Trời nóng như lửa, nhưng Tĩnh Huyền Phong lại cảm thấy
thân thể rét run, ngày đêm vội vã một đường hồi Vân thành rong ruổi… Trước
mắt dần dần trở nên một mảnh mơ hồ , Tĩnh Huyền Phong nghĩ đến mình là do quá
mệt mỏi, đột nhiên lắc đầu, nhưng hoa cỏ cây cối trước mắt vẫn như trước
hiện lên mờ ảo ——
Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy sau lưng truyền đến một trận áp lực,
tức giận dùng khửu tay huých hắn một chút, “Ngươi muốn nghỉ liền nghỉ sao,
cư nhiên đem ta làm đệm dựa, ngươi…” Lời còn chưa dứt, Tĩnh Huyền Phong đã hôn
mê trong nháy mắt gắt gao kéo cương ngựa, ngựa vốn đang phi nhanh bỗng bị
giật lại, nhất thời kinh đề giơ hai chân trước lên… Cổ Tiếu Tiếu thân thể
đột nhiên ngả về phía sau, lúc chuẩn bị té ngựa, thì vó ngựa liền vững vàng
rơi xuống đất, ngay sau đó ngực Tĩnh Huyền Phong lại đánh mạnh về phía nàng…Cổ
Tiếu Tiếu như thịt kẹp bị đè trên lưng ngựa, tức khắc theo bản năng bắt lấy
bờm ngựa… Nàng gian nan rút ra một tay kéo kéo Tĩnh Huyền Phong, phẫn nộ chất vấn
nói, “Cưỡi ngựa như vậy thực nguy hiểm a, ngươi liền tính ngủ như vậy a?”
… Cổ Tiếu Tiếu không nghe thấy hắn đáp lại, không thể nhịn
được nữa dùng bả vai đẩy đẩy ngực Tĩnh Huyền Phong, chỉ cảm thấy vài giọt mồ
hôi lạnh như băng rơi ở trên nàng gáy…Cổ Tiếu Tiếu giật mình, nhất thời thân
thủ sờ trán hắn… Nhiệt độ không khí có khi cao tới 40°, mà thân thể Tĩnh Huyền
Phong lại giống xác chết lạnh như băng.
Cổ Tiếu Tiếu biết mọi chuyện không ổn, không khỏi thất
kinh rớt xuống nước mắt, nàng ngửa cổ lớn tiếng cầu cứu, “Cứu mạng a —— chung
quanh có người hay không a? ! —— “
Cổ Tiếu Tiếu từng tiếng từng tiếng hò hét không thấy được
đáp lại, mà thanh âm thong thả phiêu tán ở trong mênh mông hoang dã, nàng kết
luận nơi này định là cánh đồng bát ngát không người ở… Cổ Tiếu Tiếu lau nước
mắt trầm trầm khí, này phía trước không có thôn sau không có điếm hoang vu
sơn dã, nàng lại còn là một cái người mù nên cứu Tĩnh Huyền Phong như thế
nào? …
Lúc này, bên tai vang lên tiếng vó ngựa đạp đạp đất, Cổ
Tiếu Tiếu không khỏi nhớ tới một cái điển cố xưa “Người sành sỏi”, không bằng
mặc số phận để cho con ngựa tự bước đi? … Nghĩ vậy, nàng vỗ vỗ vào bụng
ngựa, “Thỉnh mang chúng ta hồi Vân thành…” Nàng thái độ nho nhã lễ độ giống
như vừa ngồi lên một chiếc xe taxi. (=))~)
Con ngựa tự nhiên không để ý tới yêu cầu của nàng, vẫn
không nhúc nhích đứng ở tại chỗ như trước, Cổ Tiếu Tiếu vội ho một tiếng, noi
theo thanh âm nam nhân ra lệnh nói, “Ta là Trấn Nam vương, không nghe lời làm
thịt ngươi!” (=))~ pó tay)
Con ngựa lắc lắc cái đuôi rầm rì vài tiếng, giống như đang
nói: hù dọa ai a, ngựa cũng có mắt a!
“…” Cổ Tiếu Tiếu thấy cưỡng bức dụ lợi đều không được,
liền kéo cương ngựa giật giật, “Giá, giá giá, giá! GO GO GO…” (=))~~)
Con ngựa lúc này giống như đã nghe hiểu mệnh lệnh không
giống ai mà chậm rãi bước đi, Cổ Tiếu Tiếu một tay giữ hai cổ tay Tĩnh
Huyền Phong vòng qua cổ, một tay kia gắt gao giữ cương ngựa, đắc chí nói, “Ta
như thế nào liền lợi hại như vậy nha? Này tuyệt đối là mọi chuyện đều biết
a, người mù cưỡi ngựa hẳn là có thể được ghi vô lịch sử , cũng không biết Mã
đại ca muốn đi đâu, hắc hắc…”
Cổ Tiếu Tiếu vừa đi vừa kêu cứu mạng, hy vọng có người đi
qua nơi đây có thể chú ý tới bọn họ, càng hy vọng Hán quân có thể đuổi theo bọn
họ, lại hồn nhiên không biết đường mình đi đã sớm “Lệch khỏi quỹ đạo”.
