Điệp Cánh
Phu dẫn Cổ Tiếu Tiếu đi đến trước cửa phòng khách, hắn vuốt vuốt tóc của
nàng, ánh mắt không khỏi dừng lại trên cặp mắt to vô thần kia…”Vi sư vô dụng,
không chữa được đôi mắt của ngươi “
Cổ Tiếu
Tiếu khóe miệng cứng đờ… Sau đó lại sang sảng cười to, “Không có việc gì không
có việc gì, Tĩnh Huyền Phong thường hay nói, làm người biết tự thỏa mãn tất sẽ
thấy hạnh phúc, đồ nhi mặc dù nhìn không thấy, nhưng lại may mắn có một gia
đình, hì hì…”
Điệp Cánh
Phu trong mắt có chút an tâm, “Vi sư nhìn ra tam hoàng tử là thật tâm đối đãi
ngươi, nhớ hảo hảo quý trọng người ở trước mắt, giữa vợ chồng khó tránh khỏi có
chút ầm ỹ nháo loạn nhỏ, nên thông cảm lẫn nhau”
“Ân, ta sao
có thể gây phiền phức cho hắn a…” Cổ Tiếu Tiếu chu môi lên, có chút ngượng miệng
nói, “Kỳ thật phần lớn đều là ta làm cho hắn, có lúc ta cảm giác hắn tựa hồ giống
như một đứa nhỏ to xác”
Điệp Cánh
Phu thấy Cổ Tiếu Tiếu một bộ dáng đa sầu đa cảm, không khỏi phiền muộn thở
ra, “Nhớ lại ngày đó, vi sư gặp ngươi ngã dưới gốc cây, cả người nóng ran, gầy
đến nỗi da bọc xương, khi đó ngươi đang hấp hối, làm vi sư cũng không nắm chắc
có thể cứu được ngươi hay không… Ngươi năm đó còn chưa đầy mười tuổi, mặc dù bệnh
hiểm nghèo quấn thân, cũng không khóc không nháo, chỉ là hai tay nhỏ bé ở trong
không khí loạn quơ, ngươi còn nhớ rõ vi sư đã hỏi ngươi chuyện gì không? …”
Cổ Tiếu
Tiếu trong lòng nổi lên một tia chua xót, nàng dần dần đỏ hốc mắt, chậm rãi lắc
đầu.
“Vi sư lúc
trước hỏi ngươi, nếu cứu chữa không kịp làm cho ngươi đi đời nhà ma, thì giờ
phút này ngươi muốn làm chuyện gì nhất” Điệp Cánh Phu vỗ vỗ mu bàn tay nàng,
“Ngươi nói… Hy vọng có thể chết đi mà không phải chịu thống khổ, còn sống thật
khó khăn, vẻ mặt cô đơn của ngươi lúc ấy ở trong ký ức vi sư hãy còn mới mẻ, mà
tuổi còn nhỏ, tựa hồ như được sinh ra mà lại không thể nhận yêu thương, vi sư cứu
mạng của ngươi, lại không cứu trở về được khát vọng trong ngươi…”
Theo lời sư
phụ nói, Cổ Tiếu Tiếu dường như cũng đang nhìn thấy tiểu cô nương kia nằm ở
ven đường thống khổ rên rỉ, nàng gục vào lòng sư phụ, lời nói nghẹn ngào ở
trong cổ, chỉ có nước mắt không nhịn được chảy xuống… Cho dù những năm sau này,
Cổ Tiểu Tiểu như trước đối với chuyện sống chết không màng, nhưng Điệp Cánh Phu
vẫn là ân nhân cứu mạng, là đại quý nhân của nàng. Người mù thì đã làm sao? …
Người mù cũng có thể sống rất vui vẻ, quan trọng nhất là không thể dễ dàng
buông tay.
