Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 66: Phu thê tiến nhập Nam Điệp




Tĩnh Huyền Phong cùng Cổ Tiếu Tiếu lấy danh nghĩa phu thê đi du ngoạn mà thuận lợi tiến vào Nam Điệp quốc, mà trong Nam Điệp quốc hương hoa tràn ngập bốn phía, có thể thương xuyên nhìn thấy bướm bay qua lại, các nhà các hộ cánh cửa, cột trụ, đồ đạc đều lấy họa tiết hình bướm làm vật trang sức, quả thật là không hổ danh Điệp Quốc.
Tĩnh Huyền Phong tìm một nhà tương đối nhiều phòng ở tạm, hắn chuẩn bị trước lấy thân phận dân chúng tìm hiểu một chút về chuyện “Chí tôn lan điệp”, nếu không có kết quả, sẽ tìm lão quốc vương Nam Điệp quốc kiến thức rộng rãi nghĩ biện pháp cũng không muộn.
Cổ Tiếu Tiếu trong khi Tĩnh Huyền Phong đang suy nghĩ về vấn đề chỗ ở, liền tự mình cùng tiểu nhị hàn huyên trong chốc lát, nói Nam Điệp quốc địa vị cao thấp đều coi trọng hình tượng con bướm, liền ngay cả trên mũ miện quan tước cũng kết hợp với thân phận, địa vị càng cao, họa tiết hoa văn càng rườm rà, con bướm giống như quốc huy, mà dân chúng bình thường cũng không chỉ chọn một màu, có thể dùng đen, hồng, vàng, xanh làm màu sắc chủ đạo.
Nhưng quan trọng là, vấn đề con bướm màu lam… Cơ hồ không có ai dùng lam điệp phối hợp trên vật liệu may mặc, đồ trang sức, vì màu lam ở Nam Điệp quốc không thịnh hành. Tên như ý nghĩa, đường ngang ngõ tắt, tinh linh cổ quái, Vu sư yêu bà linh tinh mới có thể dùng lam điệp để phối hợp, có điểm vô cùng kì diệu ý tứ hàm xúc.
“Nếu ta đầu đội một cái con bướm màu lam sẽ xảy ra chuyện gì?” Cổ Tiếu Tiếu tới gần tiểu nhị nhẹ hỏi.
Tiểu nhị thấy nàng vẻ mặt khẩn trương, hảo tâm giải thích nói, “Không có ai đánh ngươi, chỉ là nhìn chằm chằm kinh ngạc mà thôi, hơn nữa cô nương là ngoại nhân, không hiểu quy củ cũng không thể tránh được “
Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy tiểu nhị làm người rất hiền hoà, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước truy vấn nói, “Kia nếu… mang chí tôn lan điệp thì sao?”
Tiểu nhị giật mình, không nghĩ tới người Hán lại biết được chuyện cũ xa xưa như thế của bổn quốc, “Ha ha ha, cô nương cũng không có cơ hội mang theo chí tôn lan điệp, chí tôn lan điệp chỉ là một truyền thuyết lâu đời “
Cổ Tiếu Tiếu không nghĩ tới vừa vào thành đã có người biết về chuyện “Chí tôn lan điệp”, nàng một phen giữ chặt tiểu nhị không buông tay, “Cái gì truyền thuyết? Ta liền thích nghe chuyện xưa thần thoại, nói nhanh lên “
Tiểu nhị khó xử nhức đầu, hắn đã phát hiện có người chú ý tới Cổ Tiếu Tiếu hai mắt mù nhưng lại luôn miệng, khiếp sợ vội nói, “Này cũng không thể nói lung tung, sẽ bị chém đầu, cô nương đừng nơi nơi hỏi việc này…”
Không chờ Cổ Tiếu Tiếu truy vấn, đã nghe thấy tiểu nhị phát ra một tiếng kêu “A” sợ hãi, thanh âm lại càng ngày càng xa “Phù phù” một tiếng té ngã trên đất… Hóa ra là do Tĩnh Huyền Phong quay người lại cư nhiên phát hiện tiểu nhị tựa vào bên cạnh tiểu manh nhi khe khẽ nói nhỏ, không cần phân trần liền đem tiểu nhị ném ra xa ba trượng, hắn nhìn chăm chú hai tròng mắt hoảng sợ của tiểu nhị, bình tĩnh chất vấn nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, không hiểu sao?”
Tiểu nhị ủy khuất nhu nhu mông, rõ ràng là do nương tử vị đại hiệp này lôi kéo chính mình không cho đi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tĩnh Huyền Phong tự nhiên không dám phản bác, hắn cúi đầu khom lưng hành lễ xin lỗi.
