Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng biểu tình thất kinh, đại khái đã
nhìn ra suy tư trong lòng nàng, liền nảy lên suy nghĩ làm khó dễ nói, “Tiền
về phía trước đi, bổn vương kêu ngừng ngươi liền ngừng “
Cổ Tiếu Tiếu tâm không cam tình không nguyện đứng lên,
nàng an ủi chính mình, dù sao nhìn không thấy, cứ coi như đang tắm cho chó
cưng Audi là được… Nghĩ vậy, nhưng mỗi bước như đi trên miếng băng mỏng
tiến về phía trước từng bước… Nhiễm Nhượng Hà mắt thấy nàng còn hai bước
nữa là tới bề nước, mỉm cười chờ xem kịch vui… Đợi đến khi Cổ Tiếu
Tiếu đi đến bên cạnh bể, nàng đột nhiên đứng lại, “Còn xa lắm không?”
“Còn chưa tới…”
Cổ Tiếu Tiếu ứng thanh, bước thêm một bước liền “Phù
phù” ngã vào vào nước, tiếp theo liền truyền đến tiếng vui cười của Nhiễm
Nhượng Hà, Cổ Tiếu Tiếu nổi trận lôi đình trồi lên trên mặt nước, đập
mạnh bọt nước về phía phát ra tiếng, “Đùa giỡn một cái người mù vui lắm
sao? ! Thật sự là không phong độ!”
Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng hai chân đập nước ở phía
sau, không khỏi hiếu kỳ nói, “Ngươi cư nhiên biết bơi lội “
“Thiết! Ta còn có chứng chỉ bơi lội lặn sâu a, ngươi
muốn để ta chết đuối cũng không dễ dàng như vậy” Cổ Tiếu Tiếu hướng bên cạnh
bể bơi đi, lại vừa vặn đứng ở vị trí bên cạnh Nhiễm Nhượng Hà.
Nhiễm Nhượng Hà một tay khoát lên bên cạnh ao, nghiêng đầu
nhìn về phía nàng, “Ngươi đã chủ động tới gần, vậy thì mau tắm rửa cùng bổn
vương đi “
Cổ Tiếu Tiếu nghe được tiếng nói của hắn ngay tại bên
tai, kinh hô một tiếng hướng bên cạnh lần đi, lại bị một cỗ đại lực kéo về tại
chỗ, Cổ Tiếu Tiếu dùng sức đập bọt nước hắt bắn tung tóe Nhiễm Nhượng Hà,
“Ngươi người này nói chuyện thực lưu manh a, ta cảnh cáo ngươi, muốn mạng
người thì có một cái, còn tắm rửa thì không có cửa đâu!”
Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng coi trọng danh tiết còn hơn
mạng sống, đến tột cùng là nàng đối Tĩnh Huyền Phong trung trinh như một, hay
chỉ là quan niệm truyền thống?
Bất quá, chuyện này lại càng khiến Nhiễm Nhượng Hà
nổi lên lòng hiếu kỳ, hắn giơ tay ôm lấy đai lưng Cổ Tiếu Tiếu, “Chưa có
ai dám mặc xiêm y bẩn thỉu bước vào bể tắm của bổn vương đâu” hắn vừa nói vừa
ném áo khoác của Cổ Tiếu Tiếu ra ngoài bể… Lập tức một thân thể
trắng noãn hiện ra ở trước mắt,Cổ Tiếu Tiếu ôm lấy thân thể chui vào
trong nước, lửa giận tận trời mắng, “nam nhân ti bỉ vô sỉ hạ lưu hỗn đản dâm
loạn ! Thân thể tiểu cô nãi nãi là để cho ngươi xem sao? Ta nguyền rủa ngươi nửa
đời sau cuộc sống không thể tự gánh vác! Ngươi cũng rất không biết xấu hổ ! Thiếu
nữ nhân thiếu đến phân thượng này ta thực thương hại cho ngươi —— “
Bao nhiêu từ ngữ vô duyên trong nháy mắt toàn bộ nện xuống
rưở xả mình, Nhiễm Nhượng Hà quả thật bị nàng mắng có điểm đau đầu, “Các
ngươi nữ tử người Hán đều không có đầu (ý là Tiếu tỉ lặn toàn bộ
xuống nước, cả đầu cũng ko ngoi lên ý) như vậy sao?”
