầu với tôi, nói.
Tôi vội vàng đưa một tờ Thông Linh phù cho sư thúc, rồi lại dán cho mình một tấm.
Sư phụ vừa niệm chú ngữ, vừa từ từ đổ chén nước kia vào cái hố chứa thi thể vụn kia, hai tay như hoa sen, chậm rãi chuyển động để kết âm ấn.
Híp mắt lại, tôi khẽ lay chuông gọi hồn, nhìn những giọt nước rơi vào hố không thấm xuống đất mà từ từ tụ lại thành một dòng nước nhỏ chảy về một hướng.
“Nhanh, đuổi theo!” Sư phụ nặng nề nói một câu, dẫn đầu đi trước.
Dòng nước kia cũng không nhanh, giống như một con rắn nhỏ đang bơi, xuyên qua khu ký túc xá của trung đội, bơi về phía ngọn núi sau trung đội.
Dọc đường đi đụng phải mấy người lính gác, vốn định giơ súng, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì vẻ mặt lập tức thay đổi, coi như không nhìn thấy, mặt còn giật giật mấy cái.
Chuyện tôi ở quảng trường lúc giữa trưa nhất định đã truyền khắp trung đội, cách tốt nhất mà những người này đối phó với tôi là giả vờ như không thấy.
Dọc đường đi, dòng nước như con rắn nhỏ kia có thể nói là không gặp trở ngại, tốc độ cũng không đổi, nhưng vừa vào núi, dòng nước như con rắn nhỏ kia giống như một chiếc xe bị đạp mạnh chân ga, lạch cạch vài cái rồi nhanh chóng bơi vào trong bụi rậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.