Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 94: Hàng trăm năm của người Thụ Cổ




Mắt thấy nữ quỷ cứ như vậy biến mất trong nháy mắt trước mặt chúng tôi, tôi cùng Trường Sinh đều sửng sốt, vội vàng xoay người xem xét bốn phía gian phòng.
Tôi xoay chuyển các bài vị trong phòng, hy vọng rằng nữ quỷ làm phiền tôi sẽ chui ra từ một bài vị khác.
Nhưng chờ tôi đá ngã tất cả bài vị trên mặt đất, nữ quỷ kia cũng không xuất hiện nữa.
“Trương Dương! Trương Dương!” Trường Sinh thấy tôi điên cuồng đá lung tung, gắt gao giữ giữ chặt tôi nói: “Cô đừng như vậy, trước tiên nhìn Nguyên Thần Tịch đã xảy ra tình huống gì rồi nói tiếp!”
Hít sâu một hơi, một tay tôi cầm lấy hộp ngọc đen nhét vào trong ba lô của tôi, thứ này cùng Nguyên Thần Tịch có khả chăng chính là mấu chốt trong chuyện này của Nguyên gia, có lẽ giải pháp của chuyện này đang ở trong thứ này.
Con mẹ nó không phải chỉ là mượn chín cái châm dùng một chút thôi sao, lại đụng phải việc này, thật sự là xui xẻo tám đời mà!
Trong đầu vẫn khắc sâu trải nghiệm cuộc đời của nữ quỷ kia, vô luận là chuyện nào cũng đủ để hóa một con quỷ hóa thành lệ quỷ, nhưng trong mấy trăm năm nay cô ấy vẫn như cũ duy trì một phần lòng yêu con, vậy oán khí kia của cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?
Sao có thể giống như quan tài đá kia, hút toàn bộ oán khí?
Còn có còn có con mắt được vẽ trên cửa sổ ở Nguyên gia, chẳng lẽ là dùng để nuốt sát khí?
“Tới đây hỗ trợ!” Trường Sinh đang cẩn thận nhấc Nguyên Thần Tịch từ dưới đất lên, vẫy tôi nói.
Nhìn khuôn mặt vị sét đánh đen của Nguyên Thần Tịch, tôi lại nghĩ đến tay của nữ quỷ vuốt v e mặt của anh ta, trong lòng rất là khó chịu, nhanh chân đến phòng bếp múc một gáo nước, kéo Trường Sinh ra liền đổ từ đầu Nguyên Thần Tịch xuống.
“Xì!” Nguyên Thần Tịch phát ra một tiếng giống với hắc xà, một người thông minh dần mở mắt ra nhìn tôi.
“Được rồi!” Tôi ném gáo xuống đất, mãnh mẹ phun ra một ngụm nước bọt lớn bôi lên mắt, hít sâu một hơi, niệm Thanh Tâm chú, ngưng thần nhìn chăm chú Nguyên Thần Tịch.
“Trương Dương! Cô nhìn tôi làm gì?” Nguyên Thần Tịch bị tôi nhìn chằm chằm rất không tự nhiên, dùng tay chống mặt đấy lùi hai bước, cẩn thận hỏi.
Trương Sinh lại kéo anh ta lại, dựng thẳng đầu anh ta, để hai mắt hắn vừa vặn hướng về phía tôi.
“Bình thường!” Hai mắt tôi đều mở to đến gần như muốn rơi lệ, nhưng vẫn không phát hiện nơi nào bất thường, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
“Cái cô mới không bình thường đấy!” Nguyên Thần Tịch nghe tôi nói như vậy, mãnh liệt nhảy dựng trừ trên đất lên, tức giận trừng mắt nhìn tôi nói: “Nhìn ra cái gì không ổn không? Không có thì mau trả đồ của nhà chúng tôi lại cho tôi, mau nghĩ cách đi!”