Cổ Tiếu Tiếu hai mắt trợn trắng không nói gì nhìn trời, lời này nói ra, giống như nàng cùng tiểu nhị kia đang phát sinh gian tình bị hắn bắt gặp. Bất quá, nàng nếu nói là chính mình chủ động ép buộc người ta nói chuyện phiếm, kia người bị ném đi còn không phải là chính mình hay sao. Thực xin lỗi , tiểu nhị ca!
Nàng giữ chặt cổ tay Tĩnh Huyền Phong kéo kéo về phía sau, vươn tay giúp hắn thuận thuận khí, rồi sau đó nịnh nọt trấn an nói, “Chúng ta nhân sinh không quen, bình tĩnh bình tĩnh a, ngươi cao lớn uy mãnh anh tuấn như vậy, ai dám chiếm tiện nghi của thê tử ngươi nha…”
“Bất luận là dân chúng hay là quan to hiển quý, cấp bậc lễ nghĩa không thể loạn, này không tuân thủ nữ tắc, câu tam đáp tứ, nhúng chàm thê tử người khác đều đem chém” Tĩnh Huyền Phong tức giận hừ một cái, hắn biết tiểu nhị có điểm oan uổng, nhưng muốn giết gà dọa khỉ nên đành phải như thế, ai kêu nàng từ trước đến nay đối với ai đều ra vẻ thân thiết đâu.
Cổ Tiếu Tiếu nhăn mặt, người này, rõ ràng là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!
Tĩnh Huyền Phong thấy tiểu nhị đã đem rượu và thức ăn bưng lên bàn, thong thả ngồi xuống, “Ăn cơm đi, ngày mai vừa đi vừa hỏi thăm “
Cổ Tiếu Tiếu tò mò lại gần hắn, “Nói, ngươi lần này sao lại tin tưởng giấc mộng kia là thật? Sẽ không cho rằng ta là miệng mồm luyên thuyên sao?”
Tĩnh Huyền Phong cười mà không nói, hắn tự nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng ánh mắt của tiểu manh nhi, nếu có một chút hy vọng cũng sẽ không nguyện buông tha.
Hắn cầm lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng nàng, “Sao lại nói nhiều như vậy, khi ăn không được nói, tư thế ngồi phải đoan chính “
Cổ Tiếu Tiếu thấy bánh bao đụng lên môi một chút, liền bỏ hai chân xuống dưới ghế, “Ngài yêu cầu đối với một người mù có thể đừng hà khắc như vậy được không?”
Tĩnh Hyền Phong không cho là đúng cười, “Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta đối với ngươi là loại tình cảm thương hại?”
“Không không không, cứ như vậy rất tốt, nghiêm khắc yêu cầu ta đi!” Cổ Tiếu Tiếu không cần nghĩ ngợi lắc đầu, cắn mấy miếng bánh bao ra vẻ hiểu biết, tiểu tử này rất xấu rồi, bắt lấy tâm tình của nàng rồi mãnh liệt chà đạp.
Nàng lấm la lấm lét thiếp thiếp, “Theo tin tức vủa hè, đằng sau chí tôn lan điệp có một chuyện xưa không thể cho ai biết “
Tĩnh Huyền Phong có chút suy tư ứng thanh, “Ân… ta vừa mới thuận miệng tìm hiểu, thấy lời nói chưởng quầy cũng là che che dấu dấu, hàm hồ không rõ, giống như trong nội bộ Nam Điệp quốc cấm truyền bá tin tức về chí tôn lan điệp, xem ra… Này thế gian có lẽ thực sự có loại bướm này”
Cổ Tiếu Tiếu lấy tay vò đầu bứt tai, “Nhưng tiểu nhị kia nói đó là một cái truyền thuyết xa xưa, ta rất muốn đó là biết dạng chuyện xưa gì, ghét nhất người nói chuyện một nửa rồi thôi, nghiêm trọng khinh bỉ!”
