Ánh trăng dừng
ở trên một dung nhan kiều mỵ, Độc Thấm Tâm ngồi ở bên hồ, ánh mắt ngây ngốc
nhìn mặt hồ gợn sóng, dung mạo thiên tiên của nàng lại không đả động được
tâm Tĩnh Huyền Phong, mà tự tự tác lại càng khiến hắn nảy sinh chán
ghét, nàng quả thật đã tính sai nhiều bước, chính là do bản thân đã quá mức
tự tin .
Nhiễm
Nhượng Hà đứng lặng phía sau Độc Thấm Tâm, nhu nhu trán, ra vẻ tình cờ
tiến lên phía trước, “Tiểu Thấm Tâm, trễ như vậy còn chưa ngủ a?” Hắn tự
nhiên ngồi ở bên cạnh Độc Thấm Tâm, ôn nhu cười, “Nếu như là phiền lòng,
Nhượng Hà ca có thể giúp ngươi ” Độc Thấm Tâm giờ phút này không có tâm
tình nói giỡn, nàng đứng dậy định rời đi, lại bị Nhiễm Nhượng Hà kéo cổ
tay, Độc Thấm Tâm khó chịu nhìn chăm chú hắn, Nhiễm Nhượng Hà lại lộ ra một
loạt răng nanh trắng noãn, tỏ vẻ ủy khuất nói, “Ta là thật tâm muốn giúp
ngươi, sao lại lạnh lùng cự tuyệt đâu?”
Độc Thấm
Tâm hiển nhiên không nghĩ cùng Nhiễm Nhượng Hà dây dưa không rõ, hơn nữa
chuyện phóng hỏa đốt nhà hắn cũng có một chân, Độc Thấm Tâm không hiểu hắn
vì sao còn dám công khai tiếp cận mình, nàng mạnh mẽ rút cổ tay về, “Nhiễm
quốc vương có điều không biết, ta là cái loại nữ nhân thích thù dai”
Nhiễm
Nhượng Hà giả ngu sung lăng cười, “Yêu ghét rõ ràng, ta thích “
“Ta luôn lấy
lễ đối đãi Nhiễm quốc vương, ngươi lại cố tình dùng lời nói khinh bạc ta,
có lẽ ta phải nhắc nhở Nhiễm quốc vương, Đông Thấm Quốc cùng quý quốc có
điểm bất đồng, nơi này nữ nhân là người làm chủ “
“Ừ, ta nhớ
rõ, cho nên ta mới phá lệ tôn trọng Tiểu Thấm Tâm ” Nhiễm Nhượng Hà kéo Độc
Thấm Tâm ngồi xuống tại chỗ, còn từ bên cạnh lấy ra một cái bầu rượu, “Vì biểu
đạt tình cảm hữu hảo của bổn vương đối Đông Thấm Quốc, chúng ta liền mở
một bữa tiệc nhỏ có được không?”
Độc Thấm
Tâm giật mình, mâu trung xẹt qua một tia do dự… Nhiễm Nhượng Hà cùng Tĩnh Huyền
Phong dạo này rất thân thiết, nàng quả thật cũng không muốn gây thù hằn,
hơn nữa tâm tình không tốt uống một chút rượu cũng không tệ, nàng chủ động đem
chén rượu đẩy về phía trước, động tác này ý bảo Nhiễm Nhượng Hà rót rượu…
Nhiễm Nhượng Hà dừng một chút, mới hiểu được ý tứ của nàng, nữ tôn a nữ tôn,
hắn luôn xem nhẹ điểm này.
