Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 38: Châm pháp xuất thần nhập hóa




Trong khi ba người đang mang các loại tâm tư khác nhau——
“Vương gia!” Người đưa thư cấp tốc đưa tới mật hàm của Hoàng Thượng, nhưng thấy có người ngoài ở đây, cẩn thận nói, “Thỉnh Vương gia có chuyện “
Tĩnh Huyền Phong ứng thanh, “Nhị vị chậm dùng” rồi mới cùng người kia đi ra khỏi phòng.
Nhiễm Nhượng Hà thấy Tĩnh Huyền Phong rời đi, thản nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, không đầu không đuôi tán thưởng, “Độc Thấm Tâm, mỹ nữ a…”
Cổ Tiếu Tiếu phẫn nộ vỗ xuống bàn, ” gương mặt thiên sứ, tâm hồn ma quỷ! Còn không phải là mỹ nhân rắn rết sao!”
“Cũng không nhất thiết là Độc Thấm Tâm làm ra kim sí cửu cửu quy, bên trên nữ vương, mẫu thân Độc Thấm Tâm cũng có nuôi độc trùng “
Cổ Tiếu Tiếu lại đập bàn đứng lên, “Độc nhất là tâm nữ nhân, ta giờ mới hiểu được ngọn nguồn của lời này! …” Nàng hầm hừ ngồi xuống, lại không khỏi uể oải nói, “Ta thật muốn tìm nữ nhân kia lý luận một chút, nhưng lại chỉ là người mù vô dụng…”
Tây Bằng Đinh Luân nhu hòa cười, an ủi nói, “Nếu thật sự là Độc Thấm Tâm gây nên, cho dù ngươi có tai thính mắt tinh cũng không thể đối phó, nàng nếu đã truyền ra tin tức, rõ ràng là có mục đích khác, ta nghĩ, hẳn là sẽ không uy hiếp đến tánh mạng của Trấn Nam Vương “
Cổ Tiếu Tiếu như trút được gánh nặng thở ra, “Chẳng lẽ là muốn mượn thủ đoạn này bức bách Tĩnh Huyền Phong rời khỏi Vân thành?”
“Mọi chuyện đều có thể xảy ra, bổn vương hình như đã xem nhẹ dã tâm của Độc Thấm Tâm” Nhiễm Nhượng Hà miễn cưỡng tiếp nhận nói, “Đông Thấm quốc tuy là tiểu quốc, cả nước dân cư nhiều lắm là sáu vạn, nhưng bản lĩnh luyện độc không đâu bì kịp, vậy nên khả năng phòng vệ rất tốt, vẫn nghĩ đến Độc Thấm Tâm là một vị nữ vương an phận thủ thường nhất trong bốn nước tứ, xem ra, lòng người luôn tham lam , ai…”
“Các ngươi có ai quen nàng không?” Cổ Tiếu Tiếu đột nhiên nghĩ đến chiêu bài lôi kéo này.
Tây Bằng Đinh Luân bất đắc dĩ cười, “Mặc dù chúng ta cùng nàng có chút giao tình cá nhân, nhưng cũng không có khả năng ra mặt tương trợ Trấn Nam Vương, vị trí hiện tại không cho phép, hiểu không?”
“…” Cổ Tiếu Tiếu hữu khí vô lực gật gật đầu, nàng đúng là có điểm ép buộc người ta.
“Ta no rồi, các ngươi ăn đi…” Cổ Tiếu Tiếu xưa tay, nha hoàn tức khắc tiến lên đỡ, nàng đi được vài bước lại xoay người, ” Nhiễm Nhượng Hà, lát nữa đến phòng ta “
Nhiễm Nhượng Hà hai tay hoàn ngực, ra vẻ kinh hoảng nói, “Đến phòng ngươi? ! Chẳng lẽ ngươi đang phát ra ám chỉ nào đó với ta? …”
Cổ Tiếu Tiếu vẻ mặt hắc tuyến khinh bỉ nói, “Ngươi tốt nhất chờ đến buổi tối đau chết đi!”
