Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 57: Không đi cũng phải đi !




“Cái gì? Tĩnh Huyền Phong phải cởi sạch sẽ cho Độc Thấm Tâm xem?” Cổ Tiếu Tiếu một miệng trà phun ở trên bàn… Nhiễm Nhượng Hà đã đem quy phương pháp giải độc kim sí cửu cửu nói cho Cổ Tiếu Tiếu, mà phương pháp giải độc cũng không phải ăn mấy viên giải độc đơn giản như vậy, mà cần phải dùng một loại côn trùng kêu “Thiên mệnh phong” lấy độc trị độc.
”Thiên mệnh phong” là thiên địch duy nhất trên thế gian này của “Kim sí cửu cửu quy”, “Thiên mệnh phong” sẽ tiết ra một loại chất lỏng có thể hóa giải độc tính “Kim sí cửu cửu quy”, nhưng cũng là trùng chúc kịch độc. Cái gọi là cửu cửu quy thiên, chính là “Kim sí cửu cửu quy” đem nọc độc lan ra khắp cơ thể đủ tám mươi mốt mạch đạo, từ lòng bàn chân hướng về phía trước, độc tính mỗi khi xâm hại đến một mạch huyệt liền ngất một lần, cho đến khi độc khí công tâm mà chết.
Còn “Thiên mệnh phong” chính là một loại côn trùng không chịu khống chế, lại có độc tính mạnh mẽ, người nuôi phải dùng sợi tơ buộc lại, cẩn thận chặt chẽ nắm trong tay, để “Thiên mệnh phong” đốt lên tám mươi mốt huyệt vị trên thân thể người trúng độc, nhưng nguy hiểm nhất là, “Thiên mệnh phong” cùng “Kim sí cửu cửu quy” có một điểm giống nhau, sau khi đốt một lần sẽ chết, mà độc tính thiên mệnh phong thế gian khó giải, cho nên Độc Thấm Tâm vì tránh cho phức tạp, không nhiều không ít chỉ đào tạo tám mươi mốt con thiên mệnh phong để dùng.
Toàn bộ quá trình giải độc rườm rà khẩn trương, cần kéo dài ba ngày ba đêm mới hoàn thành, mà người trúng độc cần phải chặt chẽ phối hợp, nếu có chút sai lầm, người giải độc giả cùng người trúng độc tất sẽ song song toi mạng.
Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này không có thời gian suy nghĩ đến chuyện giải độc thất bại, mà chỉ cảm thấy Tĩnh Huyền Phong xích lỏa thân thể bị sắc nữ xem tâm can liền đau xót, nàng không khỏi tâm sinh hồ nghi mặt nhăn mày nhíu, “nam nhân của ta không phải bị thiệt thòi lớn hay sao?”
Nhiễm Nhượng Hà thần sắc ngưng trọng cúi đầu nghĩ, nếu nói không lo lắng kia là nói dối, nhưng hắn cùng Trấn Nam Vương phi lo lắng đều không phải cùng một sự kiện, một khi “Thiên mệnh phong” không chịu khống chế công kích Độc Thấm Tâm, hoặc sai lầm đốt Tĩnh Huyền Phong, kia hậu quả thực không chịu nổi.
“Đều nguy hiểm như nhau, bất luận đối ai mà nói “
Cổ Tiếu Tiếu do dự ở trong phòng đi tới đi lui, bỗng nhiên nghỉ chân hỏi, “Không thể tìm phiến lá cây che được sao?” (phụt, ôi nước mơ =))~)
“…” Nhiễm Nhượng Hà nhu nhu huyệt thái dương, khóc không ra nước mắt nói, “Ta nói Trấn Nam Vương phi a, giờ phút này mạng người quan trọng, ngươi đừng nghĩ đến chuyện Trấn Nam Vương lỏa thể có được không?”
Cổ Tiếu Tiếu giật mình, tức giận bất bình phản bác, “Việc này có cái gì nguy hiểm sao? Độc Thấm Tâm nếu là người thi độc tự nhiên sẽ nắm chắc cách giải độc, nàng không phải đã nuôi đến hai con hay sao? Hẳn là có kinh nghiệm thôi “
Nhiễm Nhượng Hà khóe miệng khẽ nhếch, xem ra Trấn Nam Vương phi còn chưa thức tỉnh tính chất ác liệt của việc này, hắn thở dài, “Là hai không sai, nhưng cái kia là do mẫu hậu nàng nuôi”
Cổ Tiếu Tiếu kinh hô một tiếng đầu óc choáng váng, tựa hồ rốt cục hiểu được giải độc so với trúng độc còn đáng sợ hơn, mặt mũi từng trận trắng bệch… Này Độc Thấm Tâm cũng quá mạnh mẽ vang dội đi? Giải dược chưa chuẩn bị cho tốt đã xuống tay hại người, lại nói tám mươi mốt con thiên mệnh phong lại không nghe được tiếng người, vạn nhất tạo phản tập thể chẳng phải là tăng tốc thời gian tử vong của Tĩnh Huyền Phong?
