Tĩnh Huyền
Phong cùng Nhiễm Nhượng Hà đã dùng đủ các loại biện pháp cũng không gặp
được Độc Thấm Tâm, tựa hồ Độc Thấm Tâm tâm ý đã quyết, nếu Tĩnh Huyền Phong
không đáp ứng điều kiện của nàng, nàng liền hoàn toàn biến mất.
Hai người bọn
họ thật sự cảm thấy nhàm chán, giờ phút này, chỉ còn biết ngồi ở bên hồ
trong cung Đông Thấm Quốc thả câu, Nhiễm Nhượng Hà nhìn qua gương mặt phiền
muộn của Tĩnh Huyền Phong, không nhanh không chậm nói, “Mới rồi ta nghe thị nữ
nói chuyện vài câu, Độc Thấm Tâm hình như đã ra ngoài hoàng cung “
Mà biện
pháp Độc Thấm Tâm dùng cũng thực cao thâm —— từ đầu đến cuối không hề hạn chế
tự do của Tĩnh Huyền Phong, hắn tự nhiên cũng không có gì để phàn nàn,
mà Đông Thấm Quốc cao thấp một lòng lấy lễ đối đãi Tĩnh Huyền Phong, thậm
chí còn né tránh ba phần. Tại đây nhìn chung giống như hòa thuận, hắn nếu khởi
binh tấn công Đông Thấm Quốc ắt gặp phải miệng lưỡi thế gian, mà này dân
chúng tứ phương không biết tình hình thực tế nhất định sẽ lầm cho rằng Trấn
Nam Vương lấy cường khinh nhược, khi dễ nữ nhân, thế cục trước mặt rõ ràng bất
lợi, thậm chí còn có thế làm nhục quốc uy.
Tĩnh Huyền
Phong tâm phiền ý loạn đem cần câu ném vào trong hồ, “Bổn vương tính nhẫn nại
đã đến cực hạn, nữ nhân này thật sự là thực phiền toái!”
Nhiễm
Nhượng Hà chậm rãi đem cần câu đặt ở trên cỏ, “Sau này đã ngất thêm mấy lần?”
Tĩnh Huyền
Phong đã nhiều ngày cảm xúc không ổn định, Nhiễm Nhượng Hà đối với hắn mà
nói không phải địch nhưng cũng không phải là bằng hữu, nhưng tối phiền
muộn là có khi lại còn cũng hắn uống rượu tiêu sầu đến vài lần, thường
xuyên qua lại, giống như tán gẫu, “Từ sau khi vào Đông Thấm Quốc đã ngất xỉu
hai mươi mấy lần, tính cả trước đó nữa cũng phải hơn ba mươi lần rồi”
… Nhiễm
Nhượng Hà trong lòng tính nhẩm, “Độc Thấm Tâm khẳng định ngầm sắp xếp
người ở trong cung giám chế nhất cử nhất động của chúng ta, ngươi càng có vẻ
buồn bực nàng càng vừa lòng đẹp ý, an tâm một chút chớ vội vàng Trấn Nam
Vương “
“Chết cũng
không sợ, nhưng phải có giá trị” Tĩnh Huyền Phong đương nhiên biết được bốn
phía có kẻ ngầm theo dõi, nhưng hắn chính là phiền lòng, cùng với việ
lãng phí thời gian hiện giờ còn không bằng quay về Vân thành an bài hậu sự.
Nhiễm
Nhượng Hà nếu đáp ứng phải giúp Tĩnh Huyền Phong sẽ tận lực làm, hắn chính là
không ngờ đến Độc Thấm Tâm lại tuyệt tình như vậy, “Ta chỉ là muốn nói qua
hướng khác, nếu Trấn Nam Vương phi đồng ý để ngươi thú Độc Thấm Tâm, Trấn
Nam Vương có phải sẽ không cần khó xử như vậy?”