Nghĩ vậy, Cổ
Tiếu Tiếu một phen lau nước mắt, dâng lên một nụ cười ngọt ngào, “Sư phụ ngài
yên tâm, ta sẽ sống thực tốt, đừng nói một ngày, cho dù ta có mù cả đời, cũng sẽ
làm một tiểu manh nhi vui vẻ nhất thế gian”
“Nhìn thấy
chuyển biến của ngươi, sư phụ liền yên tâm, công lao thuộc về tam hoàng tử a,
ha ha “
Cổ Tiếu
Tiếu bĩu môi, liền không thừa nhận! Trong bụng đầy bực tức nói, “Hừ, hắn chỉ
biết suốt ngày khi dễ ta, hết cấu lại nhéo, còn phải xem tâm tình tốt xấu của đại
thiếu gia hắn”
Điệp Cánh Phu
nhìn vẻ mặt của nàng nghĩ một đằng nói một lẻo, thất thanh cười to, “Tốt lắm tốt
lắm, đánh là yêu mắng là…” Hắn lời nói còn chưa xong, Tĩnh Huyền Phong đã nhỏ
giọng vô tức đi đến phía sau Cổ Tiếu Tiếu… Điệp Cánh Phu tặc tặc cười, khéo
léo chuyển giọng, “Nếu tam hoàng tử đối với ngươi không tốt như thế, không bằng
cùng vi sư ở tại Nam Điệp Quốc đi…”
Cổ Tiếu
Tiếu không cần nghĩ ngợi gật gật đầu, “Tốt nhất, có sư phụ làm chủ, đồ nhi đã
có thể nắm chắc phần thắng, hắn nếu đối ta hô to gọi nhỏ, ta liền nói lại hắn,
hừ hừ, Bất quá! Có sư phụ nuôi sống ta! Hì hì…”
“Nói lại
ai? Nói ra nghe một chút” giọng nói hờn giận từ phía sau nàng truyền đến, Cổ
Tiếu Tiếu nhất thời sợ tới mức co rụt cả vào, bên tai lại truyền đến tiếng cười
vui sướng khi người gặp họa của Điệp Cánh Phu… Xong rồi xong rồi, kêu lão gia
này tính kế, hóa ra không phải là người tốt, ô ô…
Nàng tức khắc
trong lòng ai oán, làm ra biểu tình trời sập cũng không màng, kiên định hô to,
“Đương đương đương nhiên, Tĩnh Huyền Phong sao có thể đối đồ nhi không tốt đâu?
Hắn là nam nhân tốt nhất trên thế gian này! Ta có thể gả cho nam nhân vĩ đại
như thế thật sự là quá may mắn, ha ha ha ——” nàng một bên ngây ngô cười một bên
đột nhiên xoay người cố ý ngã vào trong lòng Tĩnh Huyền Phong, ngay sau đó liền
giả dạng kinh hô một tiếng, “Thân ái , ngươi hôm nay thức dậy thật sớm nha, ha
ha “
“…” Tĩnh
Huyền Phong khóe miệng khẽ giật, “Tiểu nhẫn tâm”
Cổ Tiếu
Tiếu tự ám thị bản thân tiến vào trạng thái không nghe thấy gì, nàng cầm lấy cổ
tay Tĩnh Huyền Phong, mười phần nịnh nọt xoa bóp, “Vương gia đói bụng sao, khát
sao? Thiếp thân kêu phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Vương gia…”
Tĩnh Huyền
Phong rút cánh tay ra khoanh lại trước ngực, tâm tình bất định quái dị nói, “Đừng,
ngươi nay có núi cao dựa vào, không cần phải đối bổn vương miễn cưỡng cười vui,
hỏi han ân cần, thực nhiều ủy khuất a”
Điệp Cánh
Phu đứng ở một bên xem diễn, Cổ Tiếu Tiếu nghe được tiếng cười lén lút thật
muốn một cước đá bay lão nhân chết tiệt này, loại tình cảm kính ngưỡng đối hắn
“vừa gieo hạt” lúc nãy, nháy mắt tiêu thất, nàng ôm chặt lấy cánh tay Tĩnh Huyền
Phong không buông, “Dựa vào núi nào? Vương gia chính là ngọn núi lớn duy nhất để
thể xác và tinh thần của thiếp dựa vào a! Thiếp thân chính là ngọn cỏ nho nhỏ
bám vào trên núi, nếu không có núi, cỏ nhỏ sao có thể sống được a, ngài nói
đi…”
“…” Tĩnh
Huyền Phong tuy là một bộ biểu tình không dễ dàng buông tha, nhưng khóe miệng vẫn
không nhịn được giương lên. Lúc sau hắn thu vẻ tươi cười nhìn về phía Điệp Cánh
Phu, “Điệp vương có thể theo bổn vương đi thăm Điệp tiên cốc không?”
