Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 34: Khi gà con gặp gỡ sồ cúc (1)




(thứ lỗi cho ta ko thể giải thích cái tiêu đề trắng trợn này được, thực khiến người ta nhíu mày đỏ mặt a)
Bọn họ sau một phen đối thoại ngắn gọn , Tĩnh Huyền Phong biết được Tây Bằng Đinh Luân cùng Nhiễm Nhượng Hà đã đưa tiểu manh nhi hồi Vân thành, tất nhiên sau đó cũng sẽ không có lời ngon tiếng ngọt Cổ Tiếu Tiếu muốn nghe, càng không có kể lể trăm mối cảm xúc ngổn ngang đau khổ ly biệt nhớ mong, thậm chí… Tĩnh Huyền Phong còn bắt nàng ngồi ở trên ghế tiến hành công tác “Khảo vấn” có nề nếp. (công việc quen thuộc của 1 đố phu _ _”)
Cổ Tiếu Tiếu vẫn lo lắng chuyện sống chết của Tĩnh Huyền Phong, lo lắng đến độ ngủ không yên ! Đương nhiên… ngồi trên lưng ngựa thực xóc nảy vội vã chạy về, vấn đề này có thể xem nhẹ không kể đi nhưng… Nàng đánh cái ngáp, dụi dụi mí mắt, ngả dần xuống cái bàn bên cạnh——
Tĩnh Huyền Phong thấy nàng một bộ thái độ cà lơ phất phơ, không khỏi trầm trầm khí, hắn chính là không yên tâm, mỗi khi mất đi nàng, liền làm cuộc sống chính mình ngày ngày bất an, lòng nóng như lửa đốt, nhưng nhìn lại người kia, hỏi mười câu ứng một tiếng, lại còn là khẩu khí không kiên nhẫn chú ý.
“Cổ Tiểu Tiểu! Ngươi trong mắt đến tột cùng có phu quân là ta hay không?”
Cổ Tiếu Tiếu lại đánh một cái ngáp, lười nhác nói, “Ngươi đương nhiên không ở trong mắt ta… Ta là người mù, ngươi đã quên sao?” Cổ Tiếu Tiếu để lại nửa câu chưa nói, Tĩnh Huyền Phong tất nhiên là ở trong lòng nàng , nhưng nhìn hắn xem, nàng dập đầu thỉnh cầu, ngày đêm kiêm trì chạy về Vân thành là vì ai a? ! Vậy mà vừa gặp lại hắn chỉ lo chất vấn, nàng cũng không thèm nói thật a.
Tĩnh Huyền Phong tức giận đến gân xanh nổi đầy trán, đột nhiên chỉ ra cửa quát, “Ngươi nếu vì muốn chọc giận ta mới trở về, lập tức thu dọn đồ mà đi đi!”
“Đi thì đi! Ngươi nghĩ rằng ta muốn ở đây với ngươi sao?” Cổ Tiếu Tiếu rốt cục bị hắn chọc giận, nàng đứng lên quay về phía sau đi đến, lại đột nhiên dừng lại, xoay người mắng, “Lang tâm cẩu phế!”
“Ngươi! …”
“Cầm thú không bằng!” Không chờ Tĩnh Huyền Phong nói xong, Cổ Tiếu Tiếu lại xoay người mắng một câu, Tĩnh Huyền Phong tức giận đến vỗ bàn đứng lên, Cổ Tiếu Tiếu cư nhiên không thèm chú ý đường đi, mỗi một lần quay đầu lại mắng một câu, “Biến thái! … Ngu ngốc! … Thiểu năng! … Đần độn! … Bất lực! … Ăn no mắng đầu bếp! … Qua sông đoạn cầu! … Bạo quân! … Hitler! … Cầu ta trở về ta cũng không thèm trở lại ! Ngươi đừng cầu ta a, hừ! ——” Cổ Tiếu Tiếu nghĩ mình sắp ra tới cửa, liền nghe “Đông” ! —— Cổ Tiếu Tiếu nhất thời “Ngao” hét thảm một tiếng đập đầu vào cánh cửa ——
Tĩnh Huyền Phong vốn đang hối hận trong lúc giận dữ mà lỡ lời, cúi đầu thầm nghĩ lí do thoái thác giữ nàng lại nhưng cũng không làm mất uy nghiêm, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Cổ Tiếu Tiếu ôm trán ngồi xổm cạnh cửa nức nở, hắn bắt lấy thời cơ vội vàng đi lên, ra vẻ bất đắc dĩ nói, “Không muốn đi thì đừng đi, vì sao lại cố tình va đầu vào cửa đâu?”