“Ngươi cho
là bổn vương sợ vợ?” Tĩnh Huyền Phong khịt mũi mỉm cười, “Là bổn vương không muốn
thú, việc này cùng Ngô phi không quan hệ “
Nhiễm
Nhượng Hà cái hiểu cái không nhướn mi “Kỳ thật muốn thú mấy nữ nhân cũng
không phải là chuyện khó, nghe nói trong hoàng cung giai nhân mĩ nữ ba
ngàn, ta thấy, Trấn Nam Vương là cảm thấy bất mãn với tác phong của Độc Thấm
Tâm “
Tĩnh Huyền
Phong câu được câu không ứng thanh, trước mắt tựa hồ hiện ra bộ dáng tiểu manh
nhi khi mặc lục giáp… Giơ lên khóe miệng lại cứng đờ, nếu liên tục cùng Độc Thấm
Tâm giằng co không dứt, hắn có lẽ sẽ không đợi được một màn kia…”Vì Hoàng thất
lưu lại huyết mạch, đương nhiên con nối dòng càng nhiều càng tốt, nhưng trọng
trách nối dõi tông đường này cũng không cần bổn vương kéo dài “
Nhiễm
Nhượng Hà càng lúc càng không nhìn thấu Tĩnh Huyền Phong, bất quá là muốn
hắn thú một mỹ nữ tuyệt sắc, hắn làm gì phải tỏ ra khó khăn như thế? …”Vì
sao không tiếp thụ đề nghị của ta? Ngươi trước đáp ứng yêu cầu của Độc Thấm Tâm,
sau này lại tùy việc mà nghĩ cách hành động “
“Đại trượng
phu nhất ngôn cửu đỉnh, há có thể nói đùa?” Tĩnh Huyền Phong hỏi ngược lại, ở
trong quan niệm của hắn, chiến tranh vì lấy được thắng lợi có thể lợi dụng đủ
loại mưu kế, nhưng đối với cảm tình mà nói, không nên có bất cứ kế sách gì,
giờ phút này, hắn ngay cả chính mình còn không lừa được, sao có thể khôn khéo
lừa gạt được Độc Thấm Tâm?
“Nói như vậy
cũng không sai, nhưng cái này là liên quan tới tính mạng, Trấn Nam Vương
phi nhất định sẽ rất bi thương, ta đoán, nếu bức nàng phải chọn giữa cái
chết cùng trung trinh, nàng tất nhiên sẽ lựa chọn người trước” Nhiễm Nhượng
Hà cũng không quản Tĩnh Huyền Phong có nghe hay không, lại tiếp tục nói, “Ta
thực không hiểu hai ngươi các ngươi, ngươi lúc trước vô ý rơi vào tay ta, Trấn
Nam Vương phi cam nguyện lấy cái chết cứu ngươi, ngươi giờ phút này lại vì bận
tâm tới tâm tình của nàng mà không muốn thú thêm, sao không nghĩ tới cả hai
còn sống mới có thể có được hạnh phúc a?” (còn sống là còn hi vọng, dù
có phải thất vọng đến mấy nhưng chết là hết là tuyệt vọng)
Tĩnh Huyền
Phong thản nhiên cười, có khi hắn cũng không hiểu này là loại tâm lý nào,
nhưng thứ “Yêu” này lại huyền diệu như thế, có thể vì đối phương mà không
màng tới sinh mệnh, lại khát khao muốn cùng người đó hạnh phúc tới
tận đầu bạc, có lẽ con người từ khi sinh ra vốn là mâu thuẫn, mà nguyên
nhân khiến hắn đi vào ngõ cụt này vẫn chỉ có một chữ “Yêu”, từ xa lạ đến
khắc khẩu đến quen thuộc, hắn tựa hồ cũng không rõ đến tột cùng là yêu mặt
nào của tiểu manh nhi, đương nhiên, nàng toàn bộ đều tốt, bất tri bất
giác giống như một phần thân thể không thể rời bỏ.
“Chính
ngươi đã tự trả lời , còn hỏi ta làm gì?”
Nhiễm
Nhượng Hà không cho là đúng cười, “Phải không? Có lẽ ta rất ích kỷ, chỉ yêu
chính mình ” (ks, em thik ca như thế J)
“Bổn vương
nhớ rõ ngươi từng nói qua, còn có một đòn sát thủ chưa dùng?”
“Ai… Nhắc tới
việc này ta liền phiền muộn, không thấy được Độc Thấm Tâm tự nhiên không thể
sử dụng được rồi a “
Tĩnh Huyền
Phong trầm tư một lát… Lại cùng Nhiễm Nhượng Hà nhẹ giọng thương thảo đối
sách, đợi Nhiễm Nhượng Hà sau khi nghe xong, cảm thấy có thể thử một lần, bất
quá hắn cũng có điểm cố kỵ, “Chủ ý thực không tệ, nhưng ai có thể đi làm
chuyện này?”