“Ta chỉ đại biểu cho chính mình, ngươi đừng đả kích toàn
bộ như vậy được không? ! Chẳng lẽ ta nói ngươi là lưu manh, nam nhân Bắc Duyên
quốc các ngươi liền tất cả đều là lưu manh ?”
“Ngươi nữ nhân này, miệng thực không buông tha cho người
khác, mà bổn vương đối với nữ nhân mồm mép đanh đá thực không hứng thú”
Nhiễm Nhượng Hà gặp khó vẫn chưa phát hỏa, nhưng thị nữ một bên sớm đã sợ tới
mức hai chân phát run.
Nhiễm Nhượng Hà vẻ mặt ôn hoà đi ra bể, thị nữ tức khắc chạy
tiến lên giúp hắn chà lau, hắn liếc mắt nhìn Cổ Tiếu Tiếu một cái, bả vai
tuyết trắng không khỏi rơi vào trong mắt, “Tặng cho ngươi tắm rửa, nhớ rõ
tắm sạch một chút, tiểu nô lệ…”
“Ngươi là phải đi sao?” Cổ Tiếu Tiếu không xác định nói.
“Ân, nếu ngươi mời…”
“Thỉnh! Đi thong thả không tiễn!” Cổ Tiếu Tiếu thiếu chút
nữa không nghĩ buột miệng: mau cút!
“Ngươi hôm nay đối bổn vương bất kính, bổn vương đều nhớ kỹ”
Nhiễm Nhượng Hà thay quần áo xong, trước khi rời khỏi dục trước phòng còn
ném lại một câu.
“…” Cổ Tiếu Tiếu lộ ra nửa cái đầu vô mục đích hết nhìn
đông tới nhìn tây, nội tâm nam nhân này so với lỗ kim còn nhỏ nhen hơn!
———— đợi nàng tắm rửa xong, thị nữ liền thay cho nàng một
bộ quần áo thị nữ, mà quần áo Bắc Duyên quốc so với Tây Long quốc còn hở hang
hơn, áo phía trên bó sát vào thân mình, váy xuôn dài tới chân, nhưng
chính là từ ngực cho tới xương hông đều không che đậy.
Thị nữ cúi đầu nhìn chăm chú cái bụng bằng phẳng của Cổ
Tiếu Tiếu, hiếu kỳ nói “Ngươi không có đánh khuyên bụng sao?”
“Các ngươi sẽ không là khoen mũi, khoen bụng, kheon môi
đều có đi?” (ta 90% chắc cái BD quốc này thuộc vùng ấn độ a)
Thị nữ không cho là đúng ứng thanh, “Ân, còn có khoen mi,
khoen lưỡi… nữ nhân Bắc Duyên quốc coi đeo khuyên là trang điểm a “ (chả bù
VN, ta hồi trước bắn có 5 cái lỗ trên tai mà còn bị mấy bà giáo
lườm tóe khói)
“…” Bắc Duyên quốc thật là mốt , Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng
khẽ nhếch, thân thể tóc tai là của cha mẹ cho, không thể tùy tiện
thương tổn, mỗi khi tỷ muội lôi kéo nàng đi bấm lỗ, nàng đều trả lời như vậy,
kỳ thật là sợ đau.
Cổ Tiếu Tiếu cảm giác thị nữ đem một đôi xiềng chân nặng
trịch đóng ở cổ chân mình…”Ngươi dẫn ta quay về nhà tù sao?”