Điệp Cánh
Phu tức khắc cũng thu hồi tươi cười, đi thẳng vào vấn đề nói, “Trấn Nam Vương
còn chưa buông tha cho việc tìm kiếm chí tôn lan điệp sao?”
Tĩnh Huyền
Phong yên lặng một lát, vì một cái cảnh hư vô mờ mịt trong mơ, có khi tất cả đều
cho rằng cử xử của chính mình quá mức vớ vẩn, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng
làm tiểu manh nhi hồi phục lại thị lực, hắn cho dù có làm ra chuyện hoang đường
cũng không sao… Tĩnh Huyền Phong lấy lễ ôm quyền, “Làm phiền “
Điệp Cánh
Phu mặc dù không biết bọn họ vì sao lại cố chấp đi tìm chí tôn lan điệp, nhưng
thấy hắn thái độ cường ngạnh, giống như khuyên bảo thêm cũng vô nghĩa, hắn gian
nan gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, lão phu chỉ có thể bằng trí nhớ đi tìm
xem”
Tĩnh Huyền
Phong ứng thanh liền kéo Cổ Tiếu Tiếu đi trước, Cổ Tiếu Tiếu trong lòng nổi
lên một tia cảm động, có lẽ chí tôn lan điệp chỉ là một truyền thuyết, lại có lẽ
trong lúc vô tình đi nhầm vào giấc mộng của nàng. Lại nói, đi tìm thứ này so với
lấy cổ vật còn khó hơn, nhưng Tĩnh Huyền Phong lại để bụng như thế, còn sốt sắng
hơn cả nàng, nếu đổi lại là chính mình, tám chín phần mười là chỉ có xúc động
chứ không có hành động.
“Ngươi đối
ta thật tốt quá, ta thực thương ngươi, ba…” Cổ Tiếu Tiếu gửi đi một nụ hôn
gió.
Tĩnh Huyền
Phong nghỉ chân một chút, dương môi cười, nhưng nghĩ đến Điệp Cánh Phu đang ở
đây, không khỏi vội ho một tiếng hóa giải xấu hổ, “Đoan trang một chút!”
“…” Thành
thật đi, trong lời nói đều lộ ra cao hứng, chỉ giỏi lớn tiếng thôi!
※※ ※
Bọn họ một
hàng ba người tiến vào Điệp tiên cốc, vì tránh cho lời đồn đãi chuyện nhảm, nên
không hề mang theo tùy tùng. Điệp Cánh Phu nhìn chung quanh cái động trong Điệp
tiên cốc, cố gắng hồi tưởng lại đoạn trí nhớ thực muốn quên đi kia… Hắn bằng trực
giác chỉ một mặt hướng đông bên cạnh khe núi, “Cách đây lâu lắm rồi nên rất mơ
hồ, lão phu cảm thấy có lẽ là ở bên kia…”
Tĩnh Huyền
Phong xuống ngựa dẫn đầu đi đến mặt hướng đông kia, hắn đến bên cạnh một khe nhỏ
hơi hơi lộ ra ánh sáng tìm kiếm, lại ngẩng đầu lên nhìn, đúng như hôm qua hắn
nghĩ… Vách động nguyên bản bị nước chảy ăn mòn, giờ phút này, bởi vì năm tháng
không ngừng cọ rửa xuất hiện biến hóa kì diệu, mà cái khe đó có thể chính là lối
vào động duy nhất.
Sau đó, Điệp
Cánh Phu đem Cổ Tiếu Tiếu giao cho Tính Huyền Phong, nhìn chăm chú cửa động hồi
lâu liền cảm thấy hết đường xoay xở, hắn không khỏi hơi hơi thở dài, “Lão phu sớm
đã sai người phá hỏng xung quanh, giờ phút này lại không thể kết luận đến tột
cùng đâu mới là cửa vào”
Tĩnh Huyền Phong
có chút suy tư ứng thanh, hắn nhìn thấy ở trên cao có gì đó, liền lui về phía
sau vài bước, chỉ thấy một cái đạo ánh sáng dài khoảng hai ba bước chân chiếu
qua khe nứt, hắn ghé đầu nhìn lại vào trong động…”Là một đạo ánh sáng màu lam
sao?”