Cổ Tiếu Tiếu nháy mắt hóa đá, này chẳng phải là câm điếc ăn hoàng liên (bị ủy khuất mà không thể nói ra) sao? Tức giận đến nói năng lộn xộn, “Ta phi, ta chính là muốn biết đầu ta cứng hơn hay là cửa cứng hơn!”
“Nga” Tĩnh Huyền Phong vụng trộm cười cười, bình tĩnh giải thích nói, “Cửa không có chuyện gì”
“Xem như ngươi lợi hại! Ta mà không đi… Ta sẽ không mang họ Cổ!” Cổ Tiếu Tiếu lấy tay đẩy hắn ngã xuống đất, nổi giận đùng đùng hướng cửa cất bước, lần này nàng rút kinh nghiệm, thật cẩn thận mò mẫm cánh cửa, đợi sau khi xác định an toàn, nàng mới bước dọc theo hành lang đi không thèm quay đầu lại… Ngươi giỏi lắm Tĩnh Huyền Phong, dám coi thường tình cảm của tiểu cô nãi nãi! ? Này thực quá bất công, quá uổng phí!
Tĩnh Huyền Phong nhỏ giọng vô tức đi theo, nhìn chăm chú bóng dáng lửa giận tận trời của nàng… Hắn chỉ là nhẹ nhàng ôn hoà hỏi vài vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới đại cục, sao liền biến thành thù hằn tức giận thế này?
Hắn còn đang tự hỏi, đã thấy Cổ Tiếu Tiếu rẽ sang hành lang đi tới cửa lớn… Tĩnh Huyền Phong mâu trung cả kinh, xem ra tiểu manh nhi là muốn làm thật ? Hắn cấp tốc chạy về phía trước đuổi theo, không cần tốn nhiều sức đã đuổi theo bước chân của Cổ Tiếu Tiếu… Nhanh như chớp, ôm nàng nâng lên giữa không trung, Cổ Tiếu Tiếu kinh kêu một tiếng nhất thời hai chân loạn đá, “Buông ra, ly hôn ly hôn!”
Tĩnh Huyền Phong không thèm đáp lại, xách nàng như xách gà con đi về phòng… Cổ Tiểu Tiểu loay hoay không thoát được, liền mở miệng ra cắn một ngụm…”Ách… Ô ô…” Vừa vặn cắn ở trên áo giáp, Tĩnh huyền Phong không rõ cho nên nhìn nàng một cái, thấy nàng khóc sướt mướt, sau khi nhìn chung quanh bốn bề vắng lặng, mới ghé vào tai nàng áy náy nói, “Ta sai rồi, là ta lỡ mồm nói hươu nói vượn, đừng khóc nữa được không?”
Cổ Tiếu Tiếu xoa xoa hàm răng ăn đau, trong cơn giận dữ hô to, “Nhận sai là có thể tùy tiện khi dễ người khác sao? Chẳng lẽ ngươi giết người rồi nói một câu thực xin lỗi với xác chết là xong rồi sao? Ngươi… Ngô…” Tĩnh Huyền Phong thấy có nha hoàn trong phủ đi qua, liền che miệng của nàng, lại nói nha hoàn trong phủ cũng đã sớm thấy hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ nhưng không dám bàn luận, hành lễ xong liền hoả tốc chạy lấy người.
Cổ Tiếu Tiếu nghe được âm thanh có người đi qua, xèo xèo ngô ngô cầu cứu, Tĩnh Huyền Phong cười đắc ý, học khẩu khí chơi xấu của nàng nói, “Ngươi mau kêu a, mau kêu đi a, kêu vỡ họng cũng không có người quản ngươi “
“…” Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng giật giật, lời này nghe thực quen tai, tuyệt đối đã từng nghe qua ở đâu đó.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu? Muốn giết hay muốn làm thế nào liền nói một câu đi? ! Ta nói cho ngươi biết Tĩnh Huyền Phong, có chuyện có thể nhẫn thục nhưng cũng có chuyện không thể nhẫn, ta lần này kiên quyết không nhân nhượng ngươi nữa!”
