Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 99: Xuất Thân Của Mẹ Tôi




Đối diện với vị đại thần có thể hấp thụ người khác trong vài giây này tôi còn không dám thở mạnh, sợ anh ta nhất thời không vui liền hút tôi sạch sẽ nên thành thành thật thật lắc đầu.
Trường Sinh híp hai mắt lại lạnh lùng nhìn Nguyên Thần Tịch, trong mắt chứa sự nghi hoặc hỏi: “Lần này không phải là vảy của thứ kia chứ?”
“Không sai!” Nguyên Thần Tịch nở nụ cười, gật đầu với Trường Sinh rồi chỉ chỉ vào ba lô của tôi nói: “Con rắn kia xem như được tạo ra từ thuật vu cổ nên chỉ cần cho nó hấp thụ miếng vảy là được rồi!”
Tôi sững sờ lấy Âm Long trong túi ra, nhìn nhìn vẻ mặt nguy hiểm của Nguyên Thần Tịch, cuối cùng vẫn từ bỏ chuyện hỏi xem tại sao anh ta biết được Âm Long xảy ra chuyện.
Nhưng anh ta lại đưa tay ra kéo ba lô của tôi, lấy từng thứ phía trong ra ngoài rồi lại đem hộp đen bỏ vào.
Động tác của anh ta liền mạch lưu loát như vậy hoàn toàn không ý thức đến việc bản thân đang cướp đồ của người khác.
Vậy nên tôi chỉ đành nắm tay Trường Sinh vờ như không thấy hành động của anh ta, quả nhiên thực lực mới là thứ quan trọng nhất!
Một lúc sau Nguyên Thần Tịch mới bỏ lại đồ vào ba lô, nhìn tôi một cái rồi đột nhiên hỏi: “Cô là quan tài nữ sinh vào giữa tháng 7 đúng không?”
“Đúng!” Tôi không hề giấu diếm mà gật đầu thừa nhận. Ở vịnh Du Thụ anh ta đã nghe thấy rồi, chỉ là lần này anh ta lớn lên khá nhanh nên tôi không nghĩ rằng anh ta lại quên nhanh như vậy.
“Nhưng tôi thấy trong cơ thể cô có khí thuần âm đang bị áp chế, lại dường như có khí dương ẩn giấu bên trong. Cô có gặp ai khác nữa không?” Nguyên Thần Tịch mang một cái túi nhỏ hơn một số, đơ mặt nhìn tôi nói.
Tôi nghĩ lại, do sư phụ đã hạ phép cấm à? Nhưng khi gặp phải quan tài đá hình như đã được giải rồi, những thứ khác cũng không có. Vừa đang định lắc đầu tôi lại nhớ đến cái chết của mẹ, lập tức gật đầu nói: “Mẹ tôi bị sét đánh chết đó!”
“Vậy sao?” Ánh mắt Nguyên Thần Tịch có gì đó loé lên, lại dùng một ánh mắt rất kì quái nhìn tôi nói: “Tốt nhất là cô nên về hỏi bát tự, xuất thân lai lịch của mẹ cô đi, điều này rất quan trọng đối với cô!”
“Mẹ tôi?” Trong đầu tôi xẹt qua hình ảnh có quan tài trống rỗng dưới suối đá, tôi chua xót lắc đầu. Sư phụ gần như chẳng nói gì về mẹ cho tôi nghe, đến cả lần đi Long Hối cũng không nhắc đến xuất thân của bà ấy.
Hơn nữa, hình như bà ấy cũng không có người thân? Trong đó chẳng lẽ còn có những chuyện khác?
“Còn có!” Nguyên Thần Tịch bước hai bước, nhìn tôi và Trường Sinh nói: “Hai người cẩn thận một chút thì hơn, kẻ đó luôn muốn tìm những người giống như các người!”
“Cái gì?” Tôi vừa nghe được từ Tiêu Mỹ Lan, hình như Nguyên Thần Tịch còn được gọi là Nguyên Thụ có mang theo nhiệm vụ gì đó đến.
Còn những người như bọn tôi là người gì chứ? Bình thường hơn anh nhiều được chưa?
Nhưng Nguyên Thần Tịch vừa thẳng người, trên vai anh ta đã có thêm vài sợi liễu quấn quanh cửa động rồi kéo anh ta lên.
“Đó là người nhà họ Nguyên?” Tôi nhìn anh ta, muốn hỏi người chủ nhân kia rốt cuộc là ai mà lời nói đến khoé môi lại vội sửa lại!
Lỡ như anh ta không vui lại cho vài sợi liễu đó xuống hút tôi, vậy không phải tôi chết oan rồi à?
“Đừng lo nữa!” Nguyên Thần Tịch phẩy nhẹ tay với tôi, như vừa nhớ ra điều gì nói: “Hộp châm kia cô giữ đi, muốn dùng cũng không được dùng trước mặt người khác. Người đó sẽ dựa vào hộp châm đó để đi tìm người, người Nguyên gia đều đã bị ông ta lợi dụng rồi. Vài trăm năm này cả Nguyên gia vì ông ta làm việc mà còn không biết, thật sự là ngu không chịu được!”