Tĩnh Huyền Phong từ trong lòng lấy ra một túi bạc quơ quơ ở bên tai Cổ Tiếu Tiếu, “Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ thôi, đừng lo lắng “
Cổ Tiếu Tiếu nhếch miệng cười to, nhất thời nịnh nọt ôm lấy cánh tay hắn cọ lại cọ, “Có tiền chính là chủ a! Giấc mộng làm người giàu có của ta rốt cục cũng trở thành sự thật, ta về sau đều đi theo ngươi, hắc hắc —— “
Tĩnh Huyền Phong dương dương tự đắc mím môi cười, có thể sử dụng bạc giải quyết vấn đề cũng không tính là lớn, không khéo còn thừa cũng nên, “Ngươi hình như có vẻ rất thỏa mãn “
Cổ Tiếu Tiếu oán trời trách đất thở dài, “Áo cơm không lo chính là đạt tới cảnh giới hạnh phúc cao nhất của cuộc sống, ngươi loại này ăn chơi trác táng nào biết tiểu dân chúng chúng khó khăn” nghĩ đến chính mình từng vì ăn ba đồng tiền mà tiếc rẻ, hay là khi ăn hamburger ngũ khối cũng thấy do dự, liền cảm thấy cuộc sống thực vất vả, đến cổ đại liền gả cho tam hoàng tử, nhưng lại thành người mù không thể tiêu tiền! (ta mỗi ngày mua 25k tiền thức ăn cũng thấy đau lòng nữa, cái số nghèo khổ ;__;)
Tĩnh Huyền Phong nhớ tới mấy thứ rách nát thượng vàng hạ cám tràn đầy một xe ngựa, đều là do tiểu manh nhi sờ soạng lung tung mua, quả thật là có điểm sức mạnh của người nghèo chợt phú, “Ngươi trước khi tiến cung thật sự rất khốn khổ?”
Cổ Tiếu Tiếu ngẩn ra, cố gắng nhớ lại cuộc sống trước kia của “Cổ Tiểu Tiểu”, “Đương nhiên a, một người ở trong rừng cây nhỏ thì có thể có cái gì? Ăn cơm phải tự mình làm, khát phải tự mình ra bờ sông lấy”
Tĩnh Huyền Phong ngẩn ra, “Cô nhi?”
Cổ Tiếu Tiếu theo thói quen báo cáo, “Hẳn là vậy, từ sau khi mắt mù cũng không có ai quản, thật vất vả xuất hiện một lão nhân cứu khổ cứu nạn, chính là sư phụ dạy ta châm cứu, nhưng ở cùng nhau vài năm lại đi đâu không rõ”
“Phụ mẫu ngươi thực nhẫn tâm…” Tĩnh Huyền Phong cảm thấy còn chưa hết giận, vỗ cái bàn, “Cầm thú không bằng!”
“…” Từ này dùng thật tốt! Tĩnh Huyền Phong cùng ba mẹ Cổ Tiểu Tiểu nhất định là thân thích, ha ha. (=))~~chết mất)
Tĩnh Huyền Phong thấy Cổ Tiếu Tiếu một bộ dáng thoải mái, nghĩ đến nàng ra vẻ kiên cường, lập tức kéo đến bên ngoài khách điếm, Cổ Tiếu Tiếu vội vã cong mông đi theo, “Đi đâu nha thân ái?”
“Thích vật gì thì tùy tiện mua, ta có rất nhiều bạc” Tĩnh Huyền Phong một bộ phú ông tự đắc.
“…” oa, lão công đặc biệt coi tiền tài như cặn bã!
Tĩnh Huyền Phong mang Cổ Tiếu Tiếu đi vào một trang sức điếm trang hoàng tinh xảo, đem tay nàng đặt lên trên vật phẩm trang sức phỉ thúy mã não rực rỡ muôn màu, “Chọn đi, bên này là vòng châu ngọc xuyến, bên cạnh là trâm cài, vòng tay trang sức linh tinh”
Cổ Tiếu Tiếu sờ sờ cảm nhận châu báu, thẳng tắp bay lên trạng thái điên cuồng của mấy kẻ nhà giàu mới nổi, nàng chậm rãi sờ một lần, lão bản trang sức điếm cúi đầu khom lưng đi đến bên cạnh nàng giới thiệu từng cái, đến khi Cổ Tiếu Tiếu từ trong đống trân châu phỉ thúy lấy ra một vòng tai giơ lên… Điếm chủ nhất thời hai tay cũng không chà xát nổi nữa, uể oải cúi hạ mí mắt, vốn tưởng rằng gặp gỡ được khách lớn, nguyên lai chỉ là ảo giác tốt đẹp thôi a.