Tĩnh Huyền Phong mắt điếc tai ngơ, xông đại vào một gian phòng, thuận thế buông lỏng tay, Cổ Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy thân thể cấp tốc rơi xuống, “Phù phù” một tiếng rơi vào nước ấm trong bể, tuy rằng mặt nước rất thấp, nhưng nàng toàn thân trong nháy mắt ướt sũng, nàng phát điên đứng lên, giương nanh múa vuốt đập nước tứ tung một hồi, thần chí không còn minh mẫn gào thét, “Ngươi giết ta đi, cầu ngươi , ta rốt cục hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu sống không bằng chết … Ô ô…”
Tĩnh Huyền Phong ngồi ở bên cạnh ao, hảo ngôn khuyên bảo nói, “Đừng náo loạn được không?” —— lời này nói như thể là Cổ Tiếu Tiếu cố tình gây sự, còn hắn giống như là người bị hại vậy.
Nói, người ta sẽ không ở trong vụ nổ mà trầm mặc, nhưng sẽ ở trong trầm mặc mà nổ tung ——
“Là ai muốn nháo a a a a? ——” Cổ Tiếu Tiếu toàn thân ướt nhẹp xông lên, một phen túm lấy áo Tĩnh Huyền Phong, bộ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi chất vấn nói, “Còn chưa nói được hai câu ngươi liền khi dễ ta! Vừa nhìn thấy liền chất vấn tra hỏi, ta làm sao có thể coi trọng ngươi một nam nhân không hiểu phong tình như vậy?”
Tĩnh Huyền Phong ngẩn người suy tư, liền bẻ cong sự thật ứng thanh, “Thì ra là thế, ta thấy ngươi vừa khóc lại nháo còn nghĩ ngươi là đang tức giận, nguyên lai là đang liếc mắt đưa tình với ta, quả thật là ta đã không hiểu phong tình “
Lại nói, người ta sẽ không trầm mặc trước nguy cơ diệt vong, nhưng sẽ trầm mặc khi gặp biến thái ——
Chỉ thấy Cổ Tiếu Tiếu ngây ngô cười hớ hớ, đập nước lung tung như người điên, “Ta đời trước đến tột cùng tạo nghiệt gì, mà đời này lại phải gả cho thứ nam nhân hạ đẳng siêu tàn (tạ) này, Diêm Vương đối đãi không tệ a…”
Tĩnh Huyền Phong cười mà không nói, nhìn chăm chú nàng một cái, chớp mắt… A, tiểu manh nhi, thật sự là hoạt bát đáng yêu. (đúng là cặp đôi điên loạn dở hơi)
Tĩnh Huyền Phong nhảy vào trong nước, nắm lấy hai vai của nàng quay lại đối diện chính mình, mỉm cười… Tiếp theo cúi đầu hôn lên môi của nàng, Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy như khuất nhục thăng cấp, vừa muốn giãy dụa, lại cảm thấy cả hai người đang ngả về phía sau, bọt nước văng lên khắp nơi, mặt nước ấm áp đã chạm đến lưng của nàng, Tĩnh Huyền Phong thuận thế đem nàng đặt ở trên thành bể… Cổ Tiếu Tiếu liều chết không chịu hé môi, răng nanh cắn chặt, quay đầu qua lại, kiên quyết trốn hôn.
Tĩnh Huyền Phong chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng lắc đầu liên tục, trong mắt tặc tặc cười, nghiêng đầu qua một bên, rồi lại lấy tay kéo cằm nàng sang hướng ngược lại, Cổ Tiếu Tiếu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đột nhiên chuyển hướng qua bên kia, phiến môi mỏng lập tức chạm vào một cánh môi khác… Trúng kế .
Tĩnh Huyền Phong khóe mắt cười thành hình bán nguyệt, chuẩn xác hàm trụ môi của nàng, thừa dịp nàng hoảng thần một cái nhanh chóng thâm nhập vào khoang miệng chiếm giữ… Cổ Tiếu Tiếu ra sức chống cự, kiên quyết dùng đầu lưỡi đẩy hắn ra, Tĩnh Huyền Phong một tay giữ gáy, tay còn lại kéo cạp váy nàng ra… Mà lúc này đây, mặc kệ tiểu manh nhi nháo như thế nào, hắn cũng đã tự quyết định, nhất định phải thành công!