“Bổn vương
chỉ có thể trông cậy vào ngươi “
Nhiễm
Nhượng Hà quỷ dị cười, “Trấn Nam Vương dũng mãnh vô địch, việc cỏn con ấy
còn cần ta nhúng tay sao? Ha ha “
Tĩnh Huyền
Phong khinh thường hừ một tiếng, “Đêm nay giờ tý (23h-1h), bổn vương liền muốn
nháo cho Đông Thấm Quốc gà chó không yên “
“Chậc chậc,
bọn họ thực đáng thương… Ta đồng phạm a!” Nhiễm Nhượng Hà tựa hồ cũng hứng
thú không kém, hắn cùng với Tĩnh Huyền Phong như hai tên gian thương xấu xa
nhìn nhau cười khùng khục.
※※ ※
Đợi đến
đêm dài yên tĩnh
Chỉ nghe
thấy trên hành lang cung điện phát ra hai tiếng kêu đau đớn ngã xuống đất…
Tĩnh Huyền Phong quần áo y phục dạ hành, động tác nhanh nhẹn đem hai tên thị vệ
trói gô kéo vào trong phòng.
Hắn nhỏ giọng
vô tức nghiêng người đi ra, trên đai lưng cột một sợi dây thừng, một tay cầm
chủy thủ một tay nắm thiết côn cẩn thận dịch bước… Hành động này không khỏi
khiến hắn nhớ lại một chuyện khi còn bé…
Nói, hắn từ
nhỏ ở trong cung lớn lên, lại còn là do hoàng hậu sinh ra, tất nhiên là sẽ
được mọi người ngàn vạn che chở, mà hắn đối với bên ngoài hoàng thành hết
thảy đều cảm thấy mới mẻ, những lúc hưng trí còn giựt giây đại hoàng tử
cùng mình đồng hành chạy ra ngoài cung chơi đùa, nhưng lại vì ít tuổi, kinh
nghiệm không đủ thường xuyên bị thị vệ tuần tra bắt về, mà hắn sau khi bị
Hoàng Thượng trách phạt lại vẫn như trước ngựa quen đường cũ.
Rốt cục
sau năm lần bảy lượt đào tẩu cũng nghiệm ra một quy luật —— phải tính
hảo thời gian đổi người giữa các ca, lại nhớ kỹ tương đối dung mạo mấy
thị vệ võ công yếu kém, ngay sau đó bất ngờ đánh choáng váng, dọc theo tường
thành, trốn dưới gốc cây, đường đi ngõ ngách đều thành thạo thông suốt.
Từ đó sau,
hoàng thành to như vậy rốt cuộc đã không còn quản được hành tung của hắn
nữa, mà Hoàng Thượng sau khi nghiêm quản không có hiệu quả, tự nhiên đánh mất
ý niệm muốn Tĩnh Huyền Phong viết văn làm thơ ở trong đầu, cũng tỉnh ngộ hắn
khát khao tự do tới cỡ nào, hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, trở
thành võ tướng dũng mãnh nhất triều đại, từ khi hắn mười sáu tuổi vẫn không
ngừng trau dồi rèn luyện bản thân.
—— Nghĩ
thì ngĩ, nhưng trong tay cũng không nhàn rỗi, khi hắn đi qua hành lang gấp
khúc, phía sau sớm đã có một mảnh thị vệ choáng váng ngã trái ngã phải xuống
đất, Nhiễm Nhượng Hà ngoài miệng nói mặc kệ, kỳ thật cũng theo tới, có lẽ do
đều là người thiện chiến hiếu thắng, nên hai người phối hợp hết mực ăn ý,
Tĩnh Huyền Phong ở tiền phương gặp phật sát phật, gặp người đánh người, Nhiễm
Nhượng Hà phía sau thong thả đem bọn thị vệ miệng sùi bọt mép kéo vào trong
phòng dọn dẹp chiến trường, một lát sau, trên hành lang gấp khúc lại yên tĩnh
không một bóng người.
Đợi đến
khi hai người thuận lợi đi vào trong tẩm cung của Độc Thấm Tâm, cơ hồ đều bị
cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh… trong phòng ngủ cũng không trang trí
mấy vật hoa lệ, mà chỉ bày toàn những bình lớn lọ nhỏ chứa côn
trùng, thực vật kỳ dị, sống có chết có, ngoài ra còn có một số chất lỏng,
mà những bình này đều được đặt ngay ngắn trên giá gỗ cao mười hơn thước, ba
mặt tường không trống một chỗ.
Nhiễm
Nhượng Hà kinh ngạc tháo vải che mặt xuống, hắn chậm rãi nhìn bốn phía chung
quanh, thật không hiểu Độc Thấm Tâm xinh đẹp mảnh mai sao lại có thể ngủ cùng
một chỗ với nhiều thứ ghê tởm này như vậy… Hắn tiến lên vài bước nhìn chăm
chú một con rết vương trên giá gỗ, lại nhìn qua một cái bình chứa con thằn
lằn màu xanh khác, không khỏi lẩm bẩm, “Thiên a, nàng không sợ gặp ác mộng
sao?”