“Anh nói là nhà họ Nguyên làm việc vì chủ nhân?” Lúc này Trường Sinh đứng dậy từ mặt đất, ngẩng đầu nhìn Nguyên Thần Tịch đã gần đến cửa động: “Anh chuẩn bị đi đâu?”
“Đi tìm kẻ đó!” Nguyên Thần Tịch xoay mạnh người, trong chốc lát cả người anh ta đã ra khỏi hang.
“Cái đó…cái đó…” Tôi yếu ớt phẩy tay về phía cửa hang, có thể nói rõ ràng hơn rồi đi không hả? Tôi vẫn còn nhiều câu hỏi lắm mà?
Trường Sinh liếc nhìn tôi một cái, đôi mắt cậu đen như mực chẳng có chút ánh sáng nào. Cậu nhặt đồ dưới đất lên rồi nhìn về đống xương của Tiêu Mỹ Lan.
Thấy cậu lại ngây ra, tôi tức giận kéo cậu qua hỏi: “Mấy miếng vảy này rốt cuộc là thứ gì?”
“Cô không biết thì tốt hơn!” Trường Sinh chán nản quay đầu đi, lấy cái hộp gỗ đỏ đưa cho tôi rồi dồn sức tự nắn cánh tay của mình.
Tiếp đó liền có hai tiếng răng rắc vang lên, chỉ thấy Trường Sinh mặt không đổi sắc lại đẩy về sau một cái, lại có tiếng xương vang lên. Cậu quay đầu lại nhìn tôi nói: “Kỹ thuật nối xương của cô không tốt!”
Tôi không biết đã làm sai chỗ nào, ôm cái hộp gỗ đỏ đứng đó cả nửa ngày rồi vẽ một lá Thần Hoả Phù bắt đầu nhìn vào nơi tối.
Cái hang động này cũng chẳng biết ở đâu, một nơi lớn như vậy để khai phá làm du lịch lại chẳng có ai phát hiện. Không biết nếu tôi mua nơi này lại rồi bán cho giám đốc Đinh tôi có phát tài không nữa.
Đang nghĩ ngợi, tôi bất ngờ phát hiện trong chỗ tối phía trước dường như có thứ gì đó nên ngay lập tức bước lên trước xem. Chỉ thấy có bộ đồ trắng bọc lấy một cái đầu lâu trắng và xương khô nằm ngổn ngang trên đất.
Còn những đồ đó tôi đã từng thấy người nhà họ Nguyên mặc trong hồ.
“Trường Sinh!” Ta nhẹ nhàng gọi một câu, nhìn thấy những người đó lại thấy có chút đau lòng.
Chỉ mới một ngày trước, Nguyên Thần Tịch dập đầu với tôi một cái vì để cứu họ nhưng bây giờ xương cốt họ đã ở đây rồi, gần như máu thịt đã bị hút sạch sẽ.
Nghĩ đến sự lạnh lùng lúc đầu của Nguyên Thần Tịch, bây giờ anh ta trưởng thành đã có thêm chút tình người rồi nhưng cuối cùng cũng chỉ phẩy tay nói không cần lo nữa!
“Sao vậy?” Trường Sinh bước đến kéo tôi một cái, nhìn về phía đống xương cốt đó nói: “Nguyên Thụ ra tay đúng là nhanh thật.”
“Không phải Tiêu Mỹ Lan à?” Lòng tôi chợt lạnh, không thể tin được xoay người nhìn Trường Sinh.
Sắc mặt Trường Sinh trầm xuống, kéo theo tôi xoay người lại: “Lúc tôi vào đây bọn họ vẫn còn sống, sau khi cô đến không nhìn thấy bọn họ thôi. Nếu nói là bị ăn sạch sẽ chắc chắn Nguyên Thụ đã ra tay lúc cô đang mở cái hộp đen.”
“Nhưng mà?” Vừa nghĩ đến cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó Nguyên Thần Tịch đã lớn lên. Tuy nói Tiêu Mỹ Lan đã bị hấp thụ thành một đống xương trắng nhưng chuyện Nguyên Thần Tịch muốn giải quyết cô ta để bổ sung máu là sao?
Không biết vì sao tôi luôn không muốn nghĩ theo hướng này. Lúc rời đi từ nhà tôi, ánh mắt bất lực anh ta nhìn vào những tấm bài vị đó thật đến không thể thật hơn, tôi vẫn tin rằng anh ta có tình cảm với nhà họ Nguyên!
“Anh ta không phải Nguyên Thần Tịch!” Trường Sinh lập tức xoay đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn tôi nói.
Lòng tôi nhất thời hoảng loạn. Trước nay sư phụ đều không nói vì sao phải hạ cấm chế với tôi, bây giờ Trường Sinh cũng có chuyện giấu tôi, còn Nguyên Thần Tịch thì sao?