“Không nha, quốc vương muốn ngươi hầu hạ người đi ngủ “
Ở trong khái niệm của Cổ Tiếu Tiếu, đi ngủ chính là ấy
ấy, nàng đột nhiên lui về phía sau, kích động kéo xiềng chân “Hi lý rầm” cả
vang, “Ta là thê tử của Trấn Nam vương, này có phải hay không có điểm quá
đáng?”
“Nga, nguyên lai ngươi là thê tử của Trấn Nam vương, trách
không được…”
“Trách không được cái gì?” Cổ Tiếu Tiếu nghe được trong
giọng nói là một bộ đương nhiên, gian nan nuốt nuốt nước miếng, thị nữ cười
mà không nói, có lệ nói, “Trách không được quốc vương đối với ngươi ‘Đặc biệt’
đối đãi “
Cổ Tiếu Tiếu nhớ tới đoạn đối thoại trong khi giao đấu
của Tĩnh Huyền Phong cùng Nhiễm Nhượng Hà, hình như hai người có cừu oán,
lại nói Tĩnh Huyền Phong cũng thật là không biết an phận! Chọc một cái lại một
cái, hắn nghĩ rằng mình là người bất tử a? !
Chỉ chốc lát sau, Cổ Tiếu Tiếu như phạm nhân sắp bị tử
hình kéo xiềng chân đi vào tẩm cung của Nhiễm Nhượng Hà, Nhiễm Nhượng Hà
nằm ở bên giường, nhìn chăm chú vào mắt cá chân bị ma sưng đỏ của nàng… Nếu
bị Tây Bằng Đinh Luân biết được hắn ngược đãi nữ nhân âu yếm của mình như vậy,
nhất định sẽ buồn bực đi, ha ha… Hắn cũng dương tay lệnh thị nữ rời đi ——
Cổ Tiếu Tiếu nghe được thanh âm đại môn đóng cửa, không
khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nàng vì sao lại phải đối mặt với loại trường
hợp xấu hổ này? Nàng chẳng qua là cái tiểu người mù tội nghiệp, có cần phải
bận rộn như vậy hay không a?
“Tiểu nô lệ, mau bóp chân cho bổn vương” Nhiễm Nhượng Hà
miễn cưỡng mệnh lệnh nói.
“…” Cổ Tiếu Tiếu nắm chặt hai tay tiến về phía trước,
đi a! Ta bóp chết ngươi!
Nàng mò mẫm đi tới bên giường, Nhiễm Nhượng Hà bắt lấy
một đôi tay nàng đặt ở trên chân mình, nhắm mắt dưỡng thần nằm xuống, “Bắt đầu
đi, bóp đủ hai canh giờ thì có thể nghỉ ngơi…” (ọe, đấm suốt 4 tiếng có
mà chết à)
Cổ Tiếu Tiếu nghiến răng nghiến lợi ngồi xổm xuống, giơ
một nắm đấm nện mạnh xuống, “Đông!” Một quyền rơi ở trên ván giường…”Ô ô…”
Nàng nhu nhu tay bị ăn đau, Nhiễm Nhượng Hà bất đắc dĩ thở dài, “Lại nói
tâm tư ngươi rất dễ dàng bị nhìn thấu, tâm hại người tuyệt đối không
nên có nga “
Nàng chính là đã quên, mắt mù không nên đấu cùng mắt
sáng a!
“Ngươi có phải hay không cùng Tĩnh Huyền Phong có cừu oán?”
“Trừ bỏ người Hán, có ai không có cừu oán với hắn a?”
” Đạo lý cá lớn nuốt cá bé a, mặc dù một cái Tĩnh Huyền
Phong ngã xuống, còn có thể có một ngàn một trăm ngàn cái Tĩnh Huyền Phong
khác đứng lên!”
“Kỳ thật làm nước phụ thuộc không có gì không tốt, nếu Bắc
Duyên quốc có khó khăn, quân Hán sẽ có nghĩa vụ ra mặt bảo hộ”Nhiễm Nhượng
Hà có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng nói thẳng.