Ước chừng qua ba, bốn canh giờ
Tĩnh Huyền Phong chậm rãi mở mắt ra, cư nhiên phát hiện bọn
họ đang tiến vào lãnh thổ Bắc Duyên quốc, hắn nhất thời ngồi dậy giữ chặt
cương ngựa, Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy sau lưng có động tĩnh, xoay người ôm lấy
hắn kích động nói, “Ngươi rốt cục tỉnh, như thế nào lại đột nhiên té xỉu đâu?”
Tĩnh Huyền Phong kéo ngựa quay lại phía đường lớn, hắn
hoạt động gân cốt, giống như toàn thân không đau không ngứa một chút cũng
không ảnh hưởng, hắn hàm hồ kết luận nói, “Có thể là mệt , ta mê man đã bao
lâu?”
Cổ Tiếu Tiếu bán tín bán nghi ứng thanh, “Chắc cũng phải
mấy cái canh giờ, xương cốt của ta đều sắp bị ngươi đè tới gãy làm đôi,
ta thực không hiểu ngươi sao lâị nhất quyết hồi Vân thành như vậy? Ngươi có
biết vừa rồi có bao nhiêu dọa người không? Ngươi té xỉu xong thân thể lạnh như
băng ngón tay cứng ngắc, chúng ta vẫn là nên chờ binh lính đi “
Tĩnh Huyền Phong ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ cánh tay,tựa hồ
hết thảy lại thực bình thường, hơn nữa thân thể cũng không cảm thấy có gì
không khoẻ.
“Ngươi một cái người mù cư nhiên dám cầm giây cương?” Hắn cố
ý nói sang chuyện khác.
Cổ Tiếu Tiếu cười đắc ý, “Ha ha, ta lợi hại không? Cho dù
đi chậm chậm rì rì , cũng có thể hồi Vân thành, ta thông minh không? Có phải
giống nữ cường nhân gặp nguy không loạn hay không ? Mau khen ngợi ta —— “
Tĩnh Huyền Phong vỗ vỗ tay, “Lợi hại! Đủ gan dạ sáng suốt!
Chúng ta hiện đang thân cô thế cô xâm nhập vào lãnh thổ quân địch “
“…” Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng giật giật, quay qua nói sạo,
“Kia chỉ có thể trách con ngựa này còn trẻ nông nổi”
Tĩnh Huyền Phong dương môi cười, xoa xoa đầu nàng, sau
lại hồi cánh tay ôm thắt lưng của nàng, “Ngươi lại không nhìn thấy đường, mới
vừa rồi rất sợ hãi đi?”
Cổ Tiếu Tiếu thẳng thắn ứng thanh, ngẩng đầu nghĩ mà sợ
nói, “Ta hô thật lâu không có ai đáp lại, lại sợ ngươi ngã xuống ngựa, bốn
phía còn có truyền đến tiếng dã thú kêu, ta còn tưởng hai ta sẽ chết ở chỗ
này đâu…”
Tĩnh Huyền Phong trong lòng ẩn ẩn phát đau, xoay cằm nàng
lại , cúi đầu hôn lên phiến môi mỏng… Tiểu manh nhi từ khi gả cho hắn còn
chưa có một ngày an lành, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân tay trói gà không
chặt , lại vì mình mà phải nhận lấy biết bao áp lực…
Cổ Tiếu Tiếu lưng dán tại trong lồng ngực ấm áp của hắn,
khẽ nâng eo lên… Nụ hôn của hắn mang theo một tia nhiệt tình tinh tế, đầu
lưỡi ôn nhu triền miên ở trong miệng, nhìn như những nụ hôn bình thường,
nhưng lại không khỏi khiến nàng trong lòng lần đầu cảm nhận được hương vị ngọt
ngào, giống như chỉ một chút ôn nhu này cũng đủ để hóa giải hết thảy ủy
khuất cùng bất đắc dĩ, nàng trúc trắc đón ý phối hợp với đầu lưỡi hắn thay đổi
liên tục, trong lòng ngọt ngào … Thấy nàng phối hợp như vậy khiến hắn thực
cảm động, cái lưỡi mềm mại cùng với một cỗ thanh nhã hương khí thấm nhập vào
tận trong tâm, không khí quanh thân bỗng nhiên trào dâng một cỗ nồng
đậm, tựa hồ cảnh vật xung quanh cũng ở trong nháy mắt trở nên xinh đẹp sống
động.