“Không có cách!” Tôi vốn chỉ muốn trả lại một cái â|| tình cho anh ta, chính anh ta như bị điên dập đầu với tôi mấy cái, lúc này lại lôi kéo như nhị ngũ bát vạn, cứ như thể tôi không thể xử lý cái chuyện tự tạo nghiệt không thể sống của Nguyên gia bọn họ vậy, là tôi không đúng rồi.
“Cô!” Nguyên Thần Tịch bị tôi làm nghẹn đến trừng to mắt, nhanh chân chạy đến bên cạnh bàn, một tay cầm một gỗ lim lên, lại muốn đi thu thập những bài vị kia, nhìn bốn phía lại chỉ có thể nhìn thấy một cái rương bị đánh gần như thành than.
Tức giận đến mức anh ta buồn bực, nặng nề ném bài vị ôm trong tay xuống đất, đặt mông ngồi xuống nói: “Tại sao lại là tôi!”
“Bởi vì anh khác với những người bình thường!” Trường Sinh quay lại vỗ vỗ bả vai anh ta, chỉ vào hắc xà ngất xỉu ở một bên nói: “Hắc xà là cổ trùng bản mạng của tôi, từ khi tôi chính tuổi bắt đầu học cổ đã được nuôi bằng máu của sự cực khổ trong lòng bàn tay tôi, từ nhỏ tôi đã dùng máu thịt để nuôi nó. Sau khi nó lớn lên, muốn kiếm ăn đều là tôi cùng nó đi, không kiếm ăn liền ở trong cơ thể tôi, từ lý thuyết được giảng dạy trong cổ thuật, rời khỏi tôi, nó chính là một con rắn bình thường, cũng không thể giống như trên người tôi, có thể ẩn thân, nhưng nó lại bị anh hút vào trong thân thể.”
Nguyên Thần Tịch nghe được mặt tái đi nhìn thoáng qua con hắc đã ngất xỉu sau lưng nằm trong phòng cơ hồ chiếm non nửa gian phòng, nặng nề lùi hai bước nói: “Không có khả năng! Nó to như thế mà!”
“Đâu phải nổ** anh gấp cái gì!” Tôi liếc hắn một cái, xua tay với Trường Sinh nói: “Anh có muốn thử phương pháp của anh lại lần nữa không?”
“Được!” Trường Sinh gật đầu một cái, hai bàn tay trực tiếp nhấn vào ngực Nguyên Thần Tịch, trong miệng tuôn ra một chuỗi lời hát cổ xưa.
Thấy Nguyên Thần Tịch sững sờ nhìn Trường Sinh, tôi vội dùng một tay bịt mắt anh ta lại, ở bên tai anh ta nhẹ giọng niệm Ly Hồn chú.
Ly Hồn chú có thể bảo vệ trái tim, đây là tinh hoa của Đạo gia Phương Du. Tôi tụng kinh tuy không thể để Nguyên Thần Tịch du phương, nhưng cũng có thể để anh ta không quá để ý đến biến hóa của thân thể.
Trường Sinh dẫn hồn dung nhập vào trong cơ thể của Nguyên Thần Tịch một chút, mắt thấy ba người chúng tôi chỉ một hồi đã bị vô số hắc tuyến vây quanh, hai mắt tôi chăm chú nhìn chằm chằm Trường Sinh, không dám bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt cậu.
Chú ngữ không ngừng, lòng bàn tay Trường Sinh ngày càng nắm giữ nhiều linh hồn.
Tôi đang thất thần nhìn biến hóa trên mặt Trường Sinh, lại phát hiện thân thể lạnh lẽo, từ trong cơ thể tôi tuôn ra vô số hắc tuyến chảy thẳng vào trong cơ thể Trường Sinh, mà lòng bàn tay Trường Sinh lập tức tuôn ra nhiều hắc tuyến dẫn hồn tràn toàn bộ vào trong cơ thể Nguyên Thần Tịch, theo đó liền có một lực hút cường đại hút các thứ trọng yếu trong cơ thể tôi ra ngoài.
Loại cảm giác sinh mạng dần xói mòn này tôi đã trải qua một lần, trong lòng cả kinh, đã thấy Trường Sinh lúc này mở mắt, hai tay muốn hướng ra ngoài, nhưng vẫn như cũ kéo không đứt hồn đẫn lít nhít kia.