“Đúng vậy, tựa như cấp xã hội đen giao bảo hộ phí!” Cổ Tiếu
Tiếu nhất thời cảm thấy so sánh không ổn, vừa bóp chân vừa lẩm bẩm, “Xã hội
đen chỉ cần tiền chứ không bảo vệ người…”
“Ngươi không phải rất hiểu được lí lẽ này sao? Vì sao còn
không buông tha cho Tĩnh Huyền Phong?”
… Cổ Tiếu Tiếu đợi trong chốc lát không nghe thấy hắn đáp
lại, mà tiếng hít thở đều đều đã truyền ra… Thấy vậy nàng liền vụng trộm lấy
tay ra, rón ra rón rén ghé vào bên cạnh giường nghỉ ngơi, chỉ chờ Nhiễm
Nhượng Hà tỉnh lại lại tiếp tục làm.
Nàng mỏi mệt nhắm mắt lại, suy nghĩ đã bay khỏi Bắc Duyên
quốc… Không biết Tĩnh Huyền Phong hiện tại thế nào , hy vọng hắn thuận lợi trở
lại Vân thành, nếu mọi sự đều ổn, thì hãy mau tới đón nàng về nhà…
———— Khi Tĩnh Huyền Phong tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở
trong xe ngựa, hắn đột nhiên đứng dậy mệnh lệnh mã phu dừng xe, nghe quân sư giải
thích, hắn té xỉu ở ven đường, mặt tái xanh, tựa hồ códấu hiệu trúng độc ,
nhưng quân sư vì tránh cho nhiễu loạn quân tâm xảy ra đại loạn, đem việc này đè
ép xuống dưới, chỉ giải thích qua loa Trấn Nam vương mệt nhọc quá độ.
Tĩnh Huyền Phong cấp bách lôi theo một chiến mã, vừa muốn
giơ roi chạy như bay về hướng Bắc Duyên quốc, chỉ thấy ba vị nguyên soái, quân
sư, phó tướng lĩnh đứng chặn trước đầu ngựa ——
Tĩnh Huyền Phong lửa giận tận trời chất vấn nói, “Hay là các
ngươi muốn bổn vương mặc kệ Vương phi không để ý? !”
“Vương gia! Ngươi ra lệnh một tiếng chúng ta liền đem Bắc
Duyên quốc giết sạch không còn một mảnh giáp, nhưng! Ngài thân mang kịch độc
giờ phút này quyết không thể rời đi, càng không thể chỉ huy tác chiến, nếu
không bọn thuộc hạ không thể đối mặt với Hoàng Thượng! Không thể đối mặt
cung mấy vạn binh lính cùng ngài đồng cam cộng khổ! Hơn nữa thuộc hạ đã cẩn thận
truy tìm ba lần trong vòng phạm vi trăm dặm, quả thật không có dấu hiệu Vương
phi, cho nên chỉ có một loại khả năng, Nhiễm Nhượng Hà đem Vương phi mang về
Bắc Duyên quốc, mà bằng vào thế lực một hai vạn binh lính bạc nhược của Bắc
Duyên quốc, khả hắn sẽ không dám bất lợi đối Vương phi, Vương gia nếu cố ý
muốn đi, vậy trước tiên bước qua xác thuộc hạ——” quân sư trong lúc bất đắc
dĩ chỉ có thể lấy Hoàng Thượng ra áp chế Tĩnh Huyền Phong, cũng dập đầu ba
cái kiên định ngăn trở.