…
“Chúng ta trở lại kinh thành, ngươi có nguyện ý không?”
Tĩnh Huyền Phong đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại ý niệm ngoài dự kiến ở
trong đầu, trước kia phụ hoàng đã đề cập qua vài lần muốn hắn hồi kinh thành
tham dự triều chính, nhưng hắn đã quen với cuộc sống vô câu vô thúc, mặc dù
biên cương mấy năm chinh chiến liên tục, nguy cơ tứ phía, nhưng đối với hắn
cùng địch nhân tranh cường đấu ngoan lại giống như đang hưởng thụ lạc thú…
Chính mình từng giống như một con ngựa hoang ,không chịu gò bó dưới bất
kì sợi dây cương nào nhưng vì tiểu manh nhi, hắn thật sự muốn trở về.
Cổ Tiếu Tiếu không cần nghĩ ngợi gật gật đầu, “Ân, chỉ cần
không phải sống trong lo lắng đề phòng, đi đâu cũng được”
Tĩnh Huyền Phong hiểu ý cười, đem nàng ôm vào trong ngực,
“Vậy cứ quyết định như thế, đợi sau khi trở lại Vân thành, ta đem hết thảy
an bài thỏa đáng, thất cả để mặc cho trấn thủ quan viên, chúng ta tức khắc trở
lại kinh thành “
Cổ Tiếu Tiếukhoan khoái nhắm lại hai mắt, “Ta thực khẩn
trương, thật muốn mọc ra đôi cánh bay trở về, trước tiên là nói về là thế
nhưng khi trở về ngươi cũng không thể bức ta trèo đèo lội suối, lại làm giống
như ngựa mà ngược đãi a “
“A, chân ái mang thù, lòng dạ hẹp hòi “
Cổ Tiếu Tiếu không thèm phủ nhận ha ha cười, cũng vươn
tay vuốt lên gương mặt hắn, không khỏi thở dài thương cảm nói, “Ta thực muốn
nhìn ngươi một chút xem là cái dạng gì, rốt cuộc cùng soái ca trong cảm nhận
của ta có bao nhiêu khác nhau a…”
Tĩnh Huyền Phong giật mình khơi mào mi, “Nông cạn, tướng mạo
chỉ là vẻ bề ngoài, suất thì làm được gì? Nam nhân là phải dựa vào thực
lực “
Cổ Tiếu Tiếu đương nhiên thừa nhận nói, “Ta chính là thực nông
cạn a, ai lại không muốn tìm một cái trượng phu vừa suất lại có tiền a, ngao
ngao…”
Tĩnh Huyền Phong khinh thường hừ một cái, “Kia coi như
ngươi mệnh hảo, vớ được một cái” (đôi vợ chồng sến súa)
“…” Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng giật giật, a, không nhìn ra
nha, còn rất tự tin nha.
—— Tĩnh Huyền Phong bỗng nhiên cảm thấy xung quanh truyền đến
hơi hơi chấn động, khóe miệng liễm khởi sắc mặt ngưng trọng, hắn quay đầu ngựa
lại hướng phía sau tìm kiếm —— chỉ thấy một đội kỵ xạ binh Bắc Duyên quốc chạy
lại gần hắn, mà vị nam tử dẫn đầu kia, hắn từng nhìn thấy quá.
“Tĩnh Huyền Phong, ngươi này có tính là tự chui đầu vô lưới
không?” Nhiễm Nhượng Hà trào phúng cười.
Tĩnh Huyền Phong trấn tĩnh không sợ hãi nhìn chung quanh bốn
phía… Hắn ý đồ mở một đường máu, nhưng binh lính Bắc Duyên bằng tốc độ nhanh
liền vây kín bọn họ không lộ ra chút kẽ hở.
Tĩnh Huyền Phong nghĩ đến Cổ Tiếu Tiếu sẽ gặp phải nguy
hiểm, nắm thật chặt bả vai nàng nhẫn nhịn ba phần nói, “Nhiễm Nhượng Hà, bổn
vương vô tình tiến vào lãnh thổ các ngươi, này chỉ là hiểu lầm “
Nhiễm Nhượng Hà biết trước Tĩnh Huyền Phong nếu muốn hồi
Vân thành chắc chắn sẽ đi qua nơi đây, kỳ thật mai phục đã lâu. Hắn ánh mắt
cao ngạo xẹt qua hai tròng mắt Cổ Tiếu Tiếu… Xem vị nữ tử hai mắt vô thần
này, có lẽ chính là Trấn Nam Vương phi .