“Nga, ta đến đây” Nhiễm Nhượng Hà thất vọng buông bát đứng dậy đuổi theo, tiện tay kéo luôn Tây Bằng Đinh Luân, “Ta sợ Cổ Tiểu Tiểu mượn cơ hội trả thù, ngươi cùng đi theo giúp ta “
“…” Tây Bằng Đinh Luân thấy hắn thần sắc hơi khẩn trương, tựa tiếu phi tiếu đứng lên, không khỏi chế ngạo nói, ” Nhiễm Nhượng Hà quốc vương không sợ trời không sợ đất, cư nhiên sợ bị kim đâm “
Nhiễm Nhượng Hà ra vẻ nghiêm trang phản bác, “Ngươi đừng nhìn Cổ Tiểu Tiểu bộ dáng yếu đuối, kỳ thật nàng xuống tay cực kì ngoan độc, ngày ấy lỡ miệng nói một câu, nàng liền nhéo vài cái ở trên người ta, đau mất hai ngày “
Tây Bằng Đinh Luân ngẩn ra, nhớ tới một màn lúc mình xúc động đã khinh bạc Cổ Tiểu Tiểu, nhưng khi đó nàng chỉ là khóc nháo kêu to, “Phải không? Vậy nàng đối với ta coi như còn tính nhân từ nương tay”
“Ân? Lời này có vấn đề, hay là ngươi đối nàng…”
Tây Bằng Đinh Luân như cũ mặt không chút thay đổi nhắc nhở nói, “Đừng quên ngươi ta đang ở nơi nào “
“…” Nhiễm Nhượng Hà khóe miệng nhếch lên, nhất định đã bị hắn đoán trúng.
Sau khi tiến vào tẩm cung Vương phi, Cổ Tiếu Tiếu lệnh nha hoàn Linh Đang mang hộp châm cứu tới… Nàng khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng đầu óc vẫn nhớ chuẩn xác vị trí huyệt vị, nhưng một kim đâm sai rất có thể sẽ lấy luôn mạng Nhiễm Nhượng Hà, nàng quả thật không có suy nghĩ muốn giết người.
“Ta lâu rồi không chạm đến châm cứu, vạn nhất, ta là nói vạn nhất đem ngươi đâm hỏng rồi, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
Nhiễm Nhượng Hà không chút để ý ở trong phòng đi bộ qua lại, giơ lên một cái bình hoa cổ tinh tế thưởng thức, “Có thể đâm bị hư thành dạng gì?”
“Bán, bán thân bất toại…” (liệt nửa người)
“Lạch cạch” ! bình hoa cổ rời tay rơi xuống đất… Nhiễm Nhượng Hà ba bước cũng biến thành hai lui tới cửa, dở khóc dở cười trợn to mắt, “Ngươi còn bảo ta chớ trách ngươi? Vì sao bổn vương cảm thấy chuyện ngươi vừa hỏi chính là kết quả người mong chờ a?”
“Đương nhiên không phải a, thầy thuốc vì trốn tránh trách nhiệm hoặc là không cẩn thận tạo thành sự cố đều là tự bào chữa như thế này, đều đem kết quả tệ nhất nói cho bệnh nhân trước khi chữa bệnh, tỷ như ngươi bị cảm đi bệnh viện xem bệnh, nhưng thầy thuốc sẽ nói với ngươi có thể chuyển thành viêm phổi gì đó, tuy rằng là sự thật, nhưng cũng không hàm hồ đến mức như vậy ” Cổ Tiếu Tiếu nói xong lời này, phát hiện chính mình càng giải thích càng hỗn loạn.