Điệp Cánh
Phu sửng sốt, khó có thể tin nói, “Đúng đúng! Ngươi thấy sao? !”
Cổ Tiếu
Tiếu hưng phấn không thôi giơ lên ngón tay cái, “Oa! Đến đây thực không uổng
công nha, oa oa, thân ái ngươi giỏi quá —— “
“Không, chỉ
là hỏi thử thôi”
“…” Lãng
phí cảm tình.
Tĩnh Huyền
Phong lưu loát quay đầu, phủi phủi bụi đất trong tay nhìn lên bốn phía, “Đá núi
phần lớn xuất hiện vết rạn, chí tôn lan điệp liệu có thể đã bay ra khỏi Điệp
tiên cốc hay không?”
Điệp Cánh
Phu tất nhiên không thể xác định, “Theo lão phu biết, một ít loài bướm hi hữu
đã rời khỏi Điệp tiên cốc, về phần chí tôn lan điệp…”
“Ngươi nhớ
lại giấc mộng kia một chút, ngẫm lại xem có chỗ nào đặc biệt không?” Tĩnh Huyền
Phong lại hướng Cổ Tiếu Tiếu dò hỏi.
Cổ Tiếu
Tiếu xoa xoa cằm, vừa nhớ lại vừa miêu tả nói, “Lúc ấy ta đang đi ở trong biển
hoa mênh mông bát ngát… Ân… hình như có mấy khóm cây rất kỳ quái, lá cây có điểm
giống một chuỗi vòng xuyến treo ở trên cây…”
Điệp Cánh
Phu đối thực vật bản địa có chút hiểu biết, hắn đột nhiên nhìn về chỗ sâu nhất
của Điệp tiên cốc, “Ngươi nói chính là… cây đồng tiền?”
Cổ Tiếu
Tiếu ngoáy ngoáy lỗ tai khó xử nói, “Ta chưa từng thấy qua loại cây này, bất
quá nghe sư phụ vừa nói như vậy, quả thật rất giống đồng tiền “
… Điệp Cánh
Phu lại hồi tưởng lại tình hình khi còn nhỏ lạc đường, lúc ấy vì trời tối hắn
chỉ lo một đường cuồng chạy… Hình như trong lúc bối rối đã va vào một thân
cây…”Qua đây xem “
Tĩnh Huyền
Phong thấy đường không dễ đi, liền ôm lấy Cổ Tiếu Tiếu lên, tâm tình tựa hồ
càng lúc càng trầm trọng, “Nếu như không gặp được chuyện vui mừng cũng đừng thấy
khổ sở, tóm lại bổn vương sẽ không chán ghét ngươi là người mù”
Cổ Tiếu
Tiếu vui vẻ nhận lời, cười tủm tỉm ứng thanh, “Ta vốn đã không ôm hy vọng quá
lớn, cho nên sẽ không cảm thấy mất mát nhiều”
Tĩnh Huyền
Phong hôn lên môi của nàng, “Vì một giấc mộng của ngươi, bổn vương cam nguyện
đi tới Nam Điệp Quốc thay ngươi tìm, ngươi còn dám nói không muốn sống cùng bổn
vương, đến tột cùng là ai cầm thú hơn ai?”
“…” Đỏ mặt!