Tĩnh Huyền Phong ánh mắt như cũ ngưng trọng dừng ở trên người
tướng lãnh, yên lặng thật lâu… Nhiễm Nhượng Hà lòng dạ hẹp hòi, tiểu manh
nhi chắc chắn nhận hết khi nhục, nữ nhân của hắn bị dày vò ở trong cái vòng
luẩn quẩn mưu cầu danh lợi này, hắn sao có thể yên tâm? ! … Nhưng quân sư
nói đúng, hắn một bộ bệnh nhược tùy thời có thể ngất thì đối chiến như
thế nào, nghĩ vậy, Tĩnh Huyền Phong đề bút viết nhanh một phong mật hàm ——
Nhiễm Nhượng Hà, ta Tĩnh Huyền Phong dùng mệnh đổi người.
Hắn đem Trấn Nam vương ấn đè lên mật hàm, rồi đưa cho
quan viên truyền tin, rồi mới vô lực trèo lên xe ngựa… Tiểu manh nhi, phong
ba vừa ngừng, gió lại nổi lên, Tĩnh Huyền Phong ta xin lỗi ngươi, nếu
ngươi thực sự không được, vi phu cùng ngươi ra đi.
Vương cung Bắc Duyên quốc
“Ách! ——” Nhiễm Nhượng Hà nhanh nắm lấy đầu vai từ trong
mộng bừng tỉnh, cái trán chảy ra từng giọt từng giọt mồ hôi, đau tới mức
run nhè nhẹ… Mỗi khi đêm khuya chuyển lạnh, hắn liền bắt đầu ẩn ẩn đau, mà sau
một hồi mưa to khiến nhiệt độ càng xuống thấp, chỗ vết thương cũ ở xương
quai xanh lại phát tác mãnh liệt hơn, cứ vậy mỗi một lần đau hắn liền càng hận
Tĩnh Huyền Phong thêm một phần.
Cổ Tiếu Tiếu bất tri bất giác trong lúc mơ màng, nghe được
tiếng rên rỉ thống khổ, nàng nhu nhu mí mắt ngồi dậy, không khỏi dò hỏi,
“Nhiễm Nhượng Hà? Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?”
Nhiễm Nhượng Hà không muốn để cho người ta nhìn thấy một
mặt yếu ớt của chính mình, cho nên trong tẩm cung không sắp xếp người hầu hầu
hạ… Toàn tâm đau đớn làm hắn cơ hồ muốn ngất, hắn nắm chặt bả vai, gian nan bò
dậy, đi lại tập tễnh tìm kiếm dược giảm đau, loại dược này chỉ trị được
phần ngọn chứ không trị được tận gốc, nhưng ít nhất cũng có thể giảm
được một ít đau đớn.
Cổ Tiếu Tiếu nghe được thanh âm vật nặng rơi xuống đất,
lui lui bả vai tựa vào bên giường không lên tiếng… Cư nhiên phát ra thanh âm
giãy dụa thống khổ quái dị như vậy, bạn hữu này có phải đang biến thân? Người
sói? Thú ký sinh? Dị hình? …
“Giúp… Giúp ta lấy dược… Ngăn kéo thứ ba… trên cùng” Nhiễm
Nhượng Hà cuộn mình lại, hữu khí vô lực xin giúp đỡ.
“Ân? … Ngươi hít thuốc phiện?” Cổ Tiếu Tiếuvừa đứng dậy
vừa tới gần hướng thanh âm hắn phát ra, đợi sờ soạng đến thân hình Nhiễm
Nhượng Hà, mới sờ lên tủ gỗ bên cạnh hắn dò dẫm, sau khi kéo rangăn kéo
thứ ba lại đụng đến một cái hộp gỗ, Nhiễm Nhượng Hà đáp nhẹ xem như trả lời,
Cổ Tiếu Tiếu lấy ra cái hòm kia đem đặt ở trong tay hắn, thiệt tình thành ý
nói, “Hãy quý trọng sinh mệnh mà rời xa thuốc phiện” mà Nhiễm Nhượng Hà
đau tới hai tay run run, hao hết khí lực mới mở dược hộp gỗ, lại phát hiện
dược đã ăn hết… Hắn ảo não ném hộp gỗ ra xa… Cơn đau lại tràn đến mãnh liệt
hơn thấm tới tận xương tủy, lan khắp từng cái lỗ chân lông.