Nhiễm Nhượng Hà tuyệt đối là một câu cũng không nghe hiểu, “Ngươi… Hồ ngôn loạn ngữ cố ý nhiễu loạn suy nghĩ bổn vương “
“Ân ân ân, ta vừa chỉ là kể chuyện cười cho ngươi, ha ha “
“Bổn vương quyết định! … Không chữa trị “
“Kia không được! Nếu ta đáp ứng giúp ngươi chữa bệnh nhất định phải làm được! Làm người sao có thể nào nói không giữ lời a, ngươi lại đây!” Cổ Tiếu Tiếu vừa nói vừa kêu thị vệ ở ngoài cửa, “Đóng cửa! Không có mệnh lệnh của bản phi ai cũng không thể ra khỏi đây!” Vừa dứt lời, chỉ thấy đại môn đã kín kẽ đóng chặt, ngoài cửa còn truyền đến tiếng bước chân của nhiều người chạy đến tăng cường canh giữ——
“Nam tử hán đại trượng phu, đừng làm cho ta coi thường ngươi” Cổ Tiếu Tiếu vỗ vỗ lên giường, kiên định nói, ” khả năng chữa hỏng tính ra cũng chỉ có một phần vạn, tin tưởng ta, ta trước khi gả cho Tĩnh Huyền Phong cũng là ngự y trong hoàng cung!”
“Ta hoài nghi trong lòng ngươi đặc biệt hy vọng ta chính là cái vạn nhất kia ” Nhiễm Nhượng Hà đem ánh mắt xin giúp đỡ vứt cho Tây Bằng Đinh Luân, nhưng Tây Bằng Đinh Luân vẫn không lên tiếng, hiển nhiên đang nằm úp sấp ở trên bàn cười trộm.
“Mau lại đây, cởi giày ra” Cổ Tiếu Tiếu là thật tâm muốn giúp Nhiễm Nhượng Hà thoát ly khổ hải, nhưng cũng có chút tiểu tư tâm, nếu thuận lợi chữa khỏi, vậy Nhiễm Nhượng Hà sẽ không hận Tĩnh Huyền Phong thấu xương nữa, đây là việc nhỏ duy nhất nàng có thể giúp Tĩnh Huyền Phong. (giờ ta đã hiểu việc để cho Tiểu tỉ bị mù nhưng biết châm cứu ko đớn thuần là để chọc cười a, hắc hắc)
Nhiễm Nhượng Hà từ chối một hồi, nhưng sau cũng suy nghĩ lại, quyết tâm thử một phen, nhưng hắn không rõ cho nên vẫn cố chấp đi dép lê, “Ngực đau vì sao phải cởi giày?”
“Huyệt vị quan trọng chủ yếu nằm ở trên chân cùng đỉnh đầu, trước châm ở nơi này trước…” Cổ Tiếu Tiếu vỗ vỗ đùi, “Chân để lên đây”
Nhiễm Nhượng Hà bất an hảo tâm nhắc, “Nhưng chân của Trấn nam Vương phi…”
Không chờ Cổ Tiếu Tiếu mở miệng mắng, Tây Bằng Đinh Luân đã mở miệng trước, “Ngươi nếu lại chọc giận nàng, có lẽ sẽ trở thành hiếm trường hợp hiếm có a”
Nhiễm Nhượng Hà lòng còn sợ hãi mân mím môi, dưới tình huống không hề chuẩn bị, Cổ Tiếu Tiếu đã đem châm thứ nhất cắm vào huyệt vị trong lòng bàn chân hắn, “Ách, đau đau đau! …”
“Đau? Hẳn là nhầm đi? …” Cổ Tiếu Tiếu không hiểu ra sao tức khắc rút châm ra, nói “Cổ ngự y” dùng châm cực kì thuần thục, có bản lĩnh châm vào huyệt không đau… Nàng lấy tay sờ sờ đầu châm, áy náy gãi đầu, lại cười làm lành nói, “Ha ha, thực xin lỗi a, ta lấy nhầm châm , trình tự hơi có vấn đề, ha ha, không có việc gì không có việc gì…”
“…” Nhiễm Nhượng Hà mặt mày run rẩy, nằm thẳng ra giường, như muốn khóc vô lực nói, “Thôi, bổn vương nếu là bất hạnh bỏ mình, ngươi thay bổn vương chiếu cố hảo bảy tám lão bà kia liền được”
“Hảo” Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này chỉ chuyên chú dùng châm.