Nàng vừa vội vừa tức thẳng dậm chân, “Độc Thấm Tâm thật có thể lấy tánh mạng Tĩnh Huyền Phong như chơi a, làm việc cũng không khỏi quá đáng đi!”
Nhiễm Nhượng Hà cũng hiểu được Độc Thấm Tâm lần này quá mức qua loa, hắn sau khi biết được phương pháp giải độc tất nhiên là khiếp sợ không thôi, không khỏi dở khóc dở cười lắc đầu, tuy là nữ tử mình âu yếm, nhưng Độc Thấm Tâm quả thật thiếu suy nghĩ, nếu nói gượng ép, thì nàng không do dự giống như những nữ tử khác, có phong thái nữ vương, còn nói khó nghe, chính là liều lĩnh vì Đông Thấm Quốc mặc dù có trí, nhưng phương pháp thật sự là không đủ cơ mưu cẩn thận.
Cổ Tiếu Tiếu càng nghĩ cảm thấy bất an, rốt cục nghĩ ra một biện pháp tốt, “Việc này là do thê tử của ngươi loạn làm, ngươi trước tiên thử bị trích chút làm thí nghiệm đi”
“…” Nhiễm Nhượng Hà nghe vậy khóe mắt run rẩy, “Ta đi có thể a, chẳng qua mệnh phong trên thế gian này chỉ còn tám mươi mốt con, ngươi hy vọng bổn vương đêr nam nhân của ngươi tự tử sao?”
“…” Cổ Tiếu Tiếu vẻ mặt hắc tuyến, thèm vào! Lại không cần nộp thuế, nữ nhân đáng giận kia sao không dưỡng nhiều thêm mấy con a, con người còn có sinh lão bệnh tử, huống chi côn trùng!
“Tán gẫu chuyện gì vậy? Bổn vương từ ngoài cửa cũng nghe được tiếng các ngươi hô to gọi nhỏ” Tĩnh Huyền Phong đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Cổ Tiếu Tiếu đứng ở trên ghế loạn ồn ào, hắn không hờn giận nhướn mi, đi đến bên người nàng ôm xuống, “Ngươi thân là Vương phi, dẫm lên…”
“Tĩnh Huyền Phong! Thân ái ! Ô ô…” Cổ Tiếu Tiếu như bạch tuộc bắt hai chân quanh lưng Tĩnh Huyền Phong, nhất thời quay lại vấn đề rối rắm vừa nãy, “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ta không muốn để cho nữ nhân khác nhìn thân thể ngươi, ô ô…”
“…” Vì Nhiễm Nhượng Hà vẫn còn ở trong phòng, Tĩnh Huyền Phong ra vẻ thản nhiên tách nàng rớt ra, “Ngươi không nên nhõng nhẽo, chỉ là ngự y chữa bệnh thôi, mà người nên thẹn thùng cũng không phải là ta”
“Ta biết tâm không nên sinh tà niệm, nhưng là khống chế không được… Ô ô… để người khác nhìn, ngươi về sau không đáng giá tiền, ô ô…” Cổ Tiếu Tiếu hồ ngôn loạn ngữ vừa thông suốt, nàng căn bản không lo lắng đến tình cảnh của Độc Thấm Tâm.
Nhiễm Nhượng Hà than thở đứng lên, “Ta trước đi xem tiểu Thấm Tâm, chốc nữa gặp ở tiệc tối đi” nói xong, hắn biết thân biết phận liền tự thoát khỏi hiện trường.
Cổ Tiếu Tiếu hướng bóng dáng Nhiễm Nhượng Hà le lưỡi, “Tiểu” đần độn của ngươi, “Thấm” độc , “Tâm” đại bảo bối phá hư!
Tĩnh Huyền Phong ngồi xuống đem nàng kéo đến bên chân, “Đến lúc đó ta từ từ nhắm hai mắt lại có được không?”