Cổ Tiếu Tiếu mặt không chút thay đổi ngồi ở bên cạnh hắn…
nhưng trong lòng thật ra rất vui, nên ai bảo ngươi ngược đãi người tàn tật, ai
bảo ngươi muốn hại Tĩnh Huyền Phong, tâm tư hại người là không thể có nga,
những lời này trả lại cho ngươi! (Tiếu tỉ, còn ở đó nói xấu Nhiễm ca,
ta liền … ko viết hoa tên tỉ =”=)
… Một lát sau, Cổ Tiếu Tiếu bên tai như trước truyền đến
tiếng rên rỉ nhỏ vụn, nàng tò mò khơi mào mi, “Nghiện thuốc thực nặng”
“Đau muốn chết…” Nhiễm Nhượng Hà rốt cuộc kiên trì không
được, nắm lấy góc váy Cổ Tiếu Tiếu kêu ra tiếng, Cổ Tiếu Tiếu mâu trung cả
kinh, không cần nghĩ ngợi sờ lên cánh tay hắn, run rẩy kịch liệt làm cho lòng
nàng hoảng hốt, nàng nhất thời co rút lại ngón tay thối lui về phía sau… Có phải
sinh bệnh hay không a, nhưng đừng chết a, nếu không nàng nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
“Người tới…”
“Không cho phép kêu! …” Nhiễm Nhượng Hà gian nan há mồm
hô hấp, mà mỗi lúc hít vào lại càng phát ra đau đớn.
Cổ Tiếu Tiếu che miệng lại vụng trộm thở, nàng có thể cảm
thấy Nhiễm Nhượng Hà giờ phút này cực kì thống khổ… Còn không cho nàng gọi
người, người này cũng thực biến thái đi, chẳng lẽ thà để cho nàng chịu tiếng
xấu thay người khác cũng mặc kệ mình đau tới chết sao? !
Nghĩ vậy, Cổ Tiếu Tiếu nắm chặt tay đi đến bên người hắn,
nổi lên ý niệm cứu ngựa chết thành ngựa sống nghiêm túc nói, “Nói cho ta biết
làm sao đau, ta có lẽ có biện pháp giúp ngươi “
Nhiễm Nhượng Hà suy yếu vô lực nhắm hai mắt, chậm rãi
đem tay nàng đặt lên chỗ xương quai xanh… Cổ Tiếu Tiếu hít thật sâu, nếu là
đau đầu, chỉ cần ấn huyệt thái dương liền được, nhưng Nhiễm Nhượng Hà
lại là đau ngực, nàng bình ổn hô hấp, sờ soạng đến chính giữa xương ngực hắn,
đợi đến khi chạm vào vị trí huyệt đàn trung mới dùng ngón cái ấn xuống…
huyệt đàn trung là huyệt giảm đau, nhưng cũng không thể loạn châm cứu bởi
là tử huyệt, nếu châm cứu huyệt này, sẽ xuất hiện dấu hiệu tứ chi chết lặng, có
điểm giống với thuốc tê.
Một khắc sau
… Nhiễm Nhượng Hà mơ hồ cảm thấy cảm giác đau đớn đang
dần dần yếu bớt, hô hấp cũng trở nên càng ngày càng thông thuận, hắn lòng còn
sợ hãi nằm ở trên sàn, cái loại đau đớn vừa rồi quả thực sống không bằng chết,
hắn suýt nữa rút đao ra cho xong hết mọi chuyện… Nghĩ vậy, hắn không khỏi nhìn
về phía biểu tình cẩn thận tỉ mỉ của Cổ Tiếu Tiếu, nàng quỳ trên mặt đất,
cố gắng ấn mạnh lên ngực hắn, mang theo một tia lo lắng.
Mà nàng chỉ ấn một chút liền đẩy dần đau đớn, quả thực
đã xem thường vị Trấn Nam Vương phi này.