Cổ Tiếu Tiếu hai ngón tay móc vào vòng tai nhỏ kia, dương dương tự đắc gật đầu ý bảo trang sức điếm lão bản tiếp nhận, lão bản ủ rũ tiếp nhận, vừa định hỏi xem khách nhân có muốn chọn thêm thứ khác nữa hay không, chỉ nghe Cổ Tiếu Tiếu phát ra thanh âm “Uyển chuyển du dương” động lòng người , “Trừ bỏ thứ này, những cái ta vừa sờ qua, toàn bộ đều lấy…”
“…” Trang sức điếm lão bản nghĩ rằng chính mình nghe lầm , ngoáy ngoáy lỗ tai lại xác nhận nói, “Ngài đều lấy hết sao? Mới vừa rồi mỗi thứ ngài sờ qua đều là báu vật quý giá của bổn điếm, giá thực xa xỉ a “
Cổ Tiếu Tiếu bày ra một bộ thiếu phu nhân cao quý, không kiên nhẫn thổi thổi đầu ngón tay, “Ân hừ…”
Lời này vừa nói ra, trang sức điếm lão bản hai mắt sáng như tiền vàng ($__$), gặp được thần tài a! Hắn sợ Cổ Tiếu Tiếu đổi ý, một bên lớn tiếng đáp ứng một bên sung sướng đem trang sức đặt vào trong hộp.
Tĩnh Huyền Phong ngồi ở một bên chậm rãi uống trà, nhìn chăm chú vẻ mặt Cổ Tiếu Tiếu cố làm ra vẻ không khỏi sang sảng cười, nguyên lai nhìn tiểu manh nhi mua mấy thứ vô dụng rách nát này cũng là một loại lạc thú.
Đợi chủ quán cùng tiểu nhị sau một trận luống cuống tay chân, liền tất cung tất kính tiêu sái đến bên cạnh Tĩnh Huyền Phong, ôm tâm tính khách hàng là thượng đế, tận tâm phục vụ nói, “Xin hỏi khách quý đường xa mà đến, trang sức tôn phu nhân vừa lấy tiểu nhân kêu tiểu nhị mang đến khách điếm cho ngài có được không?”
Tĩnh Huyền Phong không yên lòng ứng thanh, thuận tay lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong lòng đưa cho chưởng quầy, nói, hắn thật đúng là coi tiền như rác, hào phóng đến căn bản chưa hỏi giá.
Điếm chủ chảy nước miếng tiếp nhận ngân phiếu, sau khi xem xét thật giả xong, nhất thời nét mặt già nua xanh mượt, hắn sầu mi khổ kiểm đem ngân phiếu trả lại cho Tĩnh Huyền Phong, “Khách quý, ngân phiếu của ngân hàng tư nhân này, không có chi nhánh ở bổn quốc a “
Tĩnh Huyền Phong khóe miệng cứng đờ tiếp nhận ngân phiếu in ấn con dấu… Hắn giờ mới phát hiện chính mình đã mang nhầm ngân phiếu, nhưng nói không cần lại mất mặt, hơn nữa tiểu manh nhi khó được cao hứng một hồi, hắn kiên trì nhướn mi, “Mấy thứ này hết bao nhiêu bạc?”
Điếm chủ thấy Tĩnh Huyền Phong mặt như người gặp nạn, thiệt tình thành ý hào phóng nói, “Không nhiều, tổng cộng một trăm năm mươi tám, tiểu nhân thu ngài một trăm năm mươi bảy cửu tiền là tốt rồi, ha ha…”
“…” Cổ Tiếu Tiếu tự nhiên chưa biết tình cảnh bọn họ, nàng chỉ nghe lão bản khẩu khí thiếu chút nữa ngã sấp xuống, trang sức điếm độc quyền gặp nhà giàu, lão gian thương này còn cấp tiện nghi một văn tiền? ! Thật sự là thấy bọn họ không phải là người địa phương, làm một cú ăn đủ.
Tĩnh Huyền Phong trầm mặc một lát, từ trong lòng lấy ra túi bạc đưa cho điếm chủ, “Ngươi xem có đủ hay không “
Chủ quán đem ngân lượng đổ lên mặt bàn tinh tế đếm từng viên từng viên một, một lát sau xoay người chớp chớp mắt ti hí, “Không nhiều không ít vừa vặn một trăm năm mươi tám” hắn ra vẻ giữ chữ tín đem một văn tiền đưa cho Tĩnh Huyền Phong, tươi cười vui vẻ nói, “Đây là một văn tiền của ngài, tiểu nhân liền phái người mang đồ đến khách điếm cho ngài, chúc ngài cùng tôn phu nhân ở Nam Điệp Quốc du ngoạn khoái hoạt”
“…” Tĩnh Huyền Phong nhìn một văn tiền “Lẻ loi hiu quạnh” trên lòng bàn tay, hoàn hảo dự chi trong mười ngày dừng chân này, bọn họ buổi tối vấn đề ăn ở sẽ giải quyết như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.