Cổ Tiếu Tiếu ra vẻ xinh đẹp thùy mị mân mím môi, lòng dạ hẹp hòi, cũng đã qua
hơn hai tiếng mà vẫn còn nhớ. Nữ cầm thú đương nhiên phải ở cùng nam cầm thú thật
lâu, nam nữ phối hợp làm việc thực ăn ý, hắc hắc…
Điệp Cánh Phu
gõ gõ lên vách đá vững chắc… Đến tột cùng có phải nơi này hay không hắn vẫn như
trước không dám xác định, Tĩnh Huyền Phong hiểu biết tâm tình mâu thuẫn của Điệp
Cánh Phu, thấy hắn vẻ mặt khó khăn, đành buông Cổ Tiếu Tiếu xuống tiến lên
phía trước… Thuận theo khe hở nhìn lại không thấy có ánh sáng tràn ra. Hắn hơi
hơi nhíu mi, loại phương pháp tìm kiếm này xác thực cực kì ngu xuẩn, vì chí tôn
lan điệp không phải là vật đứng yên…
Một giờ sau
—— Cổ Tiếu
Tiếu chỉ cảm thấy Tĩnh Huyền Phong giống như khỉ chạt loạn chung quanh, hết nhảy
nhảy lên lại nhảy xuống, nhưng không mở miệng cũng có nghĩa là không tìm được
cái gì, nàng uể oải ngẩng đầu, suy nghĩ kỳ lạ nói, “Nếu không thấy gì để ta xem
xem? Có thể người mù sẽ nhìn ra cái người thường không nhận ra…” Nàng lời còn
chưa dứt, đã nghe thấy Tĩnh Huyền Phong phát ra một đạo mệnh lệnh chớ có lên tiếng,
Cổ Tiếu Tiếu nhất thời ngừng thở yên lặng chờ đợi tin tức tốt…
… Tĩnh Huyền
Phong nửa quỳ ở trên một vách đá cao khoảng mười thước… Hết sức chăm chú nhìn
vào trong động… Chỉ thấy một đạo vầng sáng màu lam lặng yên cắt qua bóng tối,
giống như có tia chớp bay nhanh ở trên vách động…
“Thế gian
này thực sự có chí tôn lan điệp sao? …” Tĩnh Huyền Phong chính là vì tìm chí
tôn lan điệp nên mới tới, nhưng tận mắt nhìn thấy hào quang kỳ dị vẫn hơi cảm
thấy khó có thể tin.
Tĩnh Huyền
Phong định chui vào trong khe hở, nhưng lại chỉ có thể chen vào nửa thân mình,
hắn thử vài lần cuối cùng cũng chịu thua, “Xem ra chỉ có thể phá rộng ra một
chút nữa “
“Không Vào
được sao?” Cổ Tiếu Tiếu sợ chí tôn lan điệp chạy mất, khẩn cấp dò hỏi.
Tĩnh Huyền
Phong ứng thanh, bộc tuệch trêu chọc nói, “Trật hẹp như vậy, cũng liền vừa với
dáng ngươi”
“Ta đây đi
vào bắt nó!” Cổ Tiếu Tiếu giương nanh múa vuốt nhảy lên, “Mau mau mau, không
trong chốc lát liền bay đi mất —— “
“Ngươi lại
không nhìn thấy, đi vào cũng không hay”
“Ngươi có
thể chỉ huy ta a, ta vươn tay bắt con bướm là được !” Cổ Tiếu Tiếu nhất thời
vươn năm ngón tay đột nhiên nắm chặt lại ý bảo chính mình ngược đãi tiểu sinh
linh cực kì nhanh nhẹn cùng ngoan độc.
Tĩnh Huyền
Phong cúi đầu nghĩ nghĩ, hắn tất nhiên cũng sợ chí tôn lan điệp biến mất không
thấy bóng dáng tăm hơi, hơn nữa mười thước cũng không tính cao, nghĩ vậy, liền
lấy ra dây thừng quăng xuống, “Làm phiền Điệp vương đem dây thừng trói vào thắt
lưng nàng”
Đợi Điệp
Cánh Phu cầm dây trói chặt chẽ vào bụng Cổ Tiếu Tiếu xong, Tĩnh Huyền Phong mới
kéo nàng lên, Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này phá lệ nghiêm túc, nàng nghe theo chỉ
thị của Tĩnh Huyền Phong nằm xuống, cẩn thận sờ soạng từng chút một trong động,
khi nàng đem thân mình tiến vào trong hơn phân nửa… Đã nghe thấy Tĩnh Huyền
Phong bỗng nhiên không hiểu vì sao lại phát ra tiếng cười to sang sảng.
” Ngươi ăn
nhầm thuốc sao? Nghiêm túc chút coi!”
“Xem ra ngực
nhỏ vẫn là có ưu điểm, nếu lớn thêm một tấc đều khó đi vào “
“…” Cầm thú
không bằng, đùa giỡn chẳng ra đâu vào với đâu!