Tĩnh Huyền
Phong hơi hơi nhíu mi, ánh mắt đột nhiên dừng ở trước một con nhện đen cực
lớn, con nhện đang nhả tơ bò lên bò xuống giống như đang đùa giỡn, “Như
là phòng của phù thủy vậy, nữ nhân này đầu óc có điểm không bình thường”
nói xong, hắn châm một cây cây đuốc, Nhiễm Nhượng Hà thấy thế vội vàng ngăn
lại, “Ngươi nếu thực một mồi lửa hỏa thiêu căn phòng này, Độc Thấm Tâm có lẽ
sẽ phát điên lên mất”
“Ta lại
muốn nhìn thấy nàng phát điên một lần xem sao” Tĩnh Huyền Phong vừa nói vừa
đánh đá lửa, nhìn thấy mấy loại kì trùng quái thảo (sâu cỏ kì
quái) hắn lại càng thức giận, này chỉ cần tùy tiện xuất ra một con sâu
liền có thể hại chết người ta.
Nhiễm
Nhượng Hà cúi dầu trầm tư, nghe nói Độc Thấm Tâm coi độc trùng như trân bảo,
một phen hỏa thiêu toàn bộ chắc chắn sẽ làm nàng thống khổ, mà chính mình đối
nàng quả thật có chút tâm tư, “Vạn nhất giải dược của kim sí cửu cửu quy
cũng ở trong đó thì sao?”
Tĩnh Huyền
Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, “Nàng sẽ không ngốc đến mức đem giải dược
đặt ở trong phòng, cho dù ở chỗ này có ám thất đi chăng nữa…” Hắn không khỏi
dừng một chút, liếc mắt qua Nhiễm Nhượng Hà một cái, “Ngươi muốn giúp ta
hay là muốn lo lắng cho Độc Thấm Tâm?” Nhiễm Nhượng Hà vừa muốn mở miệng,
Tĩnh Huyền Phong lại dương tay ngăn lại đáp án, “Chắc là người sau “
Nhiễm
Nhượng Hà không thèm phủ nhận nhún nhún vai, “Ta trong mắt chỉ có thể nhìn
thấy nữ nhân” hắn chỉ chỉ một cái hang đá nhỏ ở trong phòng, giải thích
nói, “Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ muốn giết mấy con rắn đuôi chuông dụ Độc Thấm
Tâm ra mặt, ai ngờ ngươi lại dùng mưu kế thâm độc như vậy a…”
“Ta mới đầu
cũng có ý tứ kia, nhưng nhìn thấy một phòng toàn độc trùng, quả thật rất muốn
đốt hết chúng hóa thành tro tàn” Tĩnh Huyền Phong đem đèn dầu thắp trên bàn
từng cái hắt hết lên giá gỗ, cây đuốc trong tay giương lên tức khắc bùng
lên, Nhiễm Nhượng Hà nhìn chằm chằm ngọn lửa càng lúc càng lớn…
Chỉ thấy
các loại côn trùng ghê tởm đủ loại hình thái khác nhau ở trong ngọn lửa
giãy dụa, chậm rãi tử vong, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một phần
khoái cảm, hắn không khỏi nghĩ nghĩ, nguyên lai chính mình mới thực sự là kẻ
tối tà ác, lại có thể cảm thấy vui sướng khi chứng kiến cảnh này, hắn
quả thực không thiệt tình muốn câu dẫn Độc Thấm Tâm. (ca ak, em thik ca,
có điều em ko thik cảnh động vật bị hại, em thik máu người cơ, *vô
thức liếm môi đang bị bật máu*)
Tĩnh Huyền
Phong nghe được ngoài cửa có âm thanh chạy bộ dồn dập, vội vàng kéo Nhiễm
Nhượng Hà còn đang ngẩn người, hắn tức khắc cầm dây trói ném qua cửa sổ,
hai người sau khi làm chuyện ác xong, liền một trước một sau leo ra ngoài bệ
cửa sổ chuồn mất.
Sáng sớm
hôm sau
—— Sau khi
binh lính Đông Thấm Quốc ra sức dập lửa, cuối cùng cũng bảo vệ được một nửa
độc trùng, trong tẩm cung như trước khói đen tràn ngập… Độc Thấm Tâm nghe tin
liền suốt đêm chạy về từ trong rừng cây, giờ phút này, con mắt nước mắt lưng
tròng nhìn những tiểu sinh mệnh may mắn sống sót không nhiều lắm, nàng gắt
gao nắm chặt tay, chất vấn thống lĩnh thị vệ, “Vì sao… lại có hỏa hoạn?”