“…” trả lời thực tàn nhẫn.
… Tây Bằng Đinh Luân ngồi ở một bên không biết gì, thong thả thưởng thức trà, ánh mắt không hề chớp nhìn chăm chú Cổ Tiếu Tiếu… vẻ mặt nàng thật sự nghiêm túc giống như biến thành một người khác, bạc môi khẽ nhếch, lông mi cong dài động động làm nổi bật vầng trán thanh tú, nàng thật cẩn thận cầm lấy một cây châm, yên tĩnh lạnh nhạt thực giống như một bộ bức hoạ cuộn tròn, Tây Bằng Đinh Luân đột nhiên lại có ý niệm vì nàng vẽ thêm một bức tranh ở trong đầu, hoặc là nói, hắn có thể lưu lại ở đáy lòng , một vài bức họa tuyệt vời ngọt ngào trong trí nhớ.
Qua hai canh giờ sau
Cổ Tiếu Tiếu đem cây châm cuối cùng trên đỉnh đầu Nhiễm Nhượng Hà rút ra, sau đó lại theo trình tự để vào trong hộp châm cứu sắp xếp chỉnh tề, nói đến việc này, không biết là “Cổ Tiểu tiểu” sử dụng châm cứu thành thục, hay là chính mình năng lực thích ứng lớn, ở những phương diện khác nàng đều là mơ hồ, nhưng khi châm cứu lại giống như bị người khác khống chế tay chân cùng ý nghĩ, không cần nàng phải đắn đo suy nghĩ, tự nhiên cầm kim lên sẽ lập tức châm huyệt vị… Ách! Nàng cũng không thực chắc chắn đây có phải là cây cuối cùng hay không, vì để phòng ngừa vạn nhất, nàng không khỏi sờ sờ đỉnh đầu Nhiễm Nhượng Hà tìm kiếm… Nhiễm Nhượng Hà không nghĩ tới chính mình cư nhiên trong khi châm cứu lại có cảm giác thư thái buồn ngủ, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Không nghĩ tới ngươi thật sự có tài, nhiều kim đâm vào người như vậy lại không thấy khó chịu…” Hắn phát hiện Cổ Tiếu Tiếu đang xoa xoa đầu hắn, hiếu kỳ nói, “Bất quá, ngươi đang sờ cái gì?”
“Không có việc gì, ta sợ quên châm, kiểm tra một lần cho chắc chắn “
“…” Khen nàng quá sớm.
Nhiễm Nhượng Hà động tay động chân mở hộp châm cứu ra, nhìn thấy một loạt kim châm cứu sắp xếp, phẩm chất, dài ngắn không đồng nhất đặt ở trong đó, không thể không có cảm giác khâm phục sâu sắc với Trấn Nam Vương phi, mà với hiểu biết của nàng lại sâu thêm một tầng, dù sao nàng cũng là người mù, được như ngày hôm nay hẳn là phải cố gắng cùng trả giá bằng mấy lần người thường, “Ngươi lúc trước khi học châm cứu, nhất định là chịu khổ không ít đi?”