Nhiễm Nhượng Hà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chế ngạo
nói, “Bổn vương thực nghe không quen ngươi ăn nói khép nép, Trấn Nam vương ba
năm trước đây diễu võ dương oai khi nào trở nên nhát gan quy thuận như thế?”
Tĩnh Huyền Phong mâu trung dấy lên một đoàn lửa giận, chỉ
có thể nói hổ lạc đồng bằng bị cẩu khinh, nhìn Nhiễm Nhượng Hà bộ
dáng không coi ai ra gì như kia, hôm nay nhất định chạy trời không khỏi nắng
(chạy đâu cũng ko thoát).
“Ai? Ai lại không lễ phép như vậy, Trấn Nam vương giải
thích khách khách khí khí với ngươi, ngươi này không phải rượu mời không uống lại
thích uống rượu phạt sao? Chúng ta đi sai địa phương chính là đến quấy rối
sao?” Cổ Tiếu Tiếu thật sự không chịu được ngoại nhân nói năng bừa bãi
nhục nhã nam nhân của nàng, dựa vào cái gì!
“A, Trấn Nam Vương phi thực biết lễ phép, không hỏi cớ gì
liền lao vào một phen chất vấn?”Nhiễm Nhượng Hà vốn không quan tâm, hắn
cũng mặc kệ người nọ có phải là cao cao tại thượng Vương phi Hán nhân hay
không.
“Cáo mượn oai hùm! … Ngươi…”
“Tốt lắm, đừng cùng Bắc Duyên quốc quốc vương khắc khẩu
không ngớt” Tĩnh Huyền Phong nhẹ giọng mệnh lệnh nói, cũng giơ bá vương đao
trong tay lên khiêu khích nói, “Nhiễm Nhượng Hà, là nam nhân liền như ba năm
trước đây, một chọi một, vô luận thắng thua, đừng liên lụy người vô tội”
Nhiễm Nhượng Hà đang có ý này, hắn mặc dù mang thù nhưng
cũng không phải là tiểu nhân, hơn nữa cũng muốn tự tay giải mối hận trong
lòng, hắn dương tay ý bảo thủ hạ mở rộng vòng vây, cũng nâng bảo kiếm trong
tay lên vận sức chờ phát động… Tĩnh Huyền Phong đặt Cổ Tiếu Tiếu xuống
ngựa, còn chưa mở miệng dặn dò, Cổ Tiếu Tiếu nhất thời ôm lấy cánh tay hắn
khóc hô, “Ngươi là nam nhân của ta, lại là chính nhân quân tử, quân tử nhất
ngôn tứ mã nan truy, vừa rồi đáp ứng chuyện của ta tuyệt không thể coi như nói
bừa! Ô ô —— “
Tĩnh Huyền Phong mâu trung xẹt qua một tia tự tin, “Bổn
vương không dễ dàng chết như vậy, quá coi thường nam nhân của ngươi rồi”
“Ta mặc kệ, ngươi trước tiên mau thề! Đánh thắng được liền
đánh! Đánh không lại liền cầu xin tha thứ, đáp ứng ta —— “
“Chớ nói mấy lời ngu ngốc, ngươi này không phải tự mình
tiêu diệt hết uy phong chí khí của người khác hay sao?” Tĩnh Huyền Phong miễn
cưỡng nhếch lên một chút tươi cười, đau lòng không thôi đẩy Cổ Tiếu Tiếu ra,
“Có câu bổn vương vẫn muốn nói với ngươi, ta…”
“Tĩnh Huyền Phong! Tiếp chiêu ——” Nhiễm Nhượng Hà thích
nhất thấy địch nhân ôm hận tiếc nuối, lời nói còn lại ngươi lưu cho Diêm
Vương nghe đi. (Nhiễm ca, ta thực thích chàng nha :”>)
Tĩnh Huyền Phong thấy Nhiễm Nhượng Hà đã hướng chính
mình vọt tới, liền đẩy mạnh Cổ Tiếu Tiếu qua một bên, tức khắc giương bá
vương đao lên đỡ… Cổ Tiếu Tiếu ngồi xụi lơ dưới đất, tiếng lưỡi dao va
chạm vào nhau không dứt bên tai làm nàng chỉ có thể bất lực khóc lớn, nàng gắt
gao nắm lấy hai tay yên lặng cầu nguyện, giờ này khắc này, nàng mới ngộ ra cái
gì mới là cực độ khủng hoảng chân chính, chỉ cần Tĩnh Huyền Phong có thể bình
an vô sự, muốn nàng làm gì nàng đều nguyện ý.