Khi Độc Thấm
Tâm giơ lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, Nhiễm Nhượng Hà mâu trung xẹt
qua một tia cười xấu xa… Hắn là có chuẩn bị mà đến, ở trong rượu đã hạ mê dược,
mặc dù việc này có chút bỉ ổi, nhưng cũng không phải vì Tĩnh Huyền
Phong, chỉ là hắn đối Độc Thấm Tâm sớm có ý nghĩ “Chiếm lấy”, mà như vậy
chẳng phải cũng tiện nghi cho tên tiểu tử Tĩnh Huyền Phong kia hay sao, còn
không bằng sớm thành toàn cho hắn, nga ha ha a. …
Độc Thấm
Tâm uống hết chén này, lại bị Nhiễm Nhượng Hà rót đầy chén sau… Dần dần
, chén rượu trở lên mơ hồ không rõ song ảnh, nàng không khỏi nhu nhu cái trán,
có lẽ là tâm tình phiền chán nên mới say lòng người, tựa hồ cảm thấy say, thân
thể ẩn ẩn truyền đến cảm giác khô nóng, nàng theo bản năng kéo kéo làn váy,
khuỷu tay dặt ở trên mặt bàn, lảo đảo giơ lên chén rượu, hướng về phía Nhiễm
Nhượng Hà ôn nhu cười, “Nhượng Hà ca, Thấm Tâm kính ngươi, chúc hai quốc
gia thêm nhiều hữu hảo…”
Này một tiếng
“Nhượng Hà ca” đã đem Nhiễm Nhượng Hà xương cốt đều phá hủy, hắn chăm
chú nhìn không chuyển mắt Độc Thấm Tâm hai má ửng đỏ… Xem ra dược hiệu cũng
không tệ lắm, tiểu Thấm Tâm đừng do dự ! Mau đến đây bổ nhào vào trong lòng ca
đi —— (ọe, chết với lão)
Lại là sau
vài chén rượu, Độc Thấm Tâm đã cảm thấy toàn thân kịch liệt khô nóng, giống
như huyết mạch đang bành trướng, thân thể có loại cảm giác không được khoẻ…
Nàng vô lực nằm úp sấp ở trên bàn, “Đưa ta… Trở về phòng được không? …” Nhiễm
Nhượng Hà chờ những lời này thật lâu , hắn hưng phấn đứng lên, khi ngón tay vừa
đụng tới cánh tay Độc Thấm Tâm, nàng nhất thời giống như bị điện giật mà mẫn
cảm rụt lại, không biết là bị làm sao vậy, tựa hồ ma xui quỷ khiến khao khát
được ôm…
Nhiễm
Nhượng Hà ra vẻ nghi hoặc ngồi xổm xuống trước người nàng, ôn nhu thân thiết
nói, “Tiểu Thấm Tâm là đã say sao? Nếu không ngại, Nhượng Hà ca ôm ngươi trở
về phòng được không?”
“Ân…” Độc
Thấm Tâm đã dần mất đi khống chế, tự nhiên đem một đôi tay khoát lên trên cổ
Nhiễm Nhượng Hà, đầu ngón tay chạm đến đến da thịt nam tính rắn chắc, cư
nhiên làm nàng cảm thấy khó thở. Nhiễm Nhượng Hà ôm lấy nàng, lòng bàn
tay dán lên trên đùi nóng cháy của nàng, quần lụa mỏng như ẩn như hiện lộ
ra da thịt mê người, Độc Thấm Tâm không tự chủ được, đem cánh môi mềm mại dán
lên cổ Nhiễm Nhượng Hà nhẹ nhàng miết… Mà ” bản tính sắc ma ” của hắn nháy
mắt bị thức tỉnh lại, trong mắt trở lên âm trầm, chỉ sợ chính mình không đủ
bình tĩnh liền lập tức “Dã ngoại tác chiến” .
—— Vì tẩm
cung Độc Thấm Tâm cháy còn chưa tu sửa xong, nên Nhiễm Nhượng Hà nghênh ngang
ôm Độc Thấm Tâm đi vào phòng ngủ chính mình, sau một cước khép cửa lại cùng
bên ngoài ngăn cách. Nhiễm Nhượng Hà đem Độc Thấm Tâm đặt ở trên giường,
rồi mới đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, không nhanh không chậm rót chén
trà vừa thưởng thức vừa chờ đợi Độc Thấm Tâm phát ra tín hiệu “Mời” …
Tuy là lợi
dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng cũng nên có điểm phong độ “Có qua có
lại”, hắn không hy vọng Độc Thấm Tâm ngày mai sau khi thanh tỉnh liền một đao
kết liễu chính mình, hơn nữa bá vương cường đoạt cũng không phải phong cách
của hắn. (vâng tại hạ bái phục sát đất, đúng là lưu manh ti bỉ vô sỉ
hạ lưu) …
Giờ phút
này, Độc Thấm Tâm bị mê dược tác động quay cuồng ở trên giường, tuy rằng chỉ
mặc có một kiện lụa mỏng đơn bạc, nhưng lại giống như đang đắp ở trên người
một cái chăn bông khô nóng khó nhịn, nàng tự biết Nhiễm Nhượng Hà vẫn còn
ở lại trong phòng, nhưng lại không khống chế được kéo quần lụa mỏng lộ ra
đùi… Nàng dáng người nổi bật vặn vẹo mềm mại giống như rắn nước, đôi chân
thon dài vừa trắng vừa thẳng, co lại bên người giống như một bức họa.
Nàng trong
mắt ướt át, trong đầu không ngừng tràn ngập những từ ngữ xấu hổ như “Cần,
đòi lấy, phóng thích”, máu ở trong người không ngừng cuồn cuộn chảy xuôi,
nàng gian nan vươn cánh tay… Hướng về phía Nhiễm Nhượng Hà, giống như
muốn chạm đến nguồn sáng cứu vớt con người ta, phát ra âm thanh thì
thào tiêu hương mềm yếu, “Nhiễm ca ca… Cứu ta…”
“A? … Ta đến
đây…” Nhiễm Nhượng Hà đang ẩn nhẫn cùng “Xem xét” thân thể đã sinh ra biến
hóa vi diệu, nữ nhân dụ hoặc, chi phối tư tưởng cùng dục vọng nam nhân, ít nhất
hắn cho rằng chính mình là người như thế, hơn nữa hắn cảm thấy loại cảm giác
này tới tương đương bình thường…
Hắn đi đến
bên giường Độc Thấm Tâm, còn chưa đứng vững đã bị Độc Thấm Tâm ôm cổ… Mà ở giờ
khắc này, ngoài ý muốn cư nhiên lại có chuyện xảy ra, hắn không biết xuất
phát từ loại tâm tính nào, đột nhiên cảm thấy do dự với “Âm mưu” muốn làm gì
thì làm của mình… Trước mắt hiện ra một ít hình ảnh, Độc Thấm Tâm không phải
là cam tâm tình nguyện, sau này nhất định sẽ rất đau khổ đi?
Nghĩ đến biểu
tình bi thương của nàng, hắn gian nan đẩy Độc Thấm Tâm ra, thuận thế đem nàng
đặt lại xuống gối, nhưng ánh mắt khát vọng vẫn như trước ở trong không khí
sôi trào…”Ngươi uống nhiều rồi, mau ngủ đi “
Mà lúc này
Độc Thấm Tâm đều không phải là mất hết lý trí, nàng rõ ràng chính mình đang
làm chuyện gì, mặc dù cảnh cáo chính mình cũng không nên làm như vậy, nhưng hết
thảy đều do nhu cầu của thân thể, không chịu khống chế bởi lí trí, nàng Nhiễm
Nhượng Hà định rời đi, tức khắc ôm lấy cổ hắn đưa lên môi hôn nồng nhiệt,
đầu lưỡi mềm mại lớn mật thăm dò, khát khao giao triền… chủ động của nàng làm
Nhiễm Nhượng Hà nguyên bản định lực không đủ đã sắp mất đi kiềm chế, hắn
kìm lòng không đậu đem nàng ôm vào trong ngực, ồ ồ nói, “Ta ở trong rượu của
ngươi hạ mê dược, ta nói như thế ngươi đã thanh tỉnh chưa? …”
Độc Thấm
Tâm đần độn ứng thanh, giờ phút này, dục vọng giống như đã đem thần trí kéo
ra ngoài cơ thể, nàng chỉ biết giờ này cần có một nam nhân giải cứu chính
mình thoát khỏi nước sôi lửa bỏng bên trong, những việc nhỏ nhặt khác…
Nàng nắm tay hắn đặt lên lưng mình, môi mềm khẽ miết lên ngực hắn hôn từng
chút từng chút một, đầu lưỡi ẩm ướt ấm nóng khẽ chạm vào da thịt, rồi hơi
thở nam tính nồng đậm, khiến cho hỏa nhiệt trong người càng thêm mãnh liệt
đánh úp lại…
Nhiễm
Nhượng Hà giờ phút này cho dù muốn chạy cũng không chạy nổi, hắn nhắm
hai mắt lại hít vào thực sâu, sớm biết mình sẽ do dự không hạ thủ được,
cần gì phải tự tra tấn thống khổ như thế, cái này chính là tự tạo
nghiệt không thể trách người khác a. Lúc này, Độc Thấm Tâm đã cởi bỏ quần
áo, một bộ gò bồng sáng bóng triển lộ không sót một chỗ, Nhiễm
Nhượng Hà thống khổ nuốt nuốt nước miếng, lầm bầm lầu bầu tìm lấy cái cớ cho
chính mình, “Là ngươi rất mê người chứ không phải là ta nổi thú tính, ai…
Anh danh một đời của bổn vương đều bị hủy trong tối nay, tiểu Thấm Tâm,
ngươi phải đối bổn vương phụ trách nga! …”
Độc Thấm
Tâm kiên định thong thả gật đầu, “Ta sẽ phụ trách…” Nàng vừa nói vừa đem ngón
tay mảnh khảnh luồn vào mái tóc của Nhiễm Nhượng Hà, lấy phong thái nữ
vương từ trên cao nhìn xuống cường thế hôn lên môi hắn, thuận thế dùng lực đẩy
hắn ngã ở trên giường, Nhiễm Nhượng Hà không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh,
tiểu Thấm Tâm thực cuồng nhiệt a! Bất quá hắn cũng thích thích nữ nhân
cuồng dã lại chủ động… Trong lòng bất tri bất giác bắt đầu sinh ra một loại ý
niệm chiếm giữ tà ác trong đầu.
Độc Thấm
Tâm ngồi ở trên bụng hắn, tựa hồ trừ bỏ hôn hắn ra cũng không biết nên làm
chuyện gì tiếp theo, nàng hoang mang cau mày, hai tròng mắt mê mang lại mị
hoặc nhìn chăm chú lên gương mặt anh tuấn của Nhiễm Nhượng Hà, Nhiễm Nhượng
Hà cũng thâm tình nhìn lại nàng, hơi nâng người của nàng lên xê dịch xuống
phía dưới…
Độc Thấm
Tâm ngoan ngoãn thuận theo, nàng cảm thấy mông bị một đôi tay cực nóng nâng
lên, Nhiễm Nhượng Hà vốn định đem dục vọng xông vào trong cơ thể nàng, nhưng
lại thất bại, hắn đột nhiên ngồi dậy đem nàng đặt ở dưới thân, ái muội hôn sâu
làm người ta ý loạn tình mê, dẫn dụ vuốt ve, tìm tòi, Độc Thấm Tâm không khỏi
phát ra từng đợt khinh ngâm rên rỉ kiều mị, trong phòng tràn ngập nhiệt
tình, sớm muốn ngừng mà không được… cứ thuận theo khát cầu nguyên thủy đi
——
“Ách…” Độc
Thấm Tâm không khống chế được sợ hãi, nàng không khỏi cau mày nhẫn nại cảm giác
đau đớn, một loại khoái cảm cùng với đau đớn trước nay chưa có lan khắp toàn
thân, khi Nhiễm Nhượng Hà tiến vào trong cơ thể nàng đã cảm thấy không đúng,
vừa nhìn trán nàng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, liền tỉnh ngộ chính mình
lại làm ra một việc cực kỳ tàn ác, chính là hắn không ngờ đến nữ nhân phong
tình vạn chủng như Độc Thấm Tâm, cư nhiên vẫn còn là xử nữ.
Độc Thấm
Tâm gắt gao nắm lấy cánh tay hắn, suy nghĩ hơi hỗn loạn, thấy đau đớn khó nhịn
nhưng lại luyến tiếc đẩy ra, dục cự còn nghênh vừa muốn vừa không, thân thể
trong nháy mắt bị lấp đầy, hỏa nhiệt theo từng nhịp luật động mà
không ngừng tăng cao, thân thể tựa hồ dần dần đã trở nên khó nhịn, phát ra
tín hiệu muốn được thỏa mãn…
Nhiễm
Nhượng Hà cúi người hôn lên những giọt lệ ở bên khóe mắt nàng, mặc dù nàng
yên lặng không nói, nhưng biết rõ nàng giờ phút này phải chịu có bao nhiêu
đau đớn, thật cẩn thận hôn lên môi của nàng, mà nàng nhu thuận đáp lại, hắn
lại dùng một loại trấn an không tiếng động khiến nàng giảm bớt cảm giác khẩn
trương… Nàng hơi nhắm mắt lại, tựa hồ an tâm khóe môi giương lên một chút
cười cười.
Qua hồi
lâu…
… Độc Thấm
Tâm dần dần thích ứng động tác của hắn, cũng dẫn theo một tia khoái cảm ý loạn
tình mê, lại tựa hồ kéo về một ít lý trí, nhưng lý trí này chỉ giới hạn
khiến nàng ăn ý phối hợp hơn mà thôi, mà Nhiễm Nhượng Hà luật động
càng lúc càng nhanh khiến nàng cơ hồ muốn ngất, nháy mắt, đều đưa nhau
đạt tới cao trào…
Nhiễm
Nhượng Hà thở hổn hển gục xuống nghỉ ngơi một lát, khi mở mắt nhìn về phía
nàng, Độc Thấm Tâm cư nhiên đã mỏi mệt không chịu nổi mà rơi vào giấc ngủ.
Nhiễm Nhượng Hà dương môi cười kéo chăn qua người nàng, đợi ngày mai khi Độc
Thấm Tâm thanh tỉnh tránh không được cảm thấy kích động, hắn sầu mi khổ kiểm
ngăn lại tưởng tượng của chính mình, một tay ôm nàng kéo vào trong lòng, khẽ
hôn lên trán nàng…
Ngủ ngon,
tiểu Thấm Tâm.