Trong lòng tôi bỗng xuất hiện bộ dáng những người ở Nguyên gia già đi, trong lòng hoảng hốt, trong đầu hiện lên vô số phương pháp, lòng bàn tay căng thẳng, một tay từ lấy miếng vải đỏ trong túi quần ra trùm lên đầu Nguyên Thần Tịch đứng trước tôi, sau đó đạp mạnh khiến thân thể lảo đảo ngã ra đằng sau.
“Ầm!” Đầu không biết đụng phải bài vị tổ tiên này của Nguyên gia, đầu tôi bị đụng đến choáng váng, lại lập tức đứng lên, đi kéo Trường Sinh đã ngã xuống đất.
“Tôi không sao!” Trường Sinh vội vàng xua tay với tôi, hai mắt nhìn thẳng trước mặt.
Tôi cuống quít quay đầu nhìn, đã thấy tấm vải đỏ lúc đầu vốn bao phủ toàn bộ Nguyên Thần Tịch chậm rãi nhỏ đi, giống như Nguyên Thần Tịch bên trong chống đỡ tấm vải dần dần nhỏ đi.
Trong lòng hoảng hốt, tôi vội vươn tay muốn lấy tấm vải đỏ lại, Trường Sinh kéo tay tôi, ôm chặt lấy tôi nói: “Tấm vải đỏ che trời là đồ của Ngọc Hoàng Cung, đã cữu mạng chúng ta mấy lần, nó có tạc dụng khôi phục bản năng, nhìn lại xem!”
Nhưng trong đầu đã loạn thành một đoàn, từ nhỏ tôi đã tin tưởng đôi “Pháp nhãn” này của tôi, nhưng gần đây liên tiếp xảy ra hay chuyện, đôi mắt này lại chỉ lừa gạt tôi nhiều lần.
Nguyên Thần Tịch một người sống sờ sờ, phía dưới tấm vải đỏ che trời, lại thu nhỏ lại.
“Thả lỏng!” Trường Sinh vuốt theo lưng tôi mấy lần, gật gật đầu nói với tôi: “Hôm nào tôi dẫn cô đi gặp Đại Hồng, cô ấy bây giờ rất xinh đẹp!”
“Tôi đã nhìn thấy dáng vẻ lúc cô ấy xinh đẹp!” Tôi biết Trường Sinh nói cái này, chỉ là để tôi hiểu được so với lúc nhìn thấy Đại Hồng mà giật mình, hiện tại một người sống sờ sờ trước mắt dần dần thu nhỏ căn bản có thể nói chỉ là ma thuật nhỏ.
Vải đỏ từng chút một thu nhỏ lại, cuối cùng giống như một cái khăn trải giường nhỏ, yên tĩnh che trên mặt đất.
Trường Sinh ôm chặt tôi, hai người thở mạnh cũng không dám. Trong đầu tôi thỉnh thoảng hiện lên vô số hình ảnh, dưới tấm vải đỏ kia có thể là cái gì?
“Nguyên Thần Tịch thu nhỏ? Một đống xương trắng? Một người giấy? Hoặc là một mảnh vảy rồng? Hay là….
“Oa! Oa!” Dướii tấm vải đỏ phát ra tiếng trẻ con khóc lớn, khiến chúng tôi sợ tới mức nhảy ra sau.
Nhưng tiếng đứa trẻ khóc vang vọng, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh bác sĩ Nguyên ban đêm ôm đứa bé đi cùng biểu tình lúc nữ quỷ nhìn thấy Nguyên Thần Tịch.
Đẩy tay Trường Sinh ra, tiến lên hai bước trực tiếp kéo tấm vải đỏ che trời ra.
“Oa!” Vải đỏ vừa được mở, chỉ thấy phía dứa có một đứa bé phấn nộn không một mảnh vải mở to miệng khóc lớn.