“Ân, mới đầu khi luyện tập đều tự châm lên người mình, vì đắn đo thử lực đạo quả thật rất đau rất vất vả” Cổ Tiếu Tiếu đẩy tay hắn ra khỏi hộp châm cứu…”Cổ Tiểu Tiểu” cũng không phải là thần đồng, nguyên nhân sư phụ “Cổ Tiểu Tiểu” lúc trước lựa chọn nàng là vì—— sư phụ nói ưu điểm lớn nhất của nàng là có đủ kiên nhẫn cùng tinh tế, nên người mù sẽ không vì vấn đề ánh sáng mà ảnh hưởng tới trị liệu. Mà giờ đây nàng có thể sử dụng châm xuất thần nhập hóa như thế, quả thật đều phải đổ mồ hôi cùng máu mà đạt được.
Nhiễm Nhượng Hà cử động gân cốt đứng lên, tựa hồ cảm thấy cả người huyết mạch thư sướng rất nhiều, hắn không chắc chắn nói, “Ngươi đừng nói với bổn vương, chỉ thế này là hoàn toàn chữa khỏi “
“Còn phải trị liệu mười hai lần” Cổ Tiếu Tiếu lau mồ hôi trên trán, khoát tay cảm thấy có người đứng ở bên cạnh nàng, Tây Bằng Đinh Luân đem một ly trà lạnh đặt vào trong tay nàng, “Vất vả rồi”
“Ha ha, Nhiễm Nhượng Hà vì Tĩnh Huyền Phong mới bị thương, ta vì hắn trị liệu là chuyện nên làm ” Cổ Tiếu Tiếu uống xong ly trà lạnh, xấu hổ cười cười, “Ngươi không nói chuyện, ta còn tưởng rằng ngươi đã đi ra ngoài “
“Nhìn ngươi châm cứu, cũng rất thú vị” Tây Bằng Đinh Luân vẫn chưa cảm thấy nhàm chán.
Không chờ Nhiễm Nhượng Hà mở miệng vạch trần Tây Bằng Đinh Luân rõ ràng là ở lại xem chuyện vui, đã nghe thấy đại môn mở ra, Tĩnh Huyền Phong bừng bừng đi vào, hắn nghe thị vệ nói tiểu manh nhi đang châm cứu, cho dù hai cái đại nam nhân ở trong tẩm cung Vương phi là không hợp quy củ, nhưng trong phòng còn có ba, bốn nha hoàn hầu hạ, hắn cũng trầm trầm khí, ra vẻ không quan tâm.
“Vương gia, ta đang nói ngươi” Cổ Tiếu Tiếu từ tiếng bước chân đã có thể nhận ra chủ nhân của nó, nàng như tiểu thư khuê các tao nhã đứng lên, nhưng trong lòng vẫn yên lặng cầu nguyện, Tĩnh Huyền Phong trăm ngàn lần đừng ở trước mặt người khác mà bắt đầu giận dữ.
“Ân? …” Tĩnh Huyền Phong mặc dù đang tự nhắc nhở mình ánh mắt phải tận lực bình thản, nhưng hắn bằng trực giác của nam nhân—— Tây Bằng Đinh Luân quả thật đối với tiểu manh nhi có ý nghĩ khác. (ôi mẹ ơi, ta chỉ nghe thấy có trực giác nữ nhân chứ chưa nghe qua trực giác nam nhân bao giờ, có mak trực giác của đố phu thì có)
Tây Bằng Đinh Luân tự nhiên cảm thấy Tĩnh Huyền Phong mâu quang giận dữ, hai người bọn họ nhìn nhau không nói, bởi vì Tây Bằng Đinh Luân trong lòng rõ ràng, về chuyện tình cảm, đều không thể giải thích đơn giản như vậy.
Nhiễm Nhượng Hà thấy hai người giằng co không thôi, đành quay qua lão quản gia vẫy tay, giả vờ nói mình lại đói bụng, lão quản gia tức khắc lệnh thủ hạ đi chuẩn bị bữa ăn khuya, mời khách nhân đến tiểu thính chờ, Nhiễm Nhượng Hà mượn cơ hội lôi kéo Tây Bằng Đinh Luân rời đi, vì không khí trong phòng lúc này thật sự rất quỷ dị .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.