Thống lĩnh
thị vệ báo cáo chi tiết nói, “Nữ vương bệ hạ, đêm qua hai gã hắc y nhân xâm nhập
hoàng cung, đả thương hơn ba mươi thị vệ tuần tra, sau đó tẩm cung liền bị
cháy, là thuộc hạ thất trách, thỉnh nữ vương trách phạt “
“Hắc y
nhân? …” Độc Thấm Tâm đã nghĩ ra là người phương nào gây nên, nàng nổi giận
đùng đùng xoay người đi ra, một hàng thị vệ theo sau hộ giá, Độc Thấm Tâm nghỉ
chân lạnh nhạt nói, “Đừng đi theo bổn vương, hai nam nhân cũng có thể dễ
dàng làm khó các ngươi, đem thị vệ liên quan toàn bộ hỏa thiêu hết đi,
quả thực là một đám phế vật!” Vừa dứt lời, bọn thị vệ tề xoát quỳ xuống đất thỉnh
tội, nhưng Độc Thấm Tâm cũng không quay đầu lại giận bước rời đi.
Độc Thấm
Tâm đã tỉ mỉ nuôi dưỡng đông trùng hạ thảo, xảy ra chuyện này sao còn có
thể bình tĩnh, nàng một đường xông thẳng vào cửa phòng Tĩnh Huyền Phong,
mà Tĩnh Huyền Phong lại ngồi ở bên bàn uống trà, giống như đã chờ nàng đến
khởi binh vấn tội đã lâu.
“Trấn Nam
Vương, ngài buồn bực ở tình lý bên trong, nhưng lại lấy những tiểu sinh mệnh
vô tội này ra phát tiết có phải có chút tàn nhẫn hay không?” Độc Thấm Tâm
vừa nhớ lại hình dáng mấy con độc trùng bị cháy đen, liền không tự chủ
được đỏ hốc mắt, tuy nói chúng ở trong tay nàng cuối cùng cũng không thể
tránh khỏi cái chết, nhưng dù sao cũng là tâm huyết mười mấy năm qua của
nàng, trong lòng đương nhiên cảm thấy tiếc nuối.
Tĩnh Huyền
Phong hai tay hoàn ngực bình tĩnh nói, “Mục đích của bổn vương là dụ ngươi hiện
thân, trốn đông trốn tây cũng không giải quyết được vấn đề gì “
Độc Thấm
Tâm cắn cắn môi dưới, “Này trùng ở trong mắt Trấn Nam Vương, có lẽ ghê tởm lại
đáng chết, nhưng với ta mà nói là vật báu vô giá, nếu ngài ra tay tuyệt tình
như thế, cũng chớ trách ta thà làm ngọc vỡ !” (còn hơn ngói lành, tục
ngữ)
Nhiễm
Nhượng Hà dựa ở cạnh cửa nhẹ giọng vỗ tay, “Tiểu Thấm Tâm, ngươi rốt cục
cũng đã trở lại?” Độc Thấm Tâm nghe tiếng ngẩng đầu, hai tròng mắt không khỏi
bốc hỏa, nàng không thèm đáp lại, trừng mắt đi ra khỏi phòng… Nhiễm Nhượng
Hà liền kéo lấy cánh tay nàng, Độc Thấm Tâm tuy cố bảo trì vẻ ngoài tao
nhã thanh lịch, nhưng trong lòng lửa giận khó tiêu, nàng nhắm mắt lại bình
ổn cảm xúc, lạnh lùng mở miệng nói, “Buông tay.”
Nhiễm
Nhượng Hà không cho là đúng buông tay ra, nhìn chăm chú bóng dáng Độc Thấm
Tâm vội vã rời đi một lát rồi lại ngoái đầu nhìn Tĩnh Huyền Phong tự tin cười,
“An ủi mỹ nữ đang thương tâm, coi như là sở trường của ta, chờ tin tức tốt
lành của ta đi “
Tĩnh Huyền
Phong bất đắc dĩ mân mím môi, “Cẩn thận Độc Thấm Tâm thả rắn độc cắn đứt miệng
ngươi”
Nhiễm
Nhượng Hà bướng bỉnh nháy mắt mấy cái, rồi mới nhấc chân đuổi theo Độc Thấm
Tâm.