Đúng là một đứa bé phấn nộn, chỉ là nó lộ răng, hai mắt tức giận nhìn tôi, trên mặt không có sự ngây thơ của trẻ con, mà là biểu tỉnh lạnh lùng giống như Nguyên Thần Tịch.
Mà trên đỉnh đầu đứa trẻ, có ba bốn cành liễu vươn ra, theo hô hấp của nó mà lung lay trái phải.
“Thụ cổ!” Hai mắt tôi cả kinh, loi kéo Trường Sinh lui lại hai bước, sững sờ nhìn cành liễu mọc trên đầu dứa bé.
Thụ cổ cùng cà cổ giống nhau, có thể đồng sinh cộng trường, chỉ là cuối cùng toàn bộ xương người sẽ bị bọc trong thân cây, biến thành một gốc cây sống, bị người hạ cổ sử dụng.
Năm đó tôi đã bị người phụ nữ chết tiệt kia hạ thụ cổ, vẫn là sư phụ dùng biện pháp gì đó cứu tôi, nhưng chỉ có thể dùng được nửa năm!
Nhưng đây là một thụ cổ có thể chạy loạn, có thể trưởng thành? Là thành tin sao?
“Oa! Oa!” Đứa bé kia lại khóc lớn một trận, cố gắng duỗi đôi bàn tay nhỏ bé mập mạp nhìn tôi, trong mắt đều là hoảng sợ.
“Đây là thụ cổ sao?” Tôi gắt gao kéo tay Trường Sinh, trong đầu như nổ tung.
Đêm nay tôi đã tiếp nhận quá nhiều tin tức, ngay cả nữ quỷ đau đớn thê thảm như vậy tôi cũng chỉ cảm thấy đồng tính, nhưng bây giờ Nguyên Thần Tịch rõ ràng là một thiếu niên lạnh lùng cực kỳ cá tính, nhưng trên thực tế lại là một cái cây?
Trong mắt Trường Sinh cũng không thể tin, lôi kéo tay tôi chậm rãi tiến lên, từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn Nguyên Thần Tịch.
“A……. A……” Nguyên Tần Tịch cố gắng đưa tay về phía chúng tôi, trong mắt cơ hồ đều là tuyệt vọng.
Nhìn một đứa bé lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, trong lòng tôi đột nhiên hiện lên biểu tình lúc nữ quỷ nhẹ nhàng vuốt v e mặt Nguyên Thần Tịch, chậm rãi khom lưng bế Nguyên Thần Tịch nói: “Có cách nào để anh ta trở về không?”
“Không có!” Gương mặt Trường Sinh trầm xuống, đưa tay hái xuống một cái lá trên đỉnh đầu Nguyên Thần Tịch,: “Cây này còn rất mới, chứng tỏ anh ta lớn lên rất tốt đó!”
“A!” Nguyên Thần Tịch mở miệng kêu to một tiếng, duỗi đôi tay mập mạp nhỏ bé bắt lấy tay Trường Sinh.
Trường Sinh ném cái lá trong tay xuống, kéo anh ta qua nói: “Để tôi bế! Suy nghĩ chuyện này lại từ đầu, có cách nào để biến anh ta trở về bộ dạng lúc trước!”
Nghe vậy tôi đau đầu, chuyện này có vẻ đơn giản qua!
Đặt ở y học thì là một bệnh già có tính di chuyền, chẳng quan người nhà này còn bị ảo giác mà thôi.
Nhưng đặt ở chỗ tôi lại phiền toái, nữ quỷ rất che chở Nguyên Thần Tịch, Nguyên Thần Tịch có thể là bé trai mà cô ấy bị mổ lấy đi, nhưng chuyện cô ấy bị mổ bụng đã mấy trăm năm trước, không có khả năng mọc mấy trăm năm vẫn là một cái cây non chứ?
Từ Nguyên Thần Tịch mà nhìn, anh ta vốn là một học sinh, nhưng sau khi bị cấy vảy rồng liền bắt đầu không già đi?
“Vảy rồng?” Hai mắt tôi sáng lên, hai tay vỗ một cái nhìn Trường Sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.