Tôi chưa kịp nghĩ chi tiết hơn thì Trường Sinh đã nhặt đống xương đó lên rồi dùng dây leo cột lại, cậu hất cằm về phía tôi nói: “Đi thôi!”
Tôi gật đầu, tôi biết đây không phải là lúc để tức giận.
Tôi không muốn đi qua lối đi một lần nữa, chưa kể Trường Sinh còn mang theo một đống lớn xương người như vậy.
Nhìn thấy gốc cây Nguyên Thần Tịch bước ra tôi đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ người trồng thụ cổ. Lúc nào cũng có thể chuyển đổi giữa người và cây, nhưng nghĩ đến bộ xương dài hơn người bình thường một đoạn rõ ràng của Tiêu Mỹ Lan tôi liền bỏ ngay ý tưởng này, nói không chừng phía sau còn phải chịu nhiều đau đớn lắm.
Cuối cùng, Trường Sinh trực tiếp dùng những đoạn xương đó và dây leo tạo thành một cái thang mềm, dán một tờ giấy lên rồi hai tay vung ra, niệm chú để người giấy áp lên trên đó trước rồi cậu leo lên.
Nhìn thấy thân thể cậu linh hoạt trèo qua từng khúc xương, đột nhiên tôi thấy Trường Sinh thật xa lạ.
“Lên đây đi!” Trường Sinh đã đến phía trên rồi cúi đầu xuống vươn tay về phía tôi.
Nhìn những mảnh vảy rồng loé sáng trong túi, cuối cùng tôi đành thở dài một hơi, bỏ lại bộ đồ của người nhà họ Nguyên rồi cho những thứ đó vào ba lô. Tôi bắt chước Trường Sinh giẫm lên xương người rồi leo lên trên.
Xương người không chịu được lực quá lớn nên toàn bộ phải nhờ vào hai tay nắm dây leo. Chưa kể đến việc tay mỏi, việc giẫm lên xương người thật sự là rất không thoải mái.
Khó khăn lắm tôi mới leo lên được, tôi nhận ra mình đã đến sườn núi phía sau của núi Trung Ba. Lúc trước đến nhà họ Nguyên tôi thật sự chẳng chú ý gì đến phương hướng, Nguyên Thần Tịch lái xe nhanh lắm luôn.
Vừa nghĩ đến người này trong lòng tôi lại chua xót, bị gió thổi một cái mới nhận ra bản thân có chút đa sầu đa cảm nên liền cố gắng lắc mạnh đầu.
Trường Sinh cất thang rồi cột xương người thành một bó, cậu thổi một hơi lên bó xương lập tức biến thành một bó củi.
Vì đã khá muộn mà những người tản bộ bên cạnh núi Trung Ba vẫn còn nhiều nên cũng có không ít người nhòm ngó Trường Sinh đang đeo bó củi và tôi y phục không chỉnh tề đang ôm theo một tấm vải đỏ. Tất cả đều bày ra vẻ mặt chê bai.
Nhìn thấy bọn họ dùng vẻ mặt giới trẻ bây giờ tệ thật nhìn bọn tôi tôi chỉ có thể bất lực trợn trắng mắt. Người bây giờ quả nhiên đều rất thành thật.
Đi bộ vừa xuống chân núi tôi vội gọi muốn chiếc xe về nhà.
Tài xế cũng thỉnh thoảng nhìn chúng tôi, hỏi ánh sáng trên người bọn tôi là gì.
Tôi chỉ đành nói mang theo một cái đèn pin laze nhưng công tắc bị hỏng rồi, không tắt ngay được.
Tài xế đó vẫn hỏi tiếp tôi mua đèn pin ở đâu, anh ta cũng muốn mua một cái. Buổi tối tên nào dùng đèn pha chiếu anh ta thì sẽ dùng cái đó để chiếu lại làm mù mắt chó bọn mở đèn pha.
Mặc dù tài xế đó rất hài hước nhưng tôi và Trường Sinh chẳng có chút hào hứng nào, vừa đến vịnh Du Thụ liền để lại tờ 100 không cần thối.
Vừa xuống xe đã nghe thấy trong vịnh Du Thụ rất náo nhiệt, lúc nào cũng có người ồn ào. Tôi cau mày bước nhanh vài bước liền thấy có một nhóm người đang vây quanh trước cửa nhà tôi.
Tôi chạy nhanh qua kéo người bên cạnh ra, thấy cánh cửa mở toang thì chân tôi cũng lạnh toát.
Tôi thấy trong phòng khách có máu vương vãi khắp sàn, trong đó còn có bóng lưng của một người đạo sĩ. Bộ áo bào vốn trắng như tuyết đã hoàn toàn bị máu nhiễm lên thành màu đỏ.
Còn những người giám đốc Đinh phái tới đều đã máu thịt lẫn lộn ngã trước cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.