Cổ Tiếu Tiếu sớm biết thói quen của hắn, vội vã lấy hai tay ôm ngực… Khi lòng bàn tay Tĩnh Huyền Phong đụng đến tay nàng, Cổ Tiếu Tiếu đắc ý cười ha ha, “Biết ngay tay người sẽ đụng đến mà” … Nhưng nàng lại không có nghe thấy tiếng thở dài nổi giận của Tĩnh Huyền Phong, chỉ thấy tay hắn dùng sức nắm chặt lên tay mình, nàng nhất thời ăn đau khẽ kêu một tiếng… Có thể nghĩ, hậu quả thực khiến người ta không chịu nổi, nàng lại đang tự sờ soạng chính mình.
Tĩnh Huyền Phong nhẹ giọng cười, quay lại chiếm giữ môi của nàng, giống như lốc xoáy mạnh mẽ chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của Cổ Tiếu Tiếu, lưỡi cùng lưỡi dây dưa truy đuổi, không ngừng kết hợp… Mà lòng bàn tay hắn nóng bỏng như vậy, lại không kiêng nể gì chạy khắp nơi mẫn cảm ở trên thân thể nàng , mà Cổ Tiếu Tiếu ở trong nụ hôn ôn nhu này dần dần thả lỏng, yết hầu chậm rãi dâng lên một tia khô nóng, nàng tựa hồ cảm thấy thân mình càng ngày càng nhuyễn, suy yếu vô lực ôm cổ hắn, để lưỡi hắn càng thêm xâm nhập… Cổ Tiếu Tiếu ở trong lòng khinh bỉ chính mình trăm ngàn lần, Tĩnh Huyền Phonglàm hành động ái muội với nàng, không đủ tinh tế, không đủ ngọt ngào, thậm chí cực kì bá đạo, giống như virus vi khuẩn, nhưng nàng lại cố tình không chịu tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Hắn lòng bàn tay bao vây ở trên ngực nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, càng vuốt ve, thân thể lại càng khô nóng khó nhịn, nhưng lại không chịu buông tay, thanh âm có chút khàn khàn nói, “Giúp ta cởi đồ…”
“Sao ngươi không tự mình thoát đi…” Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy hắn yêu cầu này cũng có điểm hơi quá đáng, lại không ý thức được chính mình thanh âm cũng mang mang theo chút khàn khàn tế nhuyễn.
“Không thấy ta hai tay đều có việc sao?” Hắn đúng lý hợp tình hỏi lại.
“…” Cổ Tiếu Tiếu vẻ mặt hắc tuyến, này lưu manh đùa giỡn , cũng quá không chuyên nghiệp đi?
Nàng sờ soạng giúp hắn cởi bỏ nút thắt, nhưng vì không nhìn thấy, tốc độ có điểm chậm chạp, Tĩnh Huyền Phong rốt cục chờ không nổi tự rút đi quần áo, phi thường quen miệng bắt đầu thuyết giáo, “Ngươi rốt cuộc có thể làm gì? Thoát kiện quần áo cũng chậm như vậy “
Cổ Tiếu Tiếu á khẩu không trả lời được một phen đẩy hắn ra, “Ta bị ngươi chiếm tiện nghi còn bị ngươi dạy? Còn có thiên lý hay không ?”
Tĩnh Huyền Phong ha ha cười, bám riết không tha lại ôm nàng, không biết sống chết trêu chọc nói, “Chậc chậc, cần gì phải nói chói tai như vậy, này không phải là chuyện chiếm tiện nghi lẫn nhau hay sao?”
Cổ Tiếu Tiếu gân cổ cãi, tức giận bất bình nói, “Phải, trừ khi đây là lần đầu tiên của ngươi!”
Tĩnh Huyền Phong có điểm xấu hổ mím môi, “Ta cũng vậy “
“…” Đúng là phá hư mà Nguyên lai là hai cái không có kinh nghiệm thực tế!
Tĩnh Huyền Phong thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật cẩn thận thử nói, “Không bằng trở về phòng? …”
Cổ Tiếu Tiếu mâu trung cả kinh, lại gật gật đầu, “Ân… Cũng tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.