“Độc Thấm Tâm không cởi quần áo, ngươi nhắm mắt làm gì a, ngươi choáng váng sao?” Cổ Tiếu Tiếu suy nghĩ lúc này dị thường rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ lừa nàng, bất quá lại nói, không có ai dùng bốn chữ “Mất đi trong sạch” để hình dung nam nhân, nàng không ngừng an ủi chính mình, khoa phụ sản còn có bác sĩ nam xem bệnh không phải sao? Thân là nữ nhân tân thế kỷ hai mươi mốt không nên cổ hủ như vậy, đúng! Rất cổ hủ! (nói thì nói vậy chớ cứ thấy bác sĩ nam xem, lại chả chạy trối chết)
Tĩnh Huyền Phong nguyên bản đã bị việc này làm cho phiền muộn, nghe tiểu manh nhi ý một trăm không vui càng cảm thấy buồn bực, “Nếu không muốn thì nghĩ biện pháp khác, ngươi này vừa khóc hai nháo ba dọa thắt cổ thực làm cho người ta chịu không nổi”
“Có bệnh chữa bệnh không bệnh tập thể hình, ta không sao” Cổ Tiếu Tiếu không khóc không nháo đặt mông ngồi ở trên đùi Tĩnh Huyền Phong, “Ta hiện tại lo lắng việc khác, ngươi nói tám mươi mốt con thiên mệnh phong này, vạn nhất có một con có mắt giống ta thì làm sao bây giờ? Chúng ta muốn sống bình yên sao lại khó như vậy a —— “
Tĩnh Huyền Phong mâu trung xẹt qua một tia ảm đạm, quả thật bụi gai dầy đặc, nhấp nhô thật lớn, hắn thế nhưng lại không cho là đúng giơ lên khóe miệng, “Người mù bổn vương còn khống chế được, huống chi là trùng?”
“Người mù biết sợ hãi, trùng mù mặc kệ ngươi có phải là Trấn Nam Vương hay không, đều sẽ ngao ngao cắn ngươi” Cổ Tiếu Tiếu mở mồm to cắn ở trên vạt áo Tĩnh Huyền Phong day day, Tĩnh Huyền Phong đối với hành động hồ nháo của nàng không nói gì, “Phụ hoàng từng khen ngươi cử chỉ đoan trang, ít lời thiếu ngữ, ta sao một chút cũng không thấy thế”
Cổ Tiếu Tiếu giương cổ khó chịu nói, “Ngươi thích nói ít?”
“Ai thích nói nhiều?”
“Chỉ nói nhiều với ngươi, ngươi không thích ta sao?”
“Thích” (amen, đối thoại củ chuối)
“…” Cổ Tiếu Tiếu nhất thời ra vẻ chim nhỏ nép người vào đầu vai Tĩnh Huyền Phong, “Ngươi đã không thích ta nói linh tinh, vậy ngươi thích điểm nào nhất? Nói ưu điểm của ta nhanh lên, phải cụ thể một chút…”
Tĩnh Huyền Phong không lưu tình nói, “Ngươi trừ bỏ nói nhiều còn lại khong có ưu điểm”
“…” Cũng không biết ai nói linh tinh hơn!
“Chờ ngươi hết bệnh rồi, chúng ta mau mau trở lại kinh thành được không?”
Nói lên kinh thành, Tĩnh Huyền Phong bỗng nhiên nhớ tới một người, “Tính tính ngày, phụ hoàng hẳn là đã sắp đến Vân thành”
“A? ! Ba ngươi sao lại đến đây?” Cổ Tiếu Tiếu nhất thời hít phải một ngụm khí lạnh, không đợi Tĩnh Huyền Phong chỉ trích vội vàng bổ sung nói, “Ta là nói, phụ hoàng ngươi đến gặp con?”
Tĩnh Huyền Phong rơi vào thế khó xử ứng thanh, “Phụ hoàng vốn là một đường cải trang xuất hành xuôi Nam, cuối cùng sẽ đến Vân thành, cho nên vì tránh cho phụ hoàng lo lắng, không bằng ngươi về vương phủ trước nghênh đón thánh giá “
Cổ Tiếu Tiếu mạnh mẽ lắc đầu, “Ta không đi, ngươi ngẫm lại ta cùng Hoàng Thượng tán gẫu cái gì a, Hoàng Thượng hỏi, con ta đâu? Ta nói, ở Đông Thấm Quốc tìm thuốc giải a, Hoàng Thượng lúc ấy chắc lên cơn bệnh tim mất”
“Ngươi ngày thường không phải rất giỏi bịa chuyện sao? Thay bổn vương ngăn cản một lần cũng khó khăn như vậy sao?”
“Đó là Hoàng Thượng, ta cũng không dám nói hươu nói vượn “
Tĩnh Huyền Phong quả thật không muốn để cho nàng ở lại nơi đây, vạn nhất giải độc thất bại thiên hạ tất đại loạn, nhất định phải tìm được cớ gì đó khiến cho nàng rời đi, nàng còn là một bộ dáng nhát gan sợ phiền phức không thích hợp ở lại, “Sáng sớm ngày mai cấp tốc quay về Vân thành, đây là mệnh lệnh của bổn vương”
Cổ Tiếu Tiếu che lỗ tai vội la lên, “Ngươi làm gì a, ta chính là không muốn rời xa ngươi, ngươi hiện tại sinh tử chưa biết ta nào có thể yên tâm thoải mái hồi Vân thành? Hoặc là cùng nhau đi, hoặc là không ai đi! —— “
Tĩnh Huyền Phong cau mày thành một đoàn, vỗ bàn giận dữ, “Ngươi cả gan dám kháng mệnh không tuân? Bổn vương bảo ngươi đi, thì phải đi!”
Cổ Tiếu Tiếu sợ tới mức rụt đầu rụt cổ, nháy mắt không có cốt khí, “Ngươi ồn ào cái gì a, này không phải đang thương lượng với ngươi sao…”
“Không cần thương lượng, sáng sớm ngày mai bổn vương đưa ngươi ra ngoài thành Đông Thấm, đến lúc đó sẽ có người đón ngươi” Tĩnh Huyền Phong mâu trung xẹt qua một tia không nỡ, nhưng khẩu vị lạnh như băng cứng rắn, hắn đứng dậy định rời đi, lại bị Cổ Tiếu Tiếu ôm lấy thắt lưng, nàng mắt nước lưng tròng, ủy khuất nói, “Ngươi gạt người, còn nói ta chỉ cần vươn tay ngươi nhất định sẽ cầm lấy, hiện tại lại kêu ta một mình rời đi, kẻ lừa đảo…”
Tĩnh Huyền Phong im lặng không lên tiếng mân mím môi, giờ phút này hắn có thể hứa hẹn, chính là lưu lại cho phụ hoàng một người con dâu khỏe mạnh, còn về phần hạnh phúc sau này, không phải chuyện hắn có thể đoán được.
Hắn dứt khoát kiên quyết đẩy tay nàng ra, nghiêm nghị rời đi. Tâm tình ngã xuống vực sâu, không dám đáp lại khuôn mặt khóc lóc kia, một khi quay đầu lại chỉ sợ sẽ luyến tiếc để nàng đi.
Phu thê hai người bọn họ, ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tưởng vô ưu vô lự cầm tay đến lão, hóa ra thật khó.
Cổ Tiếu Tiếu mở ra lòng bàn tay trống rỗng, nước mắt từng viên từng viên nóng bỏng rơi xuống… Này bất đồng với ngày xưa, không thể đoán trước được khủng hoảng xoay quanh ở trong đầu, tâm lần đầu tiên cảm thấy đau như vậy, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Nàng ngẩn ngơ bước ra khỏi phòng, nếu nàng có được một đôi mắt sáng ngời, đã có biện pháp chạy trở lại, nhưng giờ hiện tại chỉ có thể mặc kệ nó, nàng nên nói như thế nào để Tĩnh Huyền Phong cho phép mình lưu lại đây? …
Cổ Tiếu Tiếu không biết chính mình đã đi đến chỗ nào, bên mũi truyền đến một mùi hương đồ ăn, nàng đoán đây hẳn là gần phòng bếp, nàng ngày thường tham ăn giờ phút này lại không dậy nổi khẩu vị, chậm rì rì mới đi được vài bước, lại nghe thấy hai nam nhân trong phòng nói chuyện với nhau——
“Mới vừa rồi khi ta thỉnh nữ vương bệ hạ định đồ ăn trong tiệc tối, ngươi đoán xem trong lúc vô ý nghe được tin tức kinh người gì?”
“Nói nghe một chút “
“Nghe nói thiên mệnh phong dùng để chữa bệnh cho Trấn Nam Vương, đột nhiên chết mất ba “
Không chờ hai người tiếp tục tán gẫu hết, đã nghe thấy một thanh âm “Phù phù” vang động ngoài cửa, trù công vội vàng lau tay đi ra liền hốt hoảng thấy… Trấn Nam Vương phi sắc mặt trắng bệch ngất trên đất.
Cổ Tiếu Tiếu một người thích nghe buôn chuyện như vậy, lại lần đầu tiên hiểu được chỉ một tin tức nhỏ cũng có thể làm người ta nản